Ngợp trong vàng son - Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Chương 5

Cuối mùa thu thời tiết đã lộ ra khí lạnh, bầu trời cao xa trong xanh thăm thẳm, Ngữ Quân một mình đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, ở cách đó không xa hai người đàn ông mặc áo đen vẫn luôn đi theo cô. Cô bước đi, bọn họ bước đi, cô dừng lại, bọn họ liền dừng lại, cô vào một cửa hàng nào đó thì bọn họ đứng chần chừ bên ngoài. Ngữ Quân bất đắc dĩ cười, quên đi, không trêu cợt bọn họ nữa.

Cô đứng trước cửa nhà hàng, nhàm chán đá lên cục đá dưới chân. Đây là Đỗ Tranh nói muốn cảm ơn phần canh xương sườn cô nấu muốn mời cô đi ăn cơm tối. Chỉ một lúc sau, liền nhìn thấy Đỗ Tranh từ chiếc xe thể thao màu đỏ bước xuống. Một thân anh tuấn, dáng người hấp dẫn thu hút ánh mắt của các cô gái trẻ xung quanh. Ngữ Quân bĩu môi, đứa nhỏ này rất bảnh bao.

Đỗ Tranh thấy Ngữ Quân thì đi lên kéo tay cô, thân thiết nói:

"Tiểu Cửu tẩu, nhờ vào canh của chị, em toàn bộ đều khỏe cả rồi."

Ngữ Quân cười cười, "Vậy là tốt rồi, nhìn cậu bị đánh thảm như vậy, còn tưởng rằng cậu không đứng dậy được." Đỗ Tranh là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm bọn họ, Ngữ Quân cảm giác được Lâm Mặc Khôn đối với cậu ta cũng là thương yêu nhất, hơn nữa cậu nhóc này so với những người khác trong nhóm đối với cô là bạn tốt hơn hết thảy, không giống nhóm người Lương Tuấn Sinh tuy là khách khí, nhưng Ngữ Quân biết bọn họ vẫn là khinh thường cô. Hai người vừa nói vừa ăn, một bữa cơm do Đỗ Tranh mời, cũng là khoái trá.

Ngay tại lúc rời khỏi, đi qua một dãy mái hiên nhà thì Ngữ Quân nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, không ngờ là Mẫn Toa. Cửa phòng không khóa, Mẫn Toa đang quỳ gối bên cạnh một người đàn ông xa lạ, y phục bị xé rách nát phất phơ trên người, trên bàn là một bọn đàn ông đang ăn uống cười cợt, mang theo đàn bà đùa bỡn. Một người phụ nữ khi đi ra đã dùng giày cao gót cố ý giẫm lên chân Mẫn Toa, cô ta cũng chịu đựng không ra tiếng.

Ngữ Quân nhẹ giọng gọi cô ta, "Mẫn Toa."

Mẫn Toa thân thể đong đưa hạ xuống, khó có thể tin quay đầu lại, Ngữ Quân rất không ngờ đó là Mẫn Toa xinh đẹp, mặt cô ta đều có dấu tích bị đánh xanh tím, đôi mắt cũng sưng phù không có thần thái. Nhìn thấy Ngữ Quân cô ta che miệng ô ô khóc, người đàn ông bên cạnh phát hiện khác thường, hung hăng đá cô ta không kiên nhẫn nói: "Đồ gái điếm, khóc cái gì?"

Quay đầu lại thấy Đỗ Tranh, lặng đi một chút, lại lập tức đổi ngay sắc mặt khác, mang theo vẻ mặt cười nịnh, vội vàng xum xoe bước đến, "Đỗ ca, anh tới đây à? Mau vào ngồi."

Đỗ Tranh không kiên nhẫn cùng những người này can thiệp, có thể thấy được biểu hiện kỳ quái kia của tiểu Cửu tẩu liền kéo cô đi vào ngồi xuống. Ngữ Quân không nói gì nhìn Mẫn Toa, Mẫn Toa cúi đầu, chỉ khóc. Lúc ban đầu Ngữ Quân hận cô ta, bản thân coi cô ta là bạn bè mà cô ta lại bán rẻ mình, nhưng có thể thấy cô cũng không muốn nhìn thấy kết cục như vậy của cô ta. Ngữ Quân đứng ở trước mặt cô ta, nâng cô ta dậy để cô ta nhìn mình hỏi: "Ai đánh?"

Mẫn Toa chỉ khóc, khóc đến rất xấu, Ngữ Quân lãnh mạc lại hỏi một lần, "Ai đánh?"

Sau đó nhìn người đàn ông kia, hỏi: "Anh phải không?"

Không khí trong phòng bao trở nên quỷ dị, mọi người mê man nhìn một màn này, người đàn ông kia tuy rằng không biết thân phận Ngữ Quân, nhưng cũng bị hơi thở lạnh lùng kì dị trên người cô làm kinh sợ, ngập ngừng mở miệng: "Đúng, đúng vậy!"

Hắn còn chưa hiểu sao lại thế này đã bị người hung hăng quạt một cái tát, trên mặt nóng đau, sau đó, tóc bị túm lấy kéo đến trên mặt đất, lại bị cho mấy bạt tay sau đó là giày cao gót đạp lên trên mình, mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Đỗ Tranh miệng há thật rộng, trong lòng nghĩ, Cửu tẩu là siêu nhân biến hình, vừa hô biến cái, rõ ràng là một tiểu cô nương văn nhược, như thế nào bạo phát khí tức nữ vương mạnh mẽ. Nhìn một cái giày cao gót này đạp xuống, người nọ đầu gần như biến thành đầu heo, Mẫn Toa bổ nhào qua lôi kéo Ngữ Quân, "Ngữ Quân, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa." Mọi người bừng tỉnh, vài người vội đem người nọ mang đến bệnh viện, những người khác cũng sợ hãi lục đục nhanh chóng như chim bay thú chạy mất hút, trong phòng bao chỉ còn lại Ngữ Quân, Mẫn Toa và Đỗ Tranh.

Ngữ Quân cầm lấy rượu trên bàn uống vài ngụm, lặng lẽ trong chốc lát, sau đó khóc lên, "Làm sao cô có thể gạt tôi? Tôi coi cô là bạn tốt của mình, cô là một kẻ lường gạt."

Mẫn Toa nói: "Thực xin lỗi, Ngữ Quân, thực xin lỗi, là tên kia bảo tôi làm, hắn nói Lâm tổng nhìn trúng cô, tôi không làm hắn sẽ bắt em trai tôi làm. Tôi không còn cách nào khác a."

"Tên đó hắn ở đâu?"

"Hắn trốn chạy, cảnh sát đang lùng hắn, hắn đã chạy đến Thailand, còn đem tôi bán cho người vừa rồi nữa. Ngữ Quân thực xin lỗi, tôi thực xin lỗi cô."

Ngữ Quân nhìn cô ta, càng giống là thì thào tự nói, "Mẫn Toa, cô thật ngốc, cô thật khờ mà." Sau đó, thất tha thất thểu bước ra khỏi phòng.

Ngồi xổm trên rìa đường, Ngữ Quân vùi đầu vào gối mà ô ô khóc. Đỗ Tranh gãi gãi sau gáy, chuyện cậu ta không biết làm nhất chính là khi con gái khóc, nói nửa ngày người cũng không để ý đến cậu ta. Đỗ Tranh không có biện pháp đành gọi điện cho Cửu ca cậu ta đến thu dọn tàn cuộc, nói đến cùng là do Cửu ca cậu ta mạnh mẽ 'cường thủ hào đoạt' mà ra thôi. Khi Cửu ca đến, liền nhìn thấy cô gái nhỏ cúi đầu ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, giống như linh hồn đã thoát xác vậy, mà Đỗ Tranh thì ngồi bên cạnh hút thuốc, vứt cả một đống tàn thuốc nhỏ.

Đỗ Tranh xoa xoa trán, hơi có vẻ nhức đầu nói: "Cửu ca, Cửu tẩu rất mãnh liệt, em không khống chế nổi."

Lâm Mặc Khôn gật gật đầu, ý bảo cậu ta đi trước, Đỗ Tranh nhìn tiểu Cửu tẩu của mình rồi thì thầm với Lâm Mặc Khôn, "Cửu ca, anh cũng đừng trách móc cô ấy nặng nề, cô gái trẻ cũng thật sự rất buồn lòng đấy."

Lâm Mặc Khôn nhìn theo Đỗ Tranh lái xe đi, ngồi xuống vỗ nhè nhẹ lên mặt cô. Cô ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ chăm chú nhìn người đàn ông này, trong nháy mắt Lâm Mặc Khôn thấy trong đôi mắt cô hiện lên rất nhiều cảm xúc, có phẫn hận có bất đắc dĩ, còn có chút gì đó không rõ ràng. Cuối cùng cô thản nhiên nói: "Em muốn cầu xin anh một chuyện, dàn xếp ổn thỏa cho Mẫn Toa, có được không?"

Lâm Mặc Khôn gật gật đầu, cô như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai tay vòng qua cổ anh, nói nhỏ: "Em thật mệt mỏi, muốn ngủ."

-------------------------------------

Buổi sáng, khi Ngữ Quân tỉnh lại, mơ mơ màng màng, đi uống nước, thấy cửa thư phòng không đóng, liền đi vào, Lâm Mặc Khôn đang đứng ở đàng kia viết chữ bằng bút lông. Ánh sáng mặt trời màu vàng nhạt chiếu quanh thân anh, có một cổ hương vị ấm áp, có đôi khi Ngữ Quân cảm giác anh tựa như một cây thuốc phiện trồng ở nông thôn, đẹp đẽ mà hấp dẫn, một khi tiếp xúc nguồn gốc liền bị nghiện, muốn ngừng mà không được. Anh có thể cưng chiều bạn đến như bước vào Thiên đường, cũng có thể khiến bạn giẫm vào Địa Ngục, toàn bộ chỉ bằng một ý niệm của anh mà thôi.

Lâm Mặc Khôn thấy cô ở đằng kia đang sững sờ, mỉm cười nói: "Lại đây," Ngữ Quân lấy lại tinh thần, đi đến bên cạnh anh. Chữ của anh cứng cáp mạnh mẽ, vừa nhìn liền thấy sự vững vàng trầm ổn, nhưng cũng càng khiến người ta có cảm giác như có mũi nhọn áp bách. Anh ôm cô vào lòng, cầm bút lông nhét vào tay cô nói: "Viết hai chữ đi."

Ngữ Quân cảm giác được hơi thở của anh cách mình gần như thế, có chút tâm viên ý mãn, hai chữ này viết nghiêng ngã lộn xộn, lại ngượng ngùng nói: "Em không biết viết."

Lâm Mặc Khôn nắm tay cô, viết một chữ 'Tĩnh', nói: "Không biết thì đi học, sau này dựa theo bảng chữ mẫu, mỗi ngày viết bốn tờ giấy, anh sẽ kiểm tra, không đạt chuẩn thì khẻ thước vào tay."

Ngữ Quân bất mãn nói: "Em đã lớn như vậy, tại sao còn phải làm loại bài tập này?"

Lâm Mặc Khôn ngồi ở ghế trên, nhíu mày, hài hước nói: "Tại sao à? Ngày hôm qua bản thân phạm lỗi gì không phải là không biết?"

Từ trong bình hoa lân cận rút ra cây chổi lông gà, chỉa chỉa vào cái bàn gỗ lê, "Nằm úp người xuống, anh phải dạy dỗ em cho tử tế." Ngữ Quân thấy anh không giống như đang nói đùa với mình, liền ngoan ngoãn dựa người nằm úp sấp trên bàn, không muốn để anh nổi nóng.

"Ngày hôm qua đã làm gì?"

"Gây rắc rối."

"Gây rắc rối à?" Cây chổi lông gà vạch lên mang theo tiếng gió "Vút.... Chát" đánh lên cái mông cô.

"Tê" Ngữ Quân cảm giác được một loại xé rách đau đớn, hiện tại chỉ có thể an ủi mình có quần ngủ che lên, tóm lại so với cởi bỏ thì đỡ hơn nhiều.

"Gây ra cái họa gì sao?"

"Đánh nhau."

Lâm Mặc Khôn trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, kỳ thật khi nghe chuyện này còn có chút tự hào, nhìn một cái sức lực này, làm cho người nọ biến thành như cái đầu heo kia cũng không dễ dàng gì. Nên có dạy dỗ là không thể thiếu, cậy mạnh đánh nhau, lúc ấy còn may người kia không phản ứng kịp hơn nữa có Đỗ Tranh ở đó, bằng không một tiểu cô nương như cô có bản lãnh gánh vác được cái gì.

"Vút... chát" cây chổi lông gà hạ xuống, Ngữ Quân thân mình nhún về phía trước, nhỏ giọng kêu đau.

"Đánh nhau đúng không?" Ngữ Quân không ra tiếng, Lâm Mặc Khôn xem cô còn cường ngạnh, hơi tức giận đánh ác vào khe mông chỗ va chạm,

"A" Ngữ Quân thân mình rụt một cái, lại cúi đầu chảy ra nước mắt, Lâm Mặc Khôn đề cao thanh âm, lại hỏi một lần, "Đúng không?"

"Không đúng, có thể đôi khi nên dùng nó để giải quyết vấn đề, dựa vào cái gì liền mặc người ta khi dễ, mấy người xấu này có thể sử dụng, sao em lại không được." Nhỏ giọng như trẻ con mang theo âm mũi khóc lóc, còn cố gắng bướng bỉnh, lại để ý chuyện này.

Lâm Mặc Khôn kéo cô dậy, nhìn cô, "Em giống với bọn anh sao? Em khoa chân múa tay được mấy lần?"

Cô ngạnh cổ lên, "Nhưng em sẽ học."

Lâm Mặc Khôn giận quá thành cười, "Được, ngày mai em đi học cho anh, xem thử coi em có thể kiên trì được bao ngày." Đứa nhỏ này, tức chết anh rồi.

Bản thân Lâm Mặc Khôn còn có bao nhiêu chuyện lớn cần gấp rút làm, nên đem chuyện trong nhà gác lại, muốn cô cũng không đi nơi nào. Mỗi ngày đi sớm về trễ, về đến nhà thì cô nhất định đã ngủ rồi, chỉ nhìn cô có khỏe không thôi cũng không quản cô. Nhưng mà Ngữ Quân lại đem chuyện này trở thành vấn đề lớn, cô không chịu nổi những ánh mắt xem thường kia nên tự mình tìm đến một lớp học Taekwondo.

Một ngày, Lâm Mặc Khôn về nhà cất văn kiện, thấy cô đi vắng liền hỏi Ngô tẩu, Ngô tẩu nói tiểu thư nửa tháng này đều là như vậy, ban ngày đều không ở nhà. Lâm Mặc Khôn lúc đang họp đã nghĩ hình như là nửa tháng mình không gặp tiểu nữ nhân dễ khiến người ta nổi giận kia, vì thế quyết định hôm nay đi đón cô tan học. Tới chỗ ấy, ở trong xe đợi nửa ngày cũng không thấy cô đi ra, lúc vào phòng học tìm cô, từ cửa sổ phòng học thấy đã không còn người đi lại, chỉ có một mình Ngữ Quân đứng ở chính giữa, chân hơi hơi run rẩy, tay xoa xoa mông, thút thít khóc, huấn luyện viên cầm cây thước trong tay, lớn tiếng răn dạy và quở mắng.

Lâm Mặc Khôn vừa nhìn trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm xúc không thoải mái mạnh mẽ: đó là đứa nhỏ nhà anh, muốn đánh hay không cũng phải là anh, dựa vào cái gì để một kẻ không liên quan khiến cô khóc đến đáng thương như vậy. Đẩy cửa bước vào, cô gái nhỏ có chút kinh ngạc lại có chút vô tội nhìn anh, con ngươi đen tràn đầy nước mắt, nức nở bả vai run lên từng đợt. Huấn luyện viên thấy anh đi vào, buông thả cây thước hỏi: "Tiên sinh, anh là?"

Lâm Mặc Khôn tiến lên, vừa nắm tay của cô gái nhỏ, vừa nhẹ giọng nói: "Tôi là chồng cô ấy." Huấn luyện viên trên mặt lộ ra một ít xấu hổ kinh ngạc, Lâm Mặc Khôn nói: "Không biết Ngữ Quân nhà tôi đã phạm vào lỗi gì đáng để ngài đây dùng đến thước dài?"

"Cái này --"

"Ngữ Quân, nhận sai với huấn luyện viên đi."

Ngữ Quân biết dụng ý của anh, liền nói theo: "Thực xin lỗi."

Lâm Mặc Khôn cũng không muốn nói tiếp, "Coi như giải quyết xong, chúng tôi đây còn có việc, xin phép đi trước." Nói tạm biệt với huấn luyện viên rồi rời đi.

Vừa đi ra khỏi tầm mắt huấn luyện viên, Ngữ Quân liền nắm lấy Lâm Mặc Khôn khiên tay cô ngồi xổm trên mặt đất, chịu đựng rớt nước mắt nói: "Nghỉ một lát đi, đau lắm." Lâm Mặc Khôn nhíu mày, anh biết Ngữ Quân không phải người nói dối để lấy đồng tình, cũng ngồi xuống ôm lấy cô, ở trong xe không để ý cô phản đối mà cởi quần ra. Chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt Lâm Mặc Khôn liền âm trầm xuống. Hóa ra trên mông vốn trắng nõn đã biến sắc, vết bầm sưng xanh tím che kín, có chỗ thậm chí bị đánh xuất ra tia máu, trên đùi cũng có vết roi, vừa nhìn liền biết xuống tay độc ác.

Lâm Mặc Khôn tay nắm thành quyền, nhếch môi vận lên tức giận, gọi điện thoại kêu lái xe đến lái xe, lái xe nhìn thần sắc ông chủ mình bình tĩnh chỉ có ánh mắt lại lộ ra hàn ý, ôm trong lòng cô gái nhỏ đã ngồi ngủ thiếp đi trên đùi ông chủ, tay lại gắt gao nắm chặt vạt áo trong ngực ông chủ. Về đến nhà, Ngữ Quân cảm xúc đã ổn định rất nhiều, Lâm Mặc Khôn bôi thuốc cho cô, lạnh giọng hỏi: "Như vậy đã bao lâu rồi?"

Ngữ Quân liếc nhìn sắc mặt của anh, "Một tuần, ông ta bảo em làm không tốt, nói em ngu ngốc."

Ngữ Quân cảm giác Lâm Mặc Khôn mạnh tay, hô đau, Lâm Mặc Khôn điều chỉnh nhịp thở, hỏi: "Tại sao không nói với anh?"

Ngữ Quân trầm mặc, sau đó nói: "Em không muốn để anh khinh thường em, em muốn chứng minh em cũng có thể."

Anh hài hước hỏi lại: "Em như vậy là có thể à?"

Ngữ Quân nghe anh nói xong, xoạch xoạch không tiếng động rơi lệ, Lâm Mặc Khôn biết cô tủi thân, ôm vào trong ngực, vuốt vuốt lưng cô, ôn nhu khó thấy, "Được rồi, được rồi, đừng khóc, có muốn báo thù không?" Ngữ Quân hai mắt đẫm lệ nhìn anh, Lâm Mặc Khôn ôm sát một chút, nói: "Anh dạy em, cam đoan em đánh thắng được lão ta, để cho em rửa sạch nỗi nhục trước đó."

Ngữ Quân còn chưa khỏe hẳn thì đã quấn quít lấy Lâm Mặc Khôn đòi anh dạy cô. Lâm Mặc Khôn dạy cho cô là thuần túy công phu Trung Quốc, cùng với tri thức huyệt vị của dân tộc Trung Hoa. Khi Lâm Mặc Khôn và Ngữ Quân lại tìm đến huấn luyện viên kia thì hắn thực kinh ngạc, nghe cô nói muốn một mình đấu càng kinh ngạc, có chút khinh thường, huấn luyện viên khác ở một bên đang luyện tập cho học trò lại cực kỳ hưng trí khuyến khích, huấn luyện viên kia cố mà làm đáp ứng.

Lâm Mặc Khôn đứng một bên, đối diện cô đang đứng ở giữa giương môi cười, Ngữ Quân mím môi, bình tĩnh nhìn anh vài giây, sau đó quay mắt về phía đối thủ có biểu cảm khinh miệt kia. Ngay từ đầu tình huống không tốt lắm, Ngữ Quân đứng lên, thấy vẻ mặt miệt thị của huấn luyện viên kia, trong lòng dấy lên lửa giận, càng chiến càng dũng, huấn luyện viên đó bắt đầu có chút kinh hoảng. Lâm Mặc Khôn nhìn thấy tiểu nữ nhân ở giữa sân đấu, trên người cô đầy ý chí chiến đấu khiến cô trở nên cường đại, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nhìn lầm, Ngữ Quân không phải là đóa hoa trong nhà ấm, cô có thể Niết bàn sau khi dục hỏa trùng sinh (hiểu nôm na là sau khi sống lại trong lửa đỏ thì bay cao đến cõi thần phật - tui chỉ đoán thui), thiếu chỉ là một bàn tay thúc đẩy mà thôi.

Ngữ Quân cú đá cuối cùng, huấn luyện viên kia té trên mặt đất, ánh mắt của cô phát sáng trong suốt, phần phật cứ vậy chạy bay đến người đàn ông đó, anh tiếp được cô, cô cười nói: "Anh có thấy không? Em thắng, ha ha, em thắng."

Nam nhân hôn nhẹ khuôn mặt đỏ rực của cô, "Thấy được, rất anh tuấn."

Cô cười duyên trốn vào trong lòng ngực của anh, "Chúng ta đi thôi, em mời anh ăn cơm."

"Không cần anh giúp em sau đó giáo huấn một chút?"

Tiểu nữ nhân lắc đầu, cười hì hì nói: "Không cần, đủ rồi." Cô nói đủ rồi là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net