Ngợp trong vàng son - Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Chương 16



 Công ty gây dựng lại, công việc bận rộn. Thế nhưng bản thân anh lại ở nhà không hỏi qua thế sự, Ngữ Quân buồn bực nhìn anh nhàn tản luyện chữ, đọc sách, rất thích ý. Đỗ Tranh ngược lại ở công ty bận rộn xoay vòng quanh, Lâm Mặc Khôn thăng chức cho cậu ta thành Giám Đốc Điều Hành, mọi việc đều ném hết cho cậu ta, rất có ý vị tự đắc kiểu quân vương không tảo triều. Cứ như thế mấy ngày sau, anh nói: "Ngữ Quân, theo anh ra ngoài đi một chút." Xe chạy đến trước cửa lớn Hoa Viêm Bang, Ngữ Quân xuống xe, nơi ngôi nhà này xây dựng tại khu ngoại ô thành lập một quần thể kiến trúc khổng lồ, càng giống một tòa miếu thờ rộng lớn, từ trên cao nhìn xem hết thảy tang thương của thế gian, chờ đợi người phàm trần đến quỳ bái.

Anh đi đến bên người cô, nhìn vào nó nói: "Một hang ổ Hắc bang lại còn xây giống chùa miếu, có phải hay không rất châm chọc? Cũng không biết rốt cuộc là để lừa gạt ai?"

Ngữ Quân cười cười, anh nắm tay cô đi trên con đường có chút tiêu điều trong ngày mùa đông, hơi nhớ lại nói: "Anh được sinh ra chính ở nơi này, tất cả mọi thứ của anh đều có liên quan đến nó, kỳ thật, anh hẳn nên bị xem như kẻ không có tiền đồ nhất trong nhà, Lão gia tử năm đó nói, anh trai chị gái của con đều tự có nghề nghiệp riêng, còn con thì sao, cả ngày chỉ biết đánh đấm gây chuyện, được, vậy con tiếp nhận Bang của ta đi. Anh vừa nghĩ, cũng không tồi, chợt nhận ra gia nghiệp này của Lão gia tử ngay cả một người có ý muốn nhận cũng đều không có, ai lại chẳng muốn mình làm một người trong sạch?"

Anh đứng dưới cây tùng, nhìn vào gác chuông trên cao, Ngữ Quân cảm giác anh có chỗ nào đó trở nên không giống với lúc trước, "Cửu gia, anh già cả rồi à? Rề rà dài dòng."

Anh hoàn hồn, thưởng cho cô một cái cốc đầu choáng váng, "Cửu gia nhà em là anh đây già ở chỗ nào hử?"

Cô nhìn gương mặt anh tuấn của anh, "Đều nói người già rồi mới thích thương nhớ hồi ức đã qua."

Lâm Mặc Khôn cười, "Ngữ Quân, anh đã quen tránh né nơi này, anh xử lý chuyện trong bang phái, cho tới tận bây giờ chưa từng dốc hết lòng ra, anh đã giao tim máu mình đặt ở nơi công ty do anh sáng lập, anh hi vọng anh chỉ là thương nhân, nhưng mà nơi này cũng là trách nhiệm mà anh không thể trốn tránh, anh nghĩ, cũng đã đến lúc nên trở lại rồi."

Ngữ Quân nắm chặt tay anh: "Có phải sắp phát sinh chuyện lớn không?"

Anh cúi đầu, vuốt ve mái tóc cô, "Ừ, mưa gió nổi lên."

Cô ha ha cười: "Anh chính là Lâm cửu gia đỉnh đỉnh đại danh mà." Anh cũng cười theo cô, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình khó nén.

Ngày đó đi qua, Lâm Mặc Khôn lúc này chân chính công việc bận lu bù lên, việc trong bang bề bộn, gần đây lại không quá thái bình, thế lực khắp nơi đều đang xôn xao, anh cơ hồ đều cả ngày cư ngụ ở trong bang. Ngữ Quân đưa cơm, mang quần áo cho anh, đưa xong cũng đi, chưa bao giờ làm phiền đến anh. Nhưng mà cô cũng thực thỏa mãn, thấy anh ăn hết sạch cơm mình làm thì sẽ rất vui vẻ. Đang lúc Ngữ Quân còn say đắm hưởng thụ làm một tiểu nữ nhân mừng thầm thì một chuyện ngoài ý muốn đã phá vỡ cuộc sống yên bình phẳng lặng của cô. Nhớ đến lúc phim khiêu dâm của Trần Quán Hi bị phanh phui thì cô và đám bạn học của mình còn hưng trí bừng bừng bàn luận tin đồn bát quái này, nhưng mà, khi diễn viên chính biến thành bản thân mình thì ai có thể cười cho nổi.

Ngày đó, cô một mình ở nhà thì nhận được mấy tấm hình. Địa điểm trong hình là khách sạn khi đi du lịch dịp tết Dương lịch cô và Lâm Mặc Khôn đã nghỉ lại, cũng là căn phòng kia, cô ở trên giường và một người đàn ông đều trần truồng, ảnh được chụp vô cùng chuyên nghiệp, biểu tình của cả nam và nữ đều mập mờ không rõ. Ngữ Quân cầm tấm ảnh, ức chế không nổi ghê tởm, chạy đến buồng vệ sinh ôm bồn cầu nôn khan. Cô biết ngoại trừ cô ta, người khác sẽ không thù hận mình đến vậy. Quả nhiên, Niên Nhạn Tây đúng lúc gọi điện tới, cô ta hẹn Ngữ Quân ra ngoài nói chuyện.

Âm nhạc trong quán cà phê như cũ vẫn nhẹ nhàng du dương, Niên Nhạn Tây gương mặt trang điểm tinh xảo, còn cô thì vẻ mặt tươi cười cũng là khéo léo đến mức không thể bắt bẻ nổi. Ngữ Quân hờ hững nhấp nhẹ một ngụm cà phê, chờ cô ta mở miệng trước, Niên Nhạn Tây cười nói: "Cô vẫn khá là bình thản nhỉ, quả nhiên, người anh ấy nhìn trúng cũng không tệ lắm."

Ngữ Quân ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ, "Mấy tấm ảnh đó đều là Chu Nghiên khi ấy giúp cô làm, cô đợi tận bây giờ mới lấy ra, đến tột cùng cô muốn làm cái gì?"

Niên Nhạn Tây kéo mặt cô qua, trên gương mặt hoàn mỹ lần đầu tiên xuất hiện vết rách, "Tôi muốn cô biến đi, cút ra xa người của anh ấy."

Ngữ Quân nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: "Cô làm như vậy, sẽ tổn thương anh ấy."

Niên Nhạn Tây tao nhã bưng cà phê, "Mấy năm nay, Lương Tuấn Sinh luôn luôn là tâm phúc đắc lực của anh ấy, việc hắn ta rời khỏi đối với anh ấy mà nói, vô luận là trong công ty hay là trong bang phái đều là một đòn nghiêm trọng, Khôn ca tiền vốn cơ hồ đều dồn hết vào trong công ty, hiện nay đế quốc thương nghiệp của anh ấy lung lay sắp đổ, trong bang cũng loạn trong giặc ngoài. Tôi chính là chọn thời khắc nguy cấp nhất, để cho anh ấy chán ghét cô, ruồng bỏ cô."

Ngữ Quân trong đầu vô cùng rõ ràng suy ra được: "Lương Tuấn Sinh có thể đạt được thành công như thế cũng có một phần công lao của cô nhỉ."

Niên Nhạn Tây vỗ nhẹ bàn tay, "Đứa nhỏ thông minh. Tôi phá hủy sự nghiệp anh ấy, tự nhiên cũng có thể trợ giúp anh ấy, Niên gia của tôi gia nghiệp to lớn, còn cô thì sao, cô cái gì cũng không thể cho anh ấy được, ngoại trừ sự nhục nhã."

Ngữ Quân mỉm cười, "Cô vì anh ấy thật đúng là hao hết tâm lực a."

Niên Nhạn Tây: "Anh ấy đáng giá."

Ngữ Quân xoay chuyển cái thìa, trầm mặc trong chốc lát nói: "Nhưng mà, cô xác định gia nghiệp của anh ấy thật sự không chịu nổi một kích như vậy sao? Cô xác định anh ấy chắc chắn sẽ tin tưởng mấy cái gọi là ảnh chụp kia sao? Cô xác định sau khi anh ấy vứt bỏ tôi liền sẽ xoay qua ôm cô vào ngực sao?"

Niên Nhạn Tây cười đắc ý, "Gia nghiệp anh ấy có lẽ nền móng vững chắc, nhưng mà anh ấy là một người vô cùng coi trọng người trung trinh, Lương Tuấn Sinh phản bội anh ấy, hiện giờ có lẽ nhìn như rất phong quang (nở mày nở mặt), thật ra tai họa phía sau lại vô cùng, đương nhiên, anh ấy sẽ không truy cứu, nhưng mà, có một số chuyện sẽ không thể tránh khỏi. Còn cô, tôi chắc chắn anh ấy sẽ không hề do dự mà bỏ rơi cô, có lẽ sẽ gây ra cho anh ấy một đả kích khác, nhưng chúng ta đều biết rõ anh ấy không phải là một người tầm thường ngán ngẩm cuộc sống muốn tìm đến cái chết vì tình yêu nam nữ."

Yêu anh, cho nên giữ lấy anh, vì giữ lấy anh, cho nên phá hủy anh, sau khi phá hủy anh lại chữa trị cho anh, Ngữ Quân nhíu mày, "Niên Nhạn Tây, chúng ta mỏi mắt mong chờ, xem thử cuối cùng ai là người thắng?"

Niên Nhạn Tây như cũ là nụ cười cao ngạo tinh xảo, "Được, mỏi mắt mong chờ."

Ngữ Quân ngẩng đầu ưỡn ngực, nện bước chân rời đi, khi chắc chắn cách xa tầm mắt Niên Nhạn Tây thì phảng phất giống như bị rút hết sức lực ngồi phịch trên mặt đất. Cô có thể ở trước mặt Niên Nhạn Tây ngụy trang, lại không cách nào lừa gạt bản thân mình sợ hãi anh nhìn thấy bức ảnh, vì rằng chuyện chính mình cũng không thể chấp nhận nổi sao có thể để cho anh chịu đựng? Đêm đó cô đã ngủ bất tỉnh không hề có ý thức nào, huống chi những tấm ảnh đỏ quả thật khiến cho người ta giận sôi người. Nếu như anh biết được, mình nên làm thế nào bây giờ?

Ngữ Quân liên tục mấy buổi tối mất ngủ, lòng cô hỗn độn bất an, trạng thái tinh thần kém cực độ. Lâm Mặc Khôn đêm đó trở về khiến cô hoảng sợ, xem anh vẫn giống như thường ngày sủng ái cô, nói chuyện cười đùa, Ngữ Quân lại an ủi mình, anh chắc là vẫn chưa biết.

Buổi tối lúc ngủ, ánh trăng chảy tràn vào phòng ngủ, anh vuốt ve khuôn mặt cô, nói: "Ngữ Quân, dạo gần đây em làm sao vậy?"

Thân mình Ngữ Quân cứng đờ, "Không. . . Không có gì."

Anh nói: "Em nếu có chuyện gì phải nói cho anh biết, bộ dạng em rối rắm hồ đồ như vậy, anh không an tâm."

Ngữ Quân lại nghĩ tới mấy tấm hình kinh tởm kia, chúng tựa như cơn ác mộng đuổi theo cô, cô muốn nói cho anh biết, nhưng chung quy không thốt ra được một chữ nào, cuối cùng, ở trong lồng ngực anh cất lên tiếng khóc, Lâm Mặc Khôn ôm cô, trong mắt thần sắc khó lường.

Ngữ Quân khôi phục nhật trình đưa cơm bình thường, chỉ là vẫn như cũ có chút mất hồn mất vía, trong thời gian này Lâm Mặc Khôn đôi khi lơ đãng liền sẽ hỏi cô: "Có chuyện gì muốn nói cho anh biết hay không?"

Ngữ Quân giật mình ngơ ngẩn sau đó sẽ cười mà lắc đầu. Có đôi lúc cô sẽ vô tình không hẹn mà gặp Niên Nhạn Tây, nhưng mà đều là hờ hững không đếm xỉa tới. Lúc quản gia lần nữa gọi điện báo cáo Lâm Mặc Khôn nói rằng tiểu thư lại lén lút trốn vào trong phòng khóc thầm. Lâm Mặc Khôn buổi tối trở về nhà.

Cơm tối dùng xong, Lâm Mặc Khôn dẫn cô đến phòng ngủ, đứng trước mặt cô, "Ngữ Quân, em thật sự không có gì muốn nói cho anh biết ư?"

Ngữ Quân cúi thấp, cái đầu lắc trái lắc phải. Anh mím môi, kéo cô đặt trên đùi, cởi quần cô ra, cái mông nhỏ trắng nõn run rẩy hiện lên, cô nắm chặt nắm tay, sợ hãi nhưng cũng không giải thích. Bàn tay sắt của Lâm Mặc Khôn hung hăng không chừa lực thừa nào vỗ xuống trên mông, lưu lại rõ ràng dấu năm ngón tay, cơn đau dày đặc, Ngữ Quân kêu lên một tiếng đau đớn, thanh âm chưa dứt, lại một cái tát nữa đánh xuống, Ngữ Quân nắm chặt ống quần anh, cắn môi chịu đựng. Lâm Mặc Khôn thấy cô không chịu mở miệng khuất phục, càng tức giận hơn, bàn tay liên tiếp đánh xuống, dừng trên mông trắng nõn để lại những vết bàn tay đỏ hồng, Ngữ Quân vừa đau vừa sợ, cơ thể co giật nhẹ nhàng run lẩy bẩy lên, trên mông đã một mảng lớn đỏ thẫm thật sâu, giống như một vệt bàn ủi nung đỏ.

Lâm Mặc Khôn kéo cô dậy, "Nói hay không nói?" Ngữ Quân nước mắt lộp bộp rơi xuống, Lâm Mặc Khôn lạnh giọng quát lớn: "Quỳ xuống."

Ngữ Quân khóc thút thít quỳ trên sàn nhà, anh đứng lên, mở cửa kêu quản gia, "Cầm cây thước lớn trong thư phòng đến đây."

Quản gia nhìn tiểu thư đang bị phạt trong phòng, "Tiên sinh, xin ngài bớt giận, có chuyện hãy từ từ nói." Lâm Mặc Khôn ánh mắt nhíu lại một cái, lão quản gia nhất thời cảm thấy có một trận gió lạnh thổi qua, đi xuống lầu lấy thước lên. Đưa thước xong muốn nói điều gì đó thì bị cửa đóng sập lại nuốt lời trở về.

Ngữ Quân kinh hãi nhìn cây thước dầy cộm kia, không hề giống với roi mây đánh trong dĩ vãng, cái này thật sự chân chính là tấm ván gỗ, kích thước án chừng không kém với thanh đỡ ghế dựa trong lớp khi cô còn đi học, cô thút thít khóc lên, hai tay không khỏi tự giác bảo vệ cái mông đang nóng hầm hập.

Lâm Mặc Khôn dùng tấm ván gỗ chỉ vào cuối giường, "Quỳ lên trên." Ngữ Quân sợ sệt uy nghiêm của anh, bị buộc nghe lời quỳ lên trên, vừa quỳ xong, một roi liền đánh vào đỉnh mông, phát ra tiếng vang thanh thúy, Ngữ Quân 'A' một tiếng nhào xuống trên giường, tay muốn sờ vào vệt đánh nhưng lại co quắp không dám, có vẻ như chỉ đụng vào một chút cũng đều đau.

Lâm Mặc Khôn yên lặng kéo cô dậy, anh đương nhiên biết rõ cơn đau buốt này, cái tấm ván vừa nặng vừa dầy như vậy đánh lên thân người có thể nào không đau? Chính vì đau mới đánh cô. Sắp xếp xong tư thế lại liên tục đánh xuống, Ngữ Quân bị đánh đến quay cuồng, kêu gào thảm thiết, Lâm Mặc Khôn kéo lấy cánh tay cô, để không thoát khỏi anh kiểm soát. Mười roi đánh xong, dừng lại, Ngữ Quân chật vật khóc đến thở không ra hơi, anh giật khăn tay, cũng không hề ôn nhu, lau sạch sẽ nước mắt nước mũi trên mặt cô, lạnh giọng nói: "Còn muốn anh tiếp tục sao?"

Ngữ Quân nhìn đôi con ngươi đen của anh, lắc đầu.

"Vậy nói cho anh biết."

Ngoài cửa lão quản gia là người thiện tâm, nghe trong phòng tiểu thư kêu thảm thiết, miệng lo lắng lẩm bẩm: "Đây là tạo nghiệp chướng a." Lắng nghe bên trong âm thanh dừng lại, vừa cảm thấy may mắn thì âm thanh này lại lần nữa nổi lên.

Ngữ Quân vẫn cứ lắc đầu. Lâm Mặc Khôn cũng không nói lời vô ích, giơ cây thước bảng to lên lại một vòng mới nữa, cây thước nặng nề dày cộm hạ xuống giống như là khảm lên trên mông thịt, tiếp mười roi nữa, mặc cho cô cầu xin tha thứ hay là kêu gào đến khàn giọng cũng không buông tha, lần nữa dừng lại, Ngữ Quân cảm thấy hình như là đã trải qua một kiếp nạn, không nghĩ cần đến cái mông nữa rồi, quá mức đau, mặt trên mông rải đầy vết xanh tím, có chỗ nổi lên màu trắng.

Ngữ Quân thở hổn hển, khi cây thước một lần nữa vuốt ve trên mông cô thì Ngữ Quân khàn giọng hét lên: "Tấm hình, là tấm hình." Nói xong, cả người hình như là mất đi sức chống đỡ co lại thành một cuộn, hu hu khóc ngất lên.

Lâm Mặc Khôn buông cây thước, "Phải đánh thì mới bằng lòng nói ra à?"

Ngữ Quân thất thần, nhìn anh: "Anh đã biết?"

Anh vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Tại sao không nói cho anh biết?"

Ngữ Quân có chút hoảng hốt trống rỗng, "Em sợ."

Lâm Mặc Khôn vỗ vỗ lên vai cô trấn an, ở bên tai cô thủ thỉ: "Đừng sợ, cái gì cũng không hề xảy ra cả, Ngữ Quân vẫn cô gái nhỏ mà anh yêu thích nhất."

Ngữ Quân thẳng tắp nhìn anh chăm chú, dường như đang xác nhận thật hư của lời nói, "Nhưng mà, trên tấm ảnh--"

"Tấm ảnh là hình ghép."

Ngữ Quân lộ ra ý cười, "Thật sự?"

Lâm Mặc Khôn gật đầu, bàn tay với lấy mông thịt cô véo nhẹ, Ngữ Quân cảm giác được đau đớn, nhíu mi lại, nghe thấy ngữ điệu không chút để ý của anh: "Nhưng mà, sau này em lúc có chuyện mà giống thế này lừa gạt anh, không tin tưởng anh, anh biết một lần thì hung ác đánh một lần, nghe thấy không?"

Nói xong, lực trên tay cũng theo đó mà tăng thêm, Ngữ Quân muốn ngăn tay anh lại nhưng không dám, đành phải đưa mắt nhìn lên mặt anh, dò xét nói: "Em biết sai rồi mà, chồng à."

Lâm Mặc Khôn nghiêm nghị nhìn cô, sau cùng bất đắc dĩ cười một tiếng, "Đứa ngốc."

Ngữ Quân nhào vào trong lòng ngực anh, anh nói: "Phạt cũng phạt rồi, chuyện này dừng lại ở đây, sau này không được phép nhắc lại."

Ngữ Quân móc lên ngón tay út của anh, "Một lời đã định."

Trong đêm khuya, Ngữ Quân nghiêng người rúc vào lòng Lâm Mặc Khôn, giống như một con thú nhỏ bị thương, Lâm Mặc Khôn sờ sờ tóc cô, nói: "Bà xã, cùng sống với anh rất uất ức ư?"

Ngữ Quân nhẹ nhàng gật đầu, "Người bên cạnh anh ai cũng đều khó đối phó, mệt mỏi quá."

Lâm Mặc Khôn mỉm cười, may mắn cô nói với anh đều là những lời thật lòng, không dùng mấy từ ngữ khí thế mà ứng phó với anh, đem cô ôm sát vào thêm một ít, anh thở dài nói: "Vậy cũng không có biện pháp, đời này hai ta cứ như vậy mà sống qua thôi."

Ngữ Quân rầu rĩ trả lời: "Cũng không phải vậy, cùng với anh mà phải chấp nhận thì cứ chấp nhận đi thôi."

Lâm Mặc Khôn ha ha cười, Ngữ Quân nghe lồng ngực anh chấn động, không khỏi cảm thấy an tâm, cô nói: "Ông xã, sau này có bất kỳ chuyện khó khăn gì cũng phải nói với em, anh và em cùng nhau đối mặt."

Anh nói: "Được, chúng ta cùng nhau đối mặt."

Cô nói: "Chúng ta phải luôn luôn cùng nhau, không xa không rời." Anh cười mà không lên tiếng, cô ngẩng đầu thấy khóe miệng anh đầy ý cười, hỏi: "Anh không nguyện ý?"

Anh mổ nhẹ lên môi cô, "Anh bằng lòng."

Ngữ Quân lại cúi đầu, co chặt thêm vào trong lồng ngực ấm áp của anh, ấp úng thì thầm: "Anh có phải cảm thấy em đặc biệt ấu trĩ a?"

"Ừ."

Ngữ Quân nghe anh gọn gàng linh hoạt trả lời, cũng không nói chuyện nữa, một mình sinh ra hờn dỗi.

Chỉ chốc lát sau, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng anh thở đều, anh vậy mà đã tự mình ngủ mất. Ngữ Quân cố ý nhích tới nhích lui, luôn luôn có tính cảnh giác rất cao quả nhiên anh tỉnh dậy, tay anh vươn ra đến cái mông nhỏ của cô, xoa nhẹ, "Đau lắm à?"

Ngữ Quân cố ý kéo dài âm điệu, "Ừhhh --, đau chết luôn, anh xoa xoa cho em đi, chờ em ngủ rồi anh hãy ngủ, được không, chồng?"

Lâm Mặc Khôn biết rõ trong bụng cô một đống ý nghĩ xấu, bản thân chịu thiệt ở đâu thì nhất định phải đòi lại, nhận mệnh mà dụ dỗ cô: "Được rồi, em ngoan ngoãn ngủ đi."

Ngữ Quân cố nén tiếng cười, hài lòng thỏa mãn đi ngủ.

---------------------------

Trong căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn Hán Trung, tiệc tùng ăn uống linh đình. Lâm Mặc Khôn hai chân vắt chéo, ngồi dựa lưng vào ghế, híp mắt nhìn, điếu thuốc lá kẹp giữa ngón tay tỏa ra làn khói dày đặt, thoạt nhìn anh có vẻ thờ ơ hờ hững. John bụng phệ giơ lên ly rượu đỏ, dùng thứ tiếng Hoa trúc trắc nói: "Lâm, như người Trung Quốc các anh thường nói, 'Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu', Cạn!"

Lâm Mặc Khôn nhíu mày nhìn hắn ta môt cái, dụi tắt điếu thuốc, khóe môi cong lên nụ cười hời hợt, cũng nâng ly lên, cùng hắn ta cụng một cái rồi sau đó ngửa đầu một hơi uống cạn, John lặng đi một chút, cũng học theo anh ngửa đầu uống cạn rượu, tiếp theo thì "bịch" một tiếng gục luôn trên bàn.

Thật vất vả chuyển giao xong vụ buôn bán vũ khí khó khăn như vậy, Lâm Mặc Khôn buồn ngủ xoa bóp giữa ấn đường, Cổ Xuyên đi theo hỏi: "Cửu gia, quay về bang?"

Lâm Mặc Khôn từ từ nhắm hai mắt, tựa vào chỗ ngồi phía sau, trầm giọng nói: "Không, về nhà đi."

Bóng đêm dần dày đặc, mùa đông lãnh liệt càng ngày càng đậm hơn, đêm qua một trận tuyết rơi thật lớn, dẫm chân trên nền tuyết đọng, vang lên âm thanh lèo xèo lạch cạch.

Lâm Mặc Khôn đẩy cửa phòng ngủ, trên giường đệm chăn vẫn còn hỗn độn, máy laptop nghiêng ngả đặt trên gối đầu, người trên giường lại không thấy bóng dáng. Anh cởi áo khoác ra, đi vào phòng tắm, nhìn thấy cô nhóc con đang ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lớn, thẳng tắp nhìn chăm chú dòng nước đang dần dâng lên cao trong bồn.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ngữ Quân xoay lại nhìn anh nói: "Anh về rồi?"

Anh gật đầu, hỏi: "Làm gì đó?"

Ngữ Quân đáp: "Cả người đều là mồ hôi, em muốn tắm rửa."

Lâm Mặc Khôn thử độ nước ấm, "Tắm rửa? Không đau?"

Ngữ Quân nhíu mi: "Đau, dù vậy cũng muốn tắm." Sau đó, hai người đều nhìn nước trong bồn tắm, không nói chuyện.

Nước đầy rồi, Ngữ Quân chậm rãi đứng dậy, "Em muốn tắm."

Lâm Mặc Khôn xoắn tay áo lên, "Anh tắm cho em."

Ngữ Quân trợn tròn cặp mắt, "Không cần."

Anh vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, "Không cần cái gì? Anh là chồng em, tắm rửa cho em có phải là chuyện xấu hổ gì đâu nào?"

Ngữ Quân chân mày nhíu lại thành chữ "Xuyên" (chắc là chữ này), nói lời cực nghiêm túc: "Em không muốn."

Lâm Mặc Khôn híp mắt nguy hiểm nhìn cô, "Lặp lại lần nữa."

Ngữ Quân vừa mới hé miệng, âm thành còn chưa có phát ra, đã bị Lâm Mặc Khôn cả người ném vào trong bồn tắm, Ngữ Quân thở phì phì từ trong bồn tắm đứng lên cùng với Lâm Mặc Khôn đứng ngoài bồn tắm mắt to trừng mắt nhỏ, Lâm Mặc Khôn vân đạm phong khinh không thèm đếm xỉa đến lửa giận của cô, đưa tay cởi quần áo cô ra, Ngữ Quân gầm lên: "Lâm Mặc Khôn."

Lâm Mặc Khôn ý cười dạt dào xoa bóp gương mặt nhỏ của cô, "Chuyện gì?" Sau đó, động tác nhanh nhẹn lột sạch Tiểu Ngữ Quân.

Ngữ Quân còn chưa kịp giáo huấn anh, còn phải che chắn bản thân mình trước, mắc cở đỏ mặt nói: "Anh, anh đi ra ngoài a, anh là sói háo sắc!"

Bàn tay Lâm Mặc Khôn vỗ nhẹ mông Ngữ Quân, giả bộ khiển trách: "Không biết lớn nhỏ, dám nói chồng em là sói háo sắc."

Ngữ Quân trong bồn tắm dậm chân một cái, sốt ruột nói: "Ai nha, anh đi ra ngoài, đáng ghét."

Lâm Mặc Khôn mày nhíu lại, cái này cũng đâu phải là chưa từng thấy qua, tại sao mỗi lần đều thẹn thùng như vậy?

"Chồng nhìn xem bị thương thế nào liền đi ra ngay, chịu không?"

Ngữ Quân quệt mồm, không tình nguyện xoay người, Lâm Mặc Khôn nhìn xem trên mông thịt, dấu vết phai nhạt ít nhiều, vẫn còn có chút màu xanh tím. Anh xoa xoa cái mông nhỏ của cô, nói: "Hôm nay đau sao?" Ngữ Quân gật đầu, oán thầm: mỗi lần đều như vậy, lúc đánh đòn thì không bao giờ lưu tình nể mặt, đánh xong lại trái thương tâm phải đau lòng.

Anh nhìn cái dáng vẻ không tập trung của cô, không chừng đang nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net