Ngợp trong vàng son - Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Chương 10

Mọi việc dường như hợp lý vượt quá mức tưởng tượng, Ngữ Quân có chút giật mình ngơ ngác đứng nhìn Lục Văn Xuyên cách đó không xa đang lựa chọn quần áo. Anh ta đã thay đổi, trước đây, việc hai người cùng nhau đi dạo phố mua sắm dù có tưởng tượng cũng nghĩ không ra nổi, anh ta trở nên ôn hòa hơn, trong thời gian này anh ta đã âm thầm phối hợp với bước tiến của cô, Ngữ Quân từ chỗ kháng cự khi mới bắt đầu đã chậm rãi tự nhiên tiếp nhận.

"Ngữ Quân."

Ngữ Quân lấy lại tinh thần, anh ta đang gọi cô, Ngữ Quân đi lên phía trước, thấy trong tay anh ta đang cầm một chiếc áo khoác, nói: "Đi thử xem."

Ngữ Quân nhìn thấy màu sắc đỏ rực diễm lệ của chiếc áo khoác, nuốt nuốt nước miếng, nói: "Màu này liệu có hơi.... "

Anh ta lắc đầu, "Y phục của em đều quá thanh nhã nhạt màu rồi, cứ thử xem, màu sắc này rất thích hợp với em."

Ngữ điệu nhẹ nhàng từ tốn ôn nhu, Ngữ Quân bất đắc dĩ đi tới phòng thử đồ, mặc nó rồi đi ra, rõ ràng phát hiện ánh mắt anh ta sáng ngời, anh ta cười: "Rất đẹp."

Ngữ Quân nhìn mình trong gương, quả là như vậy, trang phục càng làm nổi bật dáng vẻ xinh tươi môi hồng răng trắng của cô. Chợt nhớ lại, có một lần Lâm Mặc Khôn mua cho cô một bộ váy ngủ tơ tằm màu đỏ, cô ngại màu quá chói nên cự tuyệt không mặc, còn bị anh không nhẹ không nặng đánh mấy cái vào mông, lúc này cô mới không tình không nguyện bĩa môi mặc vào, anh nhìn thấy liền ha ha cười, xoa nắn gương mặt cô nói: "Nhìn xem nào, đây là cô dâu nhỏ nhà ai vậy kìa, thật là xinh đẹp."

Sau đó, chụt một cái hôn lên gương mặt đang đỏ rực của cô nói: "Nhìn nàng dâu nhỏ nhà chúng ta xem nào, thanh tú biết bao nhiêu."

Tại sao lại nhớ tới anh chứ, người này đúng là âm hồn bất tán mà. Ngữ Quân cởi áo khoác ra, tùy ý nói: "Em không thích."

Lục Văn Xuyên cũng không cưỡng cầu, "Vậy đi xem thử cái khác."

Kiểu thái độ này của anh ta cũng khiến Ngữ Quân có chút không quen, ra đến cửa trung tâm thương mại, Ngữ Quân nói: "Em muốn đi dạo loanh quanh mua sắm một mình, anh về trước đi."

Lục Văn Xuyên trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu, Ngữ Quân nhìn theo bóng lưng của anh ta, vẫn như cũ đầy tuấn tú quý khí. Không phải cuối tuần, cho nên ở ngã tư đường người ta đi lại cũng lác đác thưa thớt, vẻ tiêu điều mùa đông làm cho người ta cũng trở nên nặng nề với cảnh tượng ồn ào vội vã.

Ngữ Quân thấy quầy bán mứt quả, lấy ví tiền cầm tay ra lại bi ai phát hiện toàn bộ trên người cô chỉ có một tờ năm đồng bạc, ngay cả nhà cũng không về được. Cô nhìn màu vàng rực rỡ trên tờ tiền năm đồng kia mà thở dài, sắc trời đã bắt đầu tối dần, Ngữ Quân có hơi lê không nổi bước chân, đến quầy điện thoại công cộng mới phát giác dãy số mà bản thân mình đã thuộc nằm lòng lại chỉ có số của anh.

Cô suy nghĩ thật lâu, rốt cục vẫn phải chìa móng vuốt đã bị lạnh cóng ra, run run ấn lên những con số, âm thanh reng reng vang lên, chỉ chốc lát sau, ống nghe bên kia truyền đến giọng nam trầm thấp hết sức quen thuộc, "Alô?"

Mũi Ngữ Quân chua xót, giọng nói có chút run rẩy, không biết là do bị lạnh hay là do khó chịu, "Là em."

"Ừ."

Ngữ Quân nghe ngữ điệu anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong lòng nổi lên mất mát, bản thân lại tự mình đa tình cái gì thế không biết?

"Không việc gì, em cúp máy đây."

"Đợi một chút, em đang ở bên ngoài?"

"Ừ."

Ngữ Quân học theo ngữ khí của anh mà trả lời, anh cúi đầu cười, "Như thế nào, lại còn tức giận nữa à?"

Ngữ Quân có chút tủi thân, nghẹn ngào nói: "Em không thể quay về nhà, đi lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa đến, vừa tối vừa đói, lại lạnh chết cóng đi."

Anh vẫn còn đang cười: "Ai bảo em bỏ chạy? Bị lạnh bị đói cũng đáng đời."

Anh nghe thấy bên kia có vẻ sắp khóc, cô gái nhỏ nổi giận tức khí kêu lên, "Lâm Mặc Khôn, anh khốn khiếp, em đã đủ đáng thương rồi, anh còn bỏ đá xuống giếng (ý là thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại) nữa. Vì sao em lại bỏ chạy chứ? Còn không phải tại do anh à. Anh là đồ khốn mà, em thiếu chút nữa bị tú bà lừa gạt bán đi, em cho anh biết, em ngay lập tức sẽ kết hôn với người khác, anh cứ mà hối hận đi, anh là tên chết tiệt."

Anh cười càng vui vẻ, "Ồ, nói như vậy đều là lỗi tại anh rồi. Một khi đã như thế, vậy em vẫn nên đừng để ý đến đồ khốn kiếp là anh đây làm gì, anh chúc em hôn nhân hạnh phúc."

Ngữ Quân vừa nghe anh nói thế, nước mắt liền rơi xuống, "Em biết ngay là anh chẳng thật lòng mà, anh chỉ có đùa chơi thôi, em biết mà, hu hu..."

Anh ngạc nhiên một lúc, liền nói thêm: "Nếu còn khí lực thì vẫn nên giữ lại để dành đi đường đi, bằng không đến tận trời sáng cũng chẳng về được."

Ngữ Quân cầm điện thoại, thì thào: "Em không bao giờ muốn gặp lại anh nữa, anh là tên lường gạt."

Sau đó, khóc lóc cúp điện thoại, lấy ra tờ tiền năm đồng chói lọi trong túi quần, đưa cho ông cụ, ông cụ nhìn tờ tiền nói: "Cô gái, tiền này không đủ, cô là gọi đường dài."

Ngữ Quân hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn ông cụ, ông lão liền lập tức đổi giọng: "Tiền này bác không lấy nữa, haizzz, sau này mắt nhìn nên tinh tường một chút, tìm một người đàn ông tốt, cháu đi đi."

Ngữ Quân cảm ơn ông lão, sau đó tiếp tục lặn lội bước đi. Đi không bao xa, một chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, một người đàn ông béo trắng tròn trịa hỏi, "Có phải Lý Ngữ Quân không?"

Cô gật gật đầu, người đàn ông trắng béo nói: "Lên xe đi, Cửu ca bảo tôi đưa cô về."

Anh vẫn không nỡ để mình chịu khổ mà.

Vừa vào cửa, đã thấy Lục Văn Xuyên sắc mặt không tốt chào đón, "Đã mấy giờ rồi mới chịu trở về?"

Ngữ Quân đổi lấy dép lê, "Em không mang tiền, không có tiền đón xe trở về."

"Em cũng không chịu gọi điện cho anh nữa?"

Ngữ Quân cởi áo khoác ra, "Em quên mất số điện thoại của anh, lần sau sẽ chú ý."

Lục Văn Xuyên vẫn ôn hòa như trước hỏi: "Vậy ai đưa em về?"

Ngữ Quân ngẩn ra một lúc, "Là một người tốt."

Anh ta truy hỏi đến cùng: "Là hắn?"

Ngữ Quân nhìn anh ta, "Anh có ý gì?"

Anh ta lại hỏi: "Em nói xem?"

Anh ta từng bước ép sát, đẩy cô giam cầm trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Anh đối với em tốt như vậy, em chẳng hề nhìn thấy, Lý Ngữ Quân, em coi anh là cái gì chứ?"

Ngữ Quân không biết làm sao trả lời, buông rủ đôi mắt xuống, anh ta áp sát vào, muốn hôn cô, Ngữ Quân hoảng sợ quanh co né tránh, thế nhưng anh ta lại giống một con báo đốm đang phẫn nộ, cứng rắn ép buộc. Ngữ Quân dùng sức muốn đẩy anh ta ra, nhưng chống không lại sức lực anh ta, bị thân thể anh ta đè nặng lên, hai tay ôm chặt gương mặt cô, hôn càng sâu hơn. Khi cảm giác được cô đang khóc, anh ta buông cô ra, áp trán mình lên mặt cô, giọng khàn thầm hỏi: "Em không đồng ý?" Ngữ Quân không trả lời, chỉ có im lặng mà rơi lệ.

Anh ta quay người ngồi lên ghế salon, kéo cô nằm úp sấp trên đùi mình, cởi quần cô ra, bàn tay hung hăn đánh xuống cái mông trơn bóng của cô, Ngữ Quân kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay liên tiếp không ngừng đánh xuống, nhuộm mông thịt thành một mảng đỏ hồng. Ngữ Quân cảm giác được cơn đau đớn bỏng rát, anh ta nhẹ nhàng khẽ vuốt, lại hỏi, "Em có đồng ý không?"

Ngữ Quân cắn môi, không nói. Anh ta rút dây lưng làm bằng da bò trên quần cô ra, lập tức lại đánh lên mông tròn, Ngữ Quân nắm chặt bàn tay đưa vào miệng cắn, chịu đựng cơn đau từ dây lưng đánh ra, lực đạo của anh ta mỗi lúc mỗi lớn dần, Ngữ Quân cảm giác mông thịt nhảy rung đau nhói, anh ta nhìn mông cô che kín ấn ký màu đỏ do dây lưng gây ra, lại một lần nữa dừng lại, ép hỏi: "Em không đồng ý?"

Ngữ Quân buông nắm tay, khóc thút thít nói: "Từng có người chính là dùng cách thế này khiến em khuất phục, lúc này đây, em không muốn khuất phục."

Lục Văn Xuyên đẩy cô ra, Ngữ Quân té ngã trên mặt đất, anh ta tức giận chỉ tay về phía cô nói: "Anh thấy em là vì hắn ta mà không chịu khuất phục mới đúng?"

Ngữ Quân cúi đầu, không nói, Lục Văn Xuyên trào phúng cười, "Hắn ta tốt hơn anh ở chỗ nào chứ, em cứ phải khăng khăng một mực như vậy?"

Ngữ Quân ngẩng đầu, "Em không biết, chỉ là, đã gặp phải, thì liền không thể quên được."

Lục Văn Xuyên oán hận nhìn cô, nghe thấy cô nói: "Ngày mai em muốn dọn về Bắc Uyển."

Lục Văn Xuyên chỉ nói một chữ "Được" liền cầm lấy áo khoác đẩy cửa đi ra. Trong phòng chỉ còn lại sự yên lặng sau khi cơn cuồng phong quét qua, Ngữ Quân chống sô pha đứng lên, đi một bước cũng gây ra đau đớn, trong lòng nghĩ, bản thân thật sự không có tự trọng, quanh đi quẩn lại, vẫn là cố tình nhớ về cái tên bạo chúa kia. Đến tảng sáng Lục Văn Xuyên cũng vẫn chưa trở lại, Ngữ Quân cảm giác mông không khó chịu như vậy nữa, đơn giản thu dọn một chút, chuyển về sống ở Bắc Uyển.

Bắc Uyển là căn nhà mà cha mẹ cô đã để lại, ban đầu khi cô mới trở về đã đến sống ở nơi này, mở cửa ra, bên trong vẫn còn hỗn loạn như khi cô vừa đi khỏi, Ngữ Quân cũng lười thu dọn, ngã người xuống giường ngủ. Một giấc ngủ này dường như phá lệ dài dằng dặc, ác mộng từng cơn lại từng cơn nối tiếp, đầu tiên là cha mẹ, sau đó Lăng Lan, Lục Văn Xuyên, Lâm Mặc Khôn, một nhóm người cứ như hóa trang lên sân khấu bôi râu đánh phấn, không gian thời gian lẫn lỗn, muốn tỉnh giấc nhưng lại càng bị hãm sâu vào trong đó. Ngữ Quân mơ mơ màng màng, cảm giác được toàn thân khi thì nóng khi thì lạnh, vẫn luôn đi kèm còn có cơn đau nhức, cô bọc kín người trong chiếc chăn, lòng nghĩ mình chắc đây là đang phát sốt rồi, mệt mỏi quá, mình liệu có chết hay không đây.

Không biết qua bao lâu, một bàn tay mát lạnh phủ lên trán cô, cảm giác khô nóng của cô có chút chậm rãi trì hoãn lại, cái tay kia lại vỗ vỗ lên mặt cô, còn nói: "Ngữ Quân, tỉnh dậy nào."

Ngữ Quân híp mắt suy nghĩ, cái tay kia dùng chút khí lực xoa bóp gương mặt cô làm cô hô đau, nhưng tỉnh táo lại. Đợi khi nhìn rõ người đến, cô mạnh mẽ mở to hai mắt, Lâm Mặc Không mang theo nụ cười nhợt nhạt đang nhìn cô, anh cúi người xuống hôn nhẹ lên đôi má ửng đỏ của cô, "Chúng ta đi bệnh viện nào."

Ngữ Quân dùng chăn che kín mặt, tiếng nói khàn đi mở miệng: "Em không đi."

Anh kéo chăn ra, lạnh giọng nói: "Chuyện này không phải do em làm chủ."

Nói xong, thì đưa cho cô bộ quần áo, Ngữ Quân phản kháng không lại anh, mềm mại nhu nhược nói: "Em là người bệnh, làm sao anh không thương hương tiếc ngọc gì cả vậy?"

Anh nhíu mày, cầm quần cô lên, nhìn cô nói: "Muốn anh giúp em mặc?" Ngữ Quân hừ một tiếng, mặt chôn ở trong cái gối đầu làm con rùa rụt cổ.

Anh vỗ vỗ lên cái mông nhỏ của cô, không dùng nhiều sức, nhưng Ngữ Quân lại xuýt xoa tránh né. Lâm Mặc Khôn đưa tay túm kéo quần nhỏ của cô xuống, vết thương rõ ràng trên cái mông trắng lọt vào trong tầm mắt, Ngữ Quân nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn anh nhíu mày, anh nhìn cô, im lặng mang ý dò hỏi.

Ngữ Quân kéo quần lên nói: "Đây chính là minh chứng em đã vì anh giữ gìn trinh tiết, anh phải đối tốt với em một chút, biết không?" Lâm Mặc Khôn nghiên người, hôn cô dịu dàng lưu luyến.

Sự thật chứng minh, ôn nhu dịu dàng đối với anh đúng là chẳng có tí ti quan hệ nào cả, ôn nhu qua đi thì vẫn như cũ là hiện thực tàn khốc. Khi bạn nhỏ Lý Ngữ Quân bị đại thúc Lâm Mặc Khôn quấn thành một cuộn tròn đưa đến bệnh viện, bạn nhỏ Lý Ngữ Quân vẫn còn tức giận không thôi. Chín, mười giờ là giờ cao điểm khám bệnh, hai người ngồi trên ghế chờ kêu tên, không quá vài phút, có một người đàn ông vội vàng đi đến cạnh hai người, giọng nói vang vọng, "Cửu ca, tại sao vẫn còn lẫn lộn trong bệnh viện thế này?

Ngữ Quân ngẩng đầu, thấy là người đàn ông béo trắng đêm đó đã đến đón cô, liền nói: "Bân ca."

Trương Bân xoa xoa đầu cô, nhìn cô, rồi nói với Lâm Mặc Khôn: "Đi nào, tôi đã dặn dò Uyển Khiết xong rồi, đang đợi đây." Lâm Mặc Khôn nắm tay cô, ba người đi vào một gian phòng bên trong.

Làm xong kiểm tra theo thường lệ, Ngữ Quân có chút không yên ngồi ở trên giường bệnh, Lâm Mặc Khôn vàTrương Bân đứng ngoài hành lang đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Không lâu sau, Uyển Khiết mặt một chiếc áo bác sĩ trắng dài mang theo y tá đi vào phòng bệnh, thấy Ngữ Quân cô đơn ngồi trên giường, trừng mắt hai người đàn ông đứng bên ngoài, "Tán gẫu cái gì chứ, không nhìn thấy ở đây còn có bệnh nhân à? Cũng chẳng biết chăm sóc trông nom gì cả."

Trương Bân ném cho cô ấy một ánh mắt, "Chúng tôi đứng đây bàn chuyện chính sự, đàn bà xía miệng vào làm gì?" Uyển Khiết vừa trừng mắt, Trương Bân lập tức thỏa hiệp, "Được, được, được, không nói nữa, không nói nữa, tôi ra ngoài hút điếu thuốc." Lâm Mặc Khôn trong lòng cười thầm.

Trong phòng bệnh Ngữ Quân nhìn thấy y tá thuần thục dùng ống tiêm rút thuốc, nhíu mi hỏi: "Chẳng phải không chích vào mông sao?"

Y tá mỉm cười nói: "Sốt cao nhất định chích một mũi hạ sốt, bằng không sốt hỏng đầu thì làm sao bây giờ? Cô yên tâm, kim tiêm này không đau đâu."

Ngữ Quân mày càng nhíu sâu thêm, thấy anh đi đến, xoay lưng về phía bọn họ, quật cường nói: "Tôi tuyệt đối không chích." Lâm Mặc Khôn nhìn bộ dạng trẻ con của cô nhóc liền tức giận, nhưng nề hà cô vẫn đang là người bệnh nên không tiện phát tác, y tá cầm ống tiêm xấu hổ đứng đó.

Lâm Mặc Khôn ngồi xuống cạnh cô, "Ngữ Quân, nghe lời, chích thuốc hạ sốt không đau đâu."

Ngữ Quân buông rủ mắt xuống, lầm bầm: "Có chích thuốc nào mà không đau, em không muốn cởi quần, mất mặt chết người."

Anh dụ dỗ cô, "Chỉ lộ ra có chút xíu, nhìn không thấy đâu."

Uyển Khiết ánh mắt thật tinh tường, để y tá đi ra ngoài, rồi nói với Ngữ Quân: "Chị tiêm cho em, đều là người nhà cả có gì mà mất mặt." Ngữ Quân đoán chừng tính nhẫn nại của Lâm Mặc Khôn cũng sắp hết rồi, nếu bản thân tiếp tục ăn vạ không chừng anh sẽ làm ra cái gì nữa, đành tủi thân uất ức nhoài người trên giường, chôn mặt trong khủy tay. Mặc cho anh cởi quần cô, làn da lộ ra trong không khí, đặc biệt mẫn cảm. Nước cồn xoa thành vòng tròn, một chút đau đớn, sau đó liền chấm dứt.

Anh kéo quần cô lên, ghé sát vào đầu cô, giọng ấm áp nói: "Để chồng nhìn xem em nào." Cô lộ đầu ra, Lâm Mặc Khôn sửng sốt, "Ô, tại sao khóc?"

"Có ai lớn như vậy mà còn bị đánh đòn vào mông a, lại bị người khác nhìn thấy, xấu hổ chết người."

"Uyển Khiết cũng không phải người ngoài, có gì mà xấu hổ chứ."

"Vậy cũng mắc cỡ nữa."

Lâm Mặc Khôn không cùng cô tranh luận, ngược lại vuốt tóc cô, "Tại sao lại cắt ngắn tóc đi?"

Ngữ Quân nhớ lại cái gì đó, nín khóc mỉm cười, "Vì trốn tránh anh đuổi bắt."

Anh trầm tĩnh nhìn cô, dọa dẫm nói: "Chờ trở về, chúng ta phải tính toán rõ ràng món nợ này."

Treo lên bình truyền nước, Ngữ Quân liền mệt mỏi ngủ thiếp đi, Lâm Mặc Khôn ngồi một bên giường nhìn, tóc xoăn đã cắt đi rồi, thoạt nhìn có vẻ nhỏ hơn, bớt chút quyến rũ, nhiều thêm phần lanh lẹ. Rốt cuộc vẫn là tính nết đứa trẻ nhỏ, đoán chắc cô nhất định sẽ tìm anh, anh vẫn một mực chờ đợi, chờ cô chủ động quay đầu lại, cuối cùng không hề uổng công suốt thời gian qua đã hao phí tâm tư đối với cô. Từ nhỏ đến lớn, luôn luôn là lòng dạ thâm trầm, tính kế người khác hoặc bị người khác tính kế, chỉ mong, lần này cô nhóc ngốc nghếch kia từ nay về sau cam tâm tình nguyện yêu anh, lưu lại ở cạnh bên anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net