Ngợp trong vàng son - Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Chương 17

Bước vào tháng Hai, mau chóng sắp đến tết Âm lịch, nơi nơi trong thành phố dù là hẻo lánh cũng đã kết hoa giăng đèn lồng đỏ, các cửa hàng, siêu thị khắp nơi đều là người chen chúc, người ta than phiền oán trách người quá nhiều, nhưng vẫn vui vẻ sung sướng đặt mua hàng tết, vui mừng nhiều hơn mỏi mệt. Gần cuối năm, Lâm Mặc Khôn ngày càng bận rộn, mỗi ngày đều bôn ba tham dự đủ loại tiệc tùng và ăn uống. Trừ phi không về nhà, mỗi lần về nhà toàn thân đều đầy mùi rượu. Ngữ Quân muốn hỏi anh đón năm mới thế nào, anh cũng chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại, qua loa lấy lệ bảo cô, 'em tự thấy thích hợp thì làm được rồi'. Ngữ Quân biết anh bận rộn tuy rằng trong lòng mất mát nhưng vẫn hiểu cảm thông anh.

Ngày trừ tịch (tức là đêm giao thừa đấy) này, Ngữ Quân cho người làm trong nhà, tài xế nghỉ hết, để họ về quê ăn tết. Cả một sân viện to như vậy thoáng chốc thì vắng vẻ trống trải, Đại Hoàng phe phẩy cái đuôi, ánh mắt trong veo như nước nhìn cô, cô cười cười sờ đầu nó. Ngữ Quân cùng Đại Hoàng dán câu đối tết lên, Lâm Mặc Khôn gọi điện về bảo xế chiều hôm nay xong việc liền về nhà. Ngữ Quân nghe xong vui vẻ làm một bàn thức ăn đợi anh, tết Âm lịch là ngày sum họp, Ngữ Trạch em cô đang ở nước ngoài không về được, ở nơi này cô chỉ có mình anh là người thân, lúc nào cũng muốn cùng anh chúc mừng thật tử tế. Nhưng Ngữ Quân xem tivi, nghe âm thanh pháo nổ bên ngoài, đợi cho đến sẫm tối mà anh vẫn chưa trở về, thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, Ngữ Quân xoa xoa đôi mắt có chút buồn ngủ, đứng dậy đi đến phòng bếp, nhìn một bàn những món ngon kia, lần thứ năm gọi vào điện thoại di động của anh, điện thoại cũng không phải không liên lạc được, bên kia truyền đến giọng nói của anh, xung quanh có chút ồn ào, anh nói: "Ngữ Quân, chờ một chút, anh đến chỗ khác."

Ngữ Quân nói: "Anh ở đâu vậy?"

Bên kia khung cảnh an tĩnh lại, giọng nói anh hơi có vẻ mệt mỏi truyền tới: "Thực xin lỗi, đột nhiên có một bữa tiệc, từ chối không được. Em ăn cơm chưa?"

Ngữ Quân nói: "Ăn rồi."

Thanh âm có chút không có khống chế nghẹn ngào, anh nhíu mày lại, "Ngữ Quân, làm sao vậy?"

Ngữ Quân miễn cường cười nói: "Không có việc gì, anh đi làm việc đi."

Đầu dây bên kia có người đang gọi anh, anh trả lời một tiếng, rồi nói với Ngữ Quân: "Em ngoan đi, chờ anh trở về đón giao thừa."

Ngữ Quân nói: "Vâng."

Sau đó là âm thanh 'tút tút' ngắt điện thoại, Ngữ Quân cầm di động, ngồi xổm người xuống, úp mặt lên đầu gối. Giọng nói truyền tới khi nãy chính là giọng của Niên Nhạn Tây, cô ta đang cận kề bên anh, mà bản thân cô thì sao, vô dụng ở nhà chờ anh, vô vọng đợi anh quay lại. Ngữ Quân ngồi đến tê chân, đứng lên, lấy hết thức ăn trên bàn đổ vào thùng rác, xoay người vào phòng ngủ.

Di động đinh đinh đang đang vang lên không ngừng, Ngữ Quân trong chăn vươn tay ấn lên phím nhận cuộc gọi, anh ở bên kia nói: "Ngữ Quân, đến quảng trường Nhân Dân, mặc nhiều thêm chút, trời lạnh."

Không đợi cô nói gì, liền dập máy. Ngữ Quân nhìn về phía đồng hồ báo thức, đã gần 11 giờ đêm rồi, mặc áo khoác vào, đón xe đi quảng trường Nhân Dân. Trên quảng trường người rất nhiều, tất cả mọi người vui tươi hớn hở, cô vô thức đi vào trong quảng trường, đột nhiên cánh tay bị người nào đó nắm lấy, quay đầu lại nhìn thấy anh. Anh một thân khoác chiếc áo đen dài, càng thêm anh tuấn khôi ngô, mang theo vẻ uy nghiêm và thanh quý không thể nói thành lời, Ngữ Quân đột nhiên cảm thấy, với dạng người luôn cao cao tại thượng như vậy, mình làm thế nào cũng không thể nắm bắt tới được.

Lâm Mặc Khôn cười lôi kéo tay cô, nói: "Trời rất lạnh đây, khiến Ngữ Quân của chúng ta bị đông lạnh đến hỏng luôn rồi."

Ngữ Quân nhìn anh, gượng ép kéo khóe miệng lên, anh phát giác cảm xúc cô bất thường, vuốt gương mặt cô, cúi người hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngữ Quân gục đầu, nói: "Không có việc gì."

Anh ôm sát cô, "Bởi vì không có thời gian bên em nên em tức giận sao?"

Ngữ Quân đẩy anh ra, "Không có, en không tức giận."

Anh thu lại vẻ tươi cười trên mặt, trầm giọng hỏi: "Vậy em đang làm cái gì?"

Ngữ Quân lắc đầu, Lâm Mặc Khôn thở dài, muốn thu thập tàn cuộc, kéo cô qua nói: "Lập tức sẽ bắn pháo hoa rồi, chúng ta cùng nhau đón giao thừa."

Ngữ Quân theo anh nói: "Dạ."

Đồng hồ ở quảng trường Nhân Dân dần dần tới gần mười hai giờ, mọi người trên quảng trường bắt đầu cùng kêu lên đếm ngược, khi tiếng chuông mười hai giờ vang lên thì từng chùm pháo hoa mỹ miều chiếu sáng bầu trời đen ảm đảm, Ngữ Quân luôn luôn rất thích pháo hoa, cô sững sờ nhìn lên ánh sáng vô cùng xa hoa kia, trong đôi mắt đột nhiên chảy ra giọt lệ, Lâm Mặc Khôn nâng lên gương mặt của cô, hôn cô thật sâu, đó là một nụ hôn thật dài và thắm thiết, dưới ánh lửa xán lạn chiếu rọi, tốt đẹp hoàn mỹ đến không chân thật, lúc Ngữ Quân cảm thấy cô có lẽ hoặc gần sắp bị ngạt thở thì anh buông cô ra, nói: "Bà xã à, năm mới vui vẻ, anh yêu em."

Ánh sáng pháo hoa chiếu sáng rực lên khuôn mặt hai người, giữa bọn họ như đôi tình nhân thông thường, tạo ra khoảnh khắc lãng mạn và cảm động bình thường. Ngữ Quân ôm anh, nói: "Cám ơn anh." Thật sự, cám ơn.

Về đến nhà, Ngữ Quân bởi vì buổi chiều đã ngủ bù, lăn qua lộn lại cũng ngủ không được. Lâm Mặc Khôn tắm rửa xong, ngồi ở trên giường, "Ngủ không được?"

Ngữ Quân gật đầu, anh nói thêm: "Biết khiêu vũ không?"

Ngữ Quân sửng sốt, "Dạ?"

Thắp nến lên, dùng di động bật bản nhạc du dương, anh đưa tay, mắt mang ý cười nói: "Bà Lâm, có thể mời bà khiêu vũ một bài không?"

Ngữ Quân nhìn anh mặc bộ đồ ngủ, buồn cười vô cùng, không khỏi tươi cười xán lạn nói: "Được."

Cô nào biết khiêu vũ cái gì, cứ nhè chân trần mà dẫm lên, Lâm Mặc Khôn cười cười nhìn vào mắt cô: "Bà Lâm à, chồng của bà không dạy bà khiêu vũ sao?"

Ngữ Quân giả bộ suy tư, thở dài nói: "Chồng tôi việc làm ăn bề bộn bận rộn, đã thật lâu rồi tôi chẳng thấy mặt anh ta nữa, tiên sinh à, nếu như anh có thời gian, vậy không bằng anh dạy tôi đi?"

Lâm Mặc Khôn vẫn cười như trước, "Bà Lâm, bà đây là 'hồng hạnh xuất tường'." (ý nói là ngoại tình đó)

Ngữ Quân: "Tiên sinh anh cứ yên tâm, ngẫu nhiên vài lần, chồng tôi sẽ không biết."

Lâm Mặc Khôn một cái tát vỗ lên mông nhỏ của cô, "Em dám."

Ngữ Quân cười ngã vào trong lòng ngực của anh, "Ông Lâm à, ông ghen ư?"

Lâm Mặc Khôn xốc nách nâng cô lên, đặt chân cô lên trên bàn chân mình, cứ vậy mà mang theo cô từng bước khiêu vũ, "Em cứ chọc giận anh đi, tiểu bại hoại."

Bàn chân Ngữ Quân điểm lên mu bàn chân của anh, theo anh xoay tròn, "Không ngờ tới, anh cũng biết lãng mạn?"

Anh nghiêng đầu, "Bởi vì gặp được người đáng giá anh tốn tâm tư chuẩn bị chuyện lãng mạn."

Tay Ngữ Quân vòng quanh cổ anh, "Em không cần lãng mạn, chỉ muốn hai chúng ta luôn luôn bên nhau."

Anh nói: "Đương nhiên, em là vợ của anh a."

Ngữ Quân đầu dựa vào lồng ngực anh, cười ngọt ngào đường mật, "Thật tốt."

Anh không nghe rõ, nói: "Cái gì?"

Ngữ Quân ngẩng đầu lên, nhìn đôi con ngươi thâm thúy của anh, "Em nói thật tốt, với anh ở cùng một chỗ, thật tốt." Ánh mắt của cô sáng trong suốt, Lâm Mặc Khôn khẽ hôn môi cô, cười mà không nói lời nào. Hai người mỉm cười ôm nhau, xoay tròn.

Mùng Một, dựa theo lệ thường là phải trải qua ở nhà chính bên Lão gia tử, hôm nay, những anh trai chị gái khác của Lâm Mặc Khôn đều đã trở về ở nhà chính ăn tết. Lâm Mặc Khôn cũng thừa cơ hội này mang Ngữ Quân chính thức giới thiệu cho người trong nhà, Lão gia tử vui mừng, chuẩn bị uống nhiều thêm hai ly rượu. Ngữ Quân dẫn một đám trẻ con ở trong sân chơi đùa, Lâm Mặc Khôn đứng ở cửa hút thuốc, nhìn cả nhóm cười đùa, Ngữ Quân xoay người cũng nhìn thấy anh, trong ánh mắt là sự thỏa mãn và vui vẻ. Buổi tối ở tại phòng trước đây của Lâm Mặc Khôn, anh đột nhiên nói: "Ngữ Quân, chúng ta sinh đứa bé đi."

Vốn dĩ Mùng Hai phải trở về nhà, Lão gia tử giữ hai người họ ở thêm mấy ngày nữa. Ban ngày, anh và Ngữ Quân đi chơi khắp nơi, buổi tối quay về nhà chính ăn cơm, cuộc sống rất sung sướng. Mùng Năm, anh phải trở về trong bang xử lý công việc. Mùng Bảy truyền đến tin tức Hà Ngũ gia, thủ lĩnh Long Đức Bang chết bất đắc kỳ tử, Long Đức Bang trước nay luôn lấy Hoa Viêm Bang là bang phái dẫn đầu, an phận thủ thường, Hà Ngũ gia tuổi tác lớn, dưới gối lại không con, luôn đối xử với Lâm Mặc Khôn như con ruột mình sinh ra. Tin tức này giống như một trái pháo nổ, ầm ầm đột kích.

Tất cả chuyện này Ngữ Quân hoàn toàn không biết, Lâm Mặc Khôn phong tỏa tin tức, người bên ngoài tự nhiên là thăm dò không được. Ngữ Quân một hồi này đang bận rộn tìm kiếm cửa hàng, mở tiệm bánh ngọt. Ngày hôm đó bận rộn xong rồi trở về nhà đã rất muộn, vừa đổi giày liền thấy anh ngồi trong phòng khách, sắc mặt âm trầm.

Anh nhìn chăm chú vào cô, trầm giọng hỏi: "Đi đâu vậy?"

Ngữ Quân ngồi xuống bên người anh, thật cẩn thận ngắm nhìn sắc mặt của anh, nói: "Đi tìm cửa hàng."

Anh hỏi: "Tìm xong rồi sao?"

Ngữ Quân gật gật đầu, "Ở làng đại học vùng lân cận, khu vực rất tốt, nhưng tiền thuê cũng rất đắt."

Anh mày nhíu lại, "Làng đại học? Chẳng phải cách nhà rất xa."

Ngữ Quân gật gật đầu, "Giai đoạn đầu có thể sẽ phải ở lại trong tiệm, đợi hết thảy đi vào quỹ đạo ổn định thì tốt rồi."

Lâm Mặc Khôn hờ hững nói: "Nơi đó không được."

Ngữ Quân vội la lên: "Tại sao? Tiền đặt cọc em cũng giao rồi."

Anh đứng lên, dửng dưng nói: "Không có tại sao gì cả, ngày mai đi hồi lại."

Ngữ Quân cũng đứng lên, "Em đã quyết định phải ở chỗ đó mở cửa tiệm."

Lâm Mặc Khôn sắc mặt trầm tịch, "Muốn mở tiệm phải đổi lại ở chỗ gần nhà, bằng không, thì đừng có mở."

Nói xong cũng đi về phía thư phòng, Ngữ Quân ngăn anh lại, nghiêm mặt nói: "Đây là chuyện riêng của em, anh không có quyền can thiệp."

Giữa lông mày là sự ương ngạnh quen thuộc. Lâm Mặc Khôn ngưng mắt nhìn cô chăm chú, vẫn không hề lên tiếng, Ngữ Quân lại cảm thấy có lực áp bách mãnh liệt.

Anh mở miệng: "Tốt, chỉ cần em chịu đựng nổi cái dây lưng của anh thì anh sẽ đồng ý."

Ngữ Quân không thể tin nhìn anh, "Anh đây là thỏa thuận bất bình đẳng."

Anh tà mị cười, "Chính là bất bình đẳng."

Nói xong, lại lập tức muồn rời đi, nhưng mà, lại nghe thấy Ngữ Quân nói: "Được, lời anh nói nhất định phải giữ."

Lúc này đây, đổi lại Lâm Mặc Khôn khó có thể tin nhìn Ngữ Quân, "Em -- đừng có hồ nháo."

Ngữ Quân nói: "Đây là điều kiện của anh, em đồng ý."

Lâm Mặc Khôn cảm thấy được đột nhiên bị đẩy vào thế bị động.

Cho đến khi Ngữ Quân nằm sấp trên chiếc bàn trong thư phòng, cái mông nhỏ trắng nõn cong đẩy ở đó, Lâm Mặc Khôn vẫn cứ nói: "Nếu hối hận còn kịp."

Nhưng Ngữ Quân lại là kiểu người thấy con đường đen tối hù vẫn đâm đầu đi tới, phàm đã nhận định cái gì, thì rất khó thay đổi, "Anh đánh đi, chỉ cần anh giữ lời nói."

Lâm Mặc Khôn vung vẩy dây lưng da trâu trong tay, nương theo tiếng gió vụt trên không, Ngữ Quân nghe thấy tiếng động của dây lưng, mông thịt theo đó liền căng cứng lên, anh vỗ vỗ cái mông của cô, "Thả lỏng."

Ngữ Quân vội vàng hít thở sâu, mới vừa thả lỏng, dây lưng gào thét lên hạ xuống, đánh vào mảnh đất mẫn cảm nơi khe mông tiếp xúc, Ngữ Quân đau kêu rên, Lâm Mặc Khôn nhưng không có vì vậy mà hạ thủ lưu tình, dây lưng toàn bộ liên tiêp đều đánh vào phần dưới mông, nhất là nơi tiếp giáp giữ khe mông, Ngữ Quân bị đau thân mình ưỡn về phía trước, tay muốn đưa ra phía sau sờ, nhưng vẫn tiếp tục chịu đựng, cuối cùng không thể nhịn được nữa nhét tay vào miệng cắn. Giống như một trận chiến kéo dài, như gió bão mưa rào đảo qua, khe mông nhẹ nhàng run rẩy, dấu roi sắc đỏ thẫm chất chồng ở trước mặt.

Bàn tay khô ráo của Lâm Mặc Khôn nhẹ vỗ về vết thương, hỏi: "Vẫn không thỏa hiệp?"

Ngữ Quân cắn răng, nghẹn ngào lắc đầu. Lâm Mặc Khôn buông dây lưng, bàn tay vuốt ve miệng vết thương, Ngữ Quân cảm giác đau đớn giảm xuống, tay anh từ từ trượt tới đùi, bên phần thịt đùi, sau đó, nắm lên một khối thịt đùi non, níu lấy nó chậm rãi xoay tròn 360 độ, Ngữ Quân: "Ai, ai, đau." Chân không khỏi sụp xuống một hướng khác, anh đè lên eo cô, ở phía đối xứng bên kia đùi, cũng đồng dạng nhéo một miếng thịt, hung ác cấu véo. Ngữ Quân bật khóc thành tiếng, giãy dụa muốn ngồi xổm xuống.

Lâm Mặc Khôn lau chùi nước mắt cô, "Hối hận ư?"

Ngữ Quân chỉ lo lau nước mắt, không trả lời, anh lại đem mục tiêu chuyển hướng ấn phần bắp chân khác, Ngữ Quân cắn răng rướn người, thân thể lại không nhịn được run lẩy bẩy, chẳng rõ là do đau hay là sợ, lại tiếp cấu, véo thêm nhiều cái, Lâm Mặc Khôn đẩy chân cô ra, thấy phần thịt trên bắp đùi nhiều chỗ bị nhéo thành ra vết bầm tím ngắt, lại thấy cô vừa có hoảng hốt vừa có sợ hãi e ngại nhìn vào mắt anh, cuối cùng đành thuận theo cô, vuốt ve vết thương trên tay do cô cắn mà thành, trầm giọng nói: "Em thắng rồi, anh đồng ý."

Ngữ Quân xoa phần đùi trong và mông thịt, run lên hỏi: "Thật sự?"

Anh nhìn cô chăm chú, sờ sờ tóc của cô, "Thật sự."

Ngữ Quân trên mặt vẫn còn lưu nước mắt, rồi lại muốn lộ ra vẻ mặt tươi cười gợn sóng. Lâm Mặc Khôn dở khóc dở cười, anh thật sự khinh thường nghị lực của bà xã mình, cái này mà ở vào thời cách mạng, chắc sẽ là anh hùng dân tộc. Anh đành chịu lắc đầu, Ngữ Quân thật đúng là khắc tinh trong mệnh cách của anh mà, giờ đây, chỉ có thể tốn thêm nhiều công sức và thời gian che chở cho cô.

Hôm sau sáng sớm, Ngữ Quân khập khà khập khiễng xuất hiện trước bàn ăn, bởi vì hôm qua bản thân cô ngỗ ngược, Lâm tiên sinh ở đối diện ngay cả ánh mắt đều keo kiệt không có thưởng cho cô, phảng phất coi cô là không khí, tự mình tao nhã dùng hết bữa ăn sáng, đứng dậy mặc áo vest vào, sau đó rời đi. Ngữ Quân dừng lại tùy ý ăn vài ngụm cháo, cũng chẳng có khẩu vị gì, tập tễnh mặc vào áo bông, đi ra ngoài, trong sân tài xế chuyên dùng của Lâm Mặc Khôn nhìn cô, chào đón nói: "Tiểu thư, tiên sinh căn dặn đưa cô đến tiệm bánh."

Ngữ Quân không muốn gây khó khăn với bản thân mình, nhìn vào tình trạng của cô bây giờ, nói không chừng lết được đến đó thì ngắc ngoải mất rồi, cô nói: "Đi thôi."

Ngoài của sổ xe mọi người đã khôi phục cảnh tượng bận rộn, trên mặt còn mang theo vẻ mệt mỏi sau ngày nghỉ lễ, mông ngồi trên đệm mềm mại vẫn là đau, hôm qua anh là xuống tay độc ác muốn làm cho mình khuất phục, hơn nữa tâm nhãn xấu xa đều cố ý đánh vào phần phải ngồi. Cô vụng trộm xoa xoa, nghĩ thầm, hôm nay chắc chẳng tránh được ánh mắt quái dị người ta nhìn mình, haizz. Trong tiệm bắt đầu trang hoàng, vẫn nhờ chị Cảnh Mỹ giúp đỡ tìm người, cũng là trong lúc vô tình cô đã đụng phải Cảnh Mỹ, bởi do quan hệ Lương Tuấn Sinh, cô cũng không dám cùng Cảnh Mỹ liên lạc.

Cảnh Mỹ ngược lại thật hào phóng nói: "Chuyện của bọn họ có quan hệ gì tới chúng ta? Đừng vì bọn họ mà ảnh hưởng tới tình nghĩa chị em mình." Còn chủ động tìm đội ngũ trong phòng vẽ tranh ngày trước đến giúp trang hoàng tiệm, Ngữ Quân cũng không tiện mở miệng cự tuyệt.

Mọi việc trong tiệm của mình phải do mình tự thân vận động, trong đội xây cất có một anh chàng dáng vẻ không tệ, thấy cô di chuyển hơi khập khiễng, có chút ngượng ngùng quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ?"

Ngữ Quân bình thường theo chân bọn họ cũng là tính khí yên lặng ít lời, được quan tâm hỏi đến có chút vui vẻ ngoài ý muốn, cười trả lời: "Không có việc gì."

Chàng trai da ngăm đen kia mặt đỏ ửng, gãi gãi sau gáy, "Vậy, cô ngồi nghỉ là được rồi, chút việc nhỏ đó chúng tôi loáng cái sẽ xong."

Bận rộn đến tối, người tài xế riêng làm hết phận sự chờ ở cửa, cô vừa lên xe, tài xế đưa cô một túi giấy nói: "Cửu gia đêm nay có tiệc rượu, cần Ngữ Quân tiểu thư người cùng đi."

Ngữ Quân bị tổn thương phía sau tra tấn một ngày, tan tầm còn phải tận tụy sắm vai hiền thê tốt của người ta. Bị tài xế đưa đến phòng hóa trang, đơn giản trang điểm, làm tạo hình, lại cuống cuồng không ngừng chạy tới hội trường, không thể không thừa nhận, ánh mắt Lâm Mặc Khôn không phải nhìn chuẩn xác bình thường, mà là cực kỳ vô cùng chuẩn xác, để Ngữ Quân mặc một cái váy dài màu đỏ bó sát thân mình xuất hiện hiện hội trường thì tao nhã kinh diễm mọi người. Theo chỉ dẫn của bồi bàn, cô đi đến cạnh anh, tự nhiên kéo cánh tay anh, khóe miệng tươi cười diệu dàng mà động lòng người, nhưng trong mắt lại lộ ra oán niệm.

Lâm Mặc Khôn cười nghiền ngẫm, "Đến rồi à?"

Cô đoạt lấy ly rượu đỏ trong tay anh, nhấp một ngụm, nói: "Lâm cửu gia tuyên triệu, em dám không theo sao?"

Anh ở bên tai cô thì thầm nói: "Ai bảo em không nghe lời, chọc anh tức giận." Ngữ Quân nhìn anh, nụ cười Lâm Mặc Khôn đến tà mị dụ hoặc người khác, cái thằng cha này càng ngày càng đi theo con đường yêu nghiệt phát triển rồi.

Tiệc rượu bắt đầu, người phụ trách tiệc chính là người mới đặt chân mở công ty ở nơi này, Ngữ Quân có chút nghi hoặc, hỏi anh: "Cái loại tiểu nhân vật này cần thiết anh đích thân đến ủng hộ?"

Lâm Mặc Khôn xoa nắn cả hai bên eo của cô, "Phía sau tiểu nhân vật này này là con cá lớn, thấy người này không? Hắn chính là con cá lớn."

Ngữ Quân nhìn về phía người đàn ông đang phát biểu trên sân khấu, hắn ta là tổng giám đốc của công ty này, tên gọi Lương Đôn Hạ, diện mạo tuấn tú, môi hồng răng trắng, thoạt nhìn giống một tên mặt trắng ẻo lả.

Ngữ Quân hé miệng vui lên, "Dáng vẻ phát triển ngược lại thực động lòng người."

Lâm Mặc Khôn cười bao dung, tay lại nguy hiểm trượt xuống hướng bàn tọa người nào nào đó, "Không đau à?"

Ngữ Quân nghiêm túc nhìn anh, "Anh nói xem?"

Sau đó, giẫm lên giày cao gót, không để lại dấu vết rời khỏi anh, đi đến mấy cái bánh ngọt nhỏ xíu tinh xảo ở phía xa xa, Lâm Mặc Khôn ngược lại không thèm để ý ấn theo dấu son môi cô để lại nhấp một ngụm rượu đỏ.

Ngữ Quân đói bụng quá, tướng ăn không lịch sự cho lắm, cho nên khi người bên cạnh phát ra tiếng động thì Ngữ Quân bối rối buông cái đĩa, tùy ý lấy tay lau miệng, chật vật không dứt, cô quay đầu thấy Lương Đôn Hạ người đàn ông này đang cười đến run rẩy hết cả người, Ngữ Quân thu lại vẻ mặt, khéo léo tự nhiên nói: "Lương tổng, xin chào."

Lương Đôn Hạ cũng nghiêm chỉnh nói: "Lý tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu."

Ngữ Quân với hắn có thể nói là cái loại quan hệ tám cây gậy tre cũng đánh không tới (không hiểu lắm, chắc ý nói chả dính dáng liên quan gì nhau), bản thân cô cũng không phải là người nói lời lương thiện gì, ánh mắt không khỏi ném thẳng đến trên người Lâm Mặc Khôn, Lương Đôn Hạ cũng là một cao thủ sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt), "Lý tiểu thư và Lâm đổng sự quan hệ thân mật, làm cho người ta hâm mộ."

Ngữ Quân mỉm cười, "Tôi đi rửa tay."

Lương Đôn Hạ phong cách quý tộc nói: "Được, cô cứ tự nhiên."

Cô nhẹ nhàng thở phào một cái, lại ở cửa phòng rửa tay cùng Chu Nghiên trước mặt chạm vào nhau. Chu Nghiên nhìn vào mắt cô tựa như nhìn thấy kẻ thù giết cha, Ngữ Quân nhún nhún vai, muốn lách người đi vào trong, Chu Nghiên ngăn cô lại, "Cô thật sự thủ đoạn lão luyện, phát sinh chuyện như vậy còn có thể bình yên ở lại bên người Cửu gia, không biết nói cô có cái gì tốt?"

Ngữ Quân không kiên nhẫn nhìn lên cô ta, "Buông lời độc ác là chuyện chỉ có mấy đứa ấu trĩ mới làm."

Chu Nghiên nhíu mày miệt thị nhìn cô, sau đó ở bên tai cô nói nhỏ, "Không biết Cửu gia còn có thể chạm vào thân mình không sạch sẽ như cô sao?"

Ngữ Quân phất tay một tát đánh thẳng vào gương mặt Chu Nghiên đang kinh ngạc, híp mắt uy hiếp nói: "Cái loại từ ngữ không sạch sẽ này vẫn là ít nói ra thì thỏa đáng hơn, bà Chu, cẩn thận đêm tối bị người trả thù."

Chu Nghiên bị vẻ sắc lạnh của cô làm giật mình, hoảng sợ nói không lựa lời: "Cô đã ngủ với người khác rồi, làm thì cũng làm qua, còn sợ người ta nói hả?"

Ngữ Quân: "Cái gì?"

Chu Nghiên đắc ý, "Cô còn không biết sao? Chẳng phải đã nhận được hình chụp à?"

"Hình chụp là thật sự?"

Chu Nghiên tiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net