Chương 12: Năm tháng bị lãng quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Ngôi kể từ chương này sẽ quay lại với ngôi thứ nhất của Ngu Mĩ)


Ta sẽ là đôi mắt của muội...

Người đó đặt bàn tay trùm lên mắt, một giọt lệ rơi xuống lòng bàn tay ta, nóng hổi.

Mĩ Nhi... Đợi ta, ta sẽ quay lại nhanh thôi.

Người đó nói vậy, nhưng không hề quay lại nữa.

Ngu Mĩ, trước giờ muội đều cho rằng ta đối xử tệ với muội sao?

Huynh ấy nói đúng, thế gian vạn người, tại sao ta chỉ cho rằng huynh ấy tệ với ta?

Có nhiều kí ức ta vô tình quên mất lại mờ mờ ảo ảo hiện về trong cõi mộng.

Ta mơ thấy huynh ấy, người rõ ràng không hề có mặt trong mười mấy năm ta lưu lạc. Ta cảm nhận được huynh ấy, cảm nhận được giọt lệ nóng trào trên khoé mi đầy âu sầu, cảm nhận được sự dằn vặt trong đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao... Và cả... Cảm nhận được sự lạnh lẽo khi mất dần hơi ấm, khi bàn tay to lớn, mạnh mẽ trùm lên tay ta rời xa. Ta biết mình đang sống. Ta biết mình còn tồn tại.

Tinh mơ trên đất Thuận Thiên, ta giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Kì lạ thật, đây là lần đầu tiên ta mơ thấy giấc mơ này.

Trong phòng không có người, một lần nữa màu đỏ đập vào mắt ta khiến ta đột nhiên nhớ ra tình cảnh hiện tại và tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.


"Huynh nói dối."

Ta tất nhiên phải nghĩ như thế, khi huynh ấy nói rằng, ta không phải con của phụ thân. Ta đã từng mong ước có một gia đình, và phụ thân là người mang nó đến cho ta, cho dù đó chỉ là thứ ảo tưởng giả tạo, mong manh đi chăng nữa. Nhưng giây phút nhỏ nhoi đó, một suy nghĩ khẽ lướt qua tâm trí ta. Ta sợ hãi. Nếu không phải là con của ông ấy, tại sao ông ấy lại mang ta về, thà rằng cứ để ta ở lại với thúc thúc. Ít nhất như thế, ta cũng sẽ không gặp Mạnh Dĩ, cũng không nảy sinh cái cảm giác không nên có ấy.

Mạnh Dĩ vẫn như cũ, nhất kiến dịu dàng nhìn ta. Huynh ấy vén lọn tóc mai vương trên má ta, nhẹ nhàng nói: "Thái Dĩ Tuân... Muội còn nhớ hắn chứ?"

Tự lục tìm lại trong rất nhiều kí ức, ta hoàn toàn không nhớ ra được rốt cuộc mình có từng gặp người đó hay chưa. Ta ngờ nghệch hỏi lại, "Thái Dĩ Tuân là ai?"

Không biết có phải do ta tự đa cảm hay không nhưng ta nhận thấy ở đáy mắt Mạnh Dĩ hình như lóe lên một tia sát ý rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười nhàn nhạt, "Quả nhiên... Mĩ Nhi, muội thử nói xem, Đan Tuấn từ đâu xuất hiện?"

Đan Tuấn? Sao huynh ấy lại hỏi đến hắn?

"Tất nhiên là do đại tỷ đưa về."

Huynh ấy hơi giãn cơ mặt nhìn ta, "Muội chắc? Hắn được đưa về lúc nào?"

"Tất nhiên là..." Ta đang định trả lời lại câu hỏi của Mạnh Dĩ thì tâm thức bỗng khựng lại. Tại sao ta lại quên rồi, Đan Tuấn được đại tỷ đưa về, nhưng chưa từng nói đưa về lúc nào, mà bản thân ta cũng không thể nhớ rõ, cuộc sống của ta từ bao giờ đã được mặc định là hắn được đại tỷ cứu đem về Vọng Luân lầu. Dường như, có thứ gì đó bị lấy mất đi trong quãng thời gian ấy, giống như một miếng ngọc bị sứt mất một mảnh, một hòn ngọc trai rỗng lõi. Càng cố nghĩ, đầu ta lại càng quặn thắt cơn đau mà bấy lâu nay chưa từng đến.

Ta chỉ có cảm giác rằng, hầu hết những thứ mà ta trước giờ tưởng là đúng, hóa ra lại thật mông lung đến mức mà ta không thể hiểu được.

Mạnh Dĩ có lẽ đã chứng kiến đủ hàng loạt biểu tình đặc sắc trên gương mặt ta, huynh ấy thở một hơi như trút đi phiền nhọc, một tay xoa đầu ta, cất giọng trầm trầm: "Được rồi... Cũng đã khuya rồi, muội ngủ trước đi. Có lẽ tác dụng phụ của dược sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, nên nghỉ ngơi để hồi sức."

Ta đã cử động được nửa thân trên, hai tay ôm chặt đầu, hoàn toàn chìm trong cơn đau run rẩy toàn thân ấy. Thấy huynh ấy chuẩn bị rời đi, ta chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, bàn tay đã đưa ra kéo vạt áo huynh ấy lại mà lắp bắp hỏi, "Trả lời muội trước. Huynh biết chuyện đó đúng không? Sao muội không nhớ được gì cả? Như là, muội đã mất thứ gì đó mà ta không hay biết... Mạnh Dĩ..."

Huynh ấy gỡ bàn tay ta ra, dùng hai tay mình nắm chặt lấy bàn tay ta, như để trao thêm hơi ấm, như để làm an tâm ta. "Bình tĩnh, Mĩ Nhi. Thở đều đi... Một..., hai..., ba..."

Theo nhịp đếm của Mạnh Dĩ, ta như đứa trẻ lần đầu bị mắc nghẹn phải nương theo sự hướng dẫn của huynh ấy. Sự kích động đột ngột đến tâm thức khiến đầu óc ta tạm thời tê liệt, không nghĩ được gì thêm. Mạnh Dĩ nhẹ nhàng hết mức có thể như sợ chỉ một câu nói sẽ khiến ta kích động đến mức làm thương chính mình, "Mĩ Nhi, muội ngủ trước đi đã... Ngày hôm nay có lẽ đã có quá nhiều đả kích với muội rồi... Nếu không nghỉ ngơi sẽ dễ bị bệnh..."

Ta vẫn cố chấp nhìn huynh ấy, "Huynh sẽ nói muội nghe?"

"Ta hứa." Mạnh Dĩ cười, nụ cười sáng như ánh dương rạng rỡ. Không hiểu sao, ta cảm thấy thật sự tin tưởng nụ cười đó, cuối cùng cũng chịu thả tay áo của huynh ấy ra. Huynh ấy nán lại phòng một lúc rồi rời đi, lúc đi còn không quên dặn dò ta: "Đây không phải là Mạnh phủ, ta khuyên muội lúc này cần nghỉ ngơi, không nên phí sức."

Cuộc trò chuyện đêm qua kết thúc như thế, cuối cùng vẫn là ta tiếp nhận quá nhiều sự việc, tâm trí tạm thời chưa thích ứng được, quên hết cái nào là hang cọp, hang thỏ mà ngủ một mạch đến sáng hôm sau.


"Tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi thì ngồi dậy ăn đi."

Mạnh Dĩ mở cửa vào đương lúc ta còn đang hồi tưởng lại cuộc hội thoại đêm qua. Ta nhìn khay thức ăn vừa mới nấu xong vẫn còn nghi ngút khói, ngào ngạt hương trên tay huynh ấy, miệng không kìm được vô thức nuốt nước bọt, cái bụng trống rỗng cũng đang sôi sùng sục. Cố kìm nén cái bụng đói đang reo réo liên hồi, ta âm thầm ngoảnh mặt đi giả vờ như không thèm để ý, cổ họng khẽ lầm bầm nhưng thực chất là cố tình nói để có người nghe thấy:

"Đã rắp tâm hạ dược người khác như thế, không biết liệu trong thức ăn có dược gì?"

Mạnh Dĩ đặt khay thức ăn xuống, từ tốn nhấc từng đĩa đồ ăn thơm nức ra bàn, dường như không thèm để tâm đến lời xỉa xói của ta mà hỏi lại, "Có thực mới vực được đạo. Tại sao muội không ăn một chút để hồi sức rồi tiếp tục đôi co với ta nhỉ?"

Ta nhíu mày tỏ thái độ nhìn huynh ấy. Huynh ấy cũng không kém, vẫn ánh mắt thâm tình mật ngọt đè chết ta bởi hương vị ngọt ngào của nó nhìn ta. Không kìm được sởn hết gai ốc, ta thở hắt, được rồi, ta thua. Ít ra ta còn muốn ăn no một bữa chứ không muốn vì ăn ngọt nhiều quá mà chết. 

Ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở phía đối diện Mạnh Dĩ, ta chầm chậm nhấc đũa, đảo qua từng lượt thức ăn. Ta không chú ý nhiều, cảm thấy hương vị này rất quen thuộc. 

Bần thần, kí ức ùa về hình ảnh một tiểu nha đầu đen đúa, y phục rách rưới đang khóc nức lên, hai chân bó gối ngồi ở cổng thành. Dịch bệnh hoành hành, mà ta - một đứa trẻ không có gia đình, người thân, dễ dàng bị người khác bỏ lại. Đó là một đại dịch, rất nhiều người chết, cũng nhiều người bị bỏ lại như ta, nhưng có lẽ chỉ có ta là kẻ duy nhất còn sống sót. Sự việc ấy như dòng nước chảy len lách qua con suối khô, khiến ta trầm ngâm. Có lẽ thứ ta quên, bắt đầu từ thời điểm biến chuyển này chăng?

"Huynh biết dịch bệnh ở thành An Khánh nhiều năm về trước chứ?" Ta đặt đũa xuống, sau khi đã cảm thấy sức lực hồi phục phần nào mới có thể nói chuyện nghiêm túc.

Mạnh Dĩ ngừng cười, đôi mắt ấy khi cong lên thật sự khiến người khác khó có thể nghĩ lúc nó suy nghĩ sẽ chân thành thế này, "Tất nhiên ta biết."

Ta "hừm" một cái trong cổ họng, ánh mắt dời đến chậu hoa quỳnh ở góc phòng, tỏ vẻ như chẳng quan tâm nhưng thực ra là đang cố che đi đôi mắt đang dần mờ đi vì làn nước mỏng dâng lên. Ta không muốn nhìn xem biểu cảm huynh ấy như thế nào, vì có lẽ nếu ta nhìn huynh ấy, bản thân ta sẽ không kìm được mà òa lên khóc. Đại dịch ấy, đối với ta là một điều kinh khủng.

"Năm ấy muội đến thành Bính Khang, vốn dĩ muốn gặp lại thúc thúc. Vốn cứ nghĩ đi theo đường lối mòn cũ mà ngày trước phụ thân từng đưa muội đi sẽ có thể đến được chỗ thúc thúc, ai ngờ, giữa đường lại xảy ra chuyện...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net