Ngợp trong vàng son - Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Chương 11



  Sân bay, ánh nắng khuynh thành.

Ngữ Quân liên tục hướng ra phía bên ngoài nhìn qua lại, dẫn đến Lâm cửu gia đang nhắm mắt nghỉ ngơi bất mãn nhíu mi liếc mắt cảnh cáo cô một cái, Ngữ Quân âm thầm le lưỡi. Mấy ngày nay, Ngữ Quân xem như đã sống qua cơn nghiện làm nữ vương, sai bảo Tiểu Lâm tử chốc thì gọt táo, chốc thì đưa lê, trái một câu nấu ăn phải một câu giặt quần áo. Lâm Mặc Khôn nhìn vào phân thượng cô là người bệnh nên cũng không tính toán với cô, chỉ là, mỗi lần sai sử xong, Ngữ Quân đều có thể thấy vẻ mặt nghiền nghẫm suy tính của anh. Cho nên, cuộc sống nữ vương này kéo dài không quá hai ngày, Ngữ Quân liền tự động tắt lửa. Bởi vì, ngày về của bọn họ ngày càng tới gần, mà Ngữ Quân dưới sự "Tỉ mỉ che chở" của Tiểu Lâm tử mà vui vẻ tăng lên một kg. Thường nói bộ dạng con lợn càng béo thì càng chết nhanh, Ngữ Quân đột nhiên có ý thức cận kề cái chết giống với con lợn. Tự nhiên, liền nhu thuận biết điều rất nhiều.

Trái đợi phải đợi, lúc đến thời gian sắp lên máy bay, trước khi đăng ký thì anh ta lại đến. Ngữ Quân đứng đối diện Lục Văn Xuyên, mấy ngày không gặp, anh ta gầy đi không ít, sắc mặt tái nhợt cơ hồ nhìn không thấy huyết sắc, nhưng vẫn như cũ ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng.

Anh ta mở miệng trước: "Vẫn muốn đi?"

Ngữ Quân gật gật đầu, "Thực xin lỗi, anh phải chăm sóc tốt cho bản thân mình."

Anh ta cười, "Em có làm điều gì có lỗi với tôi đâu? Cho tới bây giờ, là tôi luôn cưỡng cầu em. Nhưng mà, Lục Văn Xuyên tôi trên đoạn đường này đã làm qua không ít chuyện xấu, bản thân tôi cũng không nhớ rõ, thế nhưng, riêng đối với em, tôi không thẹn với lương tâm."

Ngữ Quân cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói: "Em biết, anh đã nuôi em lớn, còn tạo điều kiện cho em đến trường. Cho dù chúng ta ở cùng một chỗ trong những ngày kia, anh vẫn đối xử với em rất tốt, chính là, anh không nên đối xử với Lăng Lan như vậy."

Trong mắt Lục Văn Xuyên có chút thương tiếc, nhưng như cũ đoạn tuyệt nói: "Để có được em, tôi không hối hận, lúc này, tôi thả em đi cùng hắn ta, đó vẫn là yêu em, nếu tôi muốn cố chấp giữ em lại, hắn ta không nhất định ngăn cản được tôi, em hiểu chứ?"

Ngữ Quân giương lên khuôn mặt tươi cười, "Anh sẽ không lại làm như vậy đâu."

Anh ta cũng cười, ôm cô, ở bên tai cô nói: "Tạm biệt, bảo bối của anh."

Ngữ Quân chuyển người sang phương hướng Lâm Mặc Khôn đang chờ đợi, đi hai bước rồi, vẫn là quay trở lại, nghĩ nghĩ, nói với anh ta: "Lăng Lan lúc ấy xảy ra tai nạn xe cộ được đưa đến bệnh viện thì đã hấp hối, cô ấy một mực chờ anh, cô ấy là nhìn thấy anh lần cuối cùng mới tắt thở. Lời sau cùng cô ấy nói với em, cô ấy không trách anh."

Ngữ Quân nhìn đôi mắt đen thâm thúy của anh ta, "Cô ấy nói cô ấy yêu anh."

Lăng Lan cả đời đau khổ, không có được sự coi trọng và yêu thương của cha mẹ, bọn họ hầu như đều bỏ qua một bên sự tồn tại của cô ấy, Lục Văn Xuyên là người đầu tiên khi cô ấy phạm sai lầm thì sẽ giống như một trưởng bối trong nhà mà trừng phạt cô ấy. Loại quan tâm để ý này, cho dù là làm một quân cờ bị lợi dụng, cô ấy cũng muốn có được, cô ấy rất lưu luyến mỗi lần sau khi bị phạt xong được anh ta ôn nhu che chở, loại ấm áp này tựa như thuốc phiện từng chút một ăn mòn cô ấy, không ai có thể thay thế được địa vị của anh ta trong trái tim đã cạn khô tình cảm của Lăng Lan. Rất nhiều người trong chúng ta không thể lý giải được, nhưng mà, tình cảm có khi chính bản thân nó đã là một câu đố khó giải.

Anh ta có hơi giật mình sững sờ, giống như mất hồn mất vía chậm rãi nói: "Đi đi thôi."

Ngữ Quân xoay người, bước nhanh rời đi, lau chùi giọt lệ đang dâng lên từ đáy mắt, liền nhìn thấy anh mặc chiếc áo khoác đen, cao ngất thẳng tắp đứng chờ ở nơi này, giống như một quả núi không nghiên không lệch. Lăng Lan, lúc trước mình không hiểu rõ cậu, bây giờ mình đã có thể dần dần lý giải tâm tình khi đó của cậu là như thế nào, đôi khi, chúng ta là thân bất do kỷ mà yêu.

Máy bay đáp xuống thành phố X, từ sớm đã có xe đợi sẵn. Lâm Mặc Khôn ánh mắt ném thẳng hướng ngoài cửa sổ, sắc mặt yên lặng, nhìn không ra cảm xúc gì. Ngữ Quân cũng buông rủ mắt xuống, không biết suy nghĩ cái gì.

Sau khi về đến nhà, Ngữ Quân không lên tiếng mà đi về phía phòng ngủ, Lâm Mặc Khôn kéo cà- vạt, nhìn bóng lưng của cô, trầm giọng nói: "Có phải hay không em nên giải thích một chút với anh?"

Ngữ Quân dừng bước lại, nhìn sắc mặt của anh, đạp đạp bước chân chạy đến trước mặt anh, cánh tay vòng quanh đu dán lên cổ anh, làm nũng nói: "Ông xã, anh muốn biết cái gì, em nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (Nếu biết thì sẽ nói, mà đã nói thì sẽ nói hết)."

Anh nhìn cô một bộ dạng con nhóc quỷ linh tinh, giơ bàn tay lên vỗ vào cái mông nhỏ của cô, hài hước nói: "Em nói xem?"

Cô chôn cái đầu nhỏ vào trước ngực anh, tủi thân kêu: "Đau."

Anh nâng cằm cô lên, con ngươi đen nhìn chằm chằm đôi mắt ngập nước của cô, khóe miệng cong lên mang ý cười mị hoặc, "Bớt ở đây giả bộ vô tội đi, mười phút sau, gặp ở thư phòng, vi phu phải thương yêu em cho thật tốt."

Ngữ Quân thấy mỹ nhân kế mất hiệu lực, giận dỗi hừ một tiếng, xoay người lên lầu.

Áp khí trong thư phòng có chút mập mờ tối thấp, Lâm mỹ nhân khóe môi vẫn cong lên nụ cười chết không đền mạng kia, cánh tay tì lên bàn, chống đầu, trong mắt lóe lên tia sáng nhỏ vụn, mà người nữ diễn viên chính mập mờ kia lại không có mệnh tốt như vậy, Ngữ Quân đối diện vách tường, đứng thế trung bình tấn, người trên trái đất ai mà không biết cái tư thế này cực kỳ tà ác đến cỡ nào. Đồng hồ cát trên bàn vẫn không nhanh không chậm rơi cát xuống, Ngữ Quân nhưng lại có chút không kiên trì nổi, chân bắt đầu run lên, Lâm mỹ nhân trong tay cầm một cây roi mảnh, dựa vào tường lơ đãng phất phơ, "Nương tử, thời gian vẫn chưa tới a."

Ngữ Quân nhìn thấy bộ dáng kia của anh hận đến nghiến răng ngứa ngáy, bất đắc dĩ, chân đã không có cốt khí bắt đầu run rẩy. Lâm mỹ nhân thu lại nụ cười, vung cây roi lên, vụt vào cái mông cô, Ngữ Quân trực tiếp ngồi bệt dưới đất, quệt mồm, che chở cái mông.

Cây roi lại vỗ vỗ lên đầu cô, Lâm mỹ nhân đã khôi phục bản chất con sói xám, lạnh giọng trách mắng: "Đứng lên, chơi trò chối cãi cái gì lại."

Ngữ Quân ngẩng đầu, nháy mắt, làm nũng giống như cầu xin nói: "Em biết lỗi rồi, không đánh được không?"

Lâm Mặc Khôn cũng không trả lời, chính là mím khóe môi, bình tĩnh nhìn cô, Ngữ Quân tự biết vô vọng, đứng lên, cúi người nằm úp sấp lên bàn bên cạnh, cởi quần ra, lớn tiếng nói: "Chồng, Ngữ Quân biết sai lầm rồi, xin chồng trách phạt, lấy đó làm cảnh cáo."

Lâm Mặc Khôn mắt lạnh nhìn một loạt động tác này của cô, còn biết tranh thủ xin được xử lý khoan hồng à? Anh cũng không phải nóng vội, ngồi trên ghế sô pha trong thư phòng, tiện tay cầm lấy một quyển sách, bắt đầu đọc.

Ngữ Quân đợi một lúc lâu, cũng không thấy có động tĩnh gì, cởi truồng thế này thật là mất mặt a. Cô lặng lẽ quay đầu lại, người nào đó dù đã xem sách vô cùng nhập tâm rồi, nhưng khi anh lại lật qua một trang sách, lạnh nhạt nói: "Nhìn cái gì? Nằm cho tử tế vào."

Ngữ Quân quay đầu lại, im lặng nằm úp sấp ở đàng kia, cát trong đồng hồ cát đã rớt hết xuống phía dưới, im lặng đến nỗi thật giống như thời gian cũng đã dừng lại, trong phòng yên tĩnh chỉ nghe âm thanh tiếng giấy lật trở. Trái tim của Ngữ Quân trong thời gian chờ đợi dài đằng đẵng cũng bắt đầu trở nên thấp thỏm lo âu.

Đột nhiên, một bàn tay khô ráo phủ lên mông cô, Ngữ Quân thình lình bị giật mình. Anh như cũ không nói gì, tay trái đè lên thắt lưng cô, tay phải trực tiếp vỗ đánh lên mông thịt cô, bàn tay anh to lớn vả lại còn mang theo những nốt chai sần trên đó, lực tay lại lợi hại dọa người, uy lực đánh bằng tay vào mông không thua gì uy lực khi đánh bằng thước bảng, liên tục đánh xuống, đau đớn chất chồng, phần mông thịt theo anh đánh phạt mà phập phồng rung động, không lâu sau, liền hình thành một mảnh đỏ sẫm. Tay anh dừng lại vuốt lên mông cô, Ngữ Quân thở phì phò, cái trán toát ra từng giọt mồ hôi tinh mịn.

Từ trong ngăn kéo lấy ra dây lưng, vỗ nhẹ lên cái mông của cô, dây lưng lạnh như băng đụng chạm vào cái mông nóng hầm hập, Ngữ Quân có chút khó chịu căng cứng bàn tọa, anh vuốt ve lên giữa mái tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng hỏi: "Nói thử xem em đã phạm phải sai lầm gì rồi?"

Ngữ Quân trả lời: "Em, em tự mình chạy trốn, ừm, chính là gạt anh mà tự ý bỏ chạy."

Lâm Mặc Khôn nhíu mày, "Ồ, vậy em nói một chút em tự mình chạy trốn như thế nào?"

Ngữ Quân nghiêng đầu, nghi hoặc sợ hãi hỏi: "Tất cả đều nói sao?"

"Tất cả đều nói."

Ngữ Quân nuốt nuốt nước miếng, từ lúc Chu Phong thông đồng với mình như thế nào, cho đến khi mình đồng ý kế hoạch, sau đó, như thế nào mà hạ thuốc mê, chạy trốn ra sao, trên đường gặp cái gì, nói tất tần tật ra.

Có nên bảo đứa nhỏ này ngốc không nhỉ, đây chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa à? Thoáng cái đã đem toàn bộ ký ức phẫn nộ của Lâm Mặc Khôn nhắc lại, giọng nói vừa ngừng lại, trong không khí đột nhiên im lặng có chút quỷ dị, Lâm Mặc Khôn bình tĩnh nói: "Vậy em nói thử xem, anh nên đánh em bao nhiêu?"

Cho dù ngữ điệu bình thản, Ngữ Quân như cũ nghe ra sát khí, có chút hối hận tại sao anh vừa yêu cầu là mình lại thú nhận hết thảy mọi thứ rồi. Ngữ Quân mò không ra tính tình của anh, nơm nớp lo sợ nhỏ giọng trả lời: "30 roi?"

Lâm Mặc Khôn không nghe rõ cô nói cái gì: "Hả?"

Ngữ Quân cho là anh không hài lòng, lớn tiếng đáp: "50 roi?"

Lâm Mặc Khôn không mở miệng, dùng dây lưng vuốt ve cái mông của cô, Ngữ Quân nhắm mắt lại, nhận mệnh nói: "Vậy 100 roi, ông xã, anh thấy có được không?"

Lâm Mặc Khôn khôi hài nói: "Anh thấy rất được, em cảm thấy được không đây?"

Ngữ Quân oán thầm, "Được cái rắm, đánh xong, em còn sống lành mạnh sao?"

Lâm Mặc Khôn đè cô xuống, "Nếu đã cam chịu, vậy theo như em nói, 100 roi, nhìn thể trạng nhỏ xíu của em, liền tha cho em theo từng giai đoạn mà trả nợ, mỗi lần 20 roi, ngày thì em tự chọn, ở đây trong vòng một tuần lễ phải trả xong, nghe hiểu rõ chưa?"

Nói xong, một dây lưng liền thưởng lên đỉnh mông, Ngữ Quân a một tiếng, anh lại vụt thêm một dây lưng, cùng lúc truy vấn, "Hiểu rõ chưa?"

Ngữ Quân vội vàng khàn giọng hít hà trả lời: "Hiểu rõ rồi, hiểu rõ rồi." Uy lực của dây lưng tự nhiên không thể khinh thường, hai mươi roi này đánh xuống, đại đa số đều đánh vào phần mông phía dưới, một mảnh dài hẹp hồng hồng rộng khoản một đòn tay, anh đây là muốn cho cô ngày mai ngay cả ghế cũng không ngồi được a.

Ngữ Quân không tiền đồ một thanh nước mũi một thanh nước mắt, đánh xong, cũng không thấy xấu hổ, cứ phơi ra mông trần, đứng ở đàng kia khóc, một bộ dáng nhóc con đáng thương. Lâm Mặc Khôn dựa vào cạnh bàn, mặc cho cho cô khóc, cũng không quan tâm. Ngữ Quân hai mắt đẫm lệ rưng rưng, nhìn trộm anh, thấy anh mím khóe môi, cũng không có ý tứ dỗ dành mình, rốt cục kéo quần lên, cúi đầu đi ra cửa.

Anh quát khẽ: "Trở về, đã quên nên nói cái gì à? Không phạt đủ phải không?"

Ngữ Quân đứng ở cửa, cung kính nói: "Cám ơn chồng trách phạt." Nói xong, bĩu môi, nước mắt càng trào ra nhanh hơn loạch xoạch rơi xuống.

"Đi ra ngoài đi." Ngữ Quân đẩy cửa đi ra ngoài, khóe môi Lâm Mặc Khôn cười cũng không nhịn được nữa.

Châm ngôn đều nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lời này dùng trên mình hai người kia thực sự cực kỳ thích hợp, chẳng qua là không biết ai là quýt ai là móng tay đây. Lâm Mặc Khôn rốt cuộc không chịu nổi, bận rộn một hồi liền đứng dậy đi xem tiểu oan gia kia. Trong phòng ngủ đen kịt vô cùng, giữa không gian yên tĩnh mơ hồ truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ của cô. Anh không khỏi bật cười, đi lên trước, ngồi xuống bên giường, cô vẫn đang ngủ say, tóc bị giày vò mà loạn như gai, hai má cũng là đỏ bừng, anh vỗ vỗ cái mông của cô, nói: "Heo con nhỏ, mau dậy đi, ăn cơm nào."

Cô rầm rì, "Ưm -" Tiếng "Ưm" này chính là Cửu Khúc Thập Bát Loan (ý nói giọng như kiểu làm nũng uốn lượn lưu luyến như khe suối Cửu Khúc Thập Bát Loan - mọi người có thể tra thêm về địa danh này trên net nhé), rõ ràng chính là ngủ không đủ, anh thấy cô ngủ đến mê mẩn mơ màng, liền dứt khoát tùy ý cô.

Không biết có phải hay không là ngủ được nhiều, Ngữ Quân ngày hôm sau khi tỉnh lại đã là buổi trưa, nhưng vẫn rất là mệt mỏi. Cô ngồi ở trên giường phát ra một hồi mộng, mông đau, bụng rỗng, liền quyết định rời giường tìm cái ăn. Ăn no, uống tốt rồi, nhìn ra bên ngoài một màn mưa sương lất phất, vẫn là mộng, mùa đông, đây là một mùa trầm buồn lặng lẽ a. Không có việc gì làm, cuộn mình trên sô pha xem ti vi, trong ti vi không phải là đưa tin hai vợ chồng nhà ai mâu thuẫn đánh nhau thì cũng là con cái nhà ai không chịu phụng dưỡng cha mẹ già, phim truyền hình thì cũng chiếu không ngừng phim gián điệp cách mạng, Ngữ Quân nhìn nhìn xem xem, càng lúc mí mắt càng nặng.

Ngữ Quân bị hương vị cơm chín làm cho tỉnh dậy, trên bàn ăn một hàng xương sườn nướng đỏ hồng đang lấp lánh lóe kim quang, Ngữ Quân ngồi xuống, chống cằm lên, nhìn nó thèm nhỏ dãi.

Lâm Mặc Khôn một thân y phục trong nhà, vỗ vỗ đầu của cô, ngồi xuống bên cạnh, "Có phải hay không thấy thịt còn muốn hôn hơn so với thấy anh đây?"

Ngữ Quân ánh mắt như có sao nhỏ lóe lóe, "Đi theo anh, có thịt ăn."

Lâm Mặc Khôn khóe miệng cong lên tươi cười, người hầu mang hai chén cơm ra, Ngữ Quân ngửi hương cơm thơm nức, "Oa, vẫn là trong nhà tốt nhất rồi."

Anh nhíu nhíu mi, "Bây giờ mới biết?"

Ngữ Quân cười híp mắt gặm xương sườn, "Ông xã, anh cũng ăn một miếng nha, sao anh không lúc nào ăn vậy?"

Nói xong, giơ xương sườn, muốn đưa lên trên mặt anh, Lâm Mặc Khôn ghét bỏ đẩy bộ móng vuốt bóng loáng đầy dầu mỡ cô đưa qua, "Anh không ăn, lấy đi."

Ngữ Quân nghi hoặc trừng mắt, "Anh cũng thật quá không nể mặt em."

Lâm Mặc Khôn cẩn thận nhìn cô quơ móng vuốt, e sợ làm cô kích động đem mỡ bôi lên mặt mình, liền nói: "Anh ăn, em ngoan ngoãn ăn của mình, chớ có lộn xộn."

Ngữ Quân có chút hăng hái vừa cắn vừa nhìn anh kẹp lên một miếng thịt sườn, tấm tắc chặc lưỡi, cho dù là ăn xương sườn loại này thì tướng ăn bao giờ cũng là một bộ dáng rất xấu xí gì đó, anh ăn so với tư thế ăn cơm lúc bình thường vẫn giống nhau, tao nhã mà tự phụ, Ngữ Quân lần đầu thấy có người ăn xương sườn còn có thể ăn đến đáng xem như vậy, cô giật giật khóe miệng, haizz, không có ý nghĩa, vốn muốn nhìn thử anh bị dầu mỡ bóng loáng đầy mặt giống ngố, người này thật sự là không sinh động.

Lâm Mặc Khôn lại không lo lắng đến trong lòng cô có quấy nhiễu cong lượn, kéo khăn ăn lên, lau miệng, lại giúp cô lau chùi mấy vệt dầu mỡ trên mặt, sau đó tiếp tục im lặng ăn cơm. Dùng cơm xong, Ngữ Quân chạy đến phòng tập yô-ga, đây là phòng Lâm Mặc Khôn vì cô mà đặc biệt thu xếp một căn phòng, giấy dán tường trong phòng đều là hệ màu sáng ấm áp, lót trên sàng là tấm thảm lông xù. Ngữ Quân mô phỏng theo động tác của huấn luyện viên trên màn hình, một thoáng kéo căng đằng sau, Ngữ Quân đau xoa xoa, cũng nhớ tới hôm nay còn phải trả nợ, haizz, đây là cái thế đạo gì a.

Trở lại phòng ngủ, anh đang dựa lưng vào đầu giường, ngồi ở đó, nương theo ánh đèn bàn mà đọc sách, thấy cô đi vào, ngẩng đầu, mỉm cười, "Tập xong rồi à?"

Ngữ Quân: "Ừm, em đi tắm đây." Trong lòng nghĩ, liệu có phải anh đã quên hay không a? Một chữ cũng không nói, ra mòi cũng rất là bình thản vô cùng. Tắm rửa xong, Ngữ Quân vừa ra liền chui vào chăn, miệng than thở: "A, mệt mỏi quá a, em ngủ đây."

Kết quả ban ngày ngủ quá nhiều, lăn qua lộn lại cũng chưa buồn ngủ chút nào, lúc này, chỉ nghe thấy đỉnh đầu truyền đến giọng nói bình thản không gợn sóng không sợ hãi của Lâm Mặc Khôn: "Nếu ngủ không được, nên làm cái gì thì làm cái đó."

Ngữ Quân lộ ra hai con mắt, "Hóa ra anh nhớ rõ a."

Lâm Mặc Khôn vứt cho cô một cái liếc mắt, "Hóa ra em đã quên a."

Ngữ Quân chu chu môi, từ trong chăn mền bò đi ra, nhìn anh. Anh duỗi tay ra, "Quỳ ở đây."

Ngữ Quân mặt hướng vách tường, quỳ gối trên đầu giường, tay anh kéo một cái, quần ngủ rộng thùng thình liền tuột xuống đến đầu gối, Ngữ Quân xấu hổ đến mặt đỏ, cúi đầu, xoắn vặn đầu ngón tay. Lâm Mặc Khôn thấy cô nghe lời quỳ đàng hoàng, lại dồn lực chú ý quay lại trang sách, giường thật mềm, thật rộng, thật thoải mái, nhưng mà quỳ trên đó cũng thật không tốt đẹp gì, nhất là song song cùng bạn lại còn có một người đang ngồi. Ngữ Quân nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh một cái, anh thờ ơ không động.

Một lát sau, Ngữ Quân lại liếc nhìn anh nữa, kết quả cùng lúc vừa vặn chạm vào ánh mắt của anh, Ngữ Quân vội vàng quỳ thẳng, anh lạnh lùng nói: "Lại đây."

Ngữ Quân nghiêng người qua, Lâm Mặc Khôn để cô nằm úp sấp trên đùi của mình, mông vừa vặn nhô cao lên trên không trung, anh kiểm tra vết đánh phạt hôm qua, chỉ còn lại những vệt hồng nhạt.

Bàn tay anh khô ráo dán lên mông thịt, "Ngữ Quân, tại sao anh phải đánh em?"

Ngữ Quân sửng sốt, "Bởi vì em rời nhà bỏ đi."

Anh giơ tay lên, bàn tay hạ xuống "bốp" một tiếng, hung hăng ở trên đỉnh mông rơi xuống hiện lên dấu năm ngón tay, lại hỏi tiếp: "Tại sao đánh em?"

Ngữ Quân vội vàng nắm chăn, "Em lừa anh."

'Bốp' lại một cái tát đánh xuống, đối xứng khắc lên bên kia đỉnh mông. Ngữ Quân oán thầm, đây là tay người sao? Như thế nào lại đau như vậy a, đau nóng rát như bị roi đánh vậy.

Khảo tra vẫn còn tiếp tục, "Vì sao đánh em?" Ngữ Quân vừa cố chịu đựng bị đánh, vừa phải vắt hết óc suy nghĩ đáp án, anh hỏi một câu thì đánh xuống một cái, tổng cộng hỏi mười lần, tựa hồ cũng không hài lòng, sau đó, liền giống như gió táp mưa rào bắt đầu đánh xuống cái mông nhỏ. Tuy nói ngày hôm qua đã không còn trở ngại, nhưng vẫn còn có ảnh hưởng a, tay của anh kình lực lớn đến như vậy, lại còn hung ác đánh xuống, có thể không đau mới là chuyện lạ.

Ngữ Quân giống như con cá trắng, không an phận quẫy đạp qua lại, "Ôi, đau, đau -" anh cũng không áp chế tùy cô lăn qua lăn lại, bàn tay cũng như cũ, cô quẫy đạp không xong, bàn tay liền vỗ vào bắp đùi cô.

Hai người đối kháng một lúc lâu, anh buông cô ra, Ngữ Quân mắt nước lưng tròng hỏi: "Không phải nói hai mươi cái sao? Thế này biết bao nhiêu rồi?"

Lâm Mặc Khôn thờ ơ nói: "Tự em không có đếm sao?"

Ngữ Quân chỉ vào anh, "Anh, anh, anh..."

Lâm Mặc Khôn cười đắc ý, "Đáng, ai bảo em không trả lời câu hỏi cho tử tế, chọc anh tức giận."

Ngữ Quân uất ức, "Em đều đã nói nhiều như vậy, anh còn không hài lòng."

Lâm Mặc Khôn xoa bóp đầu mũi đang chảy ròng ròng của cô, "Em phải nói, chồng muốn dạy dỗ thì cứ nên dạy dỗ, không cần lý do, không chừng, anh lập tức liền ngừng."

Ngữ Quân đẩy anh ra, tức giận nói: "Anh cái lão già bá đạo này, có chết em cũng không nói như vậy."

Anh vẫn một bộ dáng tươi cười, "Em phản rồi, dám mắng anh?"

Đôi mắt Ngữ Quân mờ mịt, cũng không biết anh tức giận thật hay là giả bộ tức giận, cúi đầu, hàm chứa lệ quang, lẩm bẩm nói: "Tại sao anh có thể như vậy?"

Lâm Mặc Khôn thấy Ngữ Quân tưởng thật, ôm cô vào lòng giống như ôm lấy một đứa trẻ, hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, "Chồng chỉ nói đùa với em thôi, làm gì lại tưởng thật."

Ngữ Quân thương tâm, "Nói đùa cũng không được, anh coi em là cái gì chứ?"

Anh thấp giọng dỗ dành: "Sau này sẽ không nói nữa, được không?" Ngữ Quân gật gật đầu

"Để anh xem bị đánh thành cái dạng gì rồi, có đau hay không?"

Ngữ Quân giọng nói mềm nhũn kêu lên, "Đau chết được, xoa xoa đi."

Lâm Mặc Khôn vừa xoa xoa cho cô, làm giảm bớt cơn đau đớn bỏng rát, vừa nói: "Ngữ Quân, anh đánh em bởi vì em có ý định rời xa anh, anh không vui."

Ngữ Quân nhìn thần sắc bình tĩnh của anh, ngữ khí lại cực kỳ chân thật, cô vòng tay quanh hông anh, từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Sau này, sẽ không vậy nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net