Ngợp trong vàng son - Chương 6 + 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Thời gian lưu chuyển, đảo mắt đã tới tháng 11, ánh sáng nhỏ vụn rực rỡ từ cửa sổ chiếu vào, Ngữ Quân nhíu mày vuốt cằm nhìn những cây trụi lủi lá trong vườn, lại cúi đầu nhìn vào bảng chữ mẫu trên bàn, thở dài một tiếng, "Đời người a."

Lâm tiên sinh ngày hôm qua lúc ăn cơm đột nhiên nhắc tới chuyện viết chữ to, Ngữ Quân liền ngộ đạo mạng của mình sẽ không còn dài nữa rồi. Ở nhà làm bài tập cả một ngày, nhìn từng trang giấy viết bằng bút lông, trong lòng cầu nguyện thể qua được.

Qua giờ cơm chiều, Lâm tiên sinh ở thư phòng làm việc, liền nhìn thấy cái đầu cô lén lút thậm thụt, buồn cười nói: "Vào đi."

Ngữ Quân hai tay đem mấy trang bài tập lên, sau đó không yên nhìn anh. Lâm Mặc Khôn lật qua lật lại mấy trang giấy, vừa nhìn cũng biết là vội vàng viết, vốn muốn dùng bài tập này mài dũa bản tính nóng nảy của cô, cầm lấy trang giấy đưa lại cho cô, nói: "Tìm trang em cảm thấy mình viết tốt nhất lấy ra cho anh xem."

Ngữ Quân lật tới lật lui, tìm ra đưa cho anh, sau đó liền thấy anh cầm bút, móc móc sổ sổ như vẽ tranh, viết lại trang mà cô cho là đã viết tốt nhất, so lại nhìn chữ của cô thảm không chịu nổi. Lâm tiên sinh nhưng thật ra rất bình tĩnh, một đôi mắt thâm thúy liền lẳng lặng nhìn cô, lại làm cho Ngữ Quân ngộ ra lỗi lầm của mình, giống như nhận mệnh chìa tay ra, lại dường như giận dỗi nói: "Anh đánh đi."

Một bộ dạng lợn chết không sợ nước nóng, Lâm tiên sinh cũng sảng khoái, cầm lấy thanh thước gỗ lim kia, cứ vậy đánh lên lòng bàn tay cô, một trận đau đớn bỏng rát liền lan rộng trong lòng bàn tay.

Ngữ Quân bị đau rút tay, xoa xoa chà xát, bị anh liếc trừng mắt, liền vâng vâng dạ dạ lại duỗi tay ra, Lâm tiên sinh cầm lấy đầu ngón tay của cô, bành bạch đánh vào lòng bàn tay trắng noãn, nghiêm khắc mà có lực. Lòng bàn tay Ngữ Quân lập tức sưng đỏ một mảnh, dán lên trên tay là những vệt nhỏ, thường thường là dấu vết thước đánh chồng chất cùng một chỗ, đau cũng là chồng lên đau. Ngữ Quân thút thít khóc lên nhưng cũng không dám cầu xin tha thứ. Cô biết anh với chính sự luôn luôn nghiêm khắc. Đánh hai mươi roi, Lâm Mặc Khôn buông tay cô ra, Ngữ Quân cũng không dám thả tay xuống, liền cứ nghiên nghiên ngả ngả cúi đầu giơ tay lên.

Lúc này, quản gia gõ cửa, ở ngoài cửa nói: "Anh Lương đến đây ạ."

Lâm Mặc Khôn sắc mặt không tốt nhìn Ngữ Quân, tựa hồ còn đang giận cô, ngữ khí cũng cũng không phải là tốt lắm nói vọng ra ngoài: "Gọi vào."

Lúc Lương Tuấn Sinh vào thì cùng lúc Ngữ Quân đi ra ngoài, thấy đôi mắt cô đỏ hoe, mũi cũng ửng đỏ, còn thường thường hít mũi khụt khịt, lòng bàn tay dùng để lau nước mắt rõ ràng đã sưng đỏ lên, mà bản thân Cửu ca ngồi ở chính vị sắc mặt bình tĩnh đang lật giở một lượng lớn giấy tờ.

Lương Tuấn Sinh mặt mày mang ý cười ngồi đối diện Lâm Mặc Khôn, Lâm Mặc Khôn ở ghế chủ, nhìn anh ta lấy hồ sơ ra nhíu mày, mà Lương Tuấn Sinh ngược lại thản nhiên nói: "Gần đây, tình hình phía dưới lại không yên ổn, ngay cả lão gia tử cũng kinh động, tức giận đem Tiểu Tranh kêu đi giáo huấn một chút."

Lâm Mặc Khôn lạnh lùng cười, "Cứ để chúng nó được rèn luyện thật kỹ, toàn những đứa chẳng biết nông sâu gì cả. Mặt khác, đem việc này phân phó xuống, cứ làm như thế." Nói xong ở trên văn kiện rồng bay phượng múa ký tên vào.

Lương Tuấn Sinh nhíu mày, đáp ứng xong sau đó tùy ý cầm lấy mấy trang chữ to trên bàn nói, "Cửu ca, em muốn mượn người của anh."

Lâm Mặc Khôn đạm sắc nhìn anh ta, Lương Tuấn Sinh cười, "Cho em mượn đứa nhỏ nhà anh, phòng tranh Cảnh Mỹ cần nhân viên, nghe nói đứa nhỏ nhà anh vẽ tranh cũng không tệ."

Lâm Mặc Khôn nhíu mày, "Hình như là vậy, tự cậu đến hỏi cô ấy, nếu cô ấy muốn đi, tôi sẽ đồng ý."

----------------------------

Ngữ Quân có chút không yên đi tới phòng vẽ tranh, trong phòng vẽ là đủ loại tác phẩm, những bức tranh mang sắc thái vô câu vô thúc (không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại ) nổi bật, một cô gái thực thanh tú đi về phía cô thản nhiên cười, nói: "Là Ngữ Quân phải không?"

Ngữ Quân cũng cười, trực giác của cô thích người con gái thanh tú hờ hững dù chỉ mới gặp mặt lần đầu này, cô ấy giới thiệu bản thân mình nói: "Chị là Cảnh Mỹ."

Cô ấy là một họa sĩ, có một phòng làm việc riêng của mình, thích tụ tập bạn bè lấy những bức tranh của họ ra đặt ở trong này hoặc trưng bày hoặc bán đi. Ngữ Quân cũng không có chính quy học qua, cũng chỉ là bản thân rất thích hội họa nên tự học một ít, hơn nữa môn này học phí rất cao vì vậy nửa chừng đã bỏ dở.

Đi theo Cảnh Mỹ, cô tựa như một miếng bọt biển, hấp thụ lấy những kiến thức Cảnh Mỹ dạy cho cô, mà cô cũng sẽ giúp Cảnh Mỹ sắp xếp phòng làm việc và phụ một ít việc vặt vãnh. Cảnh Mỹ cũng là một cô gái ít lời, hai người thường thường sẽ cùng nhau làm việc trong phòng vội vội vàng vàng.

Một hôm lúc trời tối, hai người khóa cửa lớn phòng làm việc lại, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, anh ta cầm lấy tay Cảnh Mỹ, giọng điệu bi thương nói: "Anh không quên em được, cầu xin em, đừng rời khỏi anh." Gương mặt tuấn tú của người đàn ông trở nên vặn vẹo khó chịu.

Thần sắc trước sau như một của Cảnh Mỹ chợt hiện lên một tia gợn sóng, sau đó lại bình tĩnh, "Thực xin lỗi, em đã đính hôn."

Người đàn ông không cam lòng, "Em vốn dĩ không hề yêu thương hắn ta, vì cái gì?"

Cảnh Mỹ cúi đầu thản nhiên nói: "Bởi vì anh không tiền, không quyền, chẳng có cái gì cả."

Người đàn ông đột nhiên hôn cô ấy, nhưng cô ấy vẫn như cũ một bộ dạng tùy ý, hờ hững làm cho người ta sợ hãi, người đàn ông cuối cùng buông tay cô ấy ra, căm hận bỏ đi. Cảnh Mỹ cúi đầu, khiến người khác không thấy rõ lắm vẻ mặt của cô ấy, Ngữ Quân thật cẩn thận thử thăm dò kéo kéo tay cô ấy, Cảnh Mỹ ngẩng đầu, gượng ép mỉm cười, Ngữ Quân ôm cô ấy, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ấy.

Lúc này, một thanh âm vang lên: "Tiểu Ngữ Quân, cô làm như vậy tôi sẽ ghen tị đấy nhé," hai người vội tách ra, thấy Lương Tuấn Sinh cùng Lâm Mặc Khôn cả hai đứng ở cách đó không xa.

Lương Tuấn Sinh trên mặt lộ vẻ cười, lại không cảm giác ý cười trong mắt, anh ta đi tới, nhìn Cảnh Mỹ, chậc chậc hai tiếng, "Thật sự là vở kịch hay a, vị hôn thê của anh."

Ngữ Quân muốn nói cái gì đó, Cảnh Mỹ đè tay cô xuống, cười nhạt một tiếng, nhìn anh ta nói: "Làm sao, so với anh đâu kém gì."

Gương mặt tuấn tú của Lương Tuấn Sinh hơi lộ vẻ khó chịu, Lâm Mặc Khôn mở miệng nói: "Đi ăn cơm, muốn cãi nhau thì trở về nhà mà ầm ĩ." Nói xong, lôi kéo Ngữ Quân ngồi vào trong xe.

Bữa cơm này, Ngữ Quân ăn như trúng thực không biết mùi vị, Lâm tiên sinh thì khí tràng cường đại không sao cả, còn đối với mặt hai người rõ ràng hậm hực áp lực khiến cho Ngữ Quân dạ dày đau chẳng ăn gì nổi. Kết quả nửa đêm, Ngữ Quân đói bụng đến nổi thật sự ngủ không được, liền đứng lên nấu mì ăn liền ăn, lúc ấy Lâm Mặc Khôn thức dậy uống nước, Ngữ Quân ăn mì như ăn sơn hào hải vị, Lâm Mặc Khôn cầm ly nước, cười nhẹ nhìn cô nói: "Thật ăn ngon như vậy?"

Ngữ Quân gật đầu, lại nghĩ đến cái gì đó, hỏi: "Cảnh Mỹ và Lương Tuấn Sinh là vợ chồng?"

Lâm Mặc Khôn: "Ừ, là người lớn hai nhà an bài, chuyện làm ăn nhà Cảnh Mỹ thất bại, cha của cô ấy do có giở trò bịp bợm phải ngồi tù, sau khi đám hỏi với Lương gia chẳng những cứu vãn được chuyện kinh doanh, còn có thể khiến cha cô ấy miễn phải tai ương lao ngục, cho nên, Cảnh Mỹ đáp ứng gả cho Lương Tuấn Sinh."

Ngữ Quân nghe xong, cũng không có gì nói, loại chuyện này dù sao cũng là chuyện ngươi tình ta nguyện, vì lợi ích gia tộc hy sinh bản thân, có lẽ là đáng thương a.

Lâm Mặc Khôn đặt ly xuống, "Mấy ngày nữa, hai người đó sẽ cử hành hôn lễ, em nên cố gắng khuyên nhủ Cảnh Mỹ, nếu chuyện đã rồi, thì nên đảm đương cho tròn." Ngữ Quân cúi đầu, che mặt trong tô mì, trong lòng cười khổ, tựa như em giống nhau, phải không? Nhưng, lời này tuyệt không thể nói ra miệng, vì để thống khoái nhất thời mà khiến cho cả buổi tối mang đến phiền muộn bị đánh đòn rất không đáng, tô mì nóng hầm hập trước mặt đột nhiên cũng chẳng khiến cho cô có cảm giác thèm ăn.

Hôm sau, Ngữ Quân theo giúp Cảnh Mỹ mua một ít đồ dùng kết hôn, kỳ thật cũng không có gì có thể mua, trong nhà cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, cái chính là buồn chán nên muốn đi shoping mà thôi. Ngữ Quân để Cảnh Mỹ chọn một cái váy màu đỏ, dù sao cũng là kết hôn, mặc quần áo có chút không khí vui mừng mới có phúc khí. Đi dạo phố xong, hai người đi lên quán cà phê trên lầu nghỉ ngơi, đúng lúc Cảnh Mỹ có điện thoại, Ngữ Quân liền đi vào trước, vì tránh mấy người khách đang đi tới, kết quả vội lách người va vào người bồi bàn phía trước, người đó đang bưng tách cà phê nóng không may bị đổ xuống văng một ít lên áo người khách đang ngồi bàn gần đó. Cô gái kia la hét chói tai mắng chửi, người bồi bàn cuống quít muốn giúp lau chùi, cô ta không chịu buông tha ngược lại muốn tìm quản lý tới. Bồi bàn chỉ là một sinh viên làm thêm lo sợ gần như sắp khóc, Ngữ Quân bước tới đối với cô gái đó nói: "Là tôi không cẩn thận, không nên trách anh ta, tôi sẽ bồi thường váy của cô." Nói xong nháy mắt với bồi bàn, anh chàng sinh viên kia cảm kích nhìn cô một cái rồi vội tránh đi.

Ngay sau đó người đàn ông ngồi đối diện cô gái kia phì cười, cao thấp đánh giá cô, "Cô bồi thường? Không tự lượng sức mình."

Ngữ Quân thấy anh ta dáng vẻ cũng rất dễ nhìn, nhưng lời nói ra miệng lại cay nghiệt vô cùng. "Cô cho tôi biết số điện thoại, tôi giặt váy sạch sẽ liền đem trả lại vị tiểu thư này."

Cô gái thấy người đàn ông giúp mình nói chuyện, dáng vẻ bệ vệ càng thêm hung hăng càn quấy, "Giặt sạch? Cái váy này tôi mới vừa mua."

"Vậy thì bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô."

Cô gái trợn trắng mắt, "Hừ, chỉ bằng cô, một năm tiền lương cũng không trả nổi."

Người đàn ông cũng lộ vẻ mặt khinh miệt, ý xấu cười, "Nếu bây giờ cô có thể lấy ra ba ngàn đồng, tôi sẽ không truy cứu nữa."

Ngữ Quân mím môi, cô không lấy ra được, cô không thường tiêu tiền Lâm Mặc Khôn, đa phần tiền tiêu vặt anh cho con số không nhỏ cô đều bỏ hết vào ngăn kéo, mỗi lần ra ngoài cũng chẳng mua cái gì cho nên tới bây giờ cũng không lấy quá nhiều tiền mang theo.

Người đàn ông ngửa đầu, một bộ dáng đắc ý, "Lấy ra nổi không?"

Ngữ Quân có chút quẫn bách, "Anh yên tâm, tiền tôi sẽ đưa, anh chỉ cần cho tôi số tài khoản, lúc trở về tôi sẽ gửi tiền sang cho anh."

Người đàn ông ha ha cười, mặt đầy trào phúng đắc ý, "Tiểu cô nương, nhìn cô bộ dạng xinh đẹp như vậy, sao có thể gạt người đây? Chẳng phải chỉ có kĩ năng làm cái kia, giả bộ cái gì?"

Ngữ Quân bị xấu hổ mặt đỏ bừng, "Anh.. anh... cái người này sao lại như thế, nói bậy gì vậy?"

Người con gái kia đứng lên xô đẩy cô, "Đi đi, đừng ở chỗ này quấy rối trở ngại mắt chúng tôi, ai hiếm lạ tiền bồi thường của cô, nhìn cô cũng trả không nổi đây, chúng tôi không so đo, cút nhanh lên." Nam nhân khóe môi nhếch lên cười, uống một ngụm cà phê.

"Chu Phong, sao anh lại khi dễ em gái tôi vậy?"

Bị gọi tên, là anh chàng tên Chu Phong quay đầu lại, thấy Cảnh Mỹ khóe miệng dù cong lên cười, sắc mặt lại hàm chứa băng, cô ấy bước đến lôi kéo tay Ngữ Quân, nói với Chu Phong: "Anh làm vậy sẽ khiến Cửu gia tức giận."

Chu Phong sắc mặt rùng mình, một lần nữa đánh giá cái cô gái nhỏ kia, rồi sau đó cười như có hoa đào, "Chị Cảnh Mỹ, tôi với cô ấy chỉ đang nói đùa với nhau thôi, chị đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân đây nhé."

Sau đó, nhìn cô gái hướng đối diện mệnh lệnh nói: "Mau xin lỗi vị tiểu mỹ nữ này," Cô gái tuy không có cam lòng, vẫn là không mặn không nhạt nói thật có lỗi.

Cảnh Mỹ hừ lạnh một tiếng, cùng Ngữ Quân ra khỏi quán cà phê, đến cửa lớn, Cảnh Mỹ hỏi: "Không có sao chứ?"

Ngữ Quân cười cười, lắc đầu, Cảnh Mỹ tức giận: "Em đừng để ý tên đó, chỉ là đồ lưu manh."

"Anh ta là ai vậy a?"

"Chu Phong, là con trai của chủ tập đoàn Khoa học kỹ thuật Hoàn Hoa, năng lực cũng có, chính là một gã Hoa Hoa Công Tử, thích khi dễ mấy cô giá trẻ." Cảnh Mỹ thấy sắc mặt Ngữ Quân không tốt, liền đưa cô về nhà. Đến nhà, Ngữ Quân nhìn xe cô ấy đi xa, lặng lẽ vươn tay phải đang giấu dưới ống tay áo, một mảnh phỏng đỏ hồng. Cô vội chạy vào phòng, trực tiếp vứt áo choàng, đến phòng vệ sinh vừa xả nước lạnh xuống tay trong lòng vừa mắng oán hận cái tên Chu Phong.

Đúng lúc chợt nghe thấy có người nói "Về rồi à?"

Ngữ Quân hoảng sợ, cuống quít đưa tay giấu ở phía sau, lúc này sao anh lại ở nhà?

Lâm Mặc Khôn thấy hành động cô dị thường, đến gần túm cánh tay cô kéo lại, vừa nhìn thấy mày lại nhíu lên, "Sao lại bị thế?"

Ngữ Quân không thèm để ý nói: "Lúc ăn cơm không cẩn thận bị canh nóng hắt trúng."

Lâm Mặc Khôn vẻ mặt không tin, bàn tay to mang tính uy hiếp đặt mảnh đất nguy hiểm trên người cô, hỏi lại: "Vậy sao?"

Ngữ Quân cau mày, "Anh không cần cứ giở trò uy hiếp cũ với em, là do người phục vụ làm văng trúng, còn có cái người Nhị thế tổ của khoa học kỹ thuật gì đấy kinh thường người khác, nói em làm cái trò đó, đáng ghét!" Ngữ Quân bây giờ một bụng tức tối.

"Chu Phong?"

"Đúng đó, chính là hắn, không phải có mấy người, cái tiền dơ bẩn, hừ. Còn có, tay em bị phỏng, không viết chữ được, chữ bằng bút lông em không viết nữa," nói xong, giận dỗi hầm hầm bỏ lên lầu. Lâm Mặc Khôn bật cười, đây là lấy anh làm nơi trút giận mà, tiểu nha đầu gan lớn lên rồi a.

Cổ ngữ nói, tình cờ gặp phải thù xưa, quả nhiên cổ nhân trí tuệ là không thể khinh thường. Không quá hai ngày sau, Ngữ Quân đến công ty Lâm Mặc Khôn đưa văn kiện anh để quên ở nhà, lại gặp Chu Phong. Hoàn Hoa Khoa học kỹ thuật gần đây đang cùng Lâm thị giao dịch chuyện làm ăn quan trọng, Chu Phong ngồi trên ghế xoay vui cười đánh giá Ngữ Quân. Cô oán hận trừng mắt liếc Chu Phong một cái, rồi đem văn kiện vỗ lên trên bàn, Lâm Mặc Khôn giương mắt nhìn thoáng qua Ngữ Quân, nhàn nhạt nói: "Đừng không biết lớn nhỏ, đây là Chu tổng của Hoàn Hoa Khoa học kỹ thuật."

Ngữ Quân nhìn nhìn Chu Phong hiện ra vẻ mặt cần ăn đòn, đối với Lâm Mặc Khôn nói: "Đồ thì em đem cho anh rồi, em đi đây." Nói xong nhấc chân lê bước đi.

Lâm Mặc Khôn nhẹ giọng trách mắng: "Đứng lại, qua đây." Ngữ Quân quệt mồm, mè nheo cọ lại bên cạnh anh, Lâm Mặc Khôn đứng dậy đến giá treo áo, cầm lấy một chiếc áo khoác bông dài trên giá, là chiếc áo có lần trước Ngữ Quân đánh rơi ở chỗ này, thuận tay mặc áo vào cho cô, vừa sửa sang vừa nói: "Trời lạnh rồi, có biết không?"

Ngữ Quân cong môi phụng phịu, Lâm Mặc Khôn vỗ vỗ lên cái mông nhỏ của cô, "Đi thôi, buổi tối anh có tiệc rượu, không về ăn cơm được."

Ngữ Quân gật gật đầu, nói: "Em biết rồi, anh uống ít rượu thôi."

"Ừ." Sau khi Ngữ Quân rời khỏi, Lâm Mặc Khôn nói với Chu Phong: "Cũng tại tôi chiều đến hư rồi, anh đừng chấp nhặt với cô ấy."

Chu Phong nhưng thật ra cũng không thèm để ý, cười ha ha nói: "Ánh mắt của Lâm tổng thật tốt."

Từ đó, Ngữ Quân cảm giác Chu Phong này rất quá đáng thường xuyên trùng hợp xuất hiện trong cuộc sống của cô. Ở phòng vẽ tranh, trong quán cơm, thậm chí cả trong shop quần áo, luôn thực trùng hợp gặp mặt, Ngữ Quân chịu hết nổi phiền toái này. Nhưng có một lần ở phòng vẽ tranh, Ngữ Quân vẫn thực cảm kích anh ta. Ngày đó, bạn trai trước của Cảnh Mỹ cầm dao găm đến phòng tranh uy hiếp, là anh ta giải quyết nguy hiểm này. Cho nên sau đó khi anh ta lại tìm đến Ngữ Quân, Ngữ Quân cũng không tiện tỏ ý tứ, bày ra bộ mặt lãnh đạm với anh ta. Ngay lúc đang cùng Chu Phong dây dưa, hôn lễ của Cảnh Mỹ bất tri bất giác đã tới.

Lương gia tiền tài và quyền lực không cần phải nhiều lời, hôn lễ tổ chức xoa hoa mà sang trọng, khách đến dự đều là những người đủ phú hào và quyền quý. Ngữ Quân và Lâm Mặc Khôn cùng nhau đi tới, nói chúc mừng với Lương Tuấn Sinh xong, cô đi đến phòng đợi của cô dâu ân cần thăm hỏi Cảnh Mỹ. Bạn bè của Cảnh Mỹ cũng tới rất nhiều, chen chúc trong phòng ríu ra ríu rít thật là náo nhiệt. Ngữ Quân chúc mừng Cảnh Mỹ, cô ấy cũng vui vẻ tiếp nhận, Ngữ Quân và nhóm bạn bè của Cảnh Mỹ cũng không quen biết nên không chen vào nói gì nhiều mà đã ra ngoài. Vừa bước ra ngoài kết quả lại nhìn thấy Chu Phong.

Chu Phong như cũ cười ha ha, "Mỹ nữ, thật khéo a, sao vậy? Thấy cảnh thương tình ư?" Ngữ Quân trừng mắt với anh ta, không nói. Chu Phong còn nói: "Có phải hay không cảm thấy vận mệnh của cô ta và người nào đó cũng không khác biệt gì lắm hả?"

Ngữ Quân cười nhạt một tiếng, "Nói nhăng cuội gì đấy?"

"Chẳng phải cô cũng bị bắt buộc lại không có cách nào khác phản kháng sao?"

Ngữ Quân nhíu mày, "Anh cũng biết không ít nhỉ?"

"Đương nhiên rồi, nếu cô muốn thoát khỏi, tôi ngược lại có thể giúp cô, điều kiện là....," anh ta nhìn đôi mắt xinh đẹp của Ngữ Quân, "Cô nhất định phải đi theo tôi."

Ngữ Quân cười, "Anh không sợ anh ấy một phát súng bắn chết anh à?"

Chu Phong nhíu mày, "Lâm Mặc Khôn hắn ta tự nhiên là gia tộc lớn sự nghiệp lớn, nhưng mà tôi cũng không kém, đáp ứng cô thì tôi tự nhiên có cách của mình. Cô cũng biết tôi thích cô nên đối xử với cô chắc chắc sẽ không như ai kia, đừng ngại cũng đừng suốt ngày lo lo lắng lắng." Nói xong, sải chân phong tao bước đi.

Ngữ Quân ngồi bên cạnh Lâm Mặc Khôn, gương mặt anh dễ gây ấn tượng rất sâu, có dáng vẻ kiên nghị lạnh lùng, bình tĩnh mà tư lự, phần lớn thời gian anh đều đối với cô rất tốt, nhưng mà mặt tốt này lại càng giống như là đối với một sủng vật. Lý Ngữ Quân không muốn làm một loại con cá chậu chim lồng, rời khỏi anh chẳng phải luôn luôn là nguyện vọng của bản thân cô sao? Vì cái gì cô lại đang do dự chứ? Lâm Mặc Khôn cảm giác cô cứ luôn nhìn mình chằm chằm, nghi hoặc nhìn lại cô, Ngữ Quân ho nhẹ một tiếng, che giấu đưa ly nước lên uống, trong tầm nhìn lướt qua, bàn đối diện Chu Phong cười hì hì nâng ly với cô. Lâm Mặc Khôn tỉnh bơ choàng qua vai Ngữ Quân, ở bên tai cô nhẹ nói: "Đừng quá thân cận với Chu Phong, biết không?"

Người ngoài nhìn vào thì giống như hai người đang thân mật nỉ non, ngữ khí lạnh lẽo nhẹ thổi làm cho Ngữ Quân bỗng cả kinh, nhìn lại anh. Ánh mắt Lâm Mặc Khôn đã chuyển hướng sang trên tiền sảnh, Ngữ Quân thấy Cảnh Mỹ nhận lấy nhẫn của Lương Tuấn Sinh đưa, cười khách khí mà xa cách.

Đêm đó, một đám người ầm ầm nói muốn náo động phòng thì Ngữ Quân đã ngủ khèo như một con heo con. Đã lâu không uống rượu nên giờ uống vào thì ngủ, tính cách uống rượu say của cô tương đối tốt. Lâm Mặc Khôn chia tay bọn họ phân ra hai nhóm trở về, anh mang theo Ngữ Quân đã ngủ ngây ngốc hồi lâu về nhà. Trên đường đi, cô gối đầu lên đôi chân dài của anh, rúc vào băng ghế ngồi phía sau, cuộn lại thành một đoàn nho nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, tư thế không thoải mái còn rướn lên người anh chắp chắp miệng, thật giống như con heo nhỏ. Lâm Mặc Khôn vuốt ve mái tóc nâu hơi xoăn rối của cô, như có điều gì suy nghĩ.

Sáng sớm khi tỉnh lại, nhìn thấy Lâm Mặc Khôn hiếm khi còn ngủ lại bên cạnh, làn da trần trụi trên thân mình cường tráng, không phải kiểu như cơ thể màu đồng khoa trương, nhưng thể lượng cũng rất mạnh mẽ, cảm giác được bản thân mình cũng quang lõa chẳng còn lưu cái gì trên cơ thể, không khỏi nhớ đến mây mưa đêm qua. Anh luôn luôn là cao thủ tán tỉnh, ở phương diện này cũng vẫn ôn nhu săn sóc, liệu đối với những cô gái xinh đẹp khác anh cũng sẽ như thế này đây? Ngữ Quân đỏ mặt, mình đang suy nghĩ gì? Theo mình có quan hệ gì? Nhẹ chân nhẹ tay bọc áo ngủ, đi phòng tắm tắm rửa.

Tắm rửa kỳ cọ, cửa phòng tắm đột nhiên bật mở, Ngữ Quân hét lên một tiếng, "Em đang tắm, anh làm gì thế?"

Lâm Mặc Khôn tiếng cười rầu rĩ, còn mang theo vẻ buồn ngủ ám ách, cúi người tới, hôn nhẹ lên miệng cô, "Thì tắm cùng với em a."

Nói xong muốn nhảy vào bồn tắm lớn, Ngữ Quân trừng to mắt, "Anh đi ra ngoài."

Lâm Mặc Khôn dừng chân, ngồi ở mép bồn tắm, bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi, em cứ tắm tiếp, xong thì anh tắm, anh chờ em."

"Anh...."

Nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net