Ngợp trong vàng son - Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Chương 13




Màn đêm đen kịt, bầu trời quỷ mị, một cô gái giữa sự mờ tối mang theo nỗi đau buồn chán chường, cô dọc theo đường cái từng bước chậm chạp mà đi, gió đêm hất tung lên làn tóc đen, cuốn chặt quần áo vẫn không ngăn cản được rét lạnh. Ngữ Quân khom cúi nửa người, thở hổn hển, đưa tới làn hơi màu trắng, đau quá a.

Buổi sáng, cô là bị chuông điện thoại di động đánh thức, gọi điện thoại tới không ngờ là Tứ tỷ của anh. Thì ra là Lão gia tử đã tỉnh, chỉ đích danh muốn gặp cô, còn muốn ăn cháo cá do cô làm. Ngữ Quân đành phải kéo thân thể không ít bệnh đi nấu cháo xong thì đưa đến bệnh viện. Lão gia tử khí sắc vẫn rất khá, thấy cô còn vui mừng vồn vã, ngược lại Tứ tỷ của anh so ra kém hơn rất nhiều, người nhà bọn họ phổ biến nhất chính là dấu hiệu khí tràng quá mạnh mẽ, vô luận là nam hay nữ, lúc Ngữ Quân ở dưới cái nhìn của đôi mắt thông minh lanh lợi của Tứ tỷ anh, luôn luôn có nỗi lo sợ bất an.

Lão gia tử không để cô đi, cô liền ở lại cùng ông, giữa trưa lúc ăn cơm, Ngữ Quân và Tứ tỷ của anh mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ, Tứ tỷ ngẩng cao khuôn mặt tinh xảo lên, nói: "Em cũng không cần sợ chị, chị với Cửu nhi là chị em ruột cùng một mẹ, chỉ là, chị muốn chứng thực một chuyện qua em. Chuyện của Chu Thúc là em nói cho Lão gia tử?"

Tuy bảo là chứng thực, nhưng ngữ khí nói ra thì thuộc trần thuật. Ngữ Quân gật đầu, "Là em."

Chị ta múc canh lên, cười: "Trái lại là một đứa nhỏ thành thật. Nhìn qua Lão gia tử đối với em kỳ thật không giống người thường, Cửu nhi luôn là đứa tình tình thuộc dạng nói một thì không có hai, em ngược lại là thật là lớn gan, nhưng mà, chị hi vọng em giúp đỡ một chút, đừng để cho hai người họ lại đeo mang tức giận, em hiểu ý chị chứ?"

Ngữ Quân cúi đầu nói: "Hiểu được."

Tứ tỷ vừa lòng cười cười, "Hiểu được là tốt rồi, đứa trẻ thông minh Lâm gia chúng ta luôn luôn thích, nhưng ngàn vạn lần đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc, mất nhiều hơn được."

Ngữ Quân cũng treo trên miệng nụ cười khách khí. Một bữa cơm ăn nhạt như nước ốc, ý của Tứ tỷ, cô giờ cực kỳ hiểu rõ, đừng để vì bản thân mình, mà gây hiềm khích tình cảm giữa hai cha con bọn họ, cuối cùng là bản thân mình phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Tứ tỷ của anh thật sự đã quá lo lắng, Lão gia tử làm sao có thể vì cô mà cùng Lâm Mặc Khôn trở mặt?

Buổi chiều, Lão gia tử sai Tứ tỷ đi, một mình cùng Ngữ Quân ở lại phòng bệnh. Lão gia tử xem báo lơ đãng hỏi: "Ngữ Quân a, tiểu Cửu có gây khó dễ gì với con không?"

Ngữ Quân đang tưới hoa hơi sửng sốt, xoay người cười nói: "Ông nội, người đa tâm rồi ạ, anh ấy làm sao lại gây khó dễ con nhứ?"

Lão gia tử nhìn nhìn cô, ngữ khí cũng yên lòng, "Vậy thì tốt, ta biết nó sợ ta phát bệnh nên luôn luôn gạt ta, nhưng nếu nó dám vì chuyện này mà giở trò ngang ngược với con, thì xem ta có thu thập nó hay không."

Ngữ Quân rủ đôi mắt xuống, đùa nghịch mấy chiếc lá cây.

Buổi tối lúc sắp đi, Lão gia tử lôi kéo tay cô nói: "Đứa nhỏ ngoan, ông nội quả nhiên không nhìn lầm con. Sau này Tiểu Cửu nó dám ức hiếp con, ta sẽ làm chủ cho con."

Ngữ Quân điềm tĩnh cười, gật đầu. Ngữ Quân trong lòng cảm kích, nhưng cũng hiểu được, bất cứ chuyện gì cũng không thể náo đến chỗ Lão gia tử, nếu không, mình cũng sống không nổi, chỉ với đứa con gái hiếu thuận của ông cũng sẽ không bỏ qua cho cô, bọn họ chỉ cần vẫy vẫy mấy cái móng tay, thì cô đã tiêu mất rồi.

Xe chở cô đi ngang qua Kim Mị, Ngữ Quân bảo tài xế dừng lại, cô xuống xe, kín đáo rời khỏi tài xế. Kim mị, vẫn xứng đáng với cuộc sống xa hoa túy sinh mộng tử (sống mơ mơ màng màng như người say hoàn toàn không có mục đích) kia, Ngữ Quân đứng ở cửa, lại không có mong muốn đi vào. Dứt khoát liền dọc theo đường cái, gió đêm thổi rào rạt. Trên đường cái có vài anh chàng choai choai chạy đến bắt chuyện, thấy bộ dạng cô chậm chạm mà cứng ngắt như khúc gỗ thì mỉa mai rồi bỏ đi, Ngữ Quân đột nhiên nở nụ cười, ai có thể ngờ được trên cái mông trắng của cô gái này đang mang theo những dấu vết xanh tím, trên mông đang không kiên dè gì kêu gào đau đớn cô cũng không muốn để ý đến nó, cứ kệ nó lan tràn. Hít vào lồng ngực đợt khí lạnh khiến cho cô ho khan một trận kịch liệt, ho đến chảy cả nướt mắt ra, ngồi xổm người xuống, cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, vẫn như cũ thật im lặng, từ sau khi đánh cô xong, anh rốt cuộc cũng không hề liên hệ với cô, đã trôi qua một ngày một đêm, một câu anh cũng không có, lúc này đây trong đêm tối vắng vẻ, cô rất muốn ấn xuống phím gọi đi, nhưng vẫn bị nỗi khủng hoảng trong nội tâm đánh bại. Ủy khuất ư? Ngữ Quân tự giễu cong lên khóe môi, Lý Ngữ Quân, đây là mày tự chuốc lấy, mày biết rõ sẽ có kết quả như vậy nhưng vẫn khư khư cố chấp, vốn tưởng rằng một trận đòn đổi lại một cái giá không tiếc nuối rất đáng, nhưng là vẫn đánh giá thấp sức chịu đựng của bản thân, trong lòng mày chẳng phải cho rằng dựa vào sự yêu chiều sủng ái của anh ấy đối với mày nên anh sẽ không nổi giận à, nói trắng ra, chính là được cưng cưng chìu mà kiêu ngạo, kết quả thì sao?

Chúng ta thường hay làm một kiểu giả dụ như: nếu --, như vậy --, nếu --, như vậy --. Nhưng mà, sự thật nhưng sẽ không có cái loại giả dụ như vậy, đã làm thì chính là đã làm. Ngữ Quân cũng sẽ nghĩ: nếu, mình không có nói cho Lão gia tử, như vậy mình bây giờ liệu có phải cũng không thảm thế này, anh đối với cô lựa chọn biện pháp xử lý lạnh lùng, đây phải chăng cũng là trách nhiệm mình nên phải gánh? Bất kỳ lời tự hỏi nào tựa hồ cũng biến thành nỗi khổ não không có đáp án, chỉ mất công để lại bi thương trên người.

Ba ngày sau, Chu thúc -- từng là Nhị gia lừng lẫy của Hoa Viêm Bang -- phong quang đại táng. Tang lễ hoành tráng mà nghiêm túc trang trọng, màu đen tràn ngập, người đến viếng đều là những nhật vật được mọi người kính trọng hoặc những người mới nổi trong các giới. Ngữ Quân từ xa xa đã nhìn thấy anh, một thân áo khoác màu đen càng làm nổi bật dáng người cao ngất vững chãi của anh, cũng càng thêm vẻ lạnh lùng và uy nghiêm. Anh cũng nhìn thấy cô nhưng cũng không tìm cô, ngay cả ánh mắt cũng không hề dừng lại lâu trên người cô. Đã ba ngày cô không gặp được anh rồi, biết anh đang bận rộn xử lý tang lễ giúp nhà họ Chu, chỉ là, cái loại không nghe không hỏi đến này khiến cho trái tim Ngữ Quân băng giá.

Ngữ Quân và Cảnh Mỹ bước theo dòng người đông đúc, chậm rãi đi về phía trước. Ngữ Quân khép chặt chiếc áo khoác ngoài màu đen, gương mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng lòng bàn tay chôn bên trong áo, sắc mặt tái nhợt mà điềm tĩnh. Cảnh Mỹ cũng không biết cô và Lâm Mặc Khôn phát sinh mâu thuẫn, nghĩ rằng cô chỉ bị cảm, thân thể không khỏe.

Bái tế trôi qua, Cảnh Mỹ và Ngữ Quân đứng trên lầu một phòng khách lớn chờ, Cảnh Mỹ nhìn sắc mặt cô, "Hay là, chúng ta cứ về trước đi, nhìn em hình như rất không khỏe."

Ngữ Quân lắc đầu, "Em không sao, chúng ta đi trước không tốt."

Đang nói, nhóm người Lâm Mặc Khôn và con trai Chu thúc - Chu Quân Hào đã ra rồi, Chu Quân Hào bên cạnh Lâm Mặc Khôn thì thầm: "Chỗ ấy đứng chính là chị dâu nhỏ?"

Lâm Mặc Khôn 'Ừ' một tiếng, Chu Quân Hào liền đi tới hai bước, bắt tay Ngữ Quân nói: "Chào chị dâu, tôi là Chu Quân Hào." Ngữ Quân đánh giá người trước mắt, nói thật, dáng vẻ Chu Quân Hào có chút hung tướng, thoạt nhìn thấy không giống là người dễ trêu chọc, lại bởi vì bận rộn lo tang sự của cha mình nên sắc mặt âm trầm, Ngữ Quân có chút sợ hãi anh ta.

Chu Quân Hào vẫn tự nhiên không thèm để ý, trêu chọc Lâm Mặc Khôn: "Khôn ca, có phải anh làm chị dâu nhỏ sợ hãi không?"

Ngữ Quân cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt Lâm Mặc Khôn ném tới, Lâm Mặc Khôn nhìn sắc mặt bệnh trạng của cô, nhíu mày lại, Ngữ Quân dưới cái nhìn áp bách của anh nhịn không được ho khan lên, Lâm Mặc Khôn vỗ lưng cô, ôm cô vào trong ngực, tiễn cô ra xe, sai bảo tài xế đưa cô về nhà. Ngữ Quân sít sao lôi kéo tay áo của anh không chịu buông, đôi mắt ngập nước lưng tròng nhìn vào đôi con ngươi đen của anh, điềm đạm đáng thương.

Lâm Mặc Khôn nhìn cô, lạnh lùng nói: "Đừng giở tính khí trẻ con ra, vào lúc này anh không có thời gian để dỗ dành em."

Ngữ Quân cảm giác trong lòng giống như bị thứ gì đó sắc nhọn đâm đến, cuối cùng nghe lời thả cổ tay áo anh ra, đưa mắt ném nhìn đến phía trước.

Buổi tối, Ngữ Quân ho đến thật sự thật lợi hại, một mình mặc quần áo tử tế, đi bệnh viện truyền nước. Trong bệnh viện mùi thuốc khử trùng nồng đậm, hun đến mức cô choáng váng đầu óc, Ngữ Quân ngồi trên ghế dựa ở góc cùng gian ngoài đợi nước thuốc chậm rãi truyền vào trong thân thể của mình. Người khác đều có thân nhân người nhà, bạn bè đi cùng, còn bản thân mình ngay cả một người làm bạn cũng đều không có, lúc sinh bệnh là khi thần kinh sẽ yếu ớt hơn so với lúc bình thường, Ngữ Quân co mình lại thành một cuộn, chôn mặt xuống đầu gối.

Di động vang lên, Ngữ Quân nâng lên khuôn mặt khóc đỏ hồng, nhìn thấy tên phía trên, ấn xuống phím nhận cuộc gọi, bên kia truyền đến từng luồng âm thanh thành thục của anh, rốt cục anh đã nhớ tới mình rồi, "Đang ở đâu?"

Ngữ Quân ôm điện thoại, không hề lên tiếng, "Bé cưng, nói cho chồng nghe nào, em đang ở đâu vậy? Em không nói, chờ lúc anh tìm ra thì em tự mình mà lo liệu đấy."

Ngữ Quân che miệng, nước mắt xoạch xoạch rơi đi xuống, sau đó, có tiếng nói Đỗ Tranh truyền đến, "Tìm được rồi."

Điện thoại đã bị dập máy, vang lên tiếng 'tút tút' từng hồi. Lúc hai người chạy đuổi đến nơi, làm gì còn có bóng dáng của cô nữa, chỉ còn chiếc kim tiêm bị mạnh mẽ nhổ ra, tí tách chảy ra nước thuốc, trên kim còn dính vệt máu nhỏ.

Lâm Mặc Khôn thần sắc không tia gợn sóng không sợ hãi, trong mắt lại để lộ cơn giận của anh, "Người còn chưa đi xa, xuống dưới tìm."

Ngữ Quân đích xác đi chưa xa, bọn họ truy đuổi trong chốc lát đã tìm được cô rồi, khi cô nhìn thấy bọn họ, thế nhưng bỏ chạy, Đỗ Tranh mau chóng chạy vài bước, giữ chặt cô, "Chị chạy cái gì nha?"

Ngữ Quân cúi đầu, quật cường cắn môi, không nói. Lâm Mặc Khôn đến gần, trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt sắc bén hung ác, Ngữ Quân thấy anh giơ tay lên, theo bản năng tránh ở phía sau Đỗ Tranh, Đỗ Tranh lôi kéo anh, "Cửu ca, anh làm gì vậy, có chuyện gì từ từ nói."

Lâm Mặc Khôn vẫn là không nỡ xuống tay đánh, túm lấy cô lôi qua, "Chúng ta về nhà."

Ngữ Quân né tránh tay anh, lạnh nhạt nói: "Đừng đụng em."

Anh sửng sốt, âm thanh gằn xuống nói: "Đừng ép anh ở đây động thủ."

Ngữ Quân rùng mình, sau ngẩng đầu, "Anh cho anh là ai, dựa vào cái gì mà đối với em hô đến phải đến, đuổi là phải đi. Vui vẻ thì dỗ dành vài câu, mất hứng thì nói em đừng giở tính khí trẻ con, em đối với anh như thế nào trong lòng anh biết rõ, còn anh đối với em thì sao? Lâm Mặc Khôn, anh để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, anh đem em trở thành cái gì chứ?"

Lâm Mặc Khôn nhìn thấy vẻ mặt cô quật cường, nắm chặt nắm tay, "Anh đem em trở thành cái gì? Em nói xem anh đã đem em trở thành cái gì? Con mẹ nó em còn không tỏ tường sao? Nếu như anh không cần em, anh chính là con mẹ nó điên rồi, cả một đêm đứng với em ở đây để mà hóng gió. Nếu không cần em, anh có thể cho em đi gặp Lão gia tử sao, chỉ bằng em đã làm ra chuyện kia, em bây giờ còn có thể sống sót đứng đây nói chuyện với anh sao?"

Đỗ Tranh nói với Ngữ Quân: "Cửu ca đã nhiều đêm không có nghiêm chỉnh nghỉ ngơi, vừa về tới nhà phát hiện chị không thấy đâu liền chạy đi tìm chị, Ngữ Quân, nói xin lỗi với Cửu ca đi."

Ngữ Quân không lên tiếng. Lâm Mặc Khôn tức giận, "Biến, đều biến cả đi, nhìn thấy liền tức giận."

Nói xong, tự mình lên xe khởi động chạy như bay mà đi. Ngữ Quân nhìn Đỗ Tranh: "Tôi nói sai rồi sao?" Đỗ Tranh sờ sờ đầu của cô, an ủi cười cười. Chuyện tình cảm nào có ai đúng ai sai, mỗi người đều có lập trường của mình, chính là, bởi vì quá mức để ý cho nhau thế nhưng trở nên dày vò lẫn nhau.

Giằng co không lâu, Đỗ Tranh nhận điện thoại Cửa ca của anh ta gọi đến: "Đem người đuổi về cho ta." Lái xe tới cửa, Ngữ Quân mặt không chút thay đổi nhìn lên cánh cửa lớn màu đỏ son nơi đó, Đỗ Tranh theo ánh mắt cô, thấy Lâm Mặc Khôn dựa cửa, giữa làn khói thuốc lượn lờ trong không trung lộ ra sự vắng vẻ suy sút.

Đỗ Tranh mở miệng nói: "Cửu ca anh ấy là thật lòng yêu chị, chỉ là, loại người như chúng tôi đây không có thói quen biểu đạt ra."

Ngữ Quân ý cười tịch mịch, "Tôi không biết rốt cuộc nên tin ai."

Nói xong, mở cửa xuống xe. Đỗ tranh nhìn thấy Lâm Mặc Khôn ôm ấp cô, ở bên tai cô nói gì đó, Ngữ Quân lại khóc, giống đứa bé bị tủi thân uất ức vòng quay qua cổ anh, chôn mặt vào lồng ngực anh, bờ vai khóc nỉ non đến run rẩy, có khi, một câu nói ấm áp đối với tình nhân mà nói thì giống như là giải dược cứu mạng sống. Đỗ Tranh đốt lên một điếu thuốc thơm, nghĩ bản thân mình có phải cũng nên tìm lấy một người để ổn định xuống hay không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net