Ngợp trong vàng son - Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Chương 18


 Sau ngày hôm đó, hai người đều ăn ý không nhắc lại chuyện không vui đã qua, ngọt ngọt ngào ngào trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn. Ngữ Quân cho rằng mình không phải là một người nhỏ nhen tính toán chi li, nhưng mà, cũng phải phân là chuyện gì, nói như thế nào mình cũng là người phụ nữ của lão đại xã hội đen a, dựa vào các gì mà bắt mình phải chịu uất ức từ mấy người phụ nữ đó. Tiệm bánh ngọt hoạt động gần như ổn định, Ngữ Quân ngồi trong tiệm, không có chuyện gì làm liền không khống chế được bắt đầu tưởng tượng đến những việc mơ mộng viễn vông. Chu Thuyền đúng lúc lại đang đi học ở làng đại học kế bên, nên thường xuyên đến tiệm cô ngồi chơi.

Đêm hôm đó, hai cô gái này cùng ngồi trong tiệm uống rượu với nhau, nhắc tới tình địch liền ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Người bạn trai quen nhau được 6 tháng của Chu Thuyền đã bị hồ ly tinh quyến rũ chạy mất, mà con hồ ly tinh này lại là bạn tốt của cô ấy, cái tình tiết này quả thật quá là 'máu chó' mà. Chu Thuyền vừa uống vừa nói liên miên cằn nhằn, Ngữ Quân tung hứng cho cô ấy ánh mắt vô cùng đồng tình, lúc hai con ma mem lòng đầy căm phẫn này, cả hai đã ăn khớp nhịp nhàng với nhau mà hành động trả thù đã ra đời.

Ngày hôm sau tỉnh táo lại, hai người tinh thần vô cùng phấn chấn lại rón ra rón rén chụm đầu vào. Giữa Chu Nghiên và Niên Nhạn Tây thủ đoạn quá cao, hai người chỉ đành quyết định giải quyết đôi cẩu nam nữ kia bên phía Chu Thuyền.

Dưới hộp đèn tục diễm của khu làng chơi, Ngữ Quân giật nhẹ cái váy ngắn của mình, nơm nớp lo sợ nói: "Chỉ với hai ta ổn không?"

Chu Thuyền nhìn quanh bốn phía, tránh né nói với Ngữ Quân, "Làm gì mà không ổn a? Yên tâm đi."

Ngữ Quân nuốt nuốt nước miếng, "Chị có thể gọi điện đường dây nóng ra bên ngoài cầu cứu không?"

Chu Thuyền giống như đã phát hiện mục tiêu, đem cô túm đến một bên, "Chị điên rồi, Cửu thúc biết chị đến cái loại địa phương như thế này còn không chẻ chị ra làm đôi ư?"

Ngữ Quân tỉnh ngộ, "Đúng nga."

Chu Thuyền mắt trợn trắng liếc cô, "Ngốc."

Ngữ Quân nhìn thẳng vào mắt cô ấy, "Chị trang điểm có đủ giống hồ ly tinh chưa?"

Chu Thuyền hí mắt cười, "Đủ, tuyệt đối giống."

Ngữ Quân xấu hổ cúi mặt vào lòng bàn tay mình hà hơi sưởi ấm, nói nhỏ: "Sao mà chị lại cảm thấy câu này chẳng giống khen ngợi chút xíu nào vậy?"

Chu Thuyền mặc kệ cô, "Người đến rồi, hành động!" Ngữ Quân nghiêng ngả lảo đảo bị cô ấy kéo vào trong đi.

Bên trong sương khói hỗn tạp, ngọn đèn chớp nháy khiến Ngữ Quân đầu hoa mắt choáng, Chu Thuyền chỉ vào một anh chàng ở trong sàn nhảy cách đó không xa nói: "Chính là hắn."

Ngữ Quân nương theo phương hướng cô ấy chỉ nhìn sang, Chu Thuyền còn nói: "Thím chín à, con nhờ cả vào thím."

Ngữ Quân xòe bàn tay thành ký hiệu OK, "Yên tâm." Nói xong, lắc lắc eo thon nhỏ chen vào sân nhảy.

Ai, để một cô gái đã lấy chồng là cô đây đi quyến rũ một tiểu thanh niên như hoa như ngọc như vậy, Ngữ Quân có chút cảm giác tội lỗi. Nhưng làm cho tên nhóc này cũng bắt đầu chú ý cô thì lòng hư vinh của Ngữ Quân đạt được thỏa mãn thật lớn, ở cùng với Lâm Mặc Khôn có khoảng cách tuổi tác kia hồ đồ lâu ngày, cũng biến mình già luôn rồi, không ngờ tới mình trong vòng vây của đám nhóc này cũng rất là được săn đón nha! Vai diễn hồ ly tinh này của cô cũng đã diễn quá sâu rồi, người tụ tập bên cạnh cô ngày càng nhiều, Ngữ Quân sợ ảnh hưởng kế hoạch vội vàng lôi kéo tên nhóc đó, lắc eo thon nhỏ gạt bỏ đám người xung quanh.

Từ cửa sau đi ra ngoài, người dần dần ít đi, tên nhóc đó hỏi: "Em định đưa anh đi đâu a?"

Ngữ Quân dừng bước lại, chớp chớp đôi mắt to tròn mơ màng như tranh vẽ, chìa ngón tay đè lên môi cậu ta, cười ma mị, "Đừng nói chuyện, đi theo em."

Tiểu thanh niên lập tức bị mê hoặc, Ngữ Quân cười đến thản nhiên, trong lòng oán thầm: đàn ông đều không phải thứ tốt. Lừa gạt đến con hẻm yên lặng đằng sau, Ngữ Quân lôi kéo cậu ta, chậm rãi thối lui đến bên tường, phía sau lưng của cô dán lên vách tường, nhìn chăm chú vào cậu ta, tiểu thanh niên ngược lại rất quen thuộc quy trình, cực độ phối hợp rướn người đè lên, Ngữ Quân trong mắt toát ra ý cười, tiểu thanh niên cũng cười, sau đó chỉ nghe thấy "Bộp" một tiếng, cậu ta ngã nhào vào trên người Ngữ Quân, Ngữ Quân thỏa mãn cười, sau đó ghét bỏ đẩy cậu ta ra, liền nhìn thấy Chu Thuyền tay chống lên cây gậy đánh bóng chày, cô giơ ngón tay cái lên với cô ấy.

Ngữ Quân tựa bên tường, "Chậc chậc, vô cùng thê thảm a." Ngữ Quân nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của tiểu thanh niên bị trói kia bị Chu Thuyền đánh cho bầm dập mặt mũi.

Chu Thuyền chẳng thèm để ý, "Thủ sẵn bao tải, thấy không rõ lắm là bị đánh ở đâu?" Sau đó, lại uy hiếp cậu ta cho gọi cho người bạn gái của Chu Thuyền, bắt chước làm theo đúng cách vậy mà giáo huấn hồ ly tinh. Trận chiến đầu tiên, toàn thắng.

Chu Thuyền happy rồi, lôi kéo Ngữ Quân đến quốc tế hải sản thành hồ ăn uống thỏa thê một trận, cơm nước no nê trở về nhà. Chu Thuyền cùng Ngữ Quân chết cũng không ngờ, tên tiểu thanh niên như hoa như ngọc bình thường yếu hèn chả có bản lĩnh kia còn dám trở về tính sổ.

Khi cái đôi gian phu dâm phụ mặt mũi đã bị làm bầm dập xuất hiện trong tiệm bánh ngọt của Ngữ Quân thì cô và Chu Thuyền rõ ràng đã bị chấn động hết hồn, quả nhiên là gian phu dâm phụ a. Gian phu tìm một vài tên tiểu lâu la, vừa đến cửa tiệm của cô liền bắt đầu đập phá, Chu Thuyền và dâm phụ thì cãi lộn ầm ĩ lên, Ngữ Quân nhìn một vòng, không ai chú ý mình, cô lén lút trốn vào sau cái bàn, nếu chuyện đã bại lộ, cho dù tìm chú cảnh sát cũng là làm chuyện thừa, vẫn nên thành thành thật thật tìm chỗ dựa vững chắc của mình thì hơn.

Cổ Xuyên ra mặt giải quyết, Ngữ Quân cảm khái than thở, quả nhiên tiểu lâu la và xã hội đen đó là không thể so sánh nổi nha, người ta là có tổ chức a. Cổ Xuyên giống như rất khách khí mời cô đến Viêm Hoa Bang ngồi chơi một chút, khóe miệng cứng ngắt của Ngữ Quân kéo lên, "Cái này, thôi không cần đâu, tôi còn phải thu dọn tàn cuộc nữa."

Sau đó, quay đầu nhìn về phía Chu Thuyền, "Không bằng, Chu Thuyền em đi nhá?"

Chu Thuyền bi thống đến mức lườm cô một cái, Cổ Xuyên lễ phép mở miệng nói tiếp: "Đây là Cửu gia đặc biệt căn dặn."

Ngữ Quân thân hình chấn động, xấu hổ ha ha cười, "Vậy sao?"

Ngữ Quân chậm rãi rề rà đi theo sau lưng Cổ Xuyên trên con đường thênh thang đến Hoa Viêm Bang, quanh co ngoằn ngèo tới trước một kho hàng, Đỗ Tranh đang đứng ở cửa sắt kho hàng hút thuốc, Cổ Xuyên tiến lên cùng Đỗ Tranh nói chuyện: "Cửu gia còn ở bên trong?"

Ngữ Quân quệt mồm, rũ cụp đầu xuống, bước lên phía trước, Đỗ Tranh dụi tắt tàn thuốc, ném xuống đất, gật gật đầu. Nhìn thấy dáng vẻ cô dâu nhỏ bị ức hiếp phía sau, cười hì hì nói: "Tiểu Cửu tẩu, vận khí chị thật không tốt, bởi vì có người làm mất hàng, Cửu ca hiện đang nổi nóng đấy, chị đụng phải nòng súng rồi." Ngữ Quân liền biết mình đã năm hạn gặp xui rồi.

Cô lén đẩy nhẹ khe cửa sắt, liền nhìn thấy thân ảnh cao ngất của người đàn ông nhà mình đang đứng trong kho hàng trống trải, tay áo sơmi vén đến khuỷu tay, quanh thân khí tràng đóng băng ba thước, nâng lên chân dài to lớp hung hăng đá lên bụng của tên thuộc hạ, người kia đau kêu lên, lăn vòng thật xa, giọng nam trầm thấp truyền đến, "Lăn trở lại, cái thứ không có tiền đồ!"

Người nọ nghe thấy tiếng nói, thân thể run lên, bật người bò lại, cung kính quỳ trở về, lại thêm một cước, anh ta cũng lặp lại quỳ tử tế, ôm lấy ống quần của anh, mơ hồ nói: "Cửu gia, em không dám tái phạm nữa, anh tha cho em đi."

Cổ Xuyên thấy cũng gần kết thúc không sai lắm, đẩy cửa sắt ra, cao giọng nói: "Cửu gia, Ngữ Quân tiểu thư đến đây."

Lâm Mặc Khôn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua liếc cô một cái, thấy cô lập tức sợ hãi tránh ở phía sau lưng Cổ Xuyên, "Đi vào." Cổ Xuyên cùng Đỗ Tranh đi ở phía trước, Ngữ Quân bước nhỏ theo ở phía sau.

Lâm Mặc Khôn mặc vào áo khoác được người phía sau đưa lên, nói với Đỗ Tranh: "Hàng để ở vịnh Ngư Long, cậu đi xem thử, đưa hắn vào trong dưỡng thương." Đỗ Tranh đáp lời, kêu hai người đến khiên người đó đi xuống, Ngữ Quân lén liếc mắt nhìn theo một cái, người bị đánh giống như cái hồ lô máu, nhìn không ra hình dạng người.

Đỗ Tranh xoay người ra ngoài làm việc, thuận tiện lúc đi ra, còn lưu lại cho Ngữ Quân một nụ cười tươi rói vui sướng khi người gặp họa. Ngữ Quân còn chưa kịp hồi phục, đã bị Lâm cửu gia mạnh mẽ túm đến trước mặt, cô lập tức kéo còi báo động. Cơn giận của Lâm Mặc Khôn đang hừng hực, cao thấp trái phải tra một phen, lạnh giọng hỏi: "Có bị thương không?" Ngữ Quân lắc đầu, ánh mắt Lâm Mặc Khôn lạnh lùng nghiêm nghị ngắn ngủi dừng lại ở trên mặt cô, sau liền không nhìn lại cô nữa, căn dặn Cổ Xuyên: "Chăm sóc bọn nó thật tốt, lại còn lật trời nữa." Nói xong cũng nhấc chân đi ra phía cửa, Cổ Xuyên đi theo anh, đến cửa sắt, thấy đứa nhỏ kia còn đứng sững sờ tại chỗ, không khỏi quở mắng: "Còn không qua đây, phát ngốc gì nữa?" Ngữ Quân nhanh chóng chạy chậm đuổi kịp, trong đầu đều là câu nói kia: lật trời, trong lòng oán thầm: tiêu rồi.

Cổ Xuyên cùng bọn họ nửa đường tách ra, liền còn lại Lâm cửu gia và nàng dâu nhỏ Lâm gia hai người, Ngữ Quân cố gắng xoa dịu xoa dịu, một tiếng mang theo âm rung nũng nịu, "Chồng à". Mới ra khỏi miệng, đã bị ánh mắt Lâm Cửu gia một đao giết gọn.

Vào Lâm Mặc Khôn văn phòng, Lâm Mặc Khôn khóa chặt cửa, tiện tay rút ra chổi lông gà trong bình hoa, trực tiếp tiến vào chủ đề, "Sao lại xảy ra chuyện?"

Ngữ Quân theo bản năng nuốt nước miếng, "Ông, ông xã, xin anh hãy bớt bớt giận."

Anh kéo cái ghế dựa qua, "Quỳ lên trên."

Ngữ Quân vụng trộm lui về sau, "Chồng, anh đừng có gấp, anh hãy nghe em nói nha."

Lâm Mặc Khôn mặt lạnh lùng không chút thay đổi, "Nghe xong lại càng nổi nóng, trực tiếp lĩnh phạt đi thôi."

Ngữ Quân tránh ở sau bàn làm việc, "Không phải, em cũng có nỗi khổ bên trong a."

Lâm Mặc Khôn ánh mắt nguy hiểm híp lại, cắt đứt lời cô, "Em qua hay không qua?" Ngữ Quân sợ hãi lắc đầu, vì thế, hai người bắt đầu trận chiến giằng co, Ngữ Quân trốn, anh liền bắt, vây quanh cái bàn chơi trò mèo vờn chuột.

Cuối cùng, lấy việc Ngữ Quân thảm bại quỳ gối trên ghế dài mà chấm dứt, Ngữ Quân tay che chở cái mông bị cởi truồng, vẫn còn muốn đấu tranh lần cuối, "Chồng, anh vừa mới đánh người xong, chắc chắn mệt chết đi được, hay nghỉ ngơi một lúc trước đã."

Lâm Mặc Khôn hừ lạnh một tiếng, "Dạy dỗ em thì sức lực dư dả chán." Nói xong, chổi lông gà liền đi theo tiếng nói dừng trên mu bàn tay Ngữ Quân đang che chở cái mông, Ngữ Quân "A" một tiếng rút tay về, cái chổi lông gà sau đó trực tiếp đánh thẳng lên đỉnh mông, gọn gàng linh hoạt, tiếp đó, chính là đánh xuống liên tục, Ngữ Quân cảm giác mông bị cắt xẻ thành một mảnh dài hẹp, đau không có dịu đi, chính là một trận gió táp mưa rào, cô ở trên ghế tránh né, trọng tâm không ổn định, thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống đất.

Lâm Mặc Khôn đè sau lưng ghế dựa lại, đem cô kẹp chặt ở thắc lưng anh, cái mông cong vòng vểnh lên lại bị quất tiếp, Ngữ Quân đau đến chân nhỏ đạp loạn, tay vỗ vỗ lên phía sau anh, "Đau, đau, đau chết mất, hu hu, a."

Lâm Mặc Khôn mặc cho cô vỗ chụp cô giãy đạp, cây chổi lông gà vẫn quất xuống không hề sai, cho đến khi cô thành thành thật thật đạt tới hiệu quả giáo dục, mới buông cô ra.

Ngữ Quân ngồi chồm hỗm trên ghế khóc thút thít, cảm giác mình đã trải qua một hồi bị đánh quất như cuồng phong bạo vũ. Lâm Mặc Khôn lau sạch nướt mắt nước mũi của cô, ôm cô đến giường riêng nằm úp sấp đàng hoàng trên đó, rồi đi ra ngoài. Ngữ Quân trộm nhìn thấy cái mông của mình, từ trên xuống dưới đều là dấu roi, đau đến run nảy run rảy. Cô xoa nhẹ, khóc đến càng lớn tiếng. Lâm Mặc Khôn đẩy cửa tiến vào, dọa cô nhảy dựng, nước mắt đọng trên gương mặt, cái tay đặt trên mông không biết tiếp tục để yên hay là thả tay xuống dưới.

Lâm Mặc Khôn ngồi xuống bên giường, lạnh giọng nói: "Tay." Ngữ Quân không cam lòng thu tay về, sau đó, cảm giác thuốc mỡ bôi lên trên cái mông, đau nhưng cũng mát lạnh, bôi thuốc xong, anh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Ngữ Quân nhìn anh, có chút sợ hãi. Anh thở dài, "Sự tình anh cũng biết, tự em nói xem đáng đánh không?"

Ngữ Quân không lên tiếng, ngón tay của anh giống như đùa dai vờn quanh chọc nhẹ mông thịt, Ngữ Quân đau hí một tiếng, "Đáng đánh."

Anh còn nói: "Dạy dỗ em, có phục hay không?"

Ngữ Quân vốn định kiên cường gì đó, nhưng cái đồ chết tiệt kia lại chọc chọc mông cô, cô chỉ đành phải khuất phục, "Em phục, chồng, người ta biết sai rồi."

Lâm Mặc Khôn thỏa mản cười, "Đứa nhỏ ngoan, chồng phải dạy em biết đạo lý khác của đời người chính là mọi việc bình phàm phải hiểu được biến báo (dựa vào tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc), có biết hay không?"

Ngữ Quân biết anh không còn tức giận, nhìn vào vẻ mặt tươi cười âm hiểm xảo quyệt của anh, căm giận trả lời: "Đã biết rồi." Cái gã đành ông bụng dạ đen tối này!! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net