Ngợp trong vàng son - Chương 1 + 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Chương 1

Lúc đó Lý Ngữ Quân và đại đa số mọi người không khác gì nhau đang ở nơi thành thị coi trọng vật chất này dốc sức làm việc, trên người gánh lấy hai chữ -- bần cùng, không có bằng cấp được học từ nơi nổi danh, không có bối cảnh gia đình và thực lực bản thân cứng rắn, giống như con kiến hôi ở dưới tầng chót cùng của xã hội, thuê nhà cũ nát ở khu dân cư nghèo, mỗi ngày mỗi đêm đều làm lụng kiếm lấy đồng lương còm cỏi sống qua ngày.

Khi ấy, cùng thuê nhà với Ngữ Quân là một cô gái xinh đẹp, Ngữ Quân đối với cô ta ấn tượng khắc sâu nhất chính là chẳng phân biệt được ban ngày ban đêm, âm thanh 'cót két' của chiếc ván giường trong phòng cô ta, cùng với tiếng nam nữ thở gấp và vui cười. Có lúc, khi Ngữ Quân đang nấu cơm chiều thì gặp cô ta cười duyên dáng kéo tay những người đàn ông mỗi lần mỗi khác nhau, đi ra ngoài, hoặc là nhảy dựng lên cùng với bà chủ nhà cay nghiệt chửi đổng.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Ngữ Quân phát hiện cô gái xinh đẹp kia sẽ thường thường nhìn cô chằm chằm xuất thần, cô ta cũng bắt đầu nói chuyện với cô. Ngữ Quân dần dần biết được cô gái kia tên là Mẫn Toa, làm việc tại một công ty giải trí, cô ta cũng bắt đầu giới thiệu một ít công việc cho Ngữ Quân, đều là những công việc thuộc loại dễ kiếm tiền, Ngữ Quân dần dà cũng dỡ xuống phòng bị đối với cô ta, bởi lẽ nhìn ra được, Mẫn Toa cũng là một cô gái đáng thương, trông mong đến vô vọng những người đàn ông sẽ mang lại hi vọng cho mình. Một ngày nọ, Mẫn Toa hưng phấn hỏi cô có muốn kiếm một số tiền lớn hay không, nói rằng hôm ngay ở Ngu Nhạc Thành có vị đại nhân vật thuê phòng, chỉ cần đi đưa rượu sẽ có một món tiền boa rất khả quan, Ngữ Quân đã đồng ý, cô muốn mua cho em trai đang đi học ở nước ngoài mấy bộ y phục và học phí nữa.

Kim Mị là nơi chốn nổi danh tiêu xài tiền ở cái thành phố này, tiêu phí tiền ở trong đó cũng đều là kẻ có tiền trong đám người giàu có, lúc Ngữ Quân mới đến, khó tưởng tượng nơi xa hoa giống như hoàng cung này chỉ là chỗ để tiêu khiển, giải trí. Mặc đồng phục, Ngữ Quân bưng rượu vào hàng ghế lô, trên trong sương khói lượn lờ, ngọn đèn lấp lóe, ca hát, uống rượu, còn có hôn môi làm tình, Ngữ Quân thấy Mẫn Toa ngồi ở bên cạnh một người đàn ông cao lớn, thô to.

Mẫn Toa thấy cô, ngoắc tay, nói: "Ngữ Quân, ngồi ở đây."

Ngữ Quân cười yếu ớt, bảo: "Theo như quy định, tôi không thể ngồi cùng một chỗ với khách, thật có lỗi."

Mẫn Toa một phen kéo cô qua, thì thào bên tai cô nói: "Đồ ngốc, quản lí dám quản khách khứa này nọ sao? Cô phục vụ họ tốt, quản lí vui mừng còn không kịp nữa kìa, tôi nói cô hay cô phục vụ người ta tốt, học phí gì đó của em trai cô tất sẽ có."

Sau đó, quay sang người đàn ông cạnh Ngữ Quân nói: "Tổng giám đốc Lâm, đây là chị em tốt của em tên Ngữ Quân, Ngữ Quân uống với Lâm tổng một ly nào." Ngữ Quân lúc này mới chú ý tới người đàn ông bên cạnh này, dưới ánh sáng âm u mờ ảo, chỉ nhận ra gương mặt góc cạnh của người này, trên người mặc bộ áo sơ mi đen, tay áo vén lên đến khủy tay, lộ ra cơ bắp cường tráng, hai chân vắt chéo, tư thế nhàn nhã, một bộ dạng vô cùng thong dong.

Ngữ Quân cúi đầu, ấp úng nói: "Lâm tổng, tôi mời anh một ly."

Nói xong, muốn một ngụm rượu, người đàn ông lại ngăn cản, Ngữ Quân cảm giác anh tới gần sát mặt, tim đập như đánh trống, nghe giọng nam của anh trầm thấp: "Em mời tôi vì cái gì?"

Ngữ Quân ngẩng đầu, thấy gương mặt anh tuấn của anh trước mặt, còn có khóe môi nhếch lên nụ cười nghiền ngẫm, đôi con ngươi đen láy mặc dù mang theo ý cười nhưng ẩn dấu sự lạnh lùng nghiêm nghị phía sau. Đó là một người đàn ông không dễ chọc, Ngữ Quân trong lòng mình rung lên hồi chuông cảnh tỉnh, trên mặt giương nụ cười tươi chuyên nghiệp: "Mời anh trở thành khách của Kim Mị, vì Kim Mị cống hiến."

Anh cười lớn dần, uống một ngụm rượu trong ly, bàn tay to đột nhiên đè gáy Ngữ Quân lại, một tay ôm lấy hông của cô, đem rượu đổ vào trong miệng Ngữ Quân, ban đầu cô còn biết cảm giác giãy dụa, sau cùng là nắm chặt bàn tay, quên đi mất.

Người đàn ông đổ rượu xong, đầu lưỡi mình trêu đùa đầu lưỡi Ngữ Quân, thực hiện một nụ hôn sâu, cho đến khi cô thở gấp lợi hại mới buông ra, nhìn gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô biến thành màu hồng nhạt phấn nộn như trẻ con, ánh mắt mất đi sự trong veo ban nãy, tỏa ra chính là sự mị hoặc nồng đậm, khiến anh không khỏi cười thật thoải mái, "Đứa trẻ ngoan, nói không sai."

Trong mắt Ngữ Quân dần dần khôi phục nét trong sáng, cười tươi: "Cám ơn Lâm tổng khích lệ, rượu cũng uống xong rồi, Ngữ Quân trước hết xin lỗi không tiếp được." Lâm tổng phất phất tay, Ngữ Quân đi ra khỏi ghế lô. Đứng bên ngoài phòng riêng được đặt chỗ, Ngữ Quân hít thật sâu lấy hơi, lòng thầm mắng 'yêu nghiệt'.

Thời gian đã rạng sáng hai giờ đêm, Ngữ Quân sắp tan tầm, Mẫn Toa chạy tới phòng thay đồ hỏi: "Thế nào? Hôm nay kiếm tiền rất khá phải không?"

Ngữ Quân cười gật gật đầu, nhận lấy ly nước cô ta đưa cho uống một ngụm:

"Về nhà sẽ mời cô ăn một bữa."

Mẫn Toa cười, Ngữ Quân thay quần áo xong, cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó trước mắt một mảnh tối đen, bên tai mơ hồ nghe thấy Mẫn Toa khóc nói:

"Ngữ Quân, thực xin lỗi." Sau đó lâm vào hôn mê.

--------------------------------------------------

Ngữ Quân mở to mắt, đầu đau nặng trĩu, trong tầm mắt chính là một mảng biển khơi xanh thẳm, mới phát giác mình hiện giờ đang ở trong một biệt thự trên bờ biển, phòng ốc bố trí rất đơn giản. Cô ra khỏi phòng, trong biệt thự không có một bóng người, cô ra ngoài biệt thự, tuyệt vọng phát hiện, ngay cả những biệt thự chung quanh cũng chẳng có người ở, đây là một hòn đảo đơn độc sao? Cô đứng ở bờ biển, âm thanh lướt tới trong tiếng gió mang theo vị nước biển thanh mặn phả vào mặt truyền đến: "Tỉnh rồi à?"

Ngữ Quân hoảng hốt vội quay đầu lại, quả nhiên là anh ta, Lâm tổng. Anh đến gần cô, Ngữ Quân có chút chật vật kẹp lấy váy, nhưng anh lại rất tự nhiên dùng chăn bao lấy cô, nói: "Nơi này gió lớn, nên mặc ấm chút." Ngữ Quân không nói gì, nói gì bây giờ, chẳng lẽ lại ngốc đến mức hỏi anh mang tôi đến đây để làm gì? Ngữ Quân trở lại phòng, chìm vào ngơ ngẩn.

Trong mấy ngày tiếp theo hai người đều là không mặn không nhạt ở chung, người đàn ông đi xử lý công việc của mình, mà Ngữ Quân thì không có việc gì làm còn lại là cả ngày ngẩn người, lên mạng hoặc là nhìn anh làm việc. Thường nói người đàn ông chăm chỉ làm việc là đẹp trai trai nhất, quả nhiên đúng, khi tổng giám đốc Lâm Mặc Khôn xử lý công việc trên người liền tự nhiên tản ra hơi thở đông lạnh, nhìn anh chỉ đạo công việc điện thoại cho cấp giới có khí thế không giận mà uy.

Chuyện nên đến thì ắc sẽ đến, buổi tối, Lâm Mặc Khôn đến phòng ngủ của cô, Ngữ Quân đang ngủ say bị anh hôn môi đến tỉnh giấc, đột nhiên đẩy anh ra, giống như đang khuyên giải nhìn lên nói: "Anh, anh nên tôn trọng đó."

Lâm Mặc Khôn cũng không thèm để ý tới, nghiên người tới trước ôm cô vây lại trong hai tay mình, hôn xuống đôi môi cô, Ngữ Quân nghiêng mặt qua, người đàn ông mất đi sự kiên nhẫn, hạ mắt xuống, lãnh mạc nói: "Lý Ngữ Quân, tôi mặc kệ em dùng kế tạm thích ứng hay là diễn trò xiếc lạt mềm buộc chặt, thì đều phải có chút kiềm chế lại cho tôi, quá mức cũng không hay ho gì."


Cô nhìn vào mắt anh, trịnh trọng tuyên bố: "Tôi có bạn trai rồi, tôi phải về nhà."

Lâm Mặc Khôn nhìn thấy bộ dạng đoạn tuyệt của vật nhỏ này trái lại nở nụ cười, "Tôi tưởng mấy ngày nay em đã suy nghĩ cẩn thận, nếu bản thân em nghĩ mãi không rõ, tôi đây không phiền giúp em một phen."

Nói xong, Ngữ Quân bị anh kéo xuống giường, sau đó liền vừa lôi vừa túm vừa kéo ra đến bờ cát bên ngoài biệt thự, nhìn thấy anh cầm trong tay dây thừng và roi trúc, dù Ngữ Quân trước nay chưa từng bị đánh cũng biết mình sắp gặp phải cái gì.

Thân mình bất giác run rẩy lên lui về sau, người đàn ông lại bất vi sở động, đã nắm lấy cô, lột sạch y phục của cô, đem hai tay cô buộc dính bên người, đêm tối sóng biển ở dưới vẫn quỷ mỵ tựa như nỗi sợ hãi hắc ám, mãnh mẽ đập lên trên bãi biển, gió biển âm u lạnh lẽo thổi lên trên thân thể trần trụi của cô, Ngữ Quân cảm thấy nhục nhã, càng thêm sợ hãi, người đàn ông gương mặt lạnh lùng, ánh mắt băng lãnh nghiêm nghị khiến cô không có nơi nào trốn chạy.

Lâm Mặc Khôn vun cây roi trong tay vù vù, lạnh giọng nói: "Ngày hôm nay lập quy củ em hãy nhớ kỹ, trở thành người phụ nữ của Lâm Mặc Khôn tôi đây điều thứ nhất chính là phải học được phép phục tùng." Nói xong, giữ lấy eo cô, roi trúc liền đánh lên mông cô.

"Vút.... chát...."

Một vệt hồng so với màu trắng da thịt trên mông cô càng hiện ra rõ ràng, trước cái đau thấu xương đó khiến Ngữ Quân vô thức cắn chặt môi dưới, nước mắt tràn đầy khóe mi, tận lực đón nhận từng đường, từng cơn đau đớn giống nhau. Những lằn đỏ sắp thành hàng từ trên mông xuống dần xuống phía dưới, Lâm Mặc Khôn hợp với đánh chữ thập, Ngữ Quân ban đầu còn có thể chịu đựng, sau vài roi miệng đã há to, lại không kịp kêu la đau, lảo đảo quỳ rạp trên mặt đất, nướt mắt xoạch xoạch rơi xuống, tiếng nức nở từ trong miệng cũng vang lên, cực kỳ đáng thương. Lâm Mặc Khôn có thể hình dung là một người trong nghề, những roi này mặc dù nhìn không tổn thương cơ thể nhiều, nhưng thật sự là đau thấm tới trong tim, lần đầu tiên lập quy củ tự nhiên cần phải ác độc một chút.

Mà Ngữ Quân đau đến mồm miệng run lên, nhưng lại nói với anh: "Anh có đánh tôi chết đi, tôi cũng sẽ không làm người phụ nữ của anh."

"Vậy sao?" Người đàn ông không cho là đúng, để cho hung khí lạnh như băng kia dán lên da thịt nơi bàn tọa của cô thì thân thể Ngữ Quân càng mạnh mẽ ngăn trở, bên tai là âm thanh lạnh lẽo băng hàn của người đàn ông: "Quỳ cho tử tế, nâng mông lên, để tôi thấy cái 'khí khái' của em."

Ngữ Quân không động đậy, cây roi trúc liền xé gió đánh thẳng lên bắp đùi cô, giọng nói lãnh liệt trách mắng: "Nghe không hiểu tôi nói sao?" Đùi đau khắc càng sâu hơn, Ngữ Quân theo bản năng thét chói tai, thân thể cũng nghe lời của anh, quỳ ghé vào trên bờ cát, nâng cao cái mông nhỏ dính dính cát trên làn da trắng nõn của cô. Người đàn ông nhìn thấy mông thịt của cô run run rẩy rẩy để đón nhận roi trúc của mình thì cũng không nóng vội đánh xuống, chỉ dùng roi vuốt ve lấy chỗ bị thương trên mông, lại thấy nó càng run lợi hại hơn trước. Sau đó vung động roi đánh vào phần dưới cùng của đùi, tạm dừng một chút, tiếp đến lại đánh lên phần đỉnh mông cùng với vết roi đánh đầu tiên chồng chất liên tiếp lên nhau.

Ngữ Quân khóc, miệng nức nở kêu lên: "Đau, hu hu...., đau quá." Nghe thấy tiếng gió của roi trúc khi người đàn ông lại vung nó lên, phía dưới cái mông như có ý thức rụt trở lui lại.

Anh liền dừng roi trúc ở trên không trung, âm thanh lạnh lùng nói: "Dám trốn?" Tay đè lên eo của cô, hợp với cái tay mình, đánh lên khắp phần cao trên cùng vùng đùi cô.

Sau đó, với tay lấy cây roi trúc rơi ở dưới đất lên, từ trên xuống dưới, đều đều đánh roi trúc xuống, không nhanh không chậm, quất lên bàn tọa của người chủ nhân không nghe lời kia, cho đến khi cô ngã xuống trốn tránh né roi trúc, mới dừng tay. Ngữ Quân khóc đến nước mũi, nước mắt đều chảy đầy trên mặt, phần mông đã không còn thịt tốt nữa, những vết thương tinh tế lần lược thay đổi chồng lên, sưng đỏ mang máu, mông thịt co rút rung động lên.

Lâm Mặc Khôn bắt đầu im lặng mặc cho cô khóc trong khoảng hai phút, rồi mở miệng nói: "Tư thế bày cho tốt, chân tách ra, 'khí khái' của em đâu?" Ngữ Quân nhìn thấy Lâm Mặc Khôn lạnh lùng mà kiên định, trong âm thanh sóng biển mãnh mẽ càng làm nổi bật tiếng nói trách mắng lãnh liệt (băng lãnh, quyết liệt) của anh.

'Khí khái' hai chữ hung hăng cười nhạo lên cô, cái loại sợ hãi không nói gì này khiến cô không dám tiếp tục phản kháng, bất chấp nhục nhã, ngoan ngoãn đem phần chân mở rộng ra, mong được anh có thể hạ thủ lưu tình (xuống tay khoan hồng). Nhưng mà cây roi trúc kia tựa như ngọn lửa cháy đốt bên trong bắp đùi cô, tiếng kêu rên của Ngữ Quân vang lên, vì đau mà khép hai chân lại. Người đàn ông chậm rãi đợi cô vài giây, chạm nhẹ vào chân cô, Ngữ Quân dù không tình nguyện nhưng vẫn trở lại tư thế cũ. Roi trúc như trước hung hăng quật lên thịt bắp đùi non mẫn cảm, Ngữ Quân như cũ phản xạ khép nhanh hai chân, anh vẫn như lúc nãy chậm rãi cho cô thời gian, sau đó đẩy nhẹ chân cô để Ngữ Quân khôi phục tư thế.

Vài lần như vậy, Ngữ Quân mặc cho anh nhắc nhở, cũng không chịu mở chân ra, cái loại đau đớn này cô không muốn tiếp tục thử nữa. Người đàn ông ngồi xổm xuống bên người cô đang khóc nức nở, nhẹ nhàng vuốt vuốt phần mông thịt và đùi bị đánh. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng giờ khắc này vuốt ve lại làm cho Ngữ Quân từ trong lòng cảm nhận được sự bảo vệ và ấm áp. Giây phút yên tĩnh thậm chí khiến cô muốn khóc lóc kể hết với anh những tủi thân và uất ức.

Lâm Mặc Khôn hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên gương mặt cô, nói: "Đau không?" Ngữ Quân gật đầu. Lâm Mặc Khôn cởi bỏ dây trói trên tay cô lại hỏi: "Có nghe lời không?" Ngữ Quân chần chờ, nhìn anh, cuối cùng gật gật đầu. "Tốt!" Anh đứng lên, chỉ vào trước mặt mình nói với cô: "Quỳ lại đây." Ngữ Quân trầm mặc cúi đầu, quỳ thẳng ở trước mặt anh. "Ôm anh," Ngữ Quân máy móc ôm lấy ống quần anh, Lâm Mặc Khôn vuốt tóc của cô, nói: "Bé ngoan," roi trúc cũng không để lại chút lực thừa nào đánh thẳng vào trên mông cô. Bàn tay Ngữ Quân vươn ra muốn xoa, lại bị cưỡng chế không nhúc nhích được.

Sau đó Lâm Mặc Khôn để cô nâng cao bàn tọa, hai tay búng mông, Ngữ Quân khóc thút thít đưa tay sờ lên bàn tọa, vỗ về mông thịt kéo ra, lộ nơi tư mật của cô. Bởi thì tư thế nhục nhã này, thân thể run rẩy lợi hại hơn, cô thậm chí cảm giác được gió biển thổi qua nơi đó, khe mông chỗ màu trắng cùng màu đỏ bầm chung quanh thành sự so sánh tương phản, tiểu huyệt hồng nhạt ở giữa bất lực co rút nhanh hơn.

Roi trúc "Vút... chát...." đánh lên phần thịt trên khe mông nhỏ trắng, tiếng khóc của Ngữ Quân lớn dần, thân thể từ đó muốn rung động theo lợi hại, cũng không dám động. Roi trúc lại xử lý rất đúng cách đánh ở phần mông thịt bên phải, tiểu huyệt của cô hoảng sợ co rút lên. Roi trúc cứ như thế 'chiếu cố' lên hai bên khe mông trái phải của cô, khiến cô đau đến muốn động đậy, chính là chỉ cần vừa động, cánh mông cũng sẽ bị anh nắm ở trong tay, động càng dữ dội, anh se ngắt càng chặt, vết máu mặt kia trên roi trúc còn rõ ràng như khắc dấu.

Cô thật sự chịu không nổi, mãnh liệt giãy ra khỏi người đàn ông, che chở mông mình phía sau, ai oán nhìn anh, khí thế của người đàn ông như đông lạnh xung quanh đi, khiến Ngữ Quân khủng hoảng. Anh chỉ vào cô: "Lý Ngữ Quân, em không ngoan."

Sau đó, vung động roi trúc trong tay, Ngữ Quân trên mặt đất xoay qua lại, tránh né roi trúc quất lên, nhưng mà, cái loại đau đớn không ngừng không nghỉ này lại rơi ở trên lưng, trên ngực, trên đùi của cô, bản thân muốn trốn đến thế nào cũng trốn không khỏi anh trách đánh.

Cô cao giọng kêu gào lên: "Em ngoan, em nghe lời, đừng đánh em, không cần đánh, hu hu........" Thế nhưng, kiểu trách đánh này lại kéo dài không giống thời gian thông thường, không ngừng không nghỉ.

Khi Lâm Mặc Khôn dừng tay nhìn cô khóc đến nức nở nghẹn ngào, ôm lấy thân mình cuộn lại thành một đoàn, vô ý thức kêu than: "Đau quá, em không náo loạn, em ngoan, hu hu.... Van cầu anh, đừng đánh nữa, hu hu....." Anh kéo tấm thảm qua, bao lấy thân thể cô, ôm cô trở về phòng ngủ.

Đêm đó, Lâm Mặc Khôn muốn cô, đêm đầu tiên của Ngữ Quân và sau lưng đau đến tê liệt, anh hết sức ôn nhu, hướng dẫn chỉ bảo cô, đưa cô lên đến đỉnh dục vọng.

Chương 2

Ngoài cửa sổ mưa rơi không ngừng, vuốt lên chiết lá cây phát ra tiếng vang tí tách. Ngữ Quân chậm rãi mở đôi mắt mỏi mệt, sững sờ, ngẩn người nhìn giọt mưa rơi xuống, trong đầu một mảnh sương mù. Tư thế ngủ nằm sấp áp lên làm ngực cô tưng tức, hơi chút động đậy là toàn thân cũng liền bắt đầu kêu gào lên đau đớn. Lúc này, Chu Thuyền vừa vặn đẩy cửa tiến vào, vội vàng giúp đỡ cô, "Chị đừng lộn xôn, cẩn thận chạm vào miệng vết thương."

Ngữ Quân nhìn cô gái trẻ mang theo giọng nói thanh thúy này, vóc người cũng trong veo như nước, thanh âm có chút khàn khàn hỏi: "Cô là ai?"

Cô ta ha ha cười, nói: "Em tên là Lâm Chu Thuyền, Lâm Mặc Khôn là Cửu thúc của em, Cửu thúc tạm thời có chuyện, ra nước ngoài rồi, cho nên bảo em tới đây chăm sóc cho chị, suốt một ngày đêm qua chị bị sốt. Thế nào rồi? Miệng vết thương còn đau không?"

"Cửu thúc?"

"Vâng, Cửa thúc của em là con trai của ông nội em khi lớn tuổi có được, đứng hàng thứ Chín, cho nên mọi người đều gọi chú là Cửu thúc a. Ừm, chị cũng đừng trách Cửu thúc, con người chú ấy là thế đấy, càng xem trọng thì mới có thể càng tàn nhẫn xuống tay giáo huấn."

Ngữ Quân vùi đầu lùi vào trong chăn, hiển nhiên không muốn nghe cô ta nói này nọ, Chu Thuyền cũng không để ý, tự quyết định: "Chị không muốn nghe sao? Vậy em không nói nữa, hì hì." Chu Thuyền lo cho cô ăn cơm, uống nước, đi vệ sinh. Ngữ Quân từng trộm soi gương, sau lưng tổn thương thoạt nhìn có chút vô cùng thê thảm, miệng vết thương nổi lên màu tím bầm, thoa lên đó nghe nói là thuốc trị thương bí chế (được chế tạo bí ẩn), tuy rằng đã dịu đi rất nhiều, vẫn đau dữ dội như trước.

Chu Thuyền bên cạnh nói không ngừng, Ngữ Quân cũng hơi buồn ngủ. Lúc này, điện thoại di động của Chu Thuyền vang lên tiếng hát thanh thúy, cô thấy Chu Thuyền nhìn xem người gọi đến xong thì le lưỡi, bắt máy giọng nói trả lời điện thoại vẫn trong trẻo như trước nhưng trong đó lại lộ ra sự cung kính, "Vâng, Cửu thúc.... Đã tỉnh..... Được ạ, đã không còn nóng nữa.... Ăn rồi ạ..... Ừm, vâng ạ"

Sau đó, lấy điện thoại đưa tới bên tai Ngữ Quân bên tai, dùng khẩu hình nói 'Chú ấy tìm chị.' Ngữ Quân nghe thấy bên kia truyền đến từng âm thanh bình tĩnh của Lâm Mặc Khôn, thân mình không khỏi run lên. Mặc dù biết anh sẽ không từ trong di động đi ra đến gần cô, nhưng mà vẫn có cảm giác uy nghiêm như anh đang ở trước mặt, tựa nhưa đã xâm nhập vào xương thịt.

Lâm Mặc Khôn nhận thấy cô gái nhỏ bên kia cũng không nói lời nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở hơi có vẻ dồn dập kìm nén của cô, chắc là bị bệnh nên như thế, vì vậy giọng nói không khỏi toát lên sự ôn nhu trong đó: "Ăn uống cho thật tốt, khi chích thuốc đừng sợ đau, ngoan ngoãn bôi thuốc. Muốn gì thì hãy nói với Chu Thuyền." Tạm dừng trong chốc lát, còn nói, "Tôi đang ở Italy, muốn món quà gì không?" Ngữ Quân giật mình thất thần, nghe thấy bên kia Lâm Mặc Khôn nói: "Không muốn sao? Cũng được, lần sau đưa em đi cùng tự em chọn." Lâm Mặc Khôn lại dặn dò vài câu, cúp điện thoại.

Cổ Xuyên đứng chờ một bên nhìn lão Đại nhà hắn nói chuyện ôn nhu nhiệt tình, hoảng sợ toàn thân nổi da gà. Hắn tặc lưỡi, khi nào thì vị lão Đại nổi loạn, tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ ác độc), giết người tàn nhẫn không chừa đường sống lại biến thành cái dạng lề mề như vậy chứ? Cô gái kia có lai lịch thế nào a, đáng giá kinh động lão Đại tự mình ra tay dạy dỗ, cái người Lâm Mặc Khôn kia có bao giờ hao tốn sức lực đi giáo huấn nữ nhân đâu chứ?

Trong những ngày này, tuy rằng uống thuốc, chích thuốc đầy đủ, nhưng bệnh của Ngữ Quân cũng không thấy khỏi nhiều, đều là ban ngày hạ sốt, buổi tối thì nhiệt độ lại lên cao. Chu Thuyền thấy cô cũng không thích nói chuyện, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt cả lên, luôn im lặng, nhưng vị tiểu Cửu thẩm (vợ của người chú thứ chín) này thật đúng là đẹp. Tuy rằng giữa hàng mi lộ ra sự kiều mỵ, mang theo cái loại này hồn nhiên chân thành, không tự giác để lộ ra vẻ ngây thơ, rõ ràng là sạch sẽ, thanh tú trước mặt rồi cũng lại lộ ra vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net