Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rèm cửa sổ trong phòng không kéo lại, ánh mặt trời chói chang rọi thẳng vào, cái kéo trên tay Chung Vận lóe lên, như là tẩm máu người, càng thêm sắc nhọn.

Con ngươi Chung Vận chợt co rụt, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo lại. cô điên rồi sao? Làm sao lại làm ra chuyện này! cô có thể dùng thủ đoạn, dùng âm mưu, nhưng mà loại chuyện làm hại đến tính mạng con người thì côchưa bao giờ nghĩ tới. cô thích Diệp Lương Nhất, thích đến mười năm, nhưng điều này cũng không có nghĩa cô có thể vì hắn mà vứt bỏ tất cả những gì mình đã đạt được.

Vừa rồi nhất định là mình bị tẩu hỏa nhập ma, may mắn là phản ứng kịp, Chung Vận hít một hơi thật sâu, ổn định lại một chút nhịp tim đang đập loạn của mình, đang định đặt kéo xuống thì nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh rầm một tiếng bị đẩy ra. Chu Tề phẫn nộ thét lên như sấm sét nổ bên tai.

"Chung Vận, em đang làm gì hả?"

Chung Vận ngẩn ra, ngay cả kéo cũng quên bỏ xuống, lắp bắp giải thích: "không, không có gì, anh đừng hiểu lầm, em......"

Đáng tiếc Chu Tề đã hoàn toàn không nghe thấy những gì cô đang nói, lửa giận trong lòng cùng với nỗi sợ hãi tăngvọt tựa như sóng thần cuộn trào mãnh liệt, chỉ một thoáng đã bao phủ toàn bộ lý trí của hắn.

Hắn chạy tới giật mạnh cánh tay Chung Vận, định cướp đi cái kéo trong tay cô ta. Chung Vận vốn chột dạ, bị hắn thét như vậy, nhất thời vừa sợ hãi vừa xấu hổ, nắm chặt lấy kéo không cho hắn giật, dường như chỉ như vậy mới có thể xóa bỏ chuyện vừa rồi.

"Chu Tề, anh hãy nghe em nói, không phải như vậy."

Đáng tiếc Chu Tề đã đỏ hết mắt, căn bản không nghe lời giải thích của cô ta, chỉ ra sức giật lại cái kéo. Nếu hắn đến chậm một bước, chỉ một bước thôi, có phải hay không sẽ vĩnh viễn không thấy được cô nữa? Tựa như lúc tám tuổi năm ấy.

không được! Lần này ai cũng không thể cướp đi người hắn yêu thương, ai cũng không được! Ánh mắt Chu Tề chỉ một thoáng liền trở nên điên cuồng, bàn tay cũng càng dùng lực lớn hơn.

Chung Vận bị hắn nắm đến đau nhưng vẫn không chịu buông tay. Suy cho cùng là chưa từng trải qua việc trái lương tâm như vậy, cái chuôi kéo trước mặt này giống như đèn đỏ đạo đức, không ngừng nhắc nhở vừa rồi cô ta đã điên cuồng cỡ nào, cho nên Chung Vận chỉ nghĩ muốn giấu nó đi, làm thế nào cũng không chịu buông tay.

"Chu Tề, anh buông ra! Buông ra!" Chung Vận thét chói tai, đau đến mức mặt mũi trắng bệch. không được!

Tuyệt đối không được, các cơ trên mặt Chu Tề đã vặn vẹo, cổ tay vừa động, đang định giằng kéo, Chung Vận lại bị hắn túm một cái liền lảo đảo, cổ tay nháy mắt quẹt vào lưỡi kéo sắc nhọn, Chu Tề lúc này gần như phát điên, làm sao còn quản che chắn gì đó, một mực giật kéo ra sau, Chung Vận lập tức kêu lên thảm thiết, cái kéo đã đâm thẳng vào cổ tay cô ta.

Trần An An tuy rằng ngủ say như chết nhưng mà âm thanh lớn như vậy không thể nào không nghe thấy, cô mơ mơ màng màng mở mắt ngồi dậy, đang định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì thấy sắc mặt Chung Vận trắng bệch đứng ở trong phòng, trên cổ tay máu tuôn ra như suối, rất nhanh trên mặt đất đã xuất hiện một vũng máu nho nhỏ.

Đầu Trần An An ông một tiếng, trước mắt tối sầm, ngay lập tức xỉu lại giường.

Chu Tề đoạt lấy cái kéo trong tay Chung Vận, trên mặt tràn ra một ý cười sởn tóc gáy, hắn gần như không nhìn Chung Vận đang đau sắp ngất đi kia, mà là cầm kéo bước nhẹ đến bên giường Trần An An, đưa cánh tay ôm chặt lấy Trần An An gần như ngất xỉu vào trong ngực, miệng lẩm bẩm nói: "Lần này rốt cuộc anh cũng giữ được em......"

Lúc Diệp Lương Nhất nhận được tin tức, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, vội vã lái xe đến bệnh viện, thừa dịp đèn đỏ gọi điện cho Diệp phu nhân, nhờ bà mau đến chăm sóc ba Trần, rồi một mạch chạy đến bệnh viện.

sự việc phức tạp như thế nào, không có ai biết rõ hơn hắn, Diệp Lương Nhất tự nhủ biết vậy chẳng làm, nếu hắn không gọi Chu Tề đến thì sẽ không tạo thành nhiều chuyện như vậy.

Hai mươi năm trước ở thành phố A từng xảy ra một án tử lớn, hai con trai của ông vua ngành trang tríChu Đức cùng lúc bị bắt cóc, bọn tống tiền đòi một trăm ngàn. Chu gia mặc dù có tiền nhưng vào những năm đó, một trăm ngàn tuyệt đối là một số trên trời. Tuy rằng Chu Đức đã tìm mọi bạn bè gom góp tiền, nhưng vẫn không kịp thời gian quy định mang nộp một trăm ngàn, kết quả một phát súng nổ ra, Chu Dục, người con trai lớn nhất của Chu Đức đã bị bọn cướp thẳng tay bắn vào đầu.

Chu Đức đó chính là ba của Chu Tề, mà Chu Dục là anh trai của Chu Tề, đứa trẻ may mắn sống sót, thời điểm xảy ra sự việc, Chu Dục mười hai tuổi, Chu Tề tám tuổi.

Chu Tề vốn là đứa trẻ ngậm thìa bạc sinh ra, lại bởi vì là con út, cho nên cả nhà đều cực kỳ cưng chiều hắn, rất ít người biết, bây giờ thoạt nhìn tính cách Chu Tề ôn hòa dễ gần, nhưng lúc nhỏ lại vô cùng ương bướng cộc cằn.

Ngay cả ba mẹ Chu đôi khi cũng thở dài, đứa con út nhà mình trời sinh không có tiền đồ. Cho nên ba mẹ Chu tuy rằng yêu chiều Chu Tềnhưng rất ít khi để hắn xuất hiện trước mặt đối tác làm ăn, nguyên nhân chẳng bởi tại sao, đơn giản là sợ dọa người ta.

Chỉ có anh trai Chu Tề là Chu Dục, bất kể em trai mình nghịch ngợm như thế nào, không ra hồn như thế nào thì cũng chưa từng thể hiện thái độ xem thường. Cho dù chỉ lớn hơn em bốn tuổinhưng Chu Dục lại là một người anh vô cùng tốt. Ba mẹ Chu nhiều việc, thường xuyên vài ngày không về nhà, Chu Dục liền thay thế ba mẹ chăm sóc em, chưa bao giờ than thở một câu.

Từ lúc tám tuổi trở về trước, trong cuộc sống của Chu Tề, không có cha, cũng không có mẹ, chỉ có anh trai. Anh trai sẽ dẫn hắn đi công viên thả diều, sẽ xoa đầu hắn nói tiểu Tề thật thông minh, hơn nữa, anh trai là người duy nhất không mắng hắn là đồ ngốc. Đứa trẻ nhỏ đã coi anh trai trở thành bầu trời riêng của chính mình, chỉ cần có anh trai ở bên, cái gì hắn cũng không sợ.

Nhưng đột nhiên một ngày, bầu trời của hắn sụp đổ. Thời điểm tiếng súng vang lên, hắn không còn ý thức được chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà giây tiếp theo, người anh luôn luôn mỉm cười dịu dàng với hắn, đầu giống như quả dưa hấu bị ném trên mặt đất, tan nát không còn gì.

Óc trắng cùng dòng máu ấm nóng văng đầy trên mặt, trên người hắn, tên cướp cầm súng còn nhe răng cười với hắn, giơ chân đá một phát lên thi thể của Chu Dục.

Đợi đến khi ông bà Chu mang theo tiền và cảnh sát đuổi tới, để lại cho bọn họ chỉ có người con lớn đã biến thành một khối thi thể và đứa con út ngơ ngẩn, bọn cướp tàn độc đã sớm bỏ trốn mất dạng.

Mẹ Chu hôn mê bất tỉnh tại chỗ, từ đó về sau liền bị bệnh tim, một chút kích thích cũng không chịu nổi, mà ba Chu thiếu chút nữa là phát điên, lúc phục hồi tinh thần lại lập tức tàn nhẫn, tìm đến một trùm ma túy nổi danh ở thành phố nói chuyện, hai tay dâng lên một trăm ngàn, điều kiện chỉ có một, giết chết mấy tên cướp kia.

Ba Chu cuối cùng cũng được như ý nguyện, nhưng mà vậy thì sao, đứa con lớn nhất cũng không thể nào sống lại được.

Khoảng thời gian đó thành phố A không ngừng bàn tán chuyện này, trở thành nội dung chủ yếu trong các cuộc trà dư hậu tửu của đám người thành thị, nhưng ba Chu căn bản không kịp xử lý việc này, bởi vì đứa con nhỏ xảy ra vấn đề.
Mới đầu thì chỉ giống như là ngớ ngẩn, không ăn không uống không ngủ không nói một câu, ngay cả ép buộc cũng không có tác dụng. Cứ như vậy qua vài ngày, ba Chu mẹ Chu lo lắng đến bạc cả tóc. Rồi đột nhiên một đêm, Chu Tề gào khóc một tiếng, sau đó liên tục sốt cao và nôn mửa, mắt thấy sẽ không sống nổi, ngay cả bác sĩ cũng nói nên chuẩn bị hậu sự thì Chu Tề lại không biết vì sao bất ngờ khỏe lại.

Nhưng mà từ đó về sau, hắn lại thay đổi, tính cách trở nên hiền hòa giống hệt Chu Dục, xử sự cũng càng ngày càng giống anh trai, nếu không phải mỗi ngày đều ngồi lầm bầm độc thoại thì cha mẹ Chu đã gần như vui sướng vì chuyển biến như vậy của con mình.

Chu Tề điều trị mất năm năm với bác sĩ tâm lý, thật vất vả mới chấp nhận sự thật Chu Dục đã chết rồi, thoạt nhìn cũng giống như người bình thường, nhưng mà chuyện lần đó đã để lại vết thương vĩnh viễn trong lòng hắn.

Chỉ cần hắn thích cái gì đó, hắn sẽ nhất định phải đạt được, trân trọng đặt ở trong ngăn tủ khóa lại, ai cũng không thể chạm vào. một khi bị kích thích thì cảm xúc sẽ không khống chế được, phải điều chỉnh một thời gian mới khá lên, vì thế mẹ Chu đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt trong đêm tối, cho nên Chu Tề đã hơn ba mươi tuổi mà bọn họ vẫn không dám để hắn dọn ra ngoài ở riêng.

Diệp Lương Nhất thở hổn hển chạy đến bệnh viện, đẩy cửa phòng Trần An An ra, chỉ thấy ba Chu bình tĩnhđứng ở trong phòng, còn Chu Tề thì ngồi ở trên giường ôm lấy Trần An An thì thào tự nói.

"Bác Chu, Chu Tề thế nào rồi ạ?" Diệp Lương Nhất giảm nhẹ bước chân đi qua nhẹ giọng hỏi.

"không tốt lắm." Ba Chu cau mày, "Ai cũng không cho tới gần."

"Bác Chu, đừng lo lắng, để cháu thử xem, " Diệp Lương Nhất quay đầu nói với ba Chu: "Vết thương của Chung Vận thế nào ạ?"

Ba Chu lắc đầu tỏ vẻ không biết, trong mắt ông giờ chỉ có con, làm sao còn có thể quan tâm đến người khác.

"Thế này đi, bác Chu, trước tiên bác cứ đi xử lý chuyện của Chung Vận, cháu ở đây xem có thể khuyên nhủ Chu Tề hay không."

Ba Chu do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh.

"Chu Tề, " Diệp Lương Nhất bước từng bước nhỏ lên phía trước, gọi tên Chu Tề.

"Cậu cũng muốn tới cướp người khỏi tay tôi sao?" Chu Tề giơ bàn tay tràn đầy máu tươi lên, giương kéo với Diệp Lương Nhất, vẻ mặt vặn vẹo và điên cuồng.

"Tôi không cướp đoạt gì với cậu cả." Diệp Lương Nhất ở trong lòng thở dài một tiếng, biết hiện tại cậu ta đã hoàn toàn không còn lý trí, chỉ có thể nhẫn nại khuyên nhủ: "Trước hết cậu đặt kéo xuống đã, " hắn chống lại ánh mắt đột nhiên hung ác của Chu Tề, giải thích: "Cậu xem, cô ấy đã gần ngất xỉu rồi, thứ này không tốt đâu, lỡ như làm bị thương cô ấy thì sao?"

Chu Tề sửng sốt, cúi đầu nhìn Trần An An trong lòng, quả nhiên thấy sắc mặt cô tái nhợt, ngực phập phồng dữ dội, giống như là không thể thở nổi. Do dự một chút rồi nới lỏng cánh tay đang ôm cô, lại ngẩng đầu cảnh giác nhìn Diệp Lương Nhất, thấy hắn không hề có ý đến cướp người, lúc này mới buông cánh tay.

"Chu Tề, cô ấy là Trần An An, cậu quên rồi à, cậu còn nói sẽ làm phù rể cho chúng tôi, cô ấy sẽ không đi đâu hết." Diệp Lương Nhất khẽ bước thêm từng bước, dụ dỗ: "Bây giờ cô ấy rất khó chịu, cậu buông cô ấy ra được không, tôi cam đoan cô ấy sẽ luôn ở trong tầm mắt cậu."

"không!" Sắc mặt Chu Tề vừa mới chuyển tốt lại tối sầm xuống.

"Bác Chu rất lo lắng cho cậu, " Diệp Lương Nhất nhẹ giọng nói: "Cậu có thể vượt qua mà, cậu đã quên lần đó chúng ta ở Mĩ sao, lần đó cậu làm tốt lắm, An An sẽ không rời đi, nhưng cậu cứ ôm cô ấy như vậy, rất có khả năng làm chậm trễ việc chữa trị của cô ấy."

Cánh tay Chu Tề cứng đờ, không nói chuyện. hắn cũng không phải một chút lý trí cũng không còn, nhưng mà nỗi sợ hãi tột độ trong lòng kia lại khiến hắn không dám buông tay.

"Chu, Chu Tề......" Ngay lúc đó, người bị Chu Tề ôm vào trong ngực, vẫn không hề có động tĩnh gì, Trần An An lại đột nhiên khẽ gọi cậu ta một tiếng.

Thân mình Chu Tề run lên, cúi đầu nhìn cô.

"Anh làm sao vậy?" Sắc mặt Trần An An rất kém, giọng nói vô cùng yếu ớt, "Em không sao, thật sự không có việc gì mà." nói xong, cô nâng tay nhẹ vỗ vỗ vào lưng hắn, "Anh có khỏe không?" Tuy rằng cô mơ mơ màng màng, nhưng cũng nghe được rất nhiều, đại khái biết đã xảy ra chuyện gì.

Giọng nói dịu dàng của cô giống như là một đốm lửa, tuy rằng rất nhỏ nhưng cũng đủ để kéo hắn ra khỏi vực sâu tăm tối. không phải máu của anh trai, cũng không phải thi thể lạnh như băng, mà là sự sống, là ấm áp có thể an ủi tâm hồn hắn.

Chu Tề hít một hơi thật sâu, qua một lúc lâu, rốt cuộc cũng từ từ buông Trần An An ra, "thật xin lỗi, anh thất thố rồi." Tuy rằng lý trí đã tỉnh táo lại nhưng tình trạng của hắn bây giờ cũng không được tốt lắm, bàn tay nắm chặt lấy ga giường không ngừng run rẩy, trên mặt nổi đầy gân xanh, hiển nhiên là đang gồng mình chịu đựng cái gì đó.

Diệp Lương Nhất thấy thế khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang định nói gì thì ba Chu bỗng nhiên đẩy cửa vào, nhìn thấy con mình rốt cuộc cũng chịu buông Trần An An, tâm trạng vẫn treo lơ lửng rốt cuộc được thả lỏng, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại trầm xuống, "Mấy người nhà họ Chung vừa mới đến đây, bọn họ muốn báo cảnh sát."

Sinh nhật bác sĩ Diệp, Trần An An suy nghĩ đã lâu, lại chưng cầu ý kiến của mọi người, cuối cùng quyết định mua một cái bật lửa zippo làm quà sinh nhật cho hắn.

Trần An An [ lấy ra cái bật lửa đưa cho bác sĩ Diệp ]: Sinh nhật vui vẻ! Đây là quà!

Bác sĩ Diệp [ mở ra]: Sao lại là bật lửa? Anh lại không hút thuốc.

Trần An An [ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ ]: Dù sao người ta nói tặng quà sinh nhật cho đàn ông đều là bật lửa, không hút thuốc cũng không sao.

Bác sĩ Diệp [ cởi quần thoát áo ]: À, anh biết rồi, đây là em ám chỉ anh phải đốt lửa, tốt lắm, mau cởi quần áo ra, anh lập tức thỏa mãn em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net