Ngợp trong vàng son - Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Chương 9

Lâm Mặc Khôn từ từ nhắm hai mắt, ngồi trên xích đu trong thư phòng, người ngoài nhìn vào chắc chắn cho rằng là nhất phái nhàn nhã. Ngữ Quân thích nhất là chiếc xích đu này, cô còn phủ lên mặt trên một tấm đệm lông hình mèo Hello Kitty, khiến cho chiếc xích đu làm bằng trúc lỗi thời này trông chẳng ra cái gì cả, cô lại suốt ngày ngồi ở đây cười hì hì, đọc sách, cuộn mình ngủ như một đứa trẻ.

Quản gia gõ cửa, nói, "Chu tiên sinh đến ạ."

Lâm Mặc Khôn mở to mắt, nhìn ra cành cây trơ trụi lá phía bên ngoài cửa sổ, lạnh nhạt bảo: "Nói cho hắn biết, việc công ở công ty sẽ giải quyết, còn việc tư? Chúng ta cũng không có gì việc tư tốt đẹp gì để thảo luận cả."

Quản gia đáp ứng vâng một tiếng, trở về phía Chu Phong đang chờ ở phòng khách. Chu Phong nghe xong bỗng nhiên đứng lên, bộ dạng cười hì hì thường ngày đã thay đổi, tay nắm chặt mà thần tình đầy tức giận, ném mạnh ly nước trên bàn, phất tay áo mà đi.

Trong thư phòng Lâm Mặc Khôn cầm di động, từ trong điện thoại bên kia truyền lời đến: "Cửu ca, đều làm xong rồi."

Ngày hôm sau trong cuộc họp ban giám đốc, Chu Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi không thể phát tiết, cái trán trơn bóng láng của Chu chủ tịch cha Chu Phong bắt đầu đổ mồ hôi, "Chuyện này...., anh tính toán coi có thể châm chước hay không? Hãy từ từ thương lượng đến...."

Đỗ Tranh nâng tay cắt đứt lời của ông ta, "Chúng ta đây cũng là theo hợp đồng làm việc, ông xem, nếu cứ đi theo hướng trình tự pháp luật, đối với ngươi ta mà nói, thể diện cũng sẽ không đẹp."

Chu chủ tịch: "Tôi muốn gặp Lâm chủ tịch một chút, không biết có được chăng?"

Đỗ Tranh khách khí mỉm cười nói: "Thật có lỗi, sức khỏe Lâm chủ tịch không thoải mái, đang ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng."

Chu Phong nghe được lời này, vỗ bàn đứng dựng lên, phẫn nộ quát: "Không phải con mẹ nó chỉ là một người đàn bà?"

Chu chủ tịch trách mắng: "Chu Phong, ngồi xuống."

Đỗ Tranh như cũ là vẻ mặt đang giải quyết việc chung, nhìn Chu chủ tịch dưới màn kịch dựng lên phải bỏ ra tiền bồi thường. Tiễn hai người kia đi, Đỗ Tranh ngồi trên ghế xoay, nhấc tờ giấy lên, cười híp mắt nhìn dây treo chuông thật dài. Chu chủ tịch đáng thương, tự cho mình cả đời thông minh lại dưỡng nên cái loại nhi tử không biết chừng mực như vậy, một vụ làm ăn mua bán đang kiếm tiền tốt đẹp liền biến thành vi phạm phải bồi thường giá trên trời. Đỗ Tranh cầm lấy di động, bấm dãy số của Lâm Mặc Khôn.

Bên kia, Ngữ Quân đành phải tại thành thị náo nhiệt này, trải qua cuộc sống một trạch nữ, đại khái hơi có chút mùi vị mơ hồ. Mỗi ngày đều là đi ngủ, tỉnh dậy tìm gì đó ăn, lên mạng, sau đó mệt nhọc ngủ tiếp, bức màn nặng nề chặn đứng ánh sáng bên ngoài, cuộc sống hôn thiên địa ám không phân biệt được ánh nắng ban ngày hay đèn đuốc phố phường ban đêm.

Khi anh ta đến, Ngữ Quân vừa mới ngủ, tiếng chuông cửa làm nhiễu loạn giấc mộng đẹp vang lên không ngừng, sau đó là tiếng người thợ khóa phá mở chiếc cửa. Cô gãi gãi mái tóc rối bời, lê đôi dép kẹp, híp mắt suy nghĩ vừa mới đi đến phòng khách, đã thấy anh ta phong độ nhẹ nhàng đứng đưa lưng ra cửa, một thân mình toát lên vẻ quý phái, nhưng chỉ riêng ánh mắt nhìn cô lại đầy phẫn hận.

Ngữ Quân mỉm cười, cầm lấy ly nước trên bàn, hớp một ngụm, nói: "Cứ tưởng sẽ còn chậm được thêm vài ngày, hành động vẫn vô cùng lợi hại."

Người đàn ông bước lên, ôm ấp lấy cô, "Vẫn còn biết trở về, cái đồ không có lương tâm."

Bàn tay Ngữ Quân cũng choàng qua ôm anh ta, "Đương nhiên, chẳng phải để nhìn xem người cưới dạng mợ út thế nào mà, chú út của cháu?"

Người đàn ông buông cô ra, không hề có sự dịu dàng của việc xa cách lâu ngày gặp lại, bắt lấy người cô, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Cánh lớn cứng cáp rồi, trước kia em không dám nói chuyện với anh như vậy."

Ngữ Quân ý cười mang theo châm chọc, "Chú Út, là chú già rồi."

Người đàn ông nhìn cô thật sâu, nói: "Thu dọn đồ đạc, theo anh trở về."

Xe chạy nhanh tiến vào khu nhà giàu, dừng trước một tòa biệt thự màu trắng trước. Chỗ kiến trúc trắng toát kia là nơi mà từ nhỏ đến lúc mười lăm tuổi Ngữ Quân luôn sống ở đó, nhìn thấy nó trong đầu cô hiện lên đầy đủ ký ức. Mà người chú Út này của cô - Lục Văn Xuyên - trong toàn bộ quá trình đều có mặt tham dự trong đó, anh ta và cô không hề có quan hệ huyết thống, là nghĩa đệ của cha cô, vào lúc cha mẹ cô bị tai nạn xe cộ qua đời liền trở thành người giám hộ của cô và em trai cô.

Những người hầu trong nhà đều là các gương mặt xa lạ, đã không còn ai nhận ra được cô, hai người ngồi đối diện trên một bàn ăn thật nhiều món, tuy nhiên không có ai ăn uống gì, trong không khí tràn ngập sự bình tĩnh khác thường.

Ngữ Quân ho nhẹ một tiếng, nói: "Chú dạo này sống thế nào?"

Lục Văn Xuyên giương mắt nhìn cô, "Em có phải đang hỏi đến chuyện sau khi chúng ta nhất đao lưỡng đoạn đúng không?"

Ngữ Quân để đũa xuống, "Lục Văn Xuyên, chú nhất định phải nói như vậy sao?"

Lục Văn Xuyên lộ ra nụ cười trào phúng, "Như thế nào? Không được à?"

Ngữ Quân đứng lên, định chạy đi lại bị anh ta một phen giữ chặt, anh ta thảm đạm cười, trong lời nói mang một chút dữ tợn, "Lý Ngữ Quân, em đủ tàn nhẫn, ngày trước bảo đi là đi, ngay cả một cơ hội cũng không lưu lại cho anh. Em không để ý đến tiền của anh, đến cả học phí của Ngữ Trạch em cũng trả trở lại, nghiêm nghiêm túc túc cắt đứt không còn một mảnh."

Ngữ Quân trợn tròn đôi mắt, lạnh giọng nói: "Chúng ta giờ tại sao bắt đầu như vậy chú sẽ không quên chứ? Chú quên mất Lăng Lan rồi sao?"

Lục Văn Xuyên sửng sốt, Ngữ Quân bỏ ra tay anh ta ra, đi thẳng lên lầu hai.

Đi vào một cái phòng tận bên trong cùng hành lang, căn phòng trống rỗng, Ngữ Quân lại nghe thấy một loạt âm thanh tươi cười ngọt ngào, là Lăng Lan của cô, tựa như đang đứng bên cửa sổ ngửi mùi hương đóa hoa gần đó, cô ấy vẫy tay với cô: "Ngữ Quân, mau tới đây, thơm quá, cậu ngửi thấy không?."

Gió thổi bật tung bức màn màu lam nhạt, ánh lên làn váy trắng tinh của cô ấy. Không gian thay đổi, Lăng Lan lại đang khóc, còn người đàn ông vốn luôn ôn nhu kia đang vung dây lưng trong tay lên không chút lưu tình đánh vào đôi mông thịt tuyết trắng của Lăng Lan. Một roi đánh xuống, kèm theo tiếng xé gió, lưu lại dấu vết khiến người ta sợ hãi, Lăng Lan không dám tránh né, chỉ có sống chết chịu đựng, ánh mắt người đàn ông đảo qua nhìn Ngữ Quân, cô vẫn còn tuổi thiếu nữ đang ôm lấy mình ở góc phòng khóc.

Khi người đàn ông lại vung dây lưng lên lần nữa thì cô đã chạy đến ôm ống quần anh ta, vừa khóc vừa nói: "Em đồng ý, em đồng ý sẽ luôn ở bên anh, vĩnh viễn không phản bội." Ngữ Quân cắt đứt hồi ức, xoa nướt mắt trên mặt, trong lòng mặc niệm: Lăng Lan, thực xin lỗi.

Ngày hôm sau, Ngữ Quân ra mộ thăm Lăng Lan, bản thân Ngữ Quân cũng không biết vì sao cô lại trở về? Có lẽ, là Lăng Lan muốn cô, cho nên, cô trở lại. Trong hình Lăng Lan vẫn như trước đang dịu dàng cười, Lăng Lan của cô luôn luôn là như vậy, thản nhiên cười, cho tới bây giờ đều chỉ nhớ rõ người khác thật là tốt.

Buổi tối từ trên núi trở về, Ngữ Quân mơ thấy cô ấy, anh ta, còn có bản thân cô. Lần đó tự cô tùy hứng, đồng ý đi hẹn hò với anh chàng lớp trưởng luôn thầm mến cô. Kết quả bị Lục Văn Xuyên biết được, cô quỳ ở một bên, Lục Văn Xuyên thét ra lệnh Lăng Lan quỳ bên trong. Trên mông trần trụi, roi mây liền đánh xuống, Lăng Lan kêu lên một tiếng đau đớn, thân mình thuận thế nghiên tới trước, lại lập tức bị anh ta dọn xong tư thế, âm thanh giòn giã tiếng roi quất vào da thịt tựa như từng tiếng ma quỷ kêu, bản thân cô còn đi cầu xin anh ta, nhưng cứ như anh ta chẳng hề nghe thấy gì cả, vẫn như trước roi mây tàn nhẫn rơi xuống. Thịt trên mông Lăng Lan từ đỏ hồng đến trôi nổi xanh tím, anh ta rốt cuộc dừng tay lại, ngồi trước mặt cô nói: "Em cứ nhìn đi, em phạm sai lầm, Lăng Lan liền thay em chịu phạt, đây là quy tắc, chớ có quên." Nói xong, liền vô tình bỏ đi. Từ đó về sau, Ngữ Quân cũng không dám cùng nam sinh nào thân cận quá.

Lăng Lan học khá giỏi, còn bản thân cô thì không thích học hành, Lục Văn Xuyên đối với việc học tập luôn yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Có một lần, vì tức giận anh ta, cô cố tình nộp giấy trắng bài thi Anh ngữ, thầy chủ nhiệm tìm anh ta nói chuyện. Khi về nhà anh ta ném tờ bài thi trước mặt cô, cô vẫn ngang ngạnh không nhận sai, bày ra bộ dáng không khuất phục, anh ta tức giận muốn vung tay đánh cô, nhưng chung quy cũng không xuống tay mà là đem Lăng Lan kêu vào, cô thì xốc nổi muốn khiêu chiến với bản tính anh ta, nói nếu anh ta dám đánh Lăng Lan thì cô liền nhảy lầu. Anh ta chỉ đem cô cột chắc vào trên ghế, tự mình nhìn anh ta đánh phạt Lăng Lan như trước, nguyên nhân do Lăng Lan không có khuyên can cô, sau đó, anh ta còn đích thân giám sát, Lăng Lan với cái mông sưng đỏ lên còn phải giúp đỡ cô học bổ túc tiếng Anh. Ngữ Quân vẫn còn nhớ rất rõ sau sự việc xảy ra anh ta nói: nếu cô dám tự tìm cái chết, thì anh ta liền chính tay đánh chết Lăng Lan chôn cùng.

Ký ức anh ta lưu lại tựa hồ đều khiến cho cô sợ hãi, loại uy hiếp này so với bản thân bị đánh còn càng khiến người ta hoảng sợ hơn, nhìn thấy người đối với mình nhất mực ôn nhu che chở đều biến thành nỗi kinh sợ run rẩy. Anh ta đối với Lăng Lan luôn luôn là một kiểu quản thúc nghiêm khắc, ngoại trừ dùng để uy hiếp cô, có đôi khi Lăng Lan cũng bởi vì phạm sai lầm mà bị phạt. Ngữ Quân có lần đã lén nhìn thấy, Lăng Lan dựa người lên trên đùi anh ta, còn bàn tay anh ta thì giơ cao lên bành bạch đánh vào cặp mông trần trụi của cô ấy, Lăng Lan bị đau giãy dụa thân thể thật mạnh, anh ta liền càng thêm dùng sức đánh phạt.

Quan hệ của hai người họ trước sau vẫn luôn là vòng luẩn quẩn phức tạp, cha của Lục Văn Xuyên tái hôn cùng mẹ của Lăng Lan, cả hai đều tự mang theo đứa con riêng của mình. Lăng Lan là em gái trên danh nghĩa của Lục Văn Xuyên, có lẽ bọn họ hình như cho tới bây giờ cũng đều không có quá nhiều thân mật hoặc oán hận. Còn với Ngữ Quân và Lăng Lan thì càng giống như chị em ruột, cuộc sống tình bạn ấm áp đó như một bộ phim khắc sâu vào trong lòng Ngữ Quân.

Ngữ Quân bọc chăn xoay người, híp mắt suy nghĩ liền thấy bên giường ngồi một người, đột nhiên bừng tỉnh. Lục Văn Xuyên nhìn cô, ánh mắt ôn nhu.

Ngữ Quân ngồi dậy, "Làm sao anh vào được?"

Lục Văn Xuyên nói: "Gọi em dậy ăn điểm tâm."

"Em lập tức rời giường, anh cứ đi trước đi."

Lục Văn Xuyên gật gật đầu, đi tới cửa, đột nhiên nói: "Mấy năm qua, mặc kệ em hận anh hay là trách anh, anh hi vọng chúng ta có thể thử buông bỏ chuyện đã qua, một lần nữa bắt đầu, Ngữ Quân, em hãy quên Lâm Mặc Khôn đi, quên Lăng Lan đi, chỉ có hai người chúng ta, một lần nữa bắt đầu."

Ngữ Quân sửng sốt: "Làm sao anh biết Lâm Mặc Khôn?"

Lục Văn Xyên quay đầu lại, nhếch môi cười, "Anh làm sao có thể không biết tình địch của mình? Không phải em cũng vì trốn tránh hắn ta mới có thể trở về."

Nói xong, đẩy cửa đi ra ngoài. Ngữ Quân vuốt chiếc vòng nơi mắt cá chân, Lăng Lan, cậu hiểu mình, đúng không? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net