Chương 10: Đúng là một nha đầu phiền phức (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mạnh Dĩ giả vờ không quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải đưa mắt nhìn ra ngoài bệ cửa sổ. Nhưng không thấy nữa.

Không biết đã đi đâu.

Cậu thấy hơi bồn chồn, ngay lập tức quay mặt đi, cố gắng chú tâm vào việc tiếp nhận những gì phu tử đang giảng. Tiếng phu tử ôn tồn giảng giải bên tai, nhưng cậu chẳng nghe lọt từ nào.

Đúng như Mạnh Dĩ lo sợ, chỉ một lúc sau đã có tiếng la oai oái bên ngoài. Phu tử ngừng giảng, gương mặt thâm trầm có chút khó đoán, cậu cúi gằm mặt, biết bản thân đã bị lộ nhưng vẫn đợi phu tử mở lời trước.

Người hơi nhẹ giọng:

- Mạnh Dĩ, con theo ta học được mấy năm rồi?

Từng cột mốc thời gian lướt qua trí não cậu, Mạnh Dĩ không ngần ngại trả lời:

- Cũng đã được ba năm, thưa thầy.

Thầy đồ Kiêm - vị phu tử giỏi nhất làng bên mà Mạnh Dĩ vẫn theo học - hiện tại vẫn trầm ngâm khó hiểu. Người đặt cuốn Bách gia chư tử xuống bàn gỗ, giọng khàn khàn nhưng vẫn rất chắc chắn và rõ ràng:

- Từ mai, có lẽ con nên tự luyện tập thêm một mình.

Mạnh Dĩ thoáng chút ngỡ ngàng.

- Thưa thầy...

Phu tử cười cười, không nói không rằng lần lượt cất những cuốn sách đã có phần cũ kĩ vào túi vải. Trước khi đi, người nhìn thẳng vào Mạnh Dĩ, đôi mắt lúc nào cũng nhìn đi xa xăm, lúc này lại đích xác nằm trên người cậu.

- Con nên thử hỏi lại ý mẫu thân. Thanh Trúc đường ở Nhữ Hóa là một nơi không tồi. Không nên tự chôn vùi, lãng phí thiên bẩm như vậy.

Nói rồi, bóng phu tử khuất sau rặng liễu, có gì đó tiêu dao, tĩnh lặng. Mạnh Dĩ không đuổi theo, mà thở dài gấp cuốn sách lại.

Có lẽ phu tử cũng đã biết.

Cuốn Bách gia chư tử này, thực ra với Mạnh Dĩ mà nói vốn không phải là một trở ngại khó khăn. Ngay từ lúc bắt đầu đọc sách thánh hiền, cậu đã nở rộ một tài năng thiên bẩm, chỉ cần nhìn mặt chữ một lần đã có thể nhớ được hầu hết nội dung, thậm chí còn có thể nhớ đến chính xác từng câu chữ. 

Mạnh Dĩ đặc biệt là một đứa trẻ già dặn trước tuổi, nhiều lúc có những suy nghĩ khác hoàn toàn so với những đứa trẻ khác. Nếu những đứa trẻ khác có khả năng này, e là ít ai biết cách phát huy nó thay vì cứ mãi bị lệ thuộc vào. Nhưng Mạnh Dĩ lại khác, cậu có thể nhớ được nội dung rất nhanh, nhưng chưa bao giờ xem đó là thứ thuộc về mình, thay vào đó, cậu tự ngẫm cái cốt lõi của vấn đề, nghĩ theo cách hiểu cá nhân, và rồi chuyển nó thành sở hữu của mình. 

Nhiều người, bao gồm cả phu tử có lẽ sẽ thấy cậu thật thông minh. Nhưng Mạnh Dĩ biết, cái suy nghĩ kia xuất phát từ chính bản thân cậu, cậu ghét việc phải "dùng" những thứ không phải của mình. Nói cách khác, đó chỉ là một sự ích kỉ có phần khác lạ đang nhen nhóm trong cái tôi của một đứa trẻ mới 9 tuổi. 

Mạnh Dĩ không thích người khác nói nhiều về sự thông minh của cậu. Thực ra cậu thấy nên gọi đó là sự luồn lách có quy củ, biết thời biết thế, biết tiến biết lui. Vì thế nên, cậu luôn tỏ ra bản thân không có gì cả, chỉ điều chỉnh mọi thứ theo một mức độ bình thường, ngay cả yêu cầu chuyển sang Thanh Trúc đường học của mẫu thân, cậu cũng phớt lờ nó đi. Thay vì nói cậu khiêm tốn, hãy cứ nói cậu lười biếng, chỉ đơn giản là không thích thì hơn.

Phu tử có lẽ cũng để ý đến điều này trong Mạnh Dĩ. Một người giỏi trong một lĩnh vực luôn nhanh nhạy trong lĩnh vực ấy. Phu tử cũng vậy. Ông ấy biết cậu không hứng thú lắm, nhưng rõ là, chỉ mới mấy tháng gần đây, tần suất khác thường của Mạnh Dĩ tăng lên khá nhiều. Đại để, tất cả bắt đầu từ lúc nhà họ Mạnh xuất hiện thêm một nhị tiểu thư. 

Thầy đồ Kiêm có nghe qua về việc đó, không lấy làm ngạc nhiên lắm cho đến khi ông thấy thái độ khác lạ của Mạnh Dĩ. Tiểu tử lười biếng này trong lúc học sẽ thường mông lung, lơ là bỏ quên hiện thực, nhưng bây giờ lại giả vờ chăm chú học hành. Phu tử có lẽ đã có suy nghĩ: đứa trẻ này chẳng nhẽ lại bày trò, cho đến khi chính người nhìn thấy một đôi mắt nâu đứng thập thò bên cửa. Mạnh Dĩ, trùng hợp thay cũng thỉnh thoảng nhìn về phía ấy. Thậm chí, cậu còn làm một hành động mà trước giờ cậu chưa từng làm: hỏi bài phu tử. 

Phu tử dĩ nhiên thấy thật kì quái. Và có cái gì đó mách bảo người, hai đứa trẻ này cần khoảng cách. 

Một thời gian trước, người đã từng nhắc đến Thanh Trúc đường trước mặt mẫu thân Mạnh Dĩ, nhưng lúc đó cũng thấy qua thái độ của tiểu tử này, nên không quá hối thúc. Nay lại có sự chuyển biến, mặc dù không rõ có giống như trực giác mách bảo người hay không, nhưng phu tử vẫn quyết định khuyên răn Mạnh Dĩ. Không nên tự chôn vùi, lãng phí thiên bẩm như vậy.

Nhưng thực ra, ý trong câu nói cũng không hoàn toàn đúng ý của nó cho lắm. 


Nửa đêm trong học đường nhỏ của thầy đồ Trịnh Kiêm, sáp nến vẫn còn bập bùng lửa cháy. Bên ngoài, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ mà vang động khắp con phố. 

Phu tử mở cửa, gương mặt không có gì là ngạc nhiên khi nhìn thấy một cậu bé thân vận y phục xanh thanh thiên, hai mắt đen láy sáng ngời đang cười mỉm nhìn mình. Hơi phẩy tay, ý người muốn mời cậu bé kia vào. 

Cánh cửa khép dần lại, phu tử chậm rãi bước lại gần chiếc bàn gỗ giữa phòng, nơi mà có một cặp mắt tinh ranh đang dõi theo mình. Người hỏi:

- Con đến đây có chuyện gì sao, Mạnh Dĩ?

Mạnh Dĩ hơi nheo mắt, khóe miệng cong lên, từ ống tay áo rút ra một chiếc khăn lụa mỏng. Khăn lụa mềm mại đặt xuống bàn gỗ, trên đó có hình thêu một đôi uyên ương đang quấn quýt nhau, cùng một lời đề với nét chữ bay bổng, uốn lượn: 

"Nhất sinh bất hối, gia gia luyến luyến. Trịnh Kiêm đề từ"

Rồi từ ống tay kia, cậu lấy ra một quyển sách có phần cũ, cũng đặt xuống bàn bên cạnh khăn lụa, cười nói:

- Người quên sách.

Sau câu nói ấy, là sự trầm ngâm của cả đôi bên. Một lúc lâu sau, cậu nghe thấy thoang thoảng tiếng phu tử cười, nhàn nhạt như nước trà nguội.

- Con quả là một đứa trẻ cổ quái!

Không phải đứa trẻ thông minh, mà là đứa trẻ cổ quái. 

Mạnh Dĩ chắp tay vái tạ, rồi thu người, mắt hơi liếc về chiếc khăn lụa uyên ương trên bàn. Nhưng cậu lại không hề lên tiếng mà chỉ trầm ngâm. 

Trịnh Kiêm, lúc này đang chuẩn bị một tách trà nóng mang ra, từ tốn rót cho cậu một chén, nhoẻn miệng:

- Kỉ vật này là của một vị bằng hữu đem tặng lại cho ta, còn chữ trên ấy là do ta đề. 

Chữ thì tất nhiên là do người đề, nhưng còn vị bằng hữu kia, thì Mạnh Dĩ không chắc chắn lắm. "Gia gia luyến luyến" - cũng là ý vị thật bất thường...


Cho đến lúc ra về, trong đầu Mạnh Dĩ vẫn loáng thoáng thoắt ẩn thoắt hiện bóng dáng cô đơn lẻ loi, nhưng lại có chút gì đó thanh cao, tiêu dao ấy. Chợt nhớ đến câu chuyện phu tử vừa kể, cậu bật cười. Trong đêm, tiếng cười của cậu nhẹ nhàng thoảng qua nhưng lại có chút gì đó nặng nề trong tâm trí.

Ảo não bước đi, cậu thầm xem như chuyện ngày hôm nay chưa xảy ra, cậu chưa từng đến nhà phu tử, cũng chưa nghe câu chuyện ấy.  Để cho tâm thanh thản, không quá gấp gáp suy nghĩ mà mắc phải sai lầm.

Cánh cửa sau của Mạnh phủ mở hờ, Mạnh Dĩ đẩy nhẹ, có tiếng cót két của cửa cũ vang lên. Phía sau cánh cửa, một bóng dáng gầy gò, run run trong gió lạnh, nhìn thấy cậu đã về liền ngay lập tức luồn ra sau cậu đóng cửa lại, lo lắng hỏi:

- Thiếu gia, không bị ai phát hiện chứ?

Mạnh Dĩ thở một hơi:

- Không có.

Người trước mặt nghe thấy thế, vội thở phào một cái, bộ dạng lo lắng thấp thỏm. Cậu thấy có chút ấm áp, liền dìu người ấy cùng bước trên dọc đường đi vào hậu viện, vừa đi vừa ân cần hỏi:

- Nhũ mẫu, con thấy sau này người nên chăm sóc tiểu nha đầu ấy nhiều hơn.

Nhũ mẫu hơi ngạc nhiên, bà nhìn bộ dạng đăm chiêu có phần không đúng tuổi của Mạnh Dĩ, rồi lại nhìn xa xăm.

- Thiếu gia, ý người là sao? 

Mạnh Dĩ cắn nhẹ môi dưới, hiếm hoi lắm mới cười lên một cái. Lúc này, trông cậu mới đúng là một đứa trẻ 9 tuổi, thế nhưng câu nói phát ra từ cửa miệng lại có phần chững chạc, trưởng thành:

- Có lẽ con sẽ phải đi xa một thời gian...

Cậu lại nhớ tới câu nói cuối cùng của phu tử trước lúc ra về. Chợt cảm thấy, đúng là: Chấp niệm là một thứ mà kẻ thức thời không nên có. 

Thế nhưng, Mạnh Dĩ không hề nói muốn trở thành kẻ thức thời. Cậu không chắc mọi chuyện có theo chiều hướng mà phu tử nói hay không, nhưng hiện tại có một điều cậu biết chắc: Nha đầu ấy lúc nào cũng bị phiền phức theo đuôi. Còn cậu, hiện tại lại rất thích có chút phiền phức cho chính mình. 


Đôi lời bạn tác giả: Ban đầu định xây dựng bạn Dĩ với hình tượng soái ca, gian manh các kiểu, sau thôi thì lỡ rồi, đành xây dựng hình tượng nam chính thê nô, tự thích dính vào phiền phức chỉ vì nữ chính vậy -))) Mà bạn Dĩ cũng được tính là xuất sắc ấy chứ, có tài năng thiên bẩm, suy nghĩ chín chắn từ khi còn nhỏ ngay cả khi được sống trong nhung lụa. Chỉ có điều hơi lười nhác với tính tình có phần không hướng thiện chút thôi -))) Không hướng thiện chỗ nào, hồi sau sẽ rõ. XD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net