Ngợp trong vàng son - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Chương 4


Buổi sáng, người đến biệt thự đón bọn họ đi là một chàng trai dáng vẻ so với con gái còn thanh tú hơn. Khóe mắt, đuôi lông mày mang theo ý vị đắc ý. Thấy người mở cửa cho anh ta là Ngữ Quân liền nói: "Cô chắc là Ngữ Quân? Tôi là Lương Tuấn Sinh ."

Ngữ Quân nắm bàn tay anh ta chìa ra phía trước, mở miệng nói, "Anh ấy đang thay quần áo." Lương Tuấn Sinh nhíu mày, ngồi ở trên ghế sa lon đợi.

Ngữ Quân đưa cho anh ta một ly trà, cũng không biết nên nói cái gì nữa, có chút xấu hổ ngồi một chỗ. Nhưng thật ra Lương Tuấn Sinh cũng đang lơ đãng đánh giá cô, nghe nha đầu Chu Thuyền kia nói, vị tiểu cửu thẩm này xinh đẹp, dễ thương thế nào, quả nhiên, ánh mắt Cửu ca nhà mình luôn luôn khiến anh ta bội phục. Cửu ca "Kim Ốc Tàng Kiều", vì cô gái ấy mà chui rúc lên đảo này tận hai tháng, xem ra rất tốn tâm tư.

Cô xuống nhà bếp nhìn rồi nói: "Anh ăn sáng chưa? Cùng nhau ăn đi."

Lương Tuấn Sinh mặt mày mang ý cười nói, "Được."

Ngồi ở nhà ăn, nhìn thấy cô thành thạo làm bữa sáng, bánh bao nhỏ lung linh, tinh xảo đặc sắc, trứng muối trong chén cháo thịt nóng hôi hổi, còn có thêm ánh sáng xanh dịu của rau trộn tương xứng với đồ ăn. Lúc này Lâm Mặc Khôn cũng đi xuống, Lương Tuấn Sinh thấy cô gái nhỏ nhìn thấy Cửu ca thì sững người thất thần một lát, sau đó lại cúi đầu giữa đôi lông mài nhíu lại lộ nên sự thản nhiên vắng vẻ, ngồi xuống im lặng khuấy cháo lên. Lâm Mặc Khôn chào hỏi Lương Tuấn Sinh sau đó cũng ngồi xuống ăn cơm. Lương Tuấn Sinh nếm hương vị cháo mềm mại, giật mình nhớ lại bản thân dường như đã rất lâu rồi không có người nào đặc biệt để ý làm bữa sáng cho mình.

Anh ta nói với Lâm Mặc Khôn: "Cửu ca, chuyện bến tàu anh cũng đừng trách Tiểu Đỗ, tên đó cũng sống không vui vẻ gì, lão gia tử nói muốn môn từ đưa đi Hình đường, tự mình giám hình."

Lâm Mặc Khôn hừ lạnh một tiếng, "Là hắn bảo cậu đến cầu tình?"

"Cái đó cũng không phải." Lâm Tuấn Sinh nói.

Ngữ Quân nhìn thấy Lâm Mặc Khôn sắc mặt không tốt, khó coi, nghĩ thầm là ai lá gan lớn như vậy, dám phạm vào 'vẩy ngược' của Lâm cửu gia?

Người này, rất nhanh cô cũng gặp được, ngay tại đêm đó quay về thành phố X, người này đã tiến lên từng bước, vừa thấy Lâm Mặc Không liền khóc, quỳ xuống bên chân anh, ủy khuất không đi, nói mình tại sao bị đánh, bị oan uổng, bị đau đớn đến thế nào.

Ngữ Quân nhìn sắc mặt Lâm Mặc Khôn thì biết người thiếu niên tiêu sái tuấn lãng này đợi chốc lát nữa vận mệnh sẽ thêm thảm, Lâm Mặc Khôn ghét nhất là người không dám chịu trách nhiệm, vì thế liền viện cớ có việc muốn bỏ đi.

Lâm Mặc Không thật ra là người Trung Quốc điển hình, nơi sinh sống đều giống như những khu tứ hợp viện xưa củ của Bắc Kinh với khoảng sân rộng tràn ngập mùi hương và màu sắc cổ kính, chỉ thêm điểm khác biệt chính là được trang hoàng và bố trí tinh xảo hơn mà thôi. Trước kia đối với giới xã hội đen Ngữ Quân chỉ biết nhận dạng duy nhất của bọn họ chính là vung lưỡi dao lên thì đánh đánh giết giết, không nghĩ tới vị Lâm tiên sinh này lại trái ngược hành động rõ ràng hợp lý còn có tình hình thực tế đáng ngờ như vậy.

Đứng ở cái thành phố này, Ngữ Quân dường như có cảm giác đã trải qua mấy đời, tựa như trên hòn đảo kia chỉ là một giấc mộng, chẳng qua là mỗi người chúng ta đều phải có ngày nào đó tỉnh mộng mà thôi. Ngày hôm ấy, lúc cô trở về, cùng với người tên Đỗ Tranh vừa mới bị bắt lướt sát qua người, Lâm Mặc Khôn đứng trong sân đưa anh ta đi, tuy rằng dáng vẻ rất tức giận nhưng nhiều hơn là sự tiếc nuối rèn sắt không thành thép, Ngữ Quân kéo tay anh nói: "Đừng nóng giận, em nấu canh xương sườn, hai ngày sau thì anh ta sẽ khỏe thôi."

Lâm Mặc Khôn nghe xong tức giận liền tiêu tan, cô gái nhỏ của anh biết đau lòng cho anh, an ủi anh. Cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, hôn lên đôi môi phấn nộn, nhìn dáng vẻ thở dốc của cô, khóe môi anh giương lên nụ cười thỏa mãn. Ngữ Quân nhìn thấy, nghĩ thầm, cười được là tốt rồi, lửa giận này liền sẽ không gây tai họa đến trên người kẻ vô tội là cô. Dựa theo lệ thường, bọn họ mở tiệc tẩy trần cho Lâm Mặc Khôn, đến tối, anh cùng Ngữ Quân ngồi ở trong xe, các chiếm một bên, trong không khí tràn ngập phần tử đông lạnh.

Sáng hôm sau, em trai Ngữ Quân, Ngữ Trạch gọi điện thoại tới, nói đã nhận được tiền học phí cô gửi qua, còn hỏi cô ở đâu có được nhiều tiền như vậy? Ngữ Quân sửng sốt, bâng quơ trò chuyện với nó vài câu rồi cúp điện thoại. Cô hỏi Lâm Mặc Khôn chuyện này, hỏi anh tại sao can thiệp vào chuyện trong nhà của cô. Lâm Mặc Không nhìn cô giống như con mèo nhỏ đang vươn vuốt ra, vốn dĩ lời giải thích đã lên tới miệng rằng muốn quan tâm cô thì biến thành: vì muốn cho cô biết, coi như ở tận nước Mỹ xa xôi anh cũng có thể nắm cô trong lòng bàn tay.

Ngữ Quân tức giận giơ tay quật ngã bình hoa cổ trong thư phòng anh, đương nhiên, cũng bị anh trói tay lại quất vào mông trách phạt. Nhìn cô bị đánh đỏ cả mông nhưng vẫn như cũ cứng rắn không chịu thua làm anh luyến tiếc không nỡ đánh, liền phạt cô đứng ở góc tường. Kể cả bị phạt đứng thấy cô quần bị cởi mông đỏ hồng quật cường đứng đó không khỏi có chút buồn cười, cũng hết giận hơn phân nửa, Lâm Mặc Khôn liền tiến lên phát lên mông vài cái rồi cho cô trở về phòng, Ngữ Quân nâng quần lên chạy nhanh trở về phòng mình.

Đến tối khi về nhà cũng không thấy cô xuống dưới, vào phòng ngủ của cô trên lầu hai chăn màn còn che kín, phủ lên trên giường thành một đống nhỏ. Lâm Mặc Khôn tiến lên, kéo chăn ra, Ngữ Quân còn ngủ chưa tỉnh, anh vỗ vỗ vào gương mặt hồng hào của cô, "Ngữ Quân, dậy nào, còn phải đi nữa."

Ngữ Quân buồn ngủ mắt nhập nhèm ngồi dậy, vừa nhìn thì biết là khóc lóc rồi ngủ thiếp đi, mắt sưng phù có chút không mở ra được, cái mũi ửng hồng, tóc ở trong chăn vò loạn giống hệt như ổ chim, Lâm Mặc Khôn thuận thuận vuốt tóc cô, hỏi: "Khóc sao?"

Cô thì thào trả lời: "Không có."

Lâm Mặc Khôn cười, "Anh đưa tiền học phí cho em trai em là cũng vì em, em đã theo anh, cũng không có lý do nào để em phải chịu thiệt."

Ngữ Quân nhìn anh, "Em không muốn như vậy."

Đôi con ngươi đen như mực chưa từng có nhiều cảm xúc của anh ánh lên, "Ngữ Quân, có đôi khi, sự việc không phải em muốn như thế nào thì có thể như thế đó, chuyện này liền dừng ở đây, đi tắm rửa, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài."

Ngữ Quân biết, anh luôn luôn là người nói một không nói hai, còn cứ nói tiếp anh sẽ tức giận, mà cô cũng sống không dễ chịu. Nàng dịu giọng hỏi: "Em không cần đi được không? Bộ dạng này thực mất mặt."

Anh mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, không ai dám cười em chuyện gì đâu."

Xe dừng ở trước cửa một hội sở cao cấp, khi cả hai đến chiếc bàn trong gian phòng VIP đã đầy một nhóm người cả trai lẫn gái, bọn họ đều cao ráo, xinh đẹp. Ngữ Quân nhìn lại trang phục của mình, mũ nồi, quần jean, lại thêm một đôi ủng ngắn đầu tròn tròn. Nhìn thế nào cũng giống như học sinh tiểu học lạc vào trong vòng luẩn quẩn đầy người lớn.

Cả bọn thấy Lâm Mặc Khôn tiến vào, đều cười đùa lên bảo cần phạt anh uống rượu, Lâm Mặc Khôn ai đến cũng đều không cự tuyệt. Những người này Ngữ Quân đều không biết, cô chỉ nhận ra Lương Tuấn Sinh, Lâm Mặc Khôn ngồi ở bên cạnh anh ta, cùng anh ta nói chuyện.

Ngữ Quân nhàm chán, cúi thấp đầu trong đầu buồn bực nghĩ ăn cái gì, ở lần thứ n móng vuốt Ngữ Quân vươn đến cái đĩa xương sườn ướp tỏi hương thì một bàn tay to lớn sạch sẽ bao lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, bắt nó dắt trở về, lại gắp cho cô một đũa cải thìa đặt vào trong dĩa trước mặt cô, nhỏ giọng, "Buổi tối ăn nhiều thịt sẽ bị trướng bụng."

Ngữ Quân khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, tôi không thích ăn rau xanh, chỉ thích ăn thịt. Nhưng bất đắc dĩ cũng lấy đũa chọt chọt lên cọng cải thìa kia. Lâm Mặc Khôn một bên cùng bọn họ đàm tiếu chuyện phiếm, lực chú ý cũng dời về phía cô ở bên này, nhìn thấy bộ dạng cô như vậy trong lòng cười thầm, tiểu nữ nhân này coi thịt như mạng.

Lúc này, một giọng nữ thanh thúy vang lên "Ôi chao, cô gái này là ai vậy a? Khôn ca sao không giới thiệu cho mọi người làm quen thế?"

Ngữ Quân ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ mười phần phong tình, trên thân mặc một y phục Chanel càng lộ rõ thân hình cô ta, trang dung tinh xảo toát ra vẻ hoạt bát, đang cười duyên dáng nhìn bọn họ. Mọi người cũng rất quen thuộc với Lâm Mặc Không nên đều hùa theo ồn ào, dựa vào giác quan thứ sau của phụ nữ, trực giác Ngữ Quân mách bảo người này khẳng định cũng từng là một chân đi theo Lâm cửu gia. Nhìn vào ánh mắt cô ta, có kinh thường cũng có cả khiêu khích. Cắt!!!

Lâm Mặc Khôn sờ sờ đầu của Ngữ Quân, khóe miệng cong lên nụ cười nhỏ, nói: "Các người nói xem?"

Mọi người cứ như là những đứa trẻ tóc còn để chỏm ầm ầm cười vang, Ngữ Quân trong lòng đảo qua ánh mắt, người đàn bà kia đứng lên, rót một ly rượu, bưng đến trước mặt cô, ngữ khí uyển chuyển, "Tôi là Niên Nhạn Tề, là Khôn ca --" ánh mắt cô ta lướt qua anh, "là cấp dưới của Khôn ca, mời em một ly."

Cấp dưới? Nói trắng ra là đường đường có gian tình đi.

Ngữ Quân nâng mài, lẳng lặng mỉm cười nhìn lên cô ta, Niên Nhạn Tề ánh mắt dần dần trở nên sắc bén, quả nhiên là người đi theo anh a, một nữ nhân khí tràng cũng có thể mạnh như vậy, Ngữ Quân cười đứng lên, tiếp nhận cái ly, làm bộ như khờ dại nói: "Thì ra là chị Nhạn Tề, chị kính rượu, Ngữ Quân nào có đạo lý không uống."

Nói xong, ngửa đầu một ngụm uống cạn, sau đó rót thêm một ly, thấy Niên Nhạn Tề khóe miệng nghiền ngẫm ý cười, còn nói: "Vậy muội muội đây cũng kính lại chị một ly, tôi uống xong rồi, còn lại tùy ý chị." Nói xong cũng uống hết ly rượu kia, Niên Nhạn Tề cười, cũng chạm ly uống rượu. Chỉ là Lâm Mặc Khôn ở bên cạnh đều đang thờ ơ nhìn nhóm người của anh. Lương Tuấn Sinh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đánh vỡ cục diện bế tắc, Niên Nhạn Tề thấy thế mới thôi, Ngữ Quân ngồi xuống, căm giận ăn cải thìa trong đĩa.

Tiếp theo đã định sẽ đến Kim Mị, Ngữ Quân chán ghét địa phương đó, trở lại lần nữa không ngờ là lấy một thân phận khác, cuộc sống ở Kim Mị vẫn như cũ là nơi vui chơi mơ mơ màng màng, trong căn phòng VIP trên lầu ngăn cách với ồn ào bên ngoài, Niên Nhạn Tề đi tới kéo tay Ngữ Quân, nói: "Đi, qua bên kia chơi a, đi theo bọn đàn ông xấu xa đó làm cái gì?"

Lâm Mặc Khôn nhìn cô có chút mệt nhọc, cũng nói: "Theo Nhạn Tê các cô ấy đi chơi đi."

Ngữ Quân đã bị nhóm nữ nhân vây lấy. Ở nơi nào có đàn bà phụ nữ là nơi đó có bát quái ganh đua so sánh. Những người này đều là phụ nữ được bọn hắn bao nuôi, bất luận là dài hạn hay ngắn hạn, tuy rằng mỗi người mỗi dạng nhưng lại giống nhau đều là cực phẩm thượng hạng. Ngữ Quân ngơ ngác nghe các cô ấy khoe ra người đàn ông của mình mua trang sức, xe cộ, nhà cửa tặng cho các cô ấy. Một người mở miệng người khác lập tức như bắt máy, nói mình không muốn nhưng đàn ông của mình vẫn cố gắng nhét tài sản vào tay mình, vẻ mặt rõ ràng là khoe khoang và vui mừng, đàn bà a, tóm lại là như vậy đấy.

Một người thấy cách ăn mặc mộc mạc của Ngữ Quân liền hỏi: "Ai, Khôn ca đối đãi với cô thế nào a?"

Ngữ Quân nháy mắt mấy cái, nói: "Vẫn tốt."

Cô gái có chút đồng tình nói: "Khôn ca ra tay luôn luôn hào phóng, như thế nào đối với cô thì --, cô nên uyển chuyển nói với anh ấy thứ mình muốn a, đừng có chờ đợi, bằng không sau này có khi cô sẽ hối hận nha."

Ngữ Quân cười, nũng nịu nói, "Tôi cũng muốn chứ, chính là, Khôn ca anh ấy cứ làm bộ như không rõ, mua dây chuyền cho tôi cũng là tôi nói hết nước hết cái, huỵch tẹt cả ra mới chịu cho, ai, làm tôi tức chết."

Mấy cô gái đều than thở "Sao Khôn ca lại như vậy a?"

Ngữ Quân cười hì hì nhìn lên mấy cô gái lại mở ra nghị luận, Niên Nhạn Tề ha ha cười, ở bên tai cô nói nhỏ: "Em bêu xấu anh ấy không sợ anh ấy đập nát mông em sao?" Ngữ Quân sửng sốt, lại nghe cô ta nói tiếp: "Tôi cũng không dám như thế đâu, thời điểm anh ấy xuống tay đánh người cho tới bây giờ đều không nể mặt lưu tình."

Ngữ Quân nhíu mi, "Thì ra chị là người đồng đạo a."

Niên Nhạn Tề sang sảng cười, "Đi a, khiêu vũ đi."

Ngữ Quân đi theo Niên Nhạn Tề đổi bộ đồ trẻ con của mình thành một bộ váy áo liền bó sát nổi bật khó khăn lắm mới chỉ che được phần nơi bàn tọa, Niên Nhạn Tề thổi một tiếng huýt sáo, "Dáng người nóng bỏng, thượng hạng a."

Ngữ Quân cười, "Chị cũng vậy." Hai người lập tức tiến vào sân nhảy, Ngữ Quân có chút hưng phấn, loại sa đọa càn rỡ này, khiến cô có khoái ý phát tiết.

Niên Nhạn Tề ở bên tai cô có chút mờ ám nói: "Cho tới bây giờ em là đối thủ mạnh mẽ nhất của tôi."

Ngữ Quân giống như chơi trò đùa dai lớn tiếng hỏi: "Chị nói cái gì? Tôi nghe không được." Sau đó, mặc kệ Niên Nhạn Tề phản ứng, nhảy lên đài cao. Đài cao Kim Mị luôn đổi đa dạng nhằm thỏa mãn mọi người, hôm nay đạo cụ là một mặt nhà giam.

Ngữ Quân khóe môi nhếch lên một nụ cười mị hoặc, ngón tay mãnh khảnh trắng nõn xẹt qua lồng sắt, phần mông tròn trịa thiết lên lan can động tác mong muốn khiêu gợi, người phía dưới hưng phấn thét chói tai, nhiệt liệt khiêu khích, mang theo vẻ gợi cảm, dục vọng đột phá nhà giam cuồng dã.

Đứng ở trên lầu Lương Tuấn Sinh nhìn Lâm Mặc Khôn bên cạnh, vui sướng khi người gặp họa nói: "Đứa trẻ nhà anh tựa hồ không được quản tốt lắm a."

Lâm Mặc Khôn trên cao nhìn xuống bên này cô đang điên cuồng quay người, khóe môi vạch ra một nụ cười trầm ngâm, "Không như vậy, chẳng phải rất không thú vị sao? " Nói xong, xoay người vào ghế lô.

Niên Nhạn Tề cùng Ngữ Quân trở lại ghế lô thì Ngữ Quân trừ bỏ khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, còn lại đã muốn đã khôi phục trạng thái bình thường, như cũ lại là bộ dạng như trẻ nhỏ thoạt nhìn nhu thuận, Lâm Mặc Khôn vuốt ve mặt của cô, hỏi: "Chơi vui không?"

Ngữ Quân cảm giác được Niên Nhạn Tề ánh mắt, nhấc chân hôn lên mặt anh cười. Lâm Mặc Khôn nói: "Chúng ta đây về nhà đi."

Vào đến cửa chính, Lâm Mặc Khôn liền ôm lấy Ngữ Quân, đem cô dán sát vào cửa, cúi người hôn hít lấy đôi môi mềm mại của cô, Ngữ Quân thở gấp, nghe thấy giọng anh khàn khàn nói nhỏ: "Tiểu yêu tinh, em đây là đang khiêu chiến điểm mấu chốt của anh."

Anh ôm cô, xoay tròn đến sô pha, đè nặng cô ngồi vào thành tay vịn trên sô pha, sau đó túm kéo quần cô xuống, Ngữ Quân chặn lại phần áo trong trước ngực, anh thấp giọng dụ dỗ nói, "Bé ngoan, buông tay ra."

Ngữ Quân nghe lời buông ra, anh đứng dậy, điều chỉnh tư thế của cô, thân trên Ngữ Quân dán vào nệm ghế sô pha, hai chân vươn hướng lên không trung, bàn tọa trơn trụi chêm trên tay vịn ghế sô pha. Ngữ Quân hậu tri hậu giác, mềm mại kêu: "Ông xã, em không thoải mái."

Lâm Mặc Khôn vỗ vỗ của cái mông nhỏ của cô, ôn nhu nói: "Đợi lát nữa khiến cho em thoải mái, chờ đấy."

Ánh mắt Ngữ Quân nhìn theo động tác của anh, thấy anh từ trong ngăn kéo lấy ra một cây roi lỗ tròn, xách theo cái ghế ngồi xuống cạnh cô. Sau đó roi trúc đập xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy, Ngữ Quân cau mày, "A" một tiếng, đau quá.

Lâm Mặc Khôn ra lệnh,"Tay ôm chân." Ngữ khí không còn ôn nhu như vừa rồi nữa. Tay Ngữ Quân vòng ôm lấy chân, cả người như bị gấp lại chỉ riêng bàn tọa nơi này đang chờ đợi bị chà đạp. Roi trúc bành bạch đánh xuống, Ngữ Quân thậm chí có thể thấy quá trình nó hạ xuống, đoán được nó mang đến đau nhức, lại không thể tránh né, giống như con thú nhỏ bị đau nức nở. Anh buông roi trúc, bàn tay khô ráo xoa nhẹ phần mông thịt phiếm hồng, hòa dịu cơn đau của Ngữ Quân, từ đó độ vuốt ve mạnh yếu lớn dần, Ngữ Quân cảm thấy một loại cảm giác kỳ dị.

Nhưng loại cảm giác này còn chưa khắc sâu, roi trúc lại vụt đánh xuống, bởi vì tư thế, nơi roi trúc vụt xuống phần lớn là bộ phận mặt dưới cặp mông hoặc là nơi khe mông giao tiếp. Lại là kết hợp với đánh, Ngữ Quân hướng bên trong trốn, bị nắm trở về, thưởng mấy roi thật nặng, lại vuốt ve làm yên lòng, sau lúc Ngữ Quân hoà dịu đi một ít, lại bắt đầu đánh, cứ như thế tiếp tục lặp lại, anh cũng không nói lời nào, thậm chí diễn cảm đều là thản nhiên, Ngữ Quân trong nội tâm cuồn cuộn lên, cảm thụ được lần lượt từ Địa Ngục đến Thiên đường, tiếp tục rớt quay về Địa Ngục. Sau vài lần, tay anh bắt đầu vuốt ve bên trong đùi cô, dần dần tới gần nơi đó, Ngữ Quân biết nơi đó của mình đã chảy ướt át.

Thêm một lần nữa đánh xuống, cô khóc lên, không biết là đau hay là phần này xấu hổ, cầu xin tha thứ kêu lên: "Em sai lầm rồi, sau này không dám hồ đồ náo loạn nữa, hu... hu..., chồng, cầu xin anh."

Lâm Mặc Khôn buông roi trúc, tay không phát mấy bàn tay, nhìn cô, lạnh giọng nói: "Lần sau cũng không phải là quất roi như vậy, biết không?"

Ngữ Quân nhu thuận gật đầu, Lâm Mặc Khôn đỡ cô, tay nâng mông cô lên nhẹ giọng nỉ non, "Tự em chủ động làm đi." Ôm lấy cô đi vào phòng ngủ. Bây giờ đã là canh hai rồi, hắc hắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net