Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Lương Nhất ở cách cô rất gần, đôi mắt sắc nhọn như chim ưng gắt gao chế trụ gương mặt cô, nóng hừng hực, hơi thở còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt phả trên mặt cô, từ từ làm cho hai gò má nhỏ nhắn xinh xắn biến thành hai trái đào đỏ rực.

Trong lòng Diệp Lương Nhất vô cùng tức giận, thầm nghĩ phải giáo huấn cô một chút, cũng không quản cái gì thương tiếc hay không thương tiếc, liền cúi đầu cắn lên môi cô. Trần An An bị đau kêu một tiếng, lần này hắn không hề lưu tình, môi lại là nơi cực kỳ mềm mại, giây tiếp theo, trong miệng cô đã nếm được mùi sắt nhàn nhạt, chắc là chảy máu rồi.

Tính cách Diệp Lương Nhất tuy rằng lạnh lùng xấu tính nhưng đối xử với Trần An An vẫn luôn dịu dàng, động tác cũng không thô bạo, dù rất nhiều lúc nhân cơ hội ăn hiếp cô nhưng đồng thời cũng sẽ quan tâm đến cảm xúc của cô. Lần này là thật sự bực bội nên mới cắn Trần An An hung ác như vậy, quả thực hận không thể đem cô nuốt vào bụng.

Trong lòng Trần An An hoảng hốt, liền đưa tay đẩy hắn ra, lắc đầu muốn trốn tránh môi hắn, không cho hôn.

Động tác của cô khiến cho lửa giận trong lòng Diệp Lương Nhất càng bùng cháy, bình thường hắn rất bình tĩnh kiềm chế, lúc này bị chất cồn lấn át không còn chút gì, "Em còn tránh anh?" Diệp Lương Nhất lạnh lùng híp mắt, trong đôi mắt phản chiếu vẻ mặt kinh hoàng của cô.

"Em, em không ......" Môi Trần An An đau rát, chỗ bị cắn lại thấm nước bọt nên càng xót, trong lòng vô cùng tủi thân, Trần An An nghiêng đầu, giọng nói cứng ngắc, "Anh đừng đè em."

"không phải em muốn phân rõ với anh sao?" Diệp Lương Nhất cong môi cười, đưa tay cởi nút áo ngủ của cô, "Anh không Muốn!" âm điệu của hắn cực kỳ lạnh lùng, giống như gió bấc lạnh thấu xương, lại tựa như một lưỡi dao sắc sượt vào lòng Trần An An.

"Anh buông ra!" Trần An An đẩy tay hắn, dùng sức giãy dụa, tuyệt không giống với bộ dáng hiền lành ngoan ngoãn mọi khi, "Của anh vốn chính là của anh, em không thể đụng vào!" Cho dù quan hệ giữa hai người đã thân mật như vậy nhưng Trần An An vẫn cảm thấy để Diệp Lương Nhất trả hộ cô một số tiền lớn như vậy rất không hay, từ nhỏ cô đã không tham lam, là đồ mình mượn thì không phải của mình, cho nên một phần cũng không thể chiếm.

Diệp Lương Nhất tức đến nỗi bật cười, từ trên người cô đứng lên, ánh mắt tăm tối, "À? Nếu em có lòng tự trọng như vậy, khi đó vì sao còn đồng ý đến chỗ này của anh ở nhờ?!"

Hô hấp Trần An An cứng lại, vừa mới từ trên giường ngồi dậy thân mình chợt cứng ngắc.

"không nói?" Lửa giận trong lòng Diệp Lương Nhất càng bùng lên, giống như muốn đốt hết toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn thành tro vậy, dưới tác động của cồn cũng bắt đầu nói năng không suy nghĩ, "Được lắm, bây giờ chúng ta sẽ tính toán rõ ràng! Em thiếu anh bao nhiêu tiền thuê nhà, anh thiếu em bao nhiêu tiền cơm, em không phải cũng chia rõ sao? Đến đây, lấy bút lại đây, chúng ta tính một chút!"

Bọn họ chỉ còn ba tháng nữa sẽ kết hôn, cô lại không hề coi hắn là chồng mình, mọi chuyện đều phải phân chia rành mạch. Chỉ cần suy nghĩ như vậy, trái tim Diệp Lương Nhất chợt phát lạnh, một chút lý trí còn lại nháy mắt biến mất không còn gì.

Tính cách cô vừa ngốc lại ngây thơ, thật sự phân chia cái gì là tình yêu, cái gì là tình bạn sao? Nếu cô thật sự thích hắn thì làm sao có thể có ý nghĩ như vậy?

Từ trước đến nay Diệp Lương Nhất ở trước mặt Trần An An đều vô cùng tự tin, từ khi gặp nhau lần đầu đến thích cô, rồi tới bây giờ, hắn chưa từng có loại cảm giác này. Nhưng mà hiện tại, trong lòng Diệp Lương Nhất bỗng nhiên dâng lên một sự nản lòng và hoảng sợ cực độ. Hai người ở bên nhau lâu như vậy, những gì thân mật trên cơ bản đều là hắn lừa cô mới được! nói cách khác, nếu hắn không lừa cô, như vậy cô căn bản sẽ không ôm hắn, sẽ không hôn hắn, thậm chí...... Căn bản không có khả năng làm bạn gái hắn!

"Diệp Lương Nhất, anh, anh đừng như vậy." Trần An An bị một loạt lời nói của hắn làm cho khiếp sợ, rụt bả vai, không biết vì sao hắn bỗng nhiên dữ dằn như vậy.

Diệp Lương Nhất nhìn thấy cô lùi bước, đôi mắt nheo lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Trần An An, nói em thích anh!"

Đề tài chuyển đổi quá nhanh, Trần An An nhất thời chưa thích ứng kịp, lúc phản ứng lại, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt cưỡng ép của hắn, thì làm sao cô có thể nói thích? Ăn cướp cũng không hung ác thế! Trần An An mím môi không nói, trong lòng âm thầm kêu khổ, nghĩ lần sau trăm ngàn lần không thể để Diệp Lương Nhất uống rượu nữa.

"không nói, hay là không thích anh?" Diệp Lương Nhất đè thấp giọng, mang theo ý lạnh ghê người.

Trần An An nghe mà hết hồn, đừng nói là thích, ngay cả nói năng như bình thường cũng không thể nữa là.

Diệp Lương Nhất thấy thế bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, "Anh đã nói, bằng đầu óc của em, biết cái gì là thích sao?!"

"Diệp Lương Nhất, anh đừng quá đáng!" Trần An An mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt chỉ một thoáng liền đỏ bừng. Tuy rằng bình thường rất nhiều người đều nói cô ngốc, thậm chí còn nói cô đần độn. Nhưng đó đều là nói giỡn, cho tới bây giờ vẫn không hề mang theo một chút ác ý.

Nhưng mà lần này Diệp Lương Nhất không giống thế, trong giọng nói của hắn tràn đầy khinh miệt, phối hợp với một tiếng hừ lạnh kia, quả thực chính là ác ý cười nhạo cô, huống hồ hắn không phải người khác, hắn đối cô mà nói là người đặc biệt nhất trên đời này, hắn làm sao có thể như vậy?

"Anh quá đáng?" Diệp Lương Nhất thấy đôi mắt đỏ bừng của cô, trong lòng nhói lên, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng, "Trần An An, chẳng lẽ anh nói không đúng? Em rõ ràng ngay cả câu thích anh cũng không nói được!"

"Em không muốn tranh cãi với anh, " Trần An An rũ mắt xuống, đôi tay nhỏ bé nắm chặt ga giường, cố gắng ngăn chặn dòng cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, "Ngày mai anh tỉnh rượu chúng ta sẽ nói sau." nói xong liền nghiêng người nằm xuống giường, không nhìn Diệp Lương Nhất nữa.

Diệp Lương Nhất uống khá nhiều rượu, thần kinh đã sớm tê liệt, nay thấy cô như vậy, lại càng phẫn nộ, giờ còn chưa kết hôn đâu, đã không muốn nhìn thấy hắn rồi?

Hắn càng nghĩ càng giận, vừa định mở miệng nói gì nữa, bỗng nhiên nhớ tới đôi mắt đỏ hồng của cô, đành nuốt xuống những câu phát cáu định nói, nhảy xuống giường, rầm một tiếng mở cửa rồi đi.

Trần An An thật không rõ Diệp Lương Nhất tức giận cái gì, cô nghe tiếng mở cửa chống trộm bên ngoài, nước mắt vẫn kìm nén rốt cuộc cũng lăn xuống.

Thẳng đến sáng ngày hôm sau Diệp Lương Nhất cũng chưa quay về, ba Trần không thấy Diệp Lương Nhất, liền lơ đãng hỏi một câu, nét mặt Trần An An tức thì biến đổi, may mắn là cô cúi đầu che dấu, bằng không sẽ bị ba Trần phát hiện.

Đây là lần thứ hai sau khi bọn họ ở cùng một chỗ cãi nhau, lần trước là vì hiểu lầm, nói rõ ràng xong mới phát hiện trách lầm nhau, nhưng mà lần này, lại là vấn đề của hai người.

Trần An An ngồi ở trên giường uể oải cúi đầu, khuôn mặt nhỏ xinh luôn tươi cười dường như cũng mất đi sức sống, ủ rũ, cô đã định gọi điện thoại hắn biết bao lần, nhưng chung quy lại không có dũng khí, hơn nữa tối hôm qua hắn còn nói cô không có đầu óc, đây mới là điểm Trần An An khó có thể bỏ qua......

Trần An An khó chịu, Diệp Lương Nhất cũng không thoải mái, tối hôm qua hắn vừa ra khỏi cửa là đã có chút hối hận, nhưng mà rượu trên đầu, mặt mũi đàn ông chiếm thượng phong, rốt cuộc vẫn không quay lại. đi đến chỗ mẹ mình ở một đêm liền bị đuổi về, mẹ hắn giơ cây lau sàn trừng mắt lên, nói nếu hắn không mau làm lành với Trần An An thì sẽ dùng cây lau nhà đánh chết hắn!

Diệp Lương Nhất nhìn điện thoại, tối hôm qua là hắn quá đáng, nhưng cô ngốc kia không thể gọi cho hắn một cuộc điện thoại sao? Tốt xấu gì cũng phải hỏi một chút hắn ở đâu qua đêm chứ! Hơn nữa hắn vẫn để ý vấn đề còn chưa có đáp án, rốt cuộc cô có thích hắn thật hay không?"Bác sĩ Diệp, đã hết giờ lâu rồi sao anh còn chưa về?" Diệp Lương Nhất đang vô cùng rối rắm thì một bác sĩ đi qua phòng hắn thuận tay gõ cửa hỏi.

"Về ngay đây." Diệp Lương Nhất lên tiếng, cầm chìa khóa xe, mặc kệ thế nào, về nhà trước xem phản ứng của Trần An An rồi tính sau.

Trần An An làm xong cơm tối, trước tiên chuẩn bị cho ba cô một chút cháo loãng, giúp ông ăn xong, lại dùng nước ấm lau người, lúc này mới đỡ ông nằm xuống giường.

Ở trước mặt ba cô, cô không dám biểu hiện ra điều gì khác thường, sợ ông nhìn ra cô và Diệp Lương Nhất cãi nhau sẽ lo lắng, chờ lúc ra khỏi phòng, khuôn mặt Trần An An mới sụp xuống, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tường, Diệp Lương Nhất sắp về rồi.

Nhưng mà cô còn chưa biết phải nói gì với hắn.

Trần An An cắn môi, do dự vài giây rồi lấy điện thoại ra gọi cho Lý Duyệt Nhiên. Đem chuyện của mình và Diệp Lương Nhất nói với Lý Duyệt Nhiên xong, lúc này mới nhút nhát hỏi, "Duyệt Nhiên, mình nên làm gì bây giờ?"

"Mình đã nói sớm anh ta không hợp với cậu! Cậu chọn ai không chọn, lại cố tình gả cho một lão hồ ly, còn vội vàng gả ngay nữa chứ!" Điện thoại bên kia, Lý Duyệt Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Bây giờ bị người ta châm chọc mới biết tới tìm mình."

Trần An An đáng thương lên tiếng, "Duyệt Nhiên."

"Chị bày cho em một cách, " Lý Duyệt Nhiên không có ý tốt cười đen tối, ôm điện thoại chạy cách xa Lăng Tiêu một chút, lúc này mới nhẹ giọng nói vài câu với Trần An An.

Đôi mắt tròn xoe của Trần An An nhất thời trừng thật to, lắp bắp nói: "Như vậy, như vậy không được, rất......"

"thật không có tiền đồ!" Lý Duyệt Nhiên hận không thể chạy tới chỗ cô, kéo lỗ tai cô giáo huấn một trận, "Anh ta dựa vào cái gì nói cậu ngốc? Theo mình, anh ta mới là đồ không ai thèm! Lão đàn ông hơn ba mươi, đánh ba gậy còn không ra nổi một cái rắm! Nếu cậu muốn sau này cứ bị anh ta nói như vậy thì khỏi làm!"

"thật sự sẽ có hiệu quả?"

Lý Duyệt Nhiên thề son sắt cam đoan, "Đương nhiên!"

Đầu Trần An An nóng lên, "Được!" Lời nói tối hôm qua của Diệp Lương Nhất thực sự khiến cô đau lòng, cô nhất định phải dạy dỗ anh một phen! Anh không nhận lỗi thì quyết không bỏ qua!

Ngắt điện thoại, Lý Duyệt Nhiên quăng máy lên giường, bổ nhào vào người Lăng Tiêu, cánh tay lười nhác vòng lên cổ người ta, vui sướng khi người gặp họa nói: "Có trò hay xem rồi!"

Bởi vì cô đột nhiên đụng chạm, sắc mặt Lăng Tiêu đỏ lên, bàn tay lại không chút do dự ôm lấy thắt lưng Lý Duyệt Nhiên.

Diệp Lương Nhất đứng ngoài làm tốt công tác tư tưởng xong mới lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa bước vào, mùi cơm nhất thời tràn đầy khoang mũi, hắn hít mũi, trong mắt hiện lên ý cười, theo thường lệ đi toilet rửa sạch tay, cởi áo khoác rồi đi thẳng đến phòng bếp.

Y như hắn dự đoán, đồ ăn trên bàn đang bốc khói, chay mặn phối hợp, trông rất hấp dẫn, Trần An An đang xới cơm, bát pha lê xanh ngọc đựng cơm trắng bóng, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.

Diệp Lương Nhất đẩy mắt kính, cong khóe môi rồi đi qua, đang định nói chuyện, đã thấy Trần An An đem bát cơm đã xới kia đặt trước mặt cô, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Bước chân Diệp Lương Nhất đột nhiên khựng lại, đây là tình huống gì? Cơm của hắn đâu?

-----

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trần An An ở nhà không có chuyện gì làm, cùng với thím dưới lầu học đan khăn quàng cổ. Nghe nói mua một cuộn có thể đan được một cái khăn, hưng trí bừng bừng đan cho bác sĩ Diệp một cái khăn quàng cổ, kết quả chiều dài bằng...... một phần ba khăn quàng bình thường.

Trần An An [ cực kỳ hứng thú đưa cho Bác sĩ Diệp ]: Mau lại đây, đây là tự tay em đan, anh nhất định phải quàng đi làm!

Bác sĩ Diệp [ nhíu mày thở điên cuồng, muốn thít cổ hắn chắc ]: không quàng không được sao?

Trần An An [ nghiêm túc ]: không được!

Bác sĩ Diệp không còn cách nào đành quàng khăn đi đến bệnh viện.

Bác sĩ trong bệnh viện [ nghi hoặc ]: Ồ? Bác sĩ Diệp, anh đeo cái gì vậy?

Bác sĩ Diệp [ bình tĩnh ]: Cổ bị thương, bà xã cắt khăn quàng cổ thành một nửa che cho tôi.

Bác sĩ nọ [ khâm phục ]: Bà xã anh thật thông minh!

Bác sĩ Diệp: Ừ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net