Chương 2: Náo loạn Mạnh Gia (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì việc ta quay về cố hương vài ngày, đại tỷ đã đích thân chuẩn bị xe ngựa, lại thêm một vài nha hoàn nữa theo hầu, thậm chí cả Đan Tuấn ngày thường lo chuẩn bị công việc sổ sách cũng bị điều theo. Cũng chẳng trách, Đan Tuấn là thiếu niên anh tài, tuy là trưởng quầy của Vọng Luân Các nhưng tiếng tăm cũng không ít. Lần này đại tỷ gài cậu ta theo, e là cũng có dụng ý, biết ta đã lâu không quay về cố hương nên muốn tăng thêm danh tiếng cho ta. Thật là suy tính chu toàn.

Chỉ là, Ngu Mĩ ta ngày thường hay gây chuyện, lúc về cố hương cũng phải tạo một màn kịch cho ra vẻ.

Đoàn xe của bọn ta vừa hay xuất phát, phía sau tiếng xì xào lại càng to hơn.

Tứ tỷ, nhị tỷ có lẽ đang lắc đầu thật mạnh, tiếng thở dài còn vang đến tận tai ta. Tam tỷ thì lại líu lo đằng sau: "Muội ấy lần này đúng thật là muốn đại náo loạn Mạnh gia mà!"

Ta nghe thấy tiếng đại tỷ như mọi khi, lạnh nhạt trầm tĩnh: "Ấu trĩ."

"Phụt!" Ta không kìm được, suýt chút nữa phun hết nước bọt trong miệng ra. Khụ, nuốt lại nuốt lại. Đại tỷ cũng thật là thâm độc quá đi!





"Ngũ nương, người có muốn... hóa trang lại không?"

Nửa đường đi, tên trưởng quầy lắm chuyện Đan Tuấn đột nhiên vén rèm, hỏi ta bằng gương mặt lấm lét, lo sợ. Ta nhìn hắn bằng nửa con mắt. Bình thường mọi ngày hắn tính sổ chi tiêu những thứ lặt vặt của ta sao không bày ra vẻ mặt này!

Ta xua tay đuổi hắn rồi kéo rèm lại. Thực ra, tâm trạng ta cũng có hơi bất an, làm như thế này... có hơi gian dối không nhỉ? Tay với lấy chiếc gương đồng bên cạnh, ta thử nhìn xem bản thân trước gương. Chao ôi, cuối cùng không nhịn được cũng phải nhăn mày một cái.

Được, ngay cả ta phản ứng cũng thế này, người Mạnh gia chắc sẽ chẳng nghi ngờ gì nhiều, tự khắc cũng sẽ coi như đứa con gái này chỉ là hư vô mà thôi.

Gọi Đan Tuấn ở phía trước, vẻ mặt hắn ta hớn ha hớn hở như vừa trút bỏ được gánh nặng, cuối cùng lại tiu nghỉu khi nghe ta nói xong. Ta cười giả lả: "A Tuấn, người thường ngày nhỏ mọn là thế, hôm nay sao da mặt tự dưng mỏng vậy?"

Hắn dè dặt bĩu môi, từ tốn nói: "Ngũ nương, người thật sự là muốn náo loạn mới yên lòng!"

Ta nghe xong, cười ngoác miệng đến tận mang tai. Nghe tiếng cười của ta, Đan Tuấn tự động kéo rèm lại, coi như chưa nghe thấy gì. Có điều là hắn sẽ chẳng bao giờ hiểu, bổn nương đây làm vậy đều có chủ đích. Ngũ nương lần này quay về, ít nhất cũng phải náo loạn một phen.


Mạnh gia ở phủ Thuận Thiên nghiễm nhiên được xem như là một danh gia vọng tộc, cũng có đôi chút tiếng tăm, gia phả rất nhiều tên tuổi được lưu danh sử sách. Con trai cả - người chuẩn bị kế thừa Mạnh gia từ tay Mạnh lão gia - cũng được xem như "có chút" tiếng tăm. Mới lần đầu tiên đi thi, tuy tuổi đời còn rất trẻ, song lại nhanh chóng được xướng tên ngay hàng đầu trên bảng vàng, trong bữa tiệc chiêu đãi hiền tài cũng khiêm tốn nhận phần kém về mình, muốn tự bản thân rèn luyện trước, tự xem như bất tài, không dám nhận chức cao, nên nhận vị trí tri phủ Thuận Thiên đang còn trống.

Nhân tài xuất thân gia cảnh tốt, khiêm nhường từ tốn, nho nhã tuấn tú như y, dĩ nhiên cho dù nhận chức phán sự hay thư sinh nghèo, xã trưởng hay quan huyện, cũng đều trở thành đề tài bàn tán cho mọi người. Bằng chứng là mấy ngày nay, trên đường đến phủ Thuận Thiên, chuyện hỉ sự của Mạnh gia được tất cả rôm rả nói chuyện: Tiêu sái tri phủ thế mà cũng sắp thành hoa có chủ!

Ta xoa xoa mũi, biết trên đường đi nghe được nhiều điều chướng tai đến thế này, lúc chuẩn bị đồ đạc đã lấy thêm mấy cái nút bịt lỗ tai.

Đằng trước tấm rèm, ta nghe thấy tiếng Đan Tuấn to tiếng hét lớn, có vẻ đang bực tức lắm: "Người phía trước mau tránh đường!"

Rồi lại nghe thấy tiếng người dân xung quanh ồ ạt tiếp lời nhau, có vẻ tâm trạng ai cũng đều đang không được bình tĩnh. Ta hơi nhíu mày, nhanh như vậy đã đến phủ Thuận Thiên, hay là do lâu quá không đi nên quên mất thời gian.

Một nha hoàn nhẹ nhàng vén rèm, thưa nhỏ nhẹ với ta: "Ngũ nương, phía trước là phủ của Mạnh đại nhân mà người đứng lại rất đông, e là khó để xe ngựa len vào được..."

Ta bình thản, gõ ba tiếng vào thành xe. Nha hoàn kia biết ý, vội vã kéo lại rèm, lui ra thì thầm với Đan Tuấn rồi lại lui xuống. Ta cười, Đan Tuấn là kẻ thông minh, thích sĩ diện, hắn ta ắt hẳn cũng hiểu. Đúng như ta nghĩ, một lát sau đã thấy hắn điềm tĩnh dõng dạc hô lớn: "Các vị. Ngũ nương của Vọng Luân các đến mừng hỉ sự của Mạnh đại nhân. Mong các vị tránh đường cho!"

Gì chứ danh tiếng Vọng Luân các ai mà chẳng hay. Đám người đang náo loạn xung quanh nghe thấy thế thì đơ ra, sau đó ngay lập tức dạt sang hai bên, không ai bảo ai mà tự động im lặng chờ đợi. Nhìn đám dân chúng này, ta thật sự có chút hoài nghi tấm thiệp hỉ mà Mạnh Dĩ mang đến kia chẳng lẽ nào là một trò đùa?

Đang lúc đắn đo, đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó xì xào với nhau: "Không phải Mạnh đại nhân nói Mạnh tiểu thư về sao? Sao đột nhiên lại thành Ngũ nương thế?"

Ta nhăn mặt. Không ngờ Mạnh Ngu Mĩ lại có tiếng tăm đến vậy cơ à, được nhiều người ra đón chào như vậy cũng thật không quen. Ta mỉm cười một cái. Dù chẳng hiểu Mạnh Dĩ đã làm gì để một tiểu cô nương quèn ngày nào như ta dành được nhiều thiện cảm đến thế, Ngũ nương này đã trót diễn kịch thì cũng phải diễn đến cùng.

"Các vị hương thân phụ lão, chẳng phải Mạnh Ngu Mĩ ta vẫn đây sao?"

Ta thoắt cái đã vén rèm bước ra, nở một nụ cười đại trà đúng chuẩn Ngũ nương nhìn bọn họ. Đan Tuấn không kịp trở tay, chưa hiểu gì hết đã bị ta đánh đòn phủ đầu, ngây người tại chỗ.

Đám đông xung quanh hết nhìn gương mặt ta, rồi lại quay qua nhìn nhau, không biết nên nói gì cho hợp, lại càng không biết làm sao cho phải. Ta hiểu lòng bọn họ, nhẹ nhàng từ tốn: "Các vị, tránh đường chứ?"

Đám đông ngay lập tức dạt sang hai bên, để lộ một con đường đủ cho xe ngựa đi qua. Ta hơi cười, vẫy tay với Đan Tuấn, thản nhiên nói: "Vào báo với Mạnh đại nhân trước một tiếng, Ngũ nương Vọng Luân Các đến."

Bổn nương bình thường sẽ chẳng ăn hiếp hay bắt nạt ai, thế nhưng lại có một tật xấu nho nhỏ, chính là đã đi khoe khoang thì phải đường đường chính chính, không khua chiêng gõ trống cũng phải làm cho náo loạn mới thôi. Đan Tuấn hiểu ý, cho một gia nô vào thông báo.

Ta gật đầu tỏ vẻ vừa ý, Đan Tuấn phối hợp nhịp nhàng, vén rèm để ta bước vào trong. Màn kịch này có hắn quả nhiên thuận lợi. Bình thường trong Vọng Luân Các tiếng nói của ta là bé nhất, so với bốn vị đại tỷ cũng chỉ có thể xem như hạng tầm thường, là loại thấp cổ bé họng. Chẳng là lần này về, lại có thêm trưởng quầy danh vang lẫy lừng đi theo, uy lực cũng mạnh hơn hẳn.

Chỉ một lát, bên trong phủ vốn dĩ rất yên ắng kia chạy ra một đám gia nhân cao lớn khỏe mạnh, nhìn cũng biết rất được việc, suy nghĩ theo kiểu của ta, chính là rất biết ý định muốn khua chiêng gõ trống của bổn nương.

Đứng đầu đám gia nhân cao to đó, là một ông lão đã quá tuổi, ta thực không biết có nên gọi là lão lão, hay gọi một tiếng ông ngoại không nữa. Thật không hợp cảnh, thật không hợp cảnh. Đúng là nhà họ Mạnh qua bao nhiêu năm vẫn ngựa vào chuồng bò, chim vào lồng quạ, thật quá phi thường rồi!

"Mạnh tiểu thư, đã lâu không gặp. Mạnh lão gia và phu nhân cùng đại nhân đều đang chờ người bên trong đại sảnh."

Ái chà, giọng nói cũng vẫn chắc chắn phết, tuổi tác chắc là bị vẻ ngoài làm lu mờ thôi. Thực ra ta lại nghĩ ra câu hỏi mới, nhà họ Mạnh nuôi gia nhân ra sao mà có một đám nô bộc to khỏe đến thế nhưng lão quản gia có thể xơ xác đến tàn tạ như vậy. Bao nhiêu năm qua mà vẫn còn nhiều cái li kì quá.

Ta thích khua chiêng gõ trống, tự nhiên có thêm lão quản gia già yếu, làm khí thế giảm đi nhiều, khác gì tự bôi tro trát trấu vào mặt, cuối cùng đành vung tay áo, giả lả cười: "Dẫn đường."

Lão quản gia già nhìn ta trong vài giây rồi quay đi. Nhìn cái gì, còn nhìn nữa sẽ mòn mất lớp trang điểm của bổn nương mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net