Chương 11: Muội ấy không biết thì có sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu nha đầu ấy tên Ngu Mĩ.

Thực cũng không phải cái tên mà mẫu thân của muội ấy đặt cho, mà là cái tên sau khi trở thành nhị tiểu thư Mạnh Gia mới có. Mạnh Dĩ không biết tên thật của muội ấy là gì, vì cậu chưa bao giờ tự bắt chuyện với muội ấy.

Cậu nhớ có một lần duy nhất, và cũng là lần đầu tiên cậu nói chuyện với nha đầu. Ngày hôm đó, cậu không nhớ rõ là ngày nào, chỉ nhớ nha đầu lại bị đám nha hoàn ăn hiếp, ép muội ấy cầm giỏ đựng đi ra ngoài ruộng bắt tôm tép. Việc này vốn dĩ chẳng phải việc của một tiểu thư cần làm, và cũng không phải thứ mà một Mạnh gia giàu có cần thiết. Nhà bếp Mạnh Gia lúc nào cũng có thể lên hỏi trưởng quầy - người giữ sổ sách chi tiêu - để lấy tiền mua thức ăn hàng tháng. Mạnh Gia vốn dĩ chẳng hề thiếu thốn đến mức phải bắt nha hoàn hay gia nhân, đây lại còn là nhị tiểu thư, tự đi kiếm thức ăn.

Cậu biết đây lại là một trò hiếp đáp mà mẫu thân cậu cho là "lặt vặt". Lẽ ra, một người thông minh như mẫu thân cậu vốn dĩ không cần phải ra tay trực tiếp như thế. Nếu không có bàn tay bà nhúng vào, chắc chắn đám người làm cũng không có cái gan to đến mức dám đi bắt nạt tiểu nha đầu. Có lẽ, mẫu thân cậu muốn thể hiện một điều gì đấy...


Tiểu nha đầu ấy hoàn toàn không biết. Nhưng cũng phải thôi, ngay đến chính cậu còn không thèm để ý, bản thân đã làm bao nhiêu chuyện cho muội ấy.

Đôi khi bản thân mặc dù làm không công, không lợi ích cho một ai đó, nhưng vẫn cứ tiếp tục làm, tiếp tục giúp đỡ người đó, mặc kệ người đó có biết hay không.

Mạnh Dĩ tự gọi là sự lãng phí thời gian có chủ đích.


Cậu mười tuổi, nha đầu kia thoáng chốc cũng đã bảy tuổi.

Nhũ mẫu nói, nha đầu ấy chưa bao giờ được đón sinh thần* cùng người thân, và có lẽ năm nay cũng vậy. Cậu lén lút vào bếp đêm khuya, tự tay làm cho nha đầu một bát mì trường thọ*. Nhưng khả năng bát mì ấy có thể ăn được là rất thấp. Dĩ nhiên cậu thấy thất vọng, bản thân ngay đến bát mì còn không làm được. Cuối cùng vẫn phải nhờ đến nhũ mẫu, bát mì trường thọ với ý nghĩa đặc biệt mới đến được tay nha đầu.

So với mẫu thân, Mạnh Dĩ còn thân với nhũ mẫu hơn cả. Bởi người chân quê thường hiền lành, mộc mạc, mà nhũ mẫu có hoàn cảnh đặc biệt, thế nên đối xử với cậu cũng khác với mọi người. Từ ngày có thêm nha đầu, Mạnh Dĩ dường như suy tâm nhiều hơn. Nhũ mẫu cảm nhận thấy, một đứa trẻ từ trước đến nay dường như chưa từng quan tâm tiền bạc, uy quyền, giờ lại dè chừng nó từng chút một.

Bà biết, tình cảm của Mạnh Dĩ với nha đầu có chút gì đó khác so với tình huynh muội. Vì hai người có khi còn chẳng phải huynh muội ruột thịt kia. Song bà tự nghĩ, trẻ con khi lớn rồi, có lẽ cũng sẽ quên đi những cảm xúc mới chớm thuở còn bé. Mạnh Dĩ không phải người có thể bị bó buộc mãi, rồi thời thế biến động, cậu cũng sẽ khác đi, có khi chẳng còn được sự thoải mái như bây giờ.

Những gì mà Mạnh Dĩ làm cho nha đầu, nha đầu hoàn toàn không biết. Nhũ mẫu có đôi lần thấy thắc mắc, liền kéo cậu lại mà hỏi. Nhưng Mạnh Dĩ không nói rõ, chỉ cười cười:

- Con cũng không rõ nữa. Người nói xem, chỉ là đột nhiên muốn để ý nhiều hơn người khác một chút thôi.

Cho dù muội ấy không biết cũng không sao.


Mạnh Dĩ không nói ra, người thứ ba chứng kiến sự việc như bà thì thật sự có chút day dứt.

Nha đầu vốn không phải đứa trẻ tinh ranh, nhưng rất biết nhìn sắc mặt người khác mà sống. Ở con bé có chút nhút nhát, khó gần, cũng lại có chút gì đó mạnh mẽ, kiên cường đến kì lạ.

Sống gần với con bé một thời gian, nhũ mẫu giật mình nhận ra những gì mà bà cảm nhận trước đó về nha đầu hoàn toàn không đúng. Vừa sinh ra đã không có phụ mẫu, biết nẫy biết bò trong phòng củi bẩn thỉu hôi hám, lớn lên chút nữa thì bị thúc phụ bắt đi làm trò tiêu khiển. Nhiều lúc nghe con bé vừa cười hiền vừa kể, bà như muốn phát điên lên. Chuyện làm gì có đáng cười đến thế.

Có lẽ thói quen nhìn thái độ người khác của nha đầu là do quãng thời gian trước đó mà ra. Khi nói chuyện với con bé, nhũ mẫu để ý thấy nha đầu rất hay tránh ánh mắt của bà. Khi ấy bà không biết, chứ nha đầu cũng đã cảm nhận được bà có điều khó nói trong lòng. Chỉ là, nha đầu hoàn toàn không biết điều ấy là gì. Con bé không có lấy một người bạn, người duy nhất chịu nói chuyện, giúp đỡ nha đầu, có lẽ chỉ có mỗi mình nhũ mẫu thôi. Nó không muốn mất đi chỗ tựa duy nhất của mình trong căn nhà rộng lớn trống trải này.

Vì, dù chỉ là một chỗ bám víu bé nhỏ, cũng tạo cho nha đầu động lực để ở lại. Nơi đây còn có người mà nha đầu hằng ngưỡng mộ, người ấy lúc nào cũng rạng rỡ như ánh dương, sáng ngời, hoàn hảo. Nha đầu biết bản thân hoàn toàn không với tới ánh dương kia. Nhiều lúc chuyện trò với nhũ mẫu, nó thầm thì, hết khen Mạnh Dĩ rồi lại buồn rầu nói vẩn vơ. Nha đầu chỉ dám lấy nhũ mẫu làm lí do ở lại, chứ với Mạnh Dĩ, nó nhiều lần mường tượng huynh ấy đang nhìn mình, nhưng rồi lí trí khiến nó tỉnh giấc: làm gì có chuyện đó đâu!

Nhiều lúc nha đầu thơ thẩn nói với nhũ mẫu, tại sao hai người bọn nó lại là huynh muội nhỉ? Thật kì lạ.

Nhưng rồi nó hơi chột dạ, nếu không phải là huynh muội, nó với Mạnh Dĩ sẽ chẳng còn là gì nữa.

Nó chỉ là một con bé sống ở khu ổ chuột, suốt ngày bị bắt đi ăn xin, bị đem ra làm trò tiêu khiển. Còn Mạnh Dĩ, huynh ấy cách xa nó cả một khoảng bất tận, vốn dĩ chẳng hề có liên quan gì đến nhau. Nha đầu ngốc kia thầm cảm ơn ông Trời, ít ra cho nó một danh phận hão làm muội muội huynh ấy, thật tốt, ít ra cuộc đời nó không phải hoàn toàn tối đen.

Nha đầu biết mẫu thân không thích nó tiếp xúc với Mạnh Dĩ, nó sẽ không đến gần huynh ấy dù chỉ nửa bước, chỉ cần đứng từ sau nhìn huynh ấy thôi cũng được, dõi theo huynh ấy thôi cũng được. Chỉ như thế thôi, nó đã thấy mãn nguyện rồi.

Nhũ mẫu bảo, sao tiểu nha đầu ngốc này lại dễ thỏa mãn đến thế. Nó cũng không biết. Với nó, chỉ cần là niềm vui nho nhỏ, bé tí xíu thôi cũng được.

Đáng nhẽ nha đầu chỉ cần cứ giữ khoảng cách như thế, lặng lẽ như thế, nhưng nó không hay biết, có một người còn lặng lẽ hơn cả nó, âm thầm đến mức khiến người ta cực kì hồ nghi.


Mạnh Dĩ làm việc gì cũng có mục đích.

Cậu không phải không để tâm đến chuyện phu tử nói, chỉ là tạm gác nó lại. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ rồi, cùng với tình hình phía mẫu thân có phần chuyển biến xấu, cậu biết mình nên làm gì lúc này. Con người Mạnh Dĩ ghét nhất là bị người khác sắp đặt, mà mẫu thân cậu lúc này, đang dàn sẵn một vụ kết duyên với cô con gái hơn cậu hai tuổi của nhà tri phủ Nhữ Nam - Đặng Thức.

Một hôm, Mạnh Dĩ từ học đường nhỏ của phu tử về, đột nhiên thấy sân sau nhà mình lại náo loạn. Nha đầu bị một tiểu cô nương béo tốt cưỡi trên lưng, gương mặt cúi gằm cam chịu đầy đau đớn. Quan trọng hết, cùng lúc ấy, ánh mắt cậu gặp phải một ánh mắt khác, lấp trong khóm hồng gần đó nhìn ra. Người ấy khẽ cười với cậu, rồi xoay người quay đi như chưa từng nhìn thấy gì. Mạnh Dĩ nhíu mày.

Người lấp trong khóm hồng khi ấy là cô con gái mà mẫu thân cậu sắp đặt, Đặng Tri Lan.

Một đôi mắt bồ câu trong veo tinh khiết như thế, vừa mới xuất hiện đã nhỏ nhẹ, một vâng hai dạ cuốn theo sự thích thú của mẫu thân cậu, cùng nhau cợt nhả nha đầu. Mạnh Dĩ mặt lãnh đạm vô cảm, suốt bữa trà gặp mặt không nói lấy một câu.

Ngay sau hôm đó, cậu quyết định đến Thanh Trúc Đường ở Nhữ Hóa phủ bái sư. Quyết định đột ngột của cậu khiến mẫu thân chần chừ, không biết nên khóc hay nên cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net