Ngợp trong vàng son - Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Chương 22


Trong tầng hầm ẩm ướt, âm u của một khách sạn nhỏ, đây hiện là chỗ cư trú của hai người Lâm Mặc Khôn và Ngữ Quân. Lâm Mặc Khôn để trần thân trên, miệng vết thương bị băng bó chồng chéo lên, máu đỏ tươi lưu lại phía trên đập vào trong mắt; trên mình anh đắp mảnh chăn bạc, cả người lạnh run, sắc mặt tái nhợt như tuyết, trên trán rịn ra những giọt mồ hôi lạnh. Ngữ Quân biết anh bắt đầu phát sốt, nhưng mà, cô lại lúng túng không biết nên làm sao bây giờ, cô hỏi mượn thêm chăn mền từ người ở khách sạn bị bọn họ từ chối. Vốn dĩ thấy hai người trên mình đầy máu, đã rất khả nghi, chủ khách sạn không muốn cho bọn họ thuê phòng, chỉ vì những tờ tiền màu đỏ kia lại rất mê người.

Ngữ Quân cầm khăn trong tay, một lần lại một lần lau chùi cơ thể anh. Đột nhiên đang trong hôn mê anh mở mắt, Ngữ Quân ngồi ở bên giường, nắm tay anh, giọng nói khàn đục anh gọi, "Ngữ Quân."

Giọng Ngữ Quân có chút nghẹn ngào, "Em đây."

Anh sờ sờ mặt cô, "Vợ, lấy bóp tiền của anh ra đi."

Ngữ Quân từ trong túi áo vest của anh lấy bóp tiền ra, anh nói: "Em cầm tiền đến hiệu thuốc mua một ít cồn sát trùng và thuốc tiêm."

Ngữ Quân gật đầu, cái gì cũng chưa nói, đứng dậy muốn đi, Lâm Mặc Khôn gọi cô lại, "Vợ à."

Ngữ Quân quay đầu lại, nhìn anh, anh mĩm cười, "Không phải sợ." Ngữ Quân nhìn anh một cái, xoay người, đẩy cửa đi ra ngoài.

Ngữ Quân trước tiên đến hiệu thuốc mua thuốc, lại đến khu bán hàng gần đó mua ít thức ăn và vài bộ quần áo sạch sẽ, tiếp theo lén lút trở về khách sạn. Người ở khách sạn thấy cô, đôi mắt háo sắc nhìn cô chằm chằm vài lần. Ngữ Quân lách người đi vào phòng, đặt mớ đồ mới mua lên giường, Lâm Mặc Khôn kiểm tra một lượt, tuy rằng không nhất nhất nói rõ từng cái, nhưng thứ cần mua đều mua đầy đủ.

Anh nói: "Ngữ Quân, em xoay người sang chỗ khác đi."

"Anh thật sự tự tay lấy đạn ra sao?" Ngữ Quân ngồi xổm bên giường, ngửa đầu nhìn anh, trong mắt lúc này là nỗi lo lắng nồng đậm.

Lâm Mặc Khôn nắm tay cô, "Tin tưởng anh."

Ngữ Quân cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát, lại nâng lên đầu, đã không còn có sự khiếp đảm và sợ hãi nữa, nghiêm nghị nói: "Em giúp anh."

Quá trình khiến cho gan ruột run sợ dài dòng kia, Ngữ Quân không bao giờ muốn nhớ lại nữa, chỉ là lúc cô run run nâng tay lấy viên đạn ra, băng bó xong thì hai người đều là mồ hôi đầm đìa, Lâm Mặc Khôn bị mất máu nằm ngửa trên giường, Ngữ Quân tê liệt ngồi bệt dưới đất, thật dài chậm rãi thở phào một cái.

Đêm hôm đó là đêm dài lâu nhất trong đời Ngữ Quân từ khi lọt lòng tới nay, trước giờ cô chưa từng trải qua cơn hoảng sợ như thế này, cô xem chừng anh, đôi mắt không chớp cứ nhìn anh chăm chú, chỉ sợ bản thân một giây không để ý, anh liền sẽ vụng trộm mà xuôi tay bỏ mình đi trước. Tầng hầm nhìn không thấy ánh nắng, không phân biệt rõ hiện trời đã sáng hay vẫn còn đêm đen, trong không gian này phản phất như thời gian đã đông cứng lại, cô sống một ngày mà bằng cả một năm.

Lâm Mặc Khôn tỉnh lại, liền nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi dưới đất, tựa vào bên giường, ngủ thật nặng nề, tóc tai rối bời, trên mặt còn lờ mờ lưu nước mắt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay to lớn của anh, tuy rằng chật vật không chịu nổi, nhưng trong lòng anh cũng là thời khắc cô đẹp đẽ nhất.

Anh thử ngồi dậy, không ngờ đã lay Ngữ Quân tỉnh lại, đôi mắt Ngữ Quân mờ mịt, nhìn anh, sau đó vội vàng đè anh lại, "Anh đừng động, muốn cái gì em giúp anh lấy."

Giọng Lâm Mặc Khôn khàn khàn, "Nước."

"Nước? Anh chờ một chút."

Anh nhìn thấy cô cuống quít đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo dựa vào lưng ghế, ảo nảo gãi gãi mái tóc đã cực kỳ rối loạn kia của cô, sau đó, lấy ly thủy tinh rót ra một chút nước đun sôi để nguội, lại vội vàng nhanh chóng trở lại bên cạnh anh, thật cẩn thận từng ngụm nhỏ đút cho anh uống hết.

Uống nước xong, hai người đều không nói chuyện, trong không khí tràn ngập sự tĩnh lặng quỷ dị. Lâm Mặc Khôn nhìn cô, đôi mắt cô lại rủ xuống, anh giống như thường ngày sờ sờ đầu của cô, mà Ngữ Quân vẫn như cũ cúi đầu, nhưng bả vai đang run rẩy đã tiết lộ tâm tình cô, không âm không thanh, nước mắt cô từng giọt rơi xuống trên đôi bàn tay trắng nõn.

Lâm Mặc Khôn nhẹ nhàng kéo cô qua, vỗ về lên lưng cô. Ngữ Quân một phen đẩy nhẹ anh ra, ngẩng đầu, "Anh không có lương tâm, anh làm em sợ muốn chết, anh nếu như chết đi thì em sẽ thành góa bụa....." Mới rồi còn căm giận nói, lời còn chưa dứt, đã tựa như một đứa bé con oa oa khóc lớn lên.

Lâm Mặc Khôn dở khóc dở cười, "Vết thương không ở chỗ yếu hại, hơn nữa, anh là xã hội đen mà, mấy chuyện này đều đã trải qua Lão gia tử huấn luyện cả rồi, không có việc gì." Ngữ Quân nhắm mắt làm ngơ, như cũ tự thương tâm bản thân mình, anh chỉ đành giả vờ vết thương bị đau, quả nhiên, Ngữ Quân vội vàng quan tâm anh, khóe miệng anh cong lên nụ cười, "Vợ, quả nhiên cũng là em tốt nhất."

Ngữ Quân quệt mồm, "Giờ anh mới biết, hừ." Dường như là tức giận, nhưng lại không lấn át được nội tâm vui mừng.

Nơi đây không phải chỗ ở lâu, sợ bị đám người đó phát hiện, hai người dọn dẹp một chút liền rời khỏi. Ngữ Quân giúp anh mặc vào quần áo cô mua, hi hi cười rộ nói: "Chà chà, Tiểu Lâm tử, ngươi liền theo ai gia đi, bảo bọc bao ngươi sau này ăn ngon uống đã."

Lâm Mặc Khôn liếc mắt xem thường cô, "Em đã sống lại rồi nhỉ?"

Ngữ Quân như gấu con ôm anh, ngẩng đầu lên, "Có anh đang ở đây, nên cái gì em cũng còn không sợ nữa."

Hai người đội mũ lưỡi trai, Ngữ Quân dìu dắt anh, thong thả tiêu sái đi trên đường cái, như bao đôi tình lữ trẻ tuổi bình thường khác. Khiến Lâm Mặc Khôn hết nói nổi nhất chính là, nha đầu kia đang ở thời khắc nguy cấp thế nhưng nghĩ đến muốn mua trang phục tình nhân, lại còn đẹp đẽ ra vẻ: ẩn giấu tốt.

Tới trạm dừng đón hành khách, Ngữ Quân mua xong vé, cười hì hì nói: "Chồng, anh nói xem, chúng ta bây giờ có tính là đôi chim uyên ương bỏ trốn?"

Lâm Mặc Khôn suy yếu cười cười, "Phải, chúng ta sau này liền bỏ trốn đến chân trời đi."

Ngữ Quân hỏi anh, tại sao không liên lạc với Cổ Xuyên?

Anh bảo: hai người họ trước đã đã bàn xong kế hoạch, nếu có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, liên lạc không được thì Cổ Xuyên hãy về trước, lợi dụng thủ thuật che mắt, dẫn dụ kẻ ám sát đi.

Ngữ Quân trầm mặc, thì ra, từ sớm anh đã biết có thể gặp nguy hiểm, lại còn vì thình cầu của mình mà chạy đến đây. Cô vòng quanh cánh tay anh, "Anh làm vậy sẽ khiến em áy náy."

"Có như vậy, thì em sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ anh." Lâm Mặc Khôn nhắm mắt lại, giọng nói của anh rõ ràng đơn giản, không biết là nói với cô hay là đang nói với chính bản thân mình.

Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên hai người đang rúc vào nhau, trong lòng Ngữ Quân chợt nhớ tới một câu: chỉ nguyện cầu đời này an ổn, năm tháng êm đềm yên tĩnh.......

(Toàn văn hoàn ) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net