Ngợp trong vàng son - Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Chương 20


 Ngày đó, đến khuya anh cũng chưa trở về, Ngữ Quân chờ lại chờ ngủ thiếp đi trên ghế sô pha, khi tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng, trên người đang đắp chăn, mà anh ngồi nghiêng người bên mép sôpha, nhìn cô chăm chú.

Ngữ Quân buồn ngủ mông lung, "Anh đã về?"

Anh giúp cô dịch cái mền lên, nói: "Sao ngủ chỗ này?"

Ngữ Quân chùi dụi mắt, "Ban đầu định chờ anh, không biết làm sao lại ngủ thiếp đi, sao bây giờ anh mới trở về a?" Lâm Mặc Khôn không lên tiếng, cũng chỉ là nhìn cô. Ngữ Quân nghi hoặc, "Làm sao vậy?"

Lâm Mặc Khôn muốn nói lại thôi, "Không có gì, vào phòng ngủ mà ngủ đi."

Ngữ Quân bĩu môi, lê dép lê, lề mề đi về phòng ngủ. Phía sau Lâm Mặc Khôn đột nhiên hỏi: "Chuyện của Chu Nghiên không liên quan gì tới em phải không?"

Ngữ Quân thân thể cứng đờ, chợt thanh tỉnh, xoay người, "Có ý gì? Anh hoài nghi em?"

Hai người nhìn nhau một khắc, Ngữ Quân dời ánh mắt đi trước, Lâm Mặc Khôn lạnh lùng nói: "Anh hi vọng em nói thật với anh."

Ngữ Quân cắn môi dưới, "Không liên quan tới em."

Lâm Mặc Khôn nhìn chằm chằm cô một lát, trầm giọng nói: "Tốt nhất là không liên quan, em hẳn là rõ ràng Quân Hào ca của em đối xử với em như thế nào." Ngữ Quân cúi đầu, không nói chuyện.

Anh đứng lên nói: "Anh phải đi công tác vài ngày, em ngoan ngoãn ở lại nhà."

Ngữ Quân nghe vậy ngẩng đầu, "Đi công tác? Sao anh không nói với em."

Anh sờ sờ tóc cô, "Vừa mới quyết định đây thôi, chốc nữa phải đi rồi."

Ngữ Quân tiễn người nào đó đi rồi, biết sự việc sớm hay muộn cũng sẽ bại lộ, tốt hơn hết là nhanh chóng tìm cảng tránh gió, vì thế, tự mình cũng thu dọn vài bộ quần áo, chạy đến nhà chính.

Lão gia tử một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh sáng suốt, thấy cô, liền hài hước cười hỏi: "Đến đây chạy nạn à?"

Ngữ Quân bĩu môi, "Bộ thoạt nhìn con sa sút đến vậy à."

Lão gia tử chống cây gậy ba-toong, mĩm cười nói: "Cả đời này ta nhìn bao nhiêu người, con liền ít nhiều điểm nhiễu loạn cong quẹo thế này, ta còn không rõ ràng."

Ngữ Quân kéo cánh tay ông, tội nghiệp nói: "Lão gia tử, lần này ông nhất định phải cứu con, nếu không, sau này con sẽ không thể làm món ngon cho ông ăn nữa rồi."

Lão gia tử nhíu mày, "Nghiêm trọng như vậy?" Ngữ Quân bi thống trùng điệp gật đầu.

Ở nhà chính đến ngày thứ năm, Lâm cửu gia hung hăng giết tới đây, vừa vào cửa, liền hỏi Lão gia tử, "Nha đầu kia đâu?"

Lão gia tử uống trà, thoải mái nhàn nhã cũng chưa liếc anh một cái, trả lời nói: "Vợ nhà ngươi, tại sao lại hỏi ta người ở nơi nào?"

Lâm Mặc Khôn ngược lại cũng không sốt ruột, cùng với cha anh ngồi uống trà chung, đọc báo. Ngữ Quân trốn ở một nơi bí mật gần đó quan sát một trận này, vốn thấy anh hùng hổ tới hỏi tội, làm sao mà còn uống trà vậy?

Lão gia tử liếc trộm con của ông, ho khan một tiếng, nói: "Con vẫn là trở về đi, người, ta sẽ không đưa cho con, chuyện lớn thế nào mà đáng con lao sư động chúng?"

Lâm Mặc Khôn nhấm nhẹ một ngụm nước trà, "Cha cứ nuông chiều cô ấy như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."

Lão gia tử vẩy vẩy tờ báo, "Ta giúp con trông coi, nha đầu cũng biết sai rồi, lần này xem như kết thúc đi."

Lâm Mặc Khôn đặt tách xuống, nhìn về phía nơi góc tối quát lạnh một tiếng: "Lăn ra đây."

Ngữ Quân lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó, chạy bước nhỏ rề rà đi ra, tránh ở phía sau Lão gia tử. Lâm Mặc Khôn ánh mắt sắc bén nhìn cô, chỉ vào chỗ trước mặt anh, lạnh giọng nói: "Lại đây, đứng chỗ này." Ngữ Quân cũng không dám cự tuyệt, chính là cầu cứu nhìn Lão gia tử, Lâm Mặc Khôn nhạt giọng nói: "Cầu ai cũng vô dụng, lại đây."

Lão gia tử cũng đứng lên, "Tiểu Cửu, tàm tạm là được rồi."

Lâm Mặc Khôn chỉ nhìn chằm chằm Ngữ Quân đang núp ở phía sau, hơi lạnh thấu xương của anh đè ép lên khiến người không thể không phục tùng, Ngữ Quân bước nhỏ đi từ từ đến trước mặt anh, anh đứng thẳng thân mình dậy, một cái tát vung lên tại má trái của cô, Ngữ Quân nhất thời cảm thấy gò má đau tê dại đi giống như không nhúc nhích được, cô bụm lấy má trái, nước mắt liền tự giác rơi xuống. Lão gia tử gõ mạnh gậy ba-toong xuống đất, tức giận rống: "Lại phản rồi, ở trước mặt ta động thủ."

Lâm Mặc Khôn lửa giận đốt cao, "Theo anh lên lâu."

Dứt lời, liền túm lấy cô lôi lên lầu đi, Ngữ Quân khóc hướng Lão gia tử cầu cứu, "Lão gia tử, cứu con..." Lão gia tử sốt ruột, nhưng cũng ngăn không được Lâm Mặc Khôn, Ngữ Quân bị anh kéo vào phòng ngủ của cô.

Lâm Mặc Khôn đứng kiên định, đè giọng hỏi: "Anh hỏi lại em một lần nữa, chuyện có phải em làm hay không?"

Ngữ Quân khóc thút thít lên trả lời: "Anh... anh nếu đã biết cả rồi, còn hỏi em làm gì?"

Anh nói: "Anh muốn chính miệng em nói cho anh biết."

Ngữ Quân cúi đầu trầm mặc một hồi, rồi sau đó ngẩng đầu, lau nước mắt, vẻ mặt có lý chẳng sợ mà nhìn anh nói: "Là em làm, em cho người hãm hại cô ta, cô ta làm gì đối với em anh biết rõ, em chỉ là trả lại mà thôi, em có cái gì sai đâu?"

"Có cái gì sai?" Anh giận quá thành cười, "Đợi lát nữa khiến cho em biết có có cái gì sai, chúng ta cũng như thế cùng tính toán, em thật sự là ngứa da, phải không?" Lâm Mặc Khôn cởi âu phục, xắn tay áo lên chỉ về phía cô, lạnh giọng nói: "Cởi quần."

Ngữ Quân theo tính phản xạ bảo vệ cái mông, "Em không có sai, anh dựa vào cái gì mà đánh em?"

"Dựa vào cái gì?" Anh thờ ơ hỏi lại, "Cái gì cũng không dựa vào, anh hiện tại liền muốn chỉnh đốn em."

Dứt lời, giống như xách con gà, xách Ngữ Quân lên, kẹp chặt cô ở thắt lưng, kéo quần cô xuống, lộ ra bàn tọa trắng nõn, bàn tay liền ra sức quất ở trên mông thịt, in ra dấu bàn tay đỏ hồng. Ngữ Quân tự nhiên sẽ không thành thành thật thật để bị đánh, thân mình không an phận vặn vẹo, cặp chân nhỏ đạp qua đạp lại, miệng còn tức giận bất bình la hét.

Lâm Mặc Khôn nhặt lên chiếc dép lê bị cô đá rớt, tàn nhẫn vỗ lên bắp đùi cô, lớn tiếng quát: "Động, lại động nữa." Nói xong, đế dép lê liền phát ở chân bắp đùi, trái phải trái phải đối xứng dần lên.

Bên trong cửa là người dạy dỗ và người bị dạy dỗ không chịu phục, ngoài cửa Lão gia tử đi theo gõ cửa, "Con dám đánh con bé, đứa nhỏ thật tốt, con còn đánh nó."

Trong cửa ngoài cửa là một mảnh hỗn loạn, Lâm Mặc Khôn dừng tay, Ngữ Quân thở hổn hển, trong mắt mờ mịt đầy lệ, cũng không dám động chân loạn đạp nữa. Lâm Mặc Khôn nhìn cô đã thành thật, hướng về phía ngoài cửa nói: "Quản gia, mời Lão gia tử thỉnh đi." Lão gia tử ồn ào lên bị quản gia lôi đi, dép lê trong tay anh liền trực tiếp đập lên hai viên gò đất nhỏ, phẩy trên da thịt phát ra âm thanh bành bạch rung động, cũng không có quy luật gì chính là đơn thuần muốn dạy dỗ cô. Cho đến khi mông thịt bị đánh nổi lên màu đỏ, mới buông ra đứa nhỏ đã hoàn toàn triệt để an phận.

Tay vừa buông ra, Ngữ Quân tựa như một con rối gỗ bị tháo dây, ngồi sụp dưới đất, vùi đầu nơi cánh tay, gục vào bên giường, ô ô khóc. Lâm Mặc Khôn mặc cho cô khóc trong chốc lát, xách cô lên, đứng vững, nhìn vào đôi mắt mênh mông sương mù của cô, nhạt giọng hỏi: "Vẫn còn cảm thấy không sai?" Ngữ Quân không nói chuyện, lấy sự cam chịu ngầm trả lời.

Lâm Mặc Khôn từ trong bình hoa lôi ra cây chổi lông gà, đưa tới trước mắt cô, "Lần trước vì sao anh đánh em?"

Ngữ Quân khóc nức nở, đứt quãng nói: "Bởi vì, em giúp Chu Thuyền đánh người gây chuyện."

Anh túm lấy cánh tay của cô, để cô nghiêng người đứng trước mặt mình, vung động cây chổi lồng gà, liên tục 5 roi từ trên xuống dưới quất lên mông thịt, Ngữ Quân đau gào khóc kêu, di chuyển về hướng bên kia lại bị anh lôi lại, khó thoát khỏi trách đánh. Tay Ngữ Quân dùng sức xoa nắn lên dấu tích tinh tế kia, để hóa giải đau đớn.

Lâm Mặc Khôn đem tay cô kéo đến phía trước người cô, nắm nó trong tay của mình, tiếp tục nhạt giọng nói rõ từng chữ: "Lúc ấy anh đã nói thế nào?"

Ngữ Quân nhìn anh, tựa hồ là suy nghĩ, anh cũng không gấp gáp, đến khi cô nói: "Anh bảo, trả thù không an toàn, không được tiếp tục gây chuyện thị phi."

Lâm Mặc Khôn gật gật đầu, "Vậy là em trả lời anh như thế nào?"

"Em nói," Ngữ Quân dừng một chút, "Em sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa." Âm cuối còn chưa có rơi ra, cây chổi lông gà lại quất ở trên cái mông, như cũ liên tục 5 roi, Ngữ Quân đau ngồi xổm người xuống trốn, đồng thời, khóc nức nở càng thêm lợi hại.

Anh kéo cô dậy, "Lần này là chuyện gì xảy ra? Nói anh biết cho thật tử tế rõ ràng." Ngữ Quân một bên lau nước mắt, một bên khóc rơi lệ châu, một năm một mười khai báo hết thảy quá trình kế hoàch, nhưng mà, lại bỏ bớt chuyện tìm đến Lương Đôn Hạ hỗ trợ.

Lâm Mặc Khôn nghe xong, trực tiếp đem cô đẩy lên giường, liên tục đánh xuống 10 roi, bình thường chịu đòn, Ngữ Quân rất ít lớn tiếng kêu lên, lúc này cũng đau đến nỗi lớn tiếng hô.

Anh đè cô lại, lạnh lùng hỏi: "Bạch phiến từ đâu mà ra?" Ngữ Quân không dám lên tiếng, anh lạnh giọng quát: "Buộc phải đánh lên người thì mới bằng lòng nói?"

Ngữ Quân quay đầu, nhìn anh, sợ sệt, "Là Lương Đôn Hạ, bao gồm đem bạch phiến để ở trên người Chu Nghiên cũng anh ta làm, em không biết anh ta làm như thế nào, em không có nói láo, thật sự."

Lâm Mặc Khôn nhìn cô, đều sắp bị tức chết rồi, cũng không nói lời giáo huấn nào, ném cây chổi lông gà đi, trực tiếp dùng tay, bàn tay to mang theo lửa giận hung hăng quật lên trên mông thịt đỏ tươi như bị lên men, Ngữ Quân cảm giác bàn tay kia giống như là bàn ủi khắc ở trên cái mông, đau, nóng, sưng, trướng, đủ vị tạp trần, đau đến khó có thể chịu được. Lâm Mặc Khôn có lẽ bị tức đến mê rồi, Ngữ Quân bị khí tràng lãnh liệt của anh sợ tới mức không dám phản kháng, chỉ có sống chết chịu đựng. Đợi cho bàn tay anh cảm giác tê dại đi thì mới áp chế được cơn tức, nhìn lại Ngữ Quân tiểu nha đầu kia, mông sưng đỏ giống cái đèn lồng lớn màu đỏ, cũng không dám động, chỉ là khóc đến nức nở thở không ra hơi.

Tay Lâm Mặc Khôn duỗi đến dưới nách cô, xốc cô lên đứng vững, Ngữ Quân đứng ở đàng kia có chút suy yếu, hai chân luôn loạng choạng, ánh mắt nhìn vào anh đều là sợ hãi, Lâm Mặc Khôn biết đây là đánh đến sợ.

Trong tâm anh vẫn là đau lòng, nhưng trên mặt vẫn là thần sắc lạnh nhạt thờ ơ, "Đứng vững." Ngữ Quân thân mình run lên, đứng thẳng.

Lâm Mặc Khôn hạ giọng nói: "Ngày hôm nay đánh em, ngoại trừ em hãm hại người khác ra, còn bởi vì: Một, em dễ dàng tin tưởng hắn ta, em làm sao biết Lương Đôn Hạ hắn là người tốt? Hai, lúc trước anh hỏi em thì em nói láo lừa gạt anh; Ba, biết làm sai, còn có ý đồ trốn tránh, anh chính là dạy dỗ em như vậy sao? Gặp chuyện chỉ biết làm rùa đen rút đầu; Bốn, là điều trọng yếu nhất, em hãy nhớ kỹ, còn dám đụng vào thuốc phiện, thì cái mông của em cũng không cần dùng nữa, nghe thấy chưa hả?"

Ngữ Quân gật gật đầu, lại dường như nghĩ tới cái gì, nhanh chóng khàn giọng nói: "Nghe thấy được."

Anh chỉ vào góc tường, "Phạt đứng nửa giờ." Ngữ Quân với cái mông cởi trần, úp mặt vào tường. Lâm Mặc Khôn nhìn cô bộ dáng tiểu đáng thương, vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát không để ý cô, đẩy cửa đi ra ngoài.

Ngữ Quân nghe thấy cửa phòng mở, nhìn ra hướng cửa, phát hiện anh đi rồi, nhẹ tay chạm nhẹ vào mông một cái cũng cảm giác được đau đớn, nhìn cái mông khỉ của mình, càng thêm tủi thân buồn khổ.

Ngoài cửa truyền tới âm thanh tiếng Lão gia tử la mắng quở trách anh, Lâm Mặc Khôn một câu: "Đó là vợ con, con không đau lòng bằng cha sao?" Liền đã đem lời của Lão gia tử nghẹn trở về, hai người lại vừa đi xa vừa nói gì đó.

Một lúc lâu, Ngữ Quân nghe thấy cửa phòng mở, lập tức thông minh đứng vững. Anh cũng không còn để ý, vỗ vỗ giường, "Lại đây."

Ngữ Quân nghe lời đi qua, ngoan ngoãn nằm lỳ ở trên giường, dù cho có mười ngàn việc không vui vẫn là nghe lời anh để anh bôi thuốc lên cái mông mình, sau đó, nghe lời để anh đút cơm thịt kho tàu cho ăn. Ăn nửa bát, bởi vì dạ dày bị đè nặng, Ngữ Quân ăn không thoải mái, liền lắc đầu, ý bảo không ăn nữa. Anh cũng không tiếp tục ép buộc, nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, thật đúng là không quen mắt.

Anh nhanh nhẹn đem bát đũa trả lại phòng bếp, rồi khi trở về liền nhìn thấy cô an an tĩnh tĩnh nằm gục ở chỗ này, chăn bạc đắp đến phần eo, gương mặt sau khi khóc xong đỏ hồng, nhẹ thở hổn hển, khá yên tĩnh có phần mệt mỏi sau cơn bão đi qua.

Anh ôm cô vào trong ngực, nhìn cô hỏi: "Có phải hay không oán giận anh?" Ngữ Quân cúi đầu, không lên tiếng. Anh nói tiếp: "Ngữ Quân, anh không hy vọng em biến thành kiểu người có thù tất báo, em hiểu chưa?"

Ngữ Quân lắc đầu, rầu rĩ nói: "Em không có, vốn là cô ta thương tổn em, tại sao em lại sai chứ?"

"Cô ta gây nên chuyện là đáng bị trừng phạt, nhưng mà không phải là từ em mang đến, em cảm thấy tủi thân uất ức phải nói với anh, chồng sẽ giúp em giải quyết, em không cần trộn lẫn và tiến vào những thứ thị phi kia, hơn nữa, không nên dùng cái loại thủ đoạn hạ lưu này, làm người cần đường đường chính chính, đây không phải em đã nói sao?"

Ngữ Quân nhìn anh, dường như đã ngộ đạo, "Anh nói rất đúng, em không nên vì trả thù người khác mà mất đi bổn tâm, em không nên cùng cô ta tranh chấp thiếu hiểu biết, mất mặt."

Lâm Mặc Khôn nhướng mày, "Em biết là tốt rồi."

Ngữ Quân nhìn vào anh, đột nhiên nở nụ cười, giọng khàn khàn nói: "Em cảm thấy anh giống cha của em, không giống chồng."

Lâm Mặc Khôn sắc mặt nghiêm khắc, "Cổ họng đều đã khóc đến khàn giọng rồi còn không thành thật, anh nếu mà có con gái như em vậy liền một cước đạp em quay về trong bụng mẹ, sinh lại lần nữa."

Ngữ Quân hắc hắc cười, có thể anh là bởi vì bị nói già rồi, mất hứng xoa nắn gương mặt của cô, tức giận nói: "Bà xã đáng ghét." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net