Ngợp trong vàng son - Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Chương 19


 Tháng Ba thời tiết như cũ lưu giữ lại cái rét lạnh của mùa đông, nhưng vẫn không ngăn trở được hơi ấm mùa xuân đang tới, so sánh tiếp, tiệm của Ngữ Quân liền quạnh quẽ đi rất nhiều. Mà bà chủ của cái tiệm quạnh quẽ này ngược lại tâm tình đang hết sức thoải mái, uống trà sữa nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm người, ngắm cảnh, chỉ chốc lát sau liền thấy cô gái trẻ Chu Thuyền kia trang điểm xinh đẹp đang bước về phía cô, cho đến khi ngồi đối diện với cô thì không khách khí chút nào cướp lấy ly trà sữa của cô rồi uống thả cửa.

Ánh mắt Ngữ Quân nhìn cô ấy cao thấp bắn phá một vòng, sau đó, chồm người về phía trước, nhíu lại mi, hỏi: "Em, không sao à?"

Chu Thuyền buông cái ly, đỉnh đạc liếc cô một cái, "Chị cảm thấy thế nào? Cái người có thù tất báo như Cửu thúc sẽ bỏ qua cho em? Cái mông của em bây giờ vẫn còn đang sưng đây này."

Ngữ Quân kinh ngạc trợn tròn ánh mắt, "Anh ấy đánh em sao?"

Chu Thuyền lắc lắc ngón tay, híp mắt trang trọng nói: "Không phải lão nhân gia như chú ấy tự mình động thủ."

"Vậy là---?"

Chu Thuyền buồn bực gục xuống trên bàn, vẽ vẽ mấy cái vòng tròn, bi thống mở miệng: "Là Cổ Xuyên."

Ngữ Quân bật người không tim không phổi biến thành kẻ khoái trá hóng chuyện bát quái linh tinh, mắt mở to chớp như đom đóm giả bộ, "Chao ôi?!?"

Chu Thuyền liếc xéo cô một cái, bĩu môi nói: "Suy nghĩ vớ vẩn gì đấy? Chúng em chỉ là mối quan hệ thuần khiết giữa thuộc hạ và người bị đánh mà thôi."

Ngữ Quân híp mắt, vẻ mặt rõ ràng nói ra: hai người các ngươi có gian tình.

Chu Thuyền cũng không để ý tới vị tiểu Cửu thẩm đang động kinh này, mở miệng: "Xem ra, chị cũng bị áp bách sao? Vậy kế hoạch đó của chúng ta còn tiến hành không?"

Ngữ Quân chống cằm, miệng khẽ đóng vào mở ra nói: "Không biết, Cửu thúc của em đã nghiêm túc cảnh cáo chị, nếu chị còn dám nảy sinh cái ý tưởng kỳ quái nào đó thì sẽ thực hiện hình thức trấn áp phát xít với chị đấy."

Chu Thuyền mới vừa định nói gì, thì đột nhiên một vị khách đi vào tiệm, Ngữ Quân giật mình ngơ ra một lát, đứng lên, đi tới trước, nói với người đàn ông đang chọn bánh: "Xin chào, chọn bánh kem ạ?"

Người đàn ông không phải ai khác, chính là người ở tiệc rượu lần trước Lương Đôn Hạ. Khuôn mặt của Lương Đôn Hạ rất tuấn tú có thể so sánh với gương mặt của con gái thật rất động lòng người a, anh ta thấy cô cũng không kinh ngạc, "Ngữ Quân, thì ra tiệm cô mở ở trong này."

Lúc nói chuyện khóe miệng còn mang theo ý cười ngả ngớn, người khác làm động tác này đích thị là đáng khinh không chịu nổi, nhưng mà gắn trên gương mặt như trẻ con của anh ta là mang theo ít nhiều vẻ xấu xa đáng yêu.

Ngữ Quân cũng mỉm cười, "Sao anh lại ở chỗ này?"

Anh ta nhún vai, "Bạn gái mới của tôi đang học ở trường đại học gần bên này."

Ngữ Quân nhìn vẻ mặt đáng yêu của anh ta, oán thầm: hóa ra lại là một kẻ ăn chơi trác táng.

Lương Đôn Hạ cũng nhìn cô, người con gái biết bao xinh đẹp a, nhưng thật ra đáng tiếc. Anh ta chỉ vào một cái bánh kem nhỏ nói: "Giúp tôi gói lại."

Ngữ Quân gói bánh xong đưa cho anh ta, Lương Đôn Hạ nhận lấy rút ra danh thiếp trong túi tiền đưa cô, ý cười dạt dào nói: "Trên này có phương thức liên lạc của tôi, có việc có thể liên hệ tôi, nói không chừng tôi có thể giúp đỡ được cho cô." Dứt lời còn nghịch ngợm nháy nháy mắt.

Ngữ Quân khách khí hồi đáp: "Được."

Thấy anh ta đi xa, thì đem danh thiếp cuộn lại tùy ý nhét vào túi. Chu Thuyền chộp lên bả vai của cô, mày nhíu lại, "Ai vậy a?"

Ngữ Quân bĩu môi: "Tên phú nhị đại (*) đang rất nổi tiếng lúc này."

(*) Phú nhị đại: thế hệ thứ hai của những gia đình giàu có

Chu Thuyền sờ sờ cằm, "Dáng vẻ cũng thật mềm mại a."

Ngữ Quân nhíu mày, nhìn cô nàng, "Như thế nào? Đại gia, ngài coi trọng anh ta?"

Chu Thuyền mắt lộ tinh quang, "Chị bảo hắn ta chỉ là gã phú nhị đại cả ngày tán gái đùa vui?"

Ngữ Quân gật gật đầu, Chu Thuyền cười thần bí, "Nói không chừng, hắn có thể giúp chúng ta?" Ngữ Quân nghiêng đầu, trầm mặc một hồi, cùng Chu Thuyền ăn ý nhìn nhau cười.

Hai ngày sau, ở cùng địa điểm, Lương Đôn Hạ tương đồng thời gian xuất hiện, một thân tây trang màu trắng nhàn rỗi thật sự là bảnh bao một cách quá đáng, ngồi đối diện Ngữ Quân, anh ta vắt chéo hai chân, tháo kính râm xuống, "Không ngờ rằng cô thật sự gọi điện thoại cho tôi."

Ngữ Quân hút một ngụm trà sữa Mr. Mark trong ly, "Là chính anh đã nói mà, anh sẽ không phải nói chuyện không giữ lời chứ?"

Lương Đôn Hạ cười một tiếng, "Nào có vậy? Có thể phục vụ cho cô là vinh hạnh của tôi." Nói xong, trong mắt một mảnh tình thâm.

Ngữ Quân thấy cả người nổi da gà, buông cái ly, nói: "Tôi muốn làm một cuộc giao dịch với anh."

Lương Đôn Hạ hất mày, ý bảo cô nói tiếp. Ngữ Quân dừng một chút, mở miệng, "Tôi muốn anh giúp tôi lấy một ít bạch phiến."

Lương Đôn Hạ nhíu mày, "Cô cần cái đó làm gì?"

Ngữ Quân tùy ý dùng muỗng nhỏ khuấy trà sữa, "Chuyện này không liên quan đến anh, anh giúp tôi chút xíu là được rồi. Để báo đáp tôi giúp anh theo đuổi được cô sinh viên anh luôn muốn đoạt vào tay mà mãi chẳng được đó."

Lương Đôn Hạ chăm chú nhìn cô vài giây, chồm người về phía trước, mờ ám nói: "Đàn bà của tôi đầy ra, lợi thế của cô quá nhỏ rồi."

Ngữ Quân ngẩng đầu, mím môi cười, "Cách nghĩ của mỗi người đều khác nhau, nếu anh không đồng ý, cứ xem như tôi chưa nói qua."

Dứt lời, muốn đứng dậy, Lương Đôn Hạ níu cô lại, "Tại sao chưa nói được hai câu mà cô đã nóng nảy rồi, tôi đồng ý là được."

Ngữ Quân trên cao nhìn xuống vứt cho anh ta một cái liếc mắt, "Thật sự?" Lương Đôn Hạ lại xuất ra đòn sát thủ của anh ta, đáng yêu gật đầu.

Lương Đôn Hạ hành động rất nhanh chóng, khi anh ta cầm một bọc nhỏ chứa ít bột phấn màu trắng tìm đến cô thì Ngữ Quân vui sướng ngây ngất. Lương Đôn Hạ khoe khoang nhìn về phía cô cười đắc ý, Ngữ Quân không phải không thừa nhận, tiểu tử này bộ dáng quá Chính Thái(*) rồi, động lòng khiến người ta thương yêu a.

(*) Chính thái = Shota (tiếng Nhật) = chỉ những cậu bé / thiếu niên trẻ tuổi, ngây thơ

Anh ta tiến sát gần cô, "Đồ này cô nói tôi biết cô muốn làm gì?"

Ngữ Quân lắc đầu, anh ta uy hiếp nói: "Nếu cô không nói tôi biết, món đồ sẽ không giao cho cô."

Ngữ Quân nhìn bộ dạng bày ra thế bắt buộc của anh ta, đành nói: "Chu Nghiên chắc anh có biết? Tôi giúp cô ta lấy."

Anh ta nghi hoặc hấp háy mắt nhìn cô, "Cô là muốn chỉnh cô ta sao? Việc nhỏ bực này tôi giúp cô."

Ngữ Quân nghiêm mặt, "Không cần."

Anh ta bày ra dáng vẻ uất ức, giống hệt một con gấu trúc bị ghét bỏ, "Đừng vậy mà, cô để tôi giúp cô đi. Nếu không, tôi sẽ đi nói cho Lâm Mặc Khôn."

Ngữ Quân đạp anh ta một cước, tức tối nói: "Anh là tiểu nhân."

Chuyện này cuối cùng bị Lương Đôn Hạ nhận làm hết, ý là nếu như có thất bại, cũng sẽ không dây xui xẻo đến trên đầu Ngữ Quân, Ngữ Quân nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể như thế.

Ngày đó, cô đang cùng Lâm Mặc Khôn ở tại phòng bếp riêng trong nhà mình ăn cơm trưa, anh nhận một cuộc điện thoại, đầu bên kia điện thoại tựa hồ rất sốt ruột, nói chuyện liên tục, Lâm Mặc Khôn trước đỏ chỉ giật khăn tay lau miệng, "Alô" một tiếng sau đó một mực im lặng nghe, cuối cùng nói: "Cậu đừng gấp, tôi lập tức qua ngay."

Anh để điện thoại di động xuống, nói: "Là Quân Hào, Chu Nghiên đã xảy ra chuyện."

Ngữ Quân nghe vậy, biến sắc, thật cẩn thận hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Lâm Mặc Khôn vừa đứng lên, vừa nói: "Bị tạm giam rồi, vì mang theo theo thuốc phiện." Cũng không kịp giải thích thêm, liền đưa cô theo vội chạy đến đồn cảnh sát.

Ở cửa cùng Chu Quân Hào đang chờ ở nơi này gặp mặt. Chu Nghiên mỗi tuần vào thứ Ba và thứ Năm đến đến một hộp đêm chơi, ngày hôm qua chính là thứ Năm, cô ta theo thường lệ đến câu lạc bộ trong hộp đêm, vừa đúng lúc gặp phải đợt cảnh sát kiểm tra, mà trên người cô ta lại phát hiện một ít bạch phiến, đã bị đưa đến sở cảnh sát. Chu Quân Hào buổi sáng nhận được tin tức, sau khi đến rồi, không biết bên trên đã đè xuống áp lực gì, chính là không cho anh ấy gặp mặt, những người quen biết đều ấp ấp úng úng không nói nên lời gì hết cho nên đành phải tìm đến Lâm Mặc Khôn cầu viện.

Lâm Mặc Khôn nhíu mi nghe xong, trong lòng nổi lên nghi ngờ, theo lý thuyết, dựa vào Chu Quân Hào, bọn họ từ trước đến nay luôn phải nể tình. Cũng không kịp nghĩ nhiều, tìm người phía trên ra mặt, trước tiên phải đưa người ra mới là chính sự. Chu Nghiên ở bên trong ngây người suốt đêm tối cộng thêm một buổi sáng nữa, mặc dù không có cái gì tra tấn bức cung, nhưng đối với cô ta mà nói, coi như là chịu khổ, lúc đi ra, đầu tóc rối bù, thoạt nhìn tiền tuỵ không thôi, vừa nhìn thấy Chu Quân Hào, liền nhào vào trong ngực của anh ấy, anh anh khóc, Chu Quân Hào mặt lạnh, "Còn không biết xấu hổ khóc?"

Chu Quân Hào nói cần mời Lâm Mặc Khôn ăn cơm, cảm tạ anh hổ trợ, Ngữ Quân và Chu Nghiên tự nhiên phải đi theo bên cạnh. Ngữ Quân toàn bộ hành trình đều không nói được một lời, cô sợ bản thân lộ ra dấu vết gì. Cô cũng không ngờ chuyện này lại làm lớn đến thế này, vậy mà lại kinh động đến Lâm Mặc Khôn, vốn nghĩ rằng thành công rồi thì chính là chuyện nhà của Chu gia, kiểu gì cũng sẽ không dính đến trên người cô.

Trong phòng VIP của Ngự Giang Các không khí bình tĩnh quỷ dị, ngoại trừ tiếng khóc của Chu Nghiên. Chu Quân Hào và Lâm Mặc Khôn vừa ăn cơm, vừa nói chuyện, mà Chu Nghiên liền ở một bên khóc sướt mướt, Chu Quân Hào nói cô ta vài câu, cô ta càng khóc nghiêm trọng hơn, ngay cả Ngữ Quân cũng nhìn ra được trên mặt Chu Quân Hào lộ ra áp lực không kiên nhẫn tức giận sắp bùng nổ.

Quả nhiên, anh ấy không thể nhịn được nữa vứt đũa xuống, giận dữ đứng lên, chỉ vào Chu Nghiên, quát: "Em lập tức nín ngay cho tôi." Chu Nghiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh ấy, có lẽ bị anh ấy hù sợ, oa một tiếng khóc lớn lên.

Ngữ Quân nghĩ, Chu Nghiên thật sự là người không thức thời, ngay tại lúc này mà cô ta làm như vậy không thể nghi ngờ là đổ dầu vào lửa, khiến người đàn ông của cô ta mất hết mặt mũi, cô ta còn có thể sống tốt sao?

Chu Quân Hào nổi giận đùng đùng lôi cô ta túm khỏi ghế dựa, đẩy ngã trên đất, từ bên hông rút ra dây lưng, đổ ập vụt xuống người Chu Nghiên đang té trên mặt đất, Chu Nghiên ăn đau thét chói tai, còn hô "Em bị oan, bạch phiến không phải của em."

Cô ta càng kêu càng khơi mào lửa giận của Chu Quân Hào, dây lưng đánh lên người cũng bất kể vị trí, thậm chí còn đập thẳng xuống mặt, tiếng dây lưng vụt đánh và tiếng kêu gào la hét sợ hãi của Chu Nghiên vang vọng khắp trong phòng.

Bản thân Ngữ Quân vốn đã sợ Chu Quân Hào, ngay lúc này đây Chu Quân Hào càng giống một gã đao phủ lãnh khốc tàn nhẫn. Ngữ Quân sợ hãi tới gần Lâm Mặc Khôn, tránh ở phía sau anh, tay không tự giác níu lấy góc áo của anh. Lâm Mặc Khôn lại giống như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, thần sắc luôn luôn an định tường hòa khắp nơi, vẫn như cũ bình tĩnh ăn cơm. Ngữ Quân lại không khống chế nổi bắt đầu phát run, Lâm Mặc Khôn mày nhíu lại nhìn cô.

Bên kia, Chu Quân Hào đánh mệt mỏi, Chu Nghiên cũng từ tiếng gào thét chói tai biến thành nhỏ giọng khóc thút thít, Ngữ Quân nhìn thấy Chu Nghiên cuộn tròn trên mặt đất, áo của cô ta bị dây lưng đánh nát vụn, bên trong còn trôi nổi da thịt phiếm đỏ do bị đánh, bởi vậy Ngữ Quân có thể tưởng tượng đến vết thương bị quần áo cô ta che đậy sẽ đáng sợ đến mức nào, vùng trên mặt bị dây lưng quật trúng đã bắt đầu sưng tấy. Cô ta bây giờ có thể nói cực kỳ chật vật, so với dáng vẻ vênh váo hung hăng trước đây như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Nói không thấy khoái chí, đó là gạt người. Ngữ Quân cảm giác được khoái cảm trả thù, nhưng ở trong lòng cũng cảm thấy được một loại cảm xúc khác, có lẽ là áy náy, có lẽ là thương hại, có lẽ là chua sót, chính cô cũng nói không rõ ràng.

Lâm Mặc Khôn lúc này đứng lên, vỗ vỗ Chu Quân Hào, "Giáo huấn một chút là được rồi." Chu Quân Hào buông dây lưng, tiễn Lâm Mặc Khôn cùng Ngữ Quân ra cửa. Anh ấy nói gì đó Ngữ Quân đã hoàn toàn không hề nghe vào.

Ngồi ở trong xe, Lâm Mặc Khôn vừa lái xe, quét mắt chứng kiến Ngữ Quân sắc mặt tái nhợt, tay vẫn còn đang hơi hơi run rẩy. Anh dừng xe ở ven đường, Ngữ Quân thần tình hoảng hốt nghiêng mặt qua nhìn anh, Lâm Mặc Khôn ôm cô vào trong ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống đang an ủi một đứa trẻ con đang hoảng sợ, ôn nhu nói: "Sao mà lá gan lại nhỏ như vậy? Đâu phải chưa thấy qua đánh người."

Ngữ Quân chui đầu ở trong ngực anh, không phải chưa gặp qua đánh người, là không nghĩ tới sẽ vì em mà gây ra, đây là lần đâu tiên em hãm hại người khác, có lẽ rất không lưu loát.

Lâm Mặc Khôn đương nhiên không biết sự nhiễu loạn cong quẹo này của cô, chỉ cho rằng cô bị dọa, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Được rồi, có chồng ở đây, không sợ a." Ngữ Quân nhìn anh, miễn cưỡng kéo lên một nụ cười mỉm.

Hôm sau, Ngữ Quân đem câu chuyện vào trong tiệm kể lại cho Chu Thuyền nghe, cô nàng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, "Cho cô ta còn dám hung hăng càn quấy, hừ."

Ngữ Quân lo lắng nói: "Chỉ là, chị chung quy cảm giác giống như có chút quá đáng."

Chu Thuyền vỗ cô, "Chị đã quên cô ta đối với chị thế nào à?"

Ngữ Quân nghĩ nghĩ, cũng đúng, cô đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, ngẫm nghĩ kỹ lại thản nhiên rồi.

Sự việc vốn đã qua một khoảng thời gian, không có tin tức của Chu Nghiên, Ngữ Quân cũng bắt đầu quên đi ân oán này, chuyên tâm làm chuyện buôn bán nhỏ của cô, nhưng mà, có vài người trời sinh là không thể làm chuyện xấu, nói trắng ra là, không hề có cái mệnh đó, có lẽ, Ngữ Quân chính là người như vậy, sự việc vậy mà đã bị phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net