Ngợp trong vàng son - Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Chương 12



 Sáng sớm hôm sau, Ngữ Quân bọc áo lông thật dày ở trong sân, tập thể dục hoạt động gân cốt. Đại Hoàng ở bên chân cô bật bật nhảy nhảy loi choi. Lẽ ra với thân phận và địa vị giống như Lâm Mặc Khôn, nuôi chó cũng phải là loại có giá trị liên thành, nhưng Đại Hoàng chẳng phải là loài danh khuyển gì cả, cũng chỉ là giống chó Ất Giáp nào đó bên đường mà thôi, dáng vẻ cao cao mập mập, lông xù, Lâm Mặc Khôn cũng rất thích nó.

Khi cô mới đến đây không lâu, có một lần, cô cùng Đại Hoàng ở trong sân chơi, Lâm Mặc Khôn trở về, sờ sờ đầu Đại Hoàng, chỉ về phía cô nói với Đại Hoàng: "Có thấy vị tỷ tỷ này không? Cô nàng giống mày, thích ăn thịt." Đại Hoàng tựa như có thể nghe hiểu anh nói cái gì, sau đó căng tròn đôi mắt lóe sáng lấp lánh như sao nhìn cô, lại còn sủa mấy tiếng 'gâu gâu' với cô nữa. Ngữ Quân cái trán phủ đầy hắc tuyến, đuổi theo anh đánh, Đại Hoàng liền vui tươi hớn hở chạy theo phía sau hai người bọn họ, vừa chạy vừa gâu gâu loạn lên.

Ngữ Quân xoa xoa đầu Đại Hoàng, nói: "Chị làm chút đồ ăn ngon cho em." Cô trộm từ sau phòng bếp hai cái đùi gà nướng, ngồi một bên nhìn Đại Hoàng ăn thỏa thích.

Lúc Cổ Xuyên vào đến viện, liền nhìn thấy cảnh tượng một người một chó thực ấm áp. Đại Hoàng thấy Cổ Xuyên trước, phe phẩy cái đuôi, lại như cũ không nỡ bỏ đùi gà. Ngữ Quân ngẩng đầu, cô nhớ được người nọ chính là tâm phúc trong bang của Lâm Mặc Khôn, anh ta thân hình cao lớn cường trán, làn da ngăm đen, nói không nhiều lắm, làm việc gọn gàng. Số lần Ngữ Quân gặp anh ta không nhiều, hôm nay sớm như vậy đã đến, chắc là tìm Lâm Mặc Khôn có chuyện. Cô đưa Cổ Xuyên vào nhà, gãi gãi sau gáy, nói: "Anh ngồi đây chờ một chút, tôi đi gọi anh ấy."

Cổ Xuyên lễ phép mỉm cười, "Được, làm phiền chị." Ngữ Quân không quen thuộc với anh ta, có chút ngượng ngùng.

Nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng ngủ, Lâm Mặc Khôn vẫn còn đang ngủ, người này ngay cả ngủ cũng mang theo khí tràng của Lão Đại. Ngữ Quân cười trộm, áo khoác còn chưa cởi, liền chui vào ổ chăn, như con gấu ôm lấy anh, đem khí lạnh hết thảy truyền cho anh, dựa vào trực giác nhiều năm, ở lúc cô đẩy cửa đi vào Lâm Mặc Khôn đã biết, nhưng mà trong nháy mắt cô lại làm anh đột ngột thanh tỉnh, anh liền mang theo tính trừng phạt áp cô xuống dưới thân mình, hôn sâu càn quét.

Ngữ Quân mở to mắt, trong mắt lại mang theo ý cười, cái trán Lâm Mặc Khôn tì sát lên trán cô, tiếng nói mang theo giọng khàn khàn khi vừa mới tỉnh lại, giáo huấn nói : "Chẳng phải đã nói với em, lúc hôn môi cần nhắm mắt lại, tại sao vẫn học không được?"

Ngữ Quân cứ cười hì hì, "Ông già, buổi sáng tốt lành."

Lâm Mặc Khôn cong khóe miệng lên, "Khiêu khích à? Xem anh trừng trị em thế nào."

Nói xong liền cù lên người khiến Ngữ Quân ngứa ngáy, nhược điểm lớn nhất của Ngữ Quân chính là sợ ngứa, Ngữ Quân trốn trái trốn phải, cười đến chảy cả nước mắt, lên tiếng cầu xin tha thứ: "Ông xã, em sai lầm rồi, em sai lầm rồi, ha ha."

Lâm Mặc Khôn dừng tay, oán hận hỏi: "Anh già sao?"

Ngữ Quân nhanh chóng cầu xin tha thứ, "Không già không già, ngài chính là thành thục gợi cảm, thanh xuân vĩnh tồn, càng già càng dẻo dai, người sành sỏi."

Lâm Mặc Khôn vỗ vỗ vào cái mông nhỏ của cô, "Được rồi, càng nói càng thái quá, nói tiếp nữa anh thành vĩnh viễn lưu truyền bất diệt mất."

Ngữ Quân cười hắc hắc, "Cổ Xuyên vừa đến đây, ở phòng khách chờ anh đấy."

Ba người dùng bữa sáng, Ngữ Quân đã thành thói quen, bởi vì sẽ luôn có người vào lúc này đến để bàn chuyện thương lượng với anh.

Ngữ Quân yên lặng ăn cháo, nghe Cổ Xuyên nói: "Chu thúc đã sắp không xong rồi, đây là chuyện mấy ngày gần đây. Lão gia tử không biết nghe được tin tức này từ ai, cứ tưởng lại phải nhập viện rồi, vừa mới đi thăm xong, trở về thì đổ bệnh. Người đã hơn bảy mươi tuổi rồi, em lo nếu biết được chân tướng, sợ là không chịu nổi."

Lâm Mặc Khôn dừng đũa lại, như có suy nghĩ gì đấy, "Đợi lát nữa, đi thăm Chu thúc, chỗ Lão gia tử trước tiên cứ giấu diếm đi."

Bữa cơm này hai người cũng ăn chưa được bao nhiêu đã vội vàng mà đi, Ngữ Quân tiễn cả hai, Lâm Mặc Khôn như là đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Ngữ Quân: "Chút nữa em làm một ít cháo cá đưa đến nhà chính."

Ngữ Quân: "Tự mình em đưa đi sao?'

Anh gật đầu, Ngữ Quân có chút khó khăn: "Mới lần đầu tiên liền tự em đi, có phải không tốt lắm nha?"

Anh ngược lại không cho là đúng, "Chẳng sao cả, trong nhà không có nhiều quy củ như vậy."

Thấy cô quệt mồm phụng phịu, không vui, còn nói thêm: "Biểu hiện tốt thì bù trừ một ngày trả nợ."

Ngữ Quân kiên định trả giá: "Ba ngày."

"Hai ngày."

"Ba ngày."

Lâm Mặc Khôn bất đắc dĩ, "Ba ngày thì ba ngày, nhưng mà, nếu là dám gây rắc rối, sẽ gia tăng thêm ba ngày."

Ngữ Quân cười, "Một lời đã định."

Lâm Mặc Khôn xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười mắng: "Nhóc quỷ quái."

Trong nhà cũng không có gì để ăn, Ngữ Quân nhàn rỗi vẫn hoàn nhàn rỗi, khoác áo đi siêu thị. Vì không phải ngày nghỉ, người đi siêu thị cũng không nhiều, Ngữ Quân mừng rỡ tự tại, bao lớn bao nhỏ mua thật nhiều đồ vật nọ kia, vừa ra cửa siêu thị, liền gặp người mình không muốn thấy.

Chu Phong đứng ở cửa, bỡn cợt nhìn cô, Ngữ Quân sửng sốt, anh ta bước lên trước, "Lý Ngữ Quân, đã lâu không gặp a."

Ngữ Quân cười, "Có phải anh không muốn nói chuyện ở nơi này? Giúp tôi xách đồ, tôi mời anh uống trà." Trong mắt Chu Phong nhanh chóng bốc lửa, Ngữ Quân giống như nhìn mà không thấy, cất bước đi ở phía trước.

Tiếng nhạc Jazz du dương trong quán, Chu Phong nhìn cô điềm tĩnh uống cà phê, phẫn nộ trong lòng lại thăng cấp, vì sao cô ta có thể sống nhàn nhã thế, mà bản thân mình lại giống như khỉ bị đùa giỡn, anh ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, liệu có phải hai người họ cấu kết nhau gài bẫy tiền tài của anh ta.

Chu Phong nghiên người về phía trước, "Lý Ngữ Quân, cô có ý gì?"

Ngữ Quân thần sắc hờ hững an nhàn, "Anh nói cái gì?"

Chu Phong cắn răng, "Cô đừng tưởng rằng cô làm bộ như không có chuyện gì thì thật sự không có chuyện gì."

Ngữ Quân cười nhạt, "Chu Phong, thực xin lỗi, là tôi lỡ lời."

Chu Phong cầm lấy cổ tay của cô, "Lão tử vừa ý cô, còn cô lại chơi tôi một vố, coi tôi như con khỉ mà đùa bỡn sao?"

Ngữ Quân hạ đôi mắt xuống, "Vậy anh muốn như thế nào đây?"

Chu Phong bị ngữ nghí lạnh đạm của cô làm cho sửng sốt, "Cô nói cái gì?"

Ngữ Quân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh ta, "Tôi đã xin lỗi anh, anh còn muốn như thế nào mới bỏ qua những chuyện này. Tôi không cầu anh tha thứ, cũng không có làm gì thực sự có lỗi với anh, nhưng đây cũng có trách nhiệm của anh không phải sao?"

"Cô---"

"Lời tôi muốn nói đến đây thôi, tôi cảm kích anh từng giúp đỡ tôi, anh đừng nên khiến cho một chút cảm kích này của tôi với anh cũng bị xóa bỏ không còn sót lại chút gì."

Chu Phong nhìn cô, bây giờ cô đã không còn giống với trước kia nữa, rốt cuộc là vì sao, anh ta không ngờ tới, cô trước kia sẽ không lợi dụng việc anh ta yêu thích cô mà uy hiếp anh ta giống như vậy, là cô ta đã trở nên thông minh hay là khôn khéo?

Chu Phong buông tay cô ra, chỉ về phía cô, "Cô ngoan độc."

Ngữ Quân bình tĩnh uống hết ly cà phê, không nhìn bóng lưng anh ta căm hận bỏ đi, trong lòng mặc niệm: Chu Phong, thực xin lỗi, việc tôi muốn làm là có thể trở thành người vợ tề mi (theo tích cũ về nàng Mạnh Quang khi đưa cơm cho chồng thường nâng khay ngang mày, ý chỉ người vợ tôn trọng chồng) của anh ấy, cho nên tôi không thể gây cho anh ấy thêm phiền toái nào.

Ngữ Quân nấu xong cháo, lại làm thêm mấy món ăn nhẹ nữa, để cho tài xế đưa cô đến nhà chính. Nhà chính ở lưng chừng núi, phong cảnh đẹp đẽ và tĩnh mịch, Ngữ Quân vừa vào cửa đã được Tường thúc, vị quản gia hiền lành dẫn tới thư phòng, Ngữ Quân hít sâu mấy cái mới gõ cửa đi vào. Thư phòng rất lớn, một ông lão uy nghiêm ngồi sau cái bàn, đang xem sách, quản gia Tường thúc nói: "Lão gia, người đã đến."

Ông lão giương mắt đánh giá cô, khí tràng của ông rất giống Lâm Mặc Khôn, cảm giác áp bách rất mạnh. Quản gia Tường thúc nhắc nhở Ngữ Quân, "Chào người a."

Ngữ Quân lấy lại tinh thần, "À, chào ông nội." Tường thúc thiếu chút nữa tắt thở, thiếu gia xưng hô với lão gia kêu cha, bạn gái của thiếu gia bạn gái xưng hô với lão gia kêu ông nội, cái này là đúng vai phải lứa sao?

Ngữ Quân nhất thời khẩn trương, nhìn thấy ông tóc hoa râm, liền theo bản năng mở miệng gọi rồi. Lão gia tử lại tự nhiên không thèm để ý, vừa lòng gật đầu, "Nha đầu, lại đây ngồi."

Ngữ Quân ngồi đồi diện ông, sững sờ trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới mục đích, nói: "Con nấu cháo, ông nội ăn thử chút đi."

Lão gia tử hỏi: "Con tự mình làm?" Ngữ Quân gật gật đầu, lão gia tử có chút cao hứng, Tường thúc bưng cháo lên, ông dùng thìa ăn một ngụm, mùi vị này, rất giống, cùng một hương vị giống mẹ của Cửu nhi nhà ông làm. Chỉ vài món ăn, không hay không biết mà đã ăn hết cháo, Ngữ Quân chống cằm nhìn, cảm thấy lão gia tử này cũng thật đáng yêu, Tường thúc nói ông không ăn cái gì, gặp được thức ăn ngon miệng thì chẳng phải càng cố gắng ăn nhiều hơn sao?

Nghe Lâm Mặc Khôn nói, lão gia tử cả đời dũng mãnh trượng nghĩa, tổng cộng có ba người phụ nữ, ba người này đã sinh cho ông chín đứa con, cả chín đều là 'Nhân trung long phượng', anh trai và chị gái Lâm Mặc Không đều không muốn đứng cùng hàng giao du với kẻ xấu, cho nên, liền chỉ có anh kế thừa lão gia tử gia sản. Có lẽ người đã già, những người phụ nữ cùng ông đồng cam cộng khổ đều lần lượt ra đi, còn lại ông cô đơn một thân một mình, may mắn vẫn có Tường thúc luôn luôn bên người chiếu cố, thời tuổi trẻ đã trải qua quang vinh phồn hoa, khi già rồi cũng chỉ cầu có thể có người để làm bạn mà thôi.

Lão gia tử thích Ngữ Quân, lôi kéo cô nói chuyện phiếm, Ngữ Quân cũng đều im lặng nghe, đến lúc quá bữa trưa rồi. Lão gia tử giữ cô lại dùng cơm chiều, liền phái xe đưa cô trở về. Ngữ Quân nghĩ nghĩ, vẫn là ở lại chiếu cố ông, lão gia tử miệng không nói, trong lòng cao hứng không thôi. Cô gọi điện cho Lâm Mặc Khôn nói cô không quay về.

Lâm Mặc Khôn kinh ngạc, "Em ở lại chỗ lão gia tử nơi đó sao?"

Ngữ Quân lau tóc vừa mới tắm xong, "Dạ, làm sao vậy? Lão gia tử đối với em khá tốt."

Lâm Mặc Khôn cười, "Bà xã, không tệ a."

Ngữ Quân cười hì hì, "Dĩ nhiên, em là ai chứ,"

"Tốt lắm, vừa vặn, mấy ngày nay anh cũng không thể trở về."

Ngữ Quân có chút bận tâm hỏi: "Có phải tình huống Chu thúc không tốt không?"

Lâm Mặc Khôn lặng lẽ trong chốc lát, "Ừ, cũng hai ngày nay rồi. Em giúp anh chăm sóc lão gia tử, giấu diếm ông một chút, có chuyện gì thì báo cho anh biết."

"Vâng, anh phải chăm sóc tốt cho mình đấy." Ngữ Quân lần đầu tiên có được cảm giác cùng anh hoạn nạn.

Cô càng thêm tận tâm chăm sóc cho lão gia tử, làm cho ông đủ loại thức ăn ngon, lão gia tử ăn thật cao hứng, nhưng càng coi trọng hơn chính là tâm ý con trẻ, đứa nhỏ này không có tâm muốn công danh lợi lộc, ông thích. Ông lấy ra một tập ảnh, rồi một già một trẻ dựa vào lò sưởi kể chuyện khi ông còn trẻ, chỉ ra ông và tất cả những huynh đệ tình nghĩa khác của ông.

Lão gia tử thở dài, "Những người này a, già cũng có, chết cũng có, không còn mấy người nữa, chỉ ta và Chu thúc của con là vẫn còn khỏe, Chu thúc của con xếp hàng Lão Nhị, đi theo ta thân cận nhất, từ lúc còn cởi truồng tắm mưa, đã ở phía sau của ta, mỗi ngày gọi ta là ca ca, ca ca, bây giờ cũng đã già rồi."

Ngữ Quân nghĩ nghĩ, "Ông nội, con người chung quy đều có một ngày như vậy, không phải người không đợi, là trời không đợi, cho nên, nếu người không thể nghịch thiên, vậy thì hãy thuận theo thôi, ông trời tận trong nơi sâu xa nhất tự có an bài, là công bằng nhất ạ."

Lão gia tử vuốt đầu của cô, "Nha đầu nói rất đúng, người cuối cùng sẽ chết, ta chỉ hy vọng có thể đưa bọn họ đi hết quãng đường cuối đời."

Ngữ Quân nói: "Người đã chết cái gì cũng không biết, nhưng người còn sống lại phải chịu đựng nỗi bi thống khó có thể tưởng tượng nổi, ông nội, ông là người dũng cảm chân chính." Ngữ Quân nhìn ông vuốt ve những tấm ảnh, ở trong lòng âm thầm hạ quyết định

Thời gian lẳng lặng trôi đi, sinh mệnh Chu thúc sau cùng đi tới hồi cuối. Lâm Mặc Khôn sáng sớm gọi điện đến bảo Chu thúc đã bắt đầu hồi quang phản chiếu (hiện tượng giống như ngọn đèn lóe sáng rực rỡ trước khi tắt, người bệnh lâu ngày đột nhiên tỉnh táo kỳ lạ, thông thường khoảng 2 tiếng sau khi có hiện tượng này người bệnh sẽ qua đời), còn dặn dò cô đừng nói cho lão gia tử. Ngữ Quân ngoài miệng trả lời 'Vâng', bỏ điện thoại xuống, đi về phía phòng của lão gia tử, ông nhìn thấy cô, Ngữ Quân nói: "Ông nội, con nghĩ cần phải nói cho ông biết, ông nói rất đúng, phải đưa tiễn đến đoạn đường cuối cùng mới không có tiếc nuối."

Lúc Ngữ Quân và lão gia tử chạy tới bệnh viện, trong hành lang bệnh viện đứng đầy người. Mọi người thấy thấy lão gia tử đều tôn kính vấn an, Lâm Mặc Khôn thấy cô cùng lão gia tử, giật mình hỏi: "Cha, sao người lại tới đây?"

Lão gia tử hỏi: "Người đâu?"

Lão gia tử cùng Chu thúc cuối cùng nói lời tạm biệt, tự mình đưa tiễn người bạn chí thân của ông, đồng thời, trong lúc cực độ đau buồn đã té xỉu. Nơi này tạo thành một đoàn hỗn loạn, tiếng khóc la xen lẫn tiếng nói chuyện, ồn ào huyên náo.

Khi dàn xếp xong hết thảy, đã là ban đêm. Lâm Mặc Khôn đi vào phòng bệnh, lão gia tử đang ngủ yên. Anh nói với Ngữ Quân: "Em theo anh ra ngoài."

Ngữ Quân đi theo anh lên đến tầng thượng. Ban đêm tháng 12, gió lạnh thấu xương, anh nhìn ra phía dòng xe cộ bên kia đường, đốm lửa điếu thuốc lá nhuộm lên một màu đỏ rực, anh hút mạnh một hơi, phun ra làn sương khói mờ ảo lượn lờ, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, "Là em nói cho lão gia tử?" Ngữ Quân gật đầu, anh lớn tiếng: "Nói chuyện."

Ngữ Quân nói rành rõ: "Dạ."

Lâm Mặc Khôn một cái tát cực nhanh đánh vào trên mặt cô, Ngữ Quân bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, bụm mặt, trong mắt ngấn lên dòng nước, nhưng lại quật cường không cho nó rơi xuống.

Giọng Lâm Mặc Khôn lãnh liệt mà uy nghiêm, "Lời anh nói đều là rác rưởi có phải không? Em dám trước mặt thì phục tùng sau lưng thì chống đối với anh."

Ngữ Quân lắc đầu, Lâm Mặc Khôn ngồi xổm người xuống, nắm lấy cằm cô, "Em có biết hay không, lão gia tử có bệnh tim, em như vậy sẽ khiến ông mất mạng."

Ngữ Quân nói: "Em không muốn ông có tiếc nuối."

Lâm Mặc Khôn giận quá thành cười, "Tiếc nuối, người con mẹ nó cũng đều chết cả rồi, còn tiếc nuối cái quái gì nữa. May mắn lần này qua khỏi, bằng không nếu có gì không hay xảy ra, em lấy cái gì ra mà bồi tội."

Ngữ Quân đứng lên, cúi đầu, thanh âm phát ra có chút lạnh run, "Lần này là em sai lầm rồi, anh đánh em đi."

Giọng nói anh gợn sóng không chút kinh ngạt, trong đó còn lộ ra hàn ý, "Em cho rằng anh không dám đánh em." Nói xong, rút ra dây lưng bên hông, đánh xuống mông Ngữ Quân.

Cho dù có quần jean ngăn cách, khoản rộng dây lưng đánh xuống còn mang theo nộ khí của anh nên vẫn là đau đớn tê liệt, Lâm Mặc Khôn đang nổi nóng nên đánh không theo chương pháp gì, chỉ là muốn trừng phạt đứa nhỏ không biết nghe lời. Dây lưng hỗn loạn, đây là một trong những lần bị đánh phạt đau đến khó chịu đựng nổi nhất, dù cho ngay cả lúc cô rời nhà bỏ đi, anh cũng chưa thẳng tay hạ cái loại giáo huấn hung ác đến vậy. Ngữ Quân đau ngồi xổm người xuống, anh đem cô xách lên, kẹp ở bên hông, Ngữ Quân phe phẩy hai chân ý đồ có thể hóa giải đau đớn, bởi vì còn cách quần jean, nhìn không thấy bị đánh thành bộ dáng gì nữa, khi anh cảm thấy dạy dỗ đủ rồi mới trong lúc Ngữ Quân khóc thét kêu gào mà buông cô ra.

Nhìn cô khóc đến nước mũi nước mắt đầy mặt, tóc tai tán loạn, áo mặc mỏng manh, lạnh đến phát run, một bộ dáng chật vật, Lâm Mặc Khôn đau lòng, nhưng vẫn là hạ quyết tâm hung dữ, cầm áo khoác vứt cho cô, nói: "Tài xế đang chờ ở bãi đỗ xe, em đi về nhà trước." Sau đó, xoay người rời đi.

Ngữ Quân khóc đến triệt để, khi khóc xong cả người lạnh cóng, thân thể động động một chút liền gây cho miệng vết thương trên mông xé rách đau đớn. Ngữ Quân chân run lẩy bẩy, kiên trì lên trở về nhà. Sợ đánh thức người hầu nhìn thấy mình chật vật hình dáng, Ngữ Quân dán chặt tay lên chân, đi từng bước đến phòng ngủ, khi vào trong phòng thì đã giống như vừa lao vào trong nước ra cả người đều là mồ hôi. Cởi quần áo ra, nhìn bản thân vô cùng chật vật trong gương, đôi mắt sưng đỏ như quả hạch đào, trên gương mặt còn có dấu bàn tay vẫn rõ ràng như cũ, gò má sưng phồng lên, trên cái mông che kín lộn xộn những vệt roi, đã có chút trôi nổi xanh tím. Ngữ Quân chậm rãi ngồi trong bồn tắm, nước mắt liền lộp bộ rơi xuống nước trong bồn, nổi lên những vòng tròn nho nhỏ.

Ngữ Quân cảm thấy tủi thân, khó chịu, nhưng lại không hề hối hận, "Mình không hối hận."

Lâm Mặc Khôn ở dưới lầu buồn bực hút thuốc, nhìn xe đưa Ngữ Quân đi rồi, mới quay về phòng bệnh lão gia tử. Chị thứ Tư và anh thứ Hai nghe nói lão gia tử nằm viện liền chạy trở về, thấy anh, sốt ruột hỏi: "Sao lại thế này a? Không phải nói đã giấu kỹ sao."

Lâm Mặc Khôn vỗ vỗ Tứ tỷ của anh, "Chị đừng lo lắng, cha không có việc gì, là em không cẩn thận nói lộ ra."

Tứ tỷ của anh thoi anh một quyền, bất mãn lải nhải lên: "Đây là chuyện liên quan mạng người như trời đấy, Cửu nhi, sao em lại không cẩn thận như vậy a, bình thường em làm việc nào có như thế --" Lâm Mặc Khôn một mặt mỉm cười nghe dạy, một mặt dỗ dành vị Tứ tỷ sắc bén của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net