Ngợp trong vàng son - Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6

Phiên ngoại



Nắng gắt cuối thu khiến thời thiết có chút nóng bức dọa người, nhưng thắng là ở chạng vạng gần tối, những cơn gió lạnh nhẹ nhẹ làm cho người ta bỗng nhiên có cảm giác e sợ.

Ngữ Quân một thân quần jean màu lam, áo thun trắng trang phục đơn giản đang chạy trong đám đông người tới lui di chuyển. Chợ đêm đều là những người đi tản bộ sau bữa cơm chiều, nhàn nhã bước đi, chỉ có mình Ngữ Quân bước chân vội xuyên qua, còn thường thường quay về phía sau nhìn, tìm một hồi không thấy hình dáng người kia, khóe miệng không khỏi lộ ra mừng thầm, đi đến quán bán thức ăn vặt, quyết đoán muốn lấy mười que xiên thịt dê nướng.

Nghe hương vị thịt thơm nức, nước miếng đều sắp chảy ra, cô nàng không tiền đồ này chẹp chẹp cái miệng, thúc giục anh chàng Tân Cương trẻ tuổi nướng thịt nhanh lên, tiếp nhận xiên thịt nướng chín, thiếu chút nữa cảm động khóc lên, vừa mới định khí phách hào hùng cầm một chuỗi đưa vào trong miệng, liền nhìn thấy anh đứng ở bên cạnh mình, vẻ mặt tuấn tú bên dưới cái mũ lưỡi là một bộ dạng tựa tiếu phi tiếu, cùng với bên tai là âm thanh trúc trắc tiếng Phổ Thông anh chàng người Tân Cương đang rao hàng thật to, Ngữ Quân xấu hổ đứng nguyên ở chỗ này, khóe miệng xé ra một vẻ mĩm cười chân chó so với khóc còn khó coi hơn nhiều.

Lâm cửu gia ngồi đối diện cô, không nói gì trông nom cô ăn ngốn nga ngốn nghiến như hổ đói. Trên bàn lớn có không ít người, Ngữ gân cổ nói to: "Sao anh tìm được em?"

Lâm Mặc Khôn lấy khăn tay lau sạch sẽ khóe miệng đầy dầu của cô, nhạt giọng hỏi lại: "Em nói thử xem đi?"

Ngữ Quân dẩu dẩu cái miệng, "Sớm biết sẽ không chơi đùa được mà, chẳng ý nghĩa gì cả."

Lâm Mặc Khôn buồn cười nhìn bà xã nhà mình, "Không phải em nói muốn chơi đùa sao? Còn đối với anh lấy cái chết ra ép."

Hôm qua, cô gái nhỏ buổi tối chết sống không chịu ngủ, quyết quấn quít lấy anh nói, ngày mai để cho anh với cô mặc trang phục tình lữ, sau đó ở phía sau theo dõi, truy đuổi cô, Lâm Mặc Khôn không thèm trả lời, Ngữ Quân ngay tại giường cuộn thành một cục giả bộ dáng vẻ nhỏ bé đáng thương, Lâm Mặc Khôn bị cô quấy rầy đến chịu không nổi, đồng ý, kết quả mới có ngày hôm nay xảy ra.

Ngữ Quân sắc mặt đỏ bừng, "Em lại cảm thấy thực kích thích mà, anh nghĩ xem a, anh đóng vai sát thủ lãnh khốc, em ấy hả, chính là nữ gián điệp, sau đó, anh phụng mệnh đi theo dõi bắt em, nhưng mà thế nào, kỳ thật chàng sát thủ kia đã yêu cô gái này mất rồi, chao ôi, đầy gút mắt rối rắm a."

Lâm Mặc Khôn cúi người ghé sát vào cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu, "Bảo bối, em là một phụ nữ có thai, ít chịu tí chút kích thích thì tốt hơn."

Ngữ Quân bị luồng âm thanh gợi cảm của anh mê hoặc, nháy mắt mấy cái, "Chồng, anh không biết anh hiện tại chính là một sự đại kích thích sao? Cả ngày cứ hấp dẫn em."

Lâm Mặc Khôn không để ý tới viên đạn bọc đường của cô, ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh trang trọng nói, "Sau này, bớt cùng Chu Thuyền xem ba cái mớ phim thần tượng linh tinh thiếu dinh dưỡng đó đi, cả ngày suy nghĩ vớ vẩn."

Ngữ Quân dẹt dẹt miệng, bắt đầu từ một khắc kia biết được đã mang thai, cuộc sống của cô chẳng yên ổn trôi qua. Trước tiên là nhanh chóng giải quyết chung thân đại sự của cô và Lâm cửu gia, sau đó, chính là bị Lâm cửu gia chặt chẽ quản thúc trông chừng, khiến cho bản thân mình giống như một con gấu trúc, thành một quốc bảo. Cái này không cho, cái kia không được, kỳ thật, hiện tại cô vẫn còn chưa lộ bụng ra, mà đã bị áp bách như vạy, Ngữ Quân hậm hực. Nhưng Lâm Mặc Khôn lại không nghĩ như vậy, người phụ nữ này sau khi mang thai, tí xíu tự giác của người sắp làm mẹ cũng đều không có, so với trước kia càng thích làm khó, trái ra ý tưởng này, phải nghĩ ngợi đến cái kia, Lâm Mặc Khôn nóng nảy, chỉ có thể cưỡng chế trấn áp.

Hai người mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, Ngữ Quân quỷ linh tinh tiến đến bên cạnh anh, "Chồng a, chúng ta về nhà đi, em ăn xong rồi."

Lâm Mặc Khôn ném cho cô một cái liếc mắt, "Ăn xong rồi sao?"

Ngữ Quân đáng yêu gật đầu, Lâm Mặc Khôn tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, sau đó, hai tay véo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đối với cô, căm giận giáo huấn: "Sau này còn dám tùy tiện ăn quán ven đường, xem anh thu thập em như thế nào."

Ngữ Quân vội vàng vuốt ve móng vuốt to lớn của anh, xoa bị khuôn mặt bé nhỏ bị anh nắm đỏ hồng, "Đau--"

Anh tiếp tục bình tĩnh liếc nhìn cô, "Đáng đời."

Ngữ Quân ngạnh cổ, u oán nhìn anh, "Đối với một đại mỹ nữ như em đây mà anh cũng xuống tay được, chậc chậc, ai ôi." Làm bộ thở dài.

Lâm Mặc Khôn nhìn cô ra vẻ trẻ con, châm biếm mắng: "Cô gái à, mặt mũi của em đâu mất rồi?"

Ngữ Quân cười hì hì trưng bộ mặt tỉnh bơ, ôm hông anh, ngẩng đầu lên, "Đây này!"

Hôn lễ của cả hai luôn luôn là tổn thương cứng rắn mà Ngữ Quân nhớ mãi không quên, bởi vì thời gian gấp gáp, hết thảy đều là một tập đoàn chuyên nghiệp một tay làm thành, tuy rằng chất lượng rất tốt, nhưng mà giống như là ý tưởng của người xa lạ, Ngữ Quân chỉ giống như một diễn viên bị trùm lên trang điểm, trang phục, y theo kịch bản là có thể diễn. Thỏa mãn duy nhất chính là, Lâm Mặc Khôn mời Vương Bành thần tượng của cô đến hát bài chúc mừng, Lâm Mặc Khôn nhìn thấy vẻ mặt sùng bái, bộ dạng fan girl của cô, tức thì lộ ra tròng trắng mắt.(ý là LMK tức giận trợn mắt trắng nhách ấy mà)

Ngữ Quân lý lẽ hùng hồn, người con gái nào không có thần tượng a? Cô cũng là một nữ thanh niên đứng dưới ngọn lửa hồng chủ nghĩa xã hội a. Cho nên khi người phụ nữ 'đã có chồng mà vẫn còn tự cho rằng mình là một nữ thanh niên' này đứng ở hội trường trong đêm nhạc hội của Vương Bành thì Chu Thuyền kinh sợ, Cửu gia bạo nộ rồi, đương sự còn không hề tự giác quơ quơ cây gậy huỳnh quang lớn, gân cổ hò hét cổ vũ cuồng nhiệt.

Ngữ Quân trong buổi biểu diễn cùng một đám rất nhiều rất nhiều người giống như kẻ điên nhảy nhót la hét chói tai. Chu Thuyền ở bên cạnh cô nhìn thấy mà nhất kinh nhất sạ (trạng thái tinh thần quá mức lo lắng hoặc hưng phấn làm cho người khác lo lắng), vị tổ tông này a!

Thật vất vả chịu đựng đến khi đêm diễn kết thúc, hai người nắm tay trở về, Ngữ Quân vẫn còn ở trạng thái hưng phấn, gõ nhịp ca hát vang lên, Chu Thuyền bĩu môi, "Một tên tiểu bạch kiểm cũng đáng để chị mạo hiểm bị ăn đòn đi phiêu lưu, trốn ra ngoài xem đêm nhạc hội của anh ta."

Ngữ Quân hoàn toàn không thèm để ý, "Cái gì mà tiểu bạch kiểm? Đó là thần tượng của chị, ai, so với Cửu thúc của em thì gần gũi nhân dân hơn."

Chu Thuyền mở miệng mát rượi, "Khí tràng của Cửu thúc em, há nào một tiểu minh tinh có thể so sánh."

Ngữ Quân híp mắt, cười gian, "Ồ, chị biết nhé, em chính là đại thúc khống." (nghĩa là người có tư tưởng yêu thích những người đàn ông lớn tuổi hơn mình rất nhiều.)

Lại kề sát vào Chu Thuyền, ý vị thâm trường nói, "Cái người Cổ Xuyên kia cũng không tồi."

Chu Thuyền một bộ dạng bị ngẹn trên mặt, căm giận liếc cô một cái, Ngữ Quân cười đắc ý, đã bảo hai người bọn họ không bình thường mà, yeah. Tâm tình tốt đẹp này của Ngữ Quân luôn luôn duy trì đến khi thấy người chồng kia của cô trưng ra vẻ mặt sưng xị, Lâm Mặc Khôn canh giữ ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy cô liền nắm lấy cổ tay cô, ngay trên cái mông độp liền hai cái roi bản to, ngay trước mặt Chu Thuyền cùng một nhóm tài xế, quản gia, một chút mặt mũi cũng để cho cô. Ngữ Quân xấu hổ đến rụt sát cổ, nước mắt nhất thời tủi thân tràn đầy hốc mắt, cúi đầu, bị áp suất thấp của chồng cô dọa đến sợ hãi.

Mọi người cũng sợ hãi không biết nên làm thế nào cho phải, Lâm Mặc Khôn nhìn cô, lạnh lùng, "Em theo anh đi vào." Ngữ Quân lấy dáng vẻ cô vợ nhỏ đi theo vào nhà, sau đó đến trong thư phòng.

Lâm Mặc Khôn dựa vào bàn ở thư phòng, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm vào cô vợ nhỏ.

Ngữ Quân cũng liếc trộm anh, "Chồng, em sai rồi, anh nể mặt đứa nhỏ trong bụng của em, tha cho em đi."

Lâm Mặc Khôn hừ lạnh một tiếng, Ngữ Quân lại sờ sờ bụng của mình, bi thương lầm bầm lầu bầu: "Con à, mẹ thực xin lỗi con, mẹ biết, đợi lát nữa mẹ bị đau, con cũng sẽ đau, là mẹ vô dụng bảo vệ con không nổi, hu hu."

Lâm Mặc Khôn tiếp tục hừ lạnh, "Tiếp tục, diễn không tệ a, có phải hay không muốn ký hợp đồng làm diễn viên với Chu Quân Hào a? Sao hả?"

Ngữ Quân thu lại thần sắc, nhỏ giọng than thở lên: "Em có chừng mực, không sẽ xảy ra chuyện."

Cô không nói, cơn tức của Lâm Mặc Khôn có lẽ còn sẽ không dâng lên, "Có chừng mực? Em một phụ nữ có thai đi xem nhạc hội, em nói em có chừng mực? Tìm đòn phải không?" Nói xong, liền túm kéo quần cô xuống, trên cái mông trắng nõn, bành bạch cho hai phát thật mạnh. Ngữ Quân đã có khoản thời gian rất lâu không bị dạy dỗ qua rồi, đau đớn trên da trở nên càng mẫn cảm, hai cái bàn tay sắt đi xuống, ấn lên rõ ràng hai dấu bàn tay đỏ tươi. Ngữ Quân che chở cái mông, lui về phía sau mấy bước, lại cảm thấy xấu hổ, muốn kéo quần lên.

Lâm Mặc Khôn chỉ thẳng về phía cô, quát: "Không được kéo lên, cởi quần ra."

Ngữ Quân tính xấu cũng nổi lên, gân cổ lên cãi, "Em chỉ có đi coi nhạc hội mà thôi, có cái gì không đúng? Dựa vào cái gì mang thai lại phải giống như ngồi tù, cái gì cũng không thể làm, còn nói là tốt với em, nói đến cùng còn chẳng phải cùng vì con nhỏ, em xem ra anh cho rằng con quan trọng hơn nhiều so với em!" Nói xong, bản thân liền ủy khuất khóc lên.

Lâm Mặc Khôn tức giận không biết nên nói cái gì, lặng lẽ trong chốc lát, trầm giọng nói: "Em là vì giận dỗi anh, hay là thật sự không biết anh làm vậy là vì tốt cho ai?"

Ngữ Quân cúi đầu, quệt mồm, khóc thút thít trong chốc lát, rầu rĩ mở miệng: "Là vì giận dỗi anh."

Lâm Mặc Khôn nghe được đáp án của cô, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, gương mặt cũng dịu đi rất nhiều, lại nói tiếp, ngữ khí cũng ôn nhu rất nhiều: "Vậy bản thân em cũng biết chuyện mình làm là không đúng?"

Ngữ Quân gật gật đầu, nghẹn ngào: "Em chính là muốn đi xem nhạc hội."

Lâm Mặc Khôn kéo cô đến trước mặt mình, "Nhưng mà, bây giờ là thời kì đặc biệt, em liền nhẫn nhịn một chút không được sao?"

Ngữ Quân mày nhíu lại ngẩng đầu, nhìn anh, "Em cũng biết, em cũng thương con." Nói xong, bàn tay chụp lên bụng của mình.

Lâm Mặc Khôn giả bộ tức giận, "Thật sự?"

Ngữ Quân gật đầu, ngữ điệu rầu rĩ: "Anh thật sự coi em là đứa ngu ngốc cái gì cũng không hiểu sao?"

Lâm Mặc Khôn nhíu mày, "Em có hiểu biết là tốt rồi, anh cũng không cần lãng phí võ mồm, mười roi, tự mình đếm số, đếm sai cũng đừng trách anh phạt em."

Ngữ Quân lại bĩu môi, Lâm Mặc Khôn cũng không quản cô, bàn tay liền vung lên cái mông tròn vo, Lâm cửu gia vẫn luôn là phong cách nhất quán của anh, nếu là trừng phạt liền tuyệt không có thể lừa dối qua loa được, từng roi từng roi đều là thực đánh thực dạy, mông thịt liền dần dần run rẩy loạn choạng lên, sau đó, nhiễm lên một màu hồng xinh đẹp. Ngữ Quân lần lượt từng roi đếm số, mười roi cũng không phải rất khó chịu đựng, so với trước kia cái này quả thực chỉ là một bữa ăn sáng, nhưng có thể sắp làm mẹ rồi, trở nên bị chìu chuộng hỏng mất, vậy mà lại khóc giống như nước sông Hoàng Hà vỡ đê tràn ra.

Lâm Mặc Khôn đánh xong mười roi, liền nhanh chóng nâng quần cô lên, ôm Ngữ Quân vào trong ngực, dỗ dành: "Được rồi, được rồi, đừng khóc."

Ngữ Quân dùng tay áo lau lau nước mắt, sờ sờ bụng của mình, nhỏ giọng nói: "Cục cưng, thực xin lỗi."

Lâm Mặc Khôn buồn cười nhìn cô, Ngữ Quân ngẩng lên thấy anh, có chút bị người phát hiện bí mật xấu hổ và thẹn thùng, "Anh nhìn cái gì?"

Lâm Mặc Khôn cười dịu dàng, xoa xoa tóc cô, "Nhìn đại mỹ nữ là em."

Ngữ Quân ngượng ngùng cúi đầu, thì thào: "Ừm, em chính là đại mỹ nữ." Trong giọng nói vẫn còn vang tiếng nấc, Lâm cửu gia cười ngã ngửa.

Sau của sau đó nữa, ông Lâm và bà Lâm sinh ra một đôi song sinh đáng yêu, lại sau đó nữa, bệ hạ cùng nữ vương trải qua cuộc sống hạnh phúc, mãi luôn tiếp tục hạnh phúc thêm... Ha ha ha

---------------------------------------------------------------------------------------------

Đã hoàn xong bộ truyện, rất cảm ơn các bạn bè, anh chị em gần xa đã ủng hộ, theo dõi, bình luận cũng như bầu chọn cho truyện. 

Chân thành cảm ơn  - Hẹn gặp lại trong dự án khác (nếu có) \(^o^)/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net