Chương 4: Ngũ nương muốn đi đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ta đã dặn khéo Thư Hương đưa một vài nha hoàn biết nấu ăn xuống nhà bếp chuẩn bị bữa tối. Đi cả ngày đường, lại còn vác theo lớp hóa trang nặng như thế, ta không biết liệu da mặt thật của mình có bị ảnh hưởng gì không, đành tạm trốn chui trốn lủi một bữa.

Trong phòng chỉ còn Đan Tuấn đang tính toán chi phí sổ sách lặt vặt trên bàn, ta rảnh rỗi tất nhiên sẽ nghĩ đến việc tháo lớp bỏ mặt nạ này. Thực ra khi hóa trang, ta không hề có khuôn mẫu, tất cả đều mang tính ước chừng tưởng tượng. Hồi bé, ta khá gầy, mắt do thiếu ngủ nên thường xụp mí xuống, da mặt cũng hơi đen, môi thường hay bị nẻ, trên má lốm đốm tàn nhang do phơi nắng nhiều.

Ta cố tưởng tượng xem một đứa bé lang thang ngoài đường vô tình được một gia đình giàu có nhận nuôi, hơn nữa còn yêu thương nhất mực, vô cùng chiều chuộng sẽ như thế nào, cuối cùng liền vẽ theo bộ dạng Từ tiểu thư của xưởng bạc Thăng Long, cũng là nhân vật phù hợp với cốt truyện ta vừa tưởng tượng. Gương mặt béo tốt, ngũ quan sáng sủa, da mặt trắng trẻo. Nhưng vì ta còn là ngũ gia Vọng Luân Các, cũng có chút khoa trương, vì thế nên ta lại lái một chút sang gương mặt của Hà phu nhân xưởng vải, trang điểm lúc nào cũng phải kẻ mắt thật đậm, thật to, môi phải đỏ chót, hai má phải hồng đào, tóc còn phải để thêm hai lọn xoăn xoăn bên trán.

Rất tiếc, hai nhân vật kể trên hoàn cảnh phần nào giống ta, thế nhưng các nàng ta như thế nào đi chăng nữa, mặt nạ của ta như thế nào đi nữa, xin đừng xem làm một.

Đan Tuấn nhìn thấy ta xử lí xong hết lớp hóa trang, hơi ngây người một lúc rồi cũng gật gù: "Gương mặt người như thế này mà còn hóa trang như ban chiều, đúng là muốn dọa chết người ta."

Ta cầm cái kẻ mắt, kẻ một đường mỏng về phía đuôi mắt, môi dặm chút son hồng đào, hai má để tự nhiên. Đôi mắt ta vốn dĩ là mắt hai mí, dạo này ngủ hơi nhiều nên mắt bị sưng lên chút; có lẽ do nắng kinh thành tốt hơn chăng, da ta trắng hồng lại mất đi đốm tàn nhang, à không, chắc do ta ăn ngủ điều độ thôi. Nhìn tổng quan gương mặt mình, ta xịu mặt xuống, đau lòng nói với Đan Tuấn: "A Tuấn, ngươi còn nói bộ dạng kia của ta dọa người, ta mới chính là người thấy bộ dạng thật của ta còn dọa người hơn. Gương mặt này có chút nào đặc biệt đâu. Ít ra gương mặt kia còn có thể mang ra khoe khoang, đậm chất giới thượng lưu thế còn gì!"

Đan Tuấn bị ta chọc cho tức chết, gườm gườm: "Gu thẩm mĩ của người đúng là tệ hại!"

Nói xong thì quay người bỏ đi mất. Cái tên tiểu tử thối, ta còn chưa nói xong hắn đã bỏ đi, còn nói bổn nương tệ hại nữa. Vớ vẩn, người ta tệ hại khi nào!

Ta định chạy theo so đo thêm với hắn, ai ngờ trước cửa có tiếng người gọi: "Ngu Mĩ, muội có trong đó không?"

Ta giật thót, là Mạnh Dĩ. Hiện tại ta không có lớp hóa trang kia, hoàn toàn không thể gặp huynh ấy được!

Ta còn đang loay hoay không biết nên làm gì, phía cửa đã "cạch" một tiếng. Ta thầm than, chết rồi.

Khi chân ta đang đặt trên bệ cửa sổ, hai tay vòng ra chuẩn bị phi thân ra ngoài, phía sau ta vang lên tiếng cười đầy thanh nhã: "Ngũ nương, muội muốn đi đâu sao?"

Ta giật mình quay lại, quên mất cả việc huynh ấy mới phút trước gọi ta Ngu Mĩ, mấy phút sau gọi ta Ngũ nương. Ta cười giả lả, híp hết cả mắt lại, tự nhiên như không ngồi thật nhanh xuống ghế, mời mọc: "Huynh trưởng, mời ngồi."

Mạnh Dĩ không hề khách sáo, trên môi vẫn vương lại nụ cười, ngồi xuống ngay đối diện ta. Căng thẳng quá căng thẳng quá, ta thầm nhủ tại sao lại chủ quan như vậy, biết thế đã không tháo mặt nạ ra, lộ hết bí mật rồi.

"Ngu Mĩ, muội có vẻ khác xưa rất nhiều."

Mạnh Dĩ nói giữa chừng buổi trà, khi cả hai ta đã im lặng quá lâu. Ta thầm than, ta thế mà quên mất, huynh ấy đã có cách biết được ta ở kinh thành, chắc cũng biết được ta bày trò hóa trang trên mặt. Đúng vậy, huynh ấy là Mạnh Dĩ, đâu dễ dàng bị lừa thế được.

Ta cười một cái, gương mặt ngay lập tức trở nên xa cách lạnh nhạt. Nếu huynh ấy đã biết, ta cũng không nên đóng màn kịch gia đình yêu thương nhau này nữa, bèn rót cho mình chén trà rồi nói: "Huynh trưởng thực ra vẫn như xưa."

Câu ta nói tuy đối lại câu của huynh ấy, hàm ý đôi phần mỉa mai nhưng thực ra cũng có chút trách móc. Huynh ấy vẫn như xưa, đúng vậy, vẫn lạnh nhạt như xưa.

Hồi còn ở Mạnh gia, ta thường cố tưởng tượng xem nhiều năm nữa Mạnh Dĩ sẽ như thế nào. Chắc chắn huynh ấy sẽ trở thành đấng nam nhân đầu đội trời chân đạp đất nhỉ. Chẳng phải tự nhiên hồi bé huynh ấy nổi tiếng trong đám trẻ con như vậy. Ta cũng là một trong số những kẻ thầm ngưỡng mộ huynh ấy. Thế nhưng cùng một nhà, chẳng bao giờ ta thấy huynh ấy gọi tên ta lấy một lần, chẳng bao giờ ta thấy huynh ấy để tâm đến ta. Kì lạ thay, huynh ấy như ánh dương, thu hút mọi sự chú ý, còn ta lại như cục đá ven đường huynh ấy soi sáng, chỉ biết dõi theo, đôi khi còn bị người ta ngứa mắt đá đi mất.

Ta chỉ là cục đá chắn đường.

Nhiều năm về sau, ta rèn luyện được sự tự tin, nhưng không thể đoán được mỗi lần đứng trước huynh ấy đều bị lu mờ bởi ánh sáng của huynh ấy thế này. Ngay như lúc này đây, khi huynh ấy ngồi trước ta, ta lạnh nhạt không được, mà thân thiết càng không thể, chỉ có thể từ chối sự dịu dàng của huynh ấy.

Cánh tay huynh ấy đang đưa ra, đoán chừng là để xoa đầu ta, bị chững lại giữa không trung khi ta vội vàng đứng dậy tránh bàn tay huynh ấy. Ta nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn huynh ấy bằng đôi mắt thản nhiên đến kì lạ: "Huynh trưởng, muội nhớ trước giờ huynh đâu có đối xử tốt với muội như vậy."

Phải nói là chưa bao giờ ta thấy huynh ấy quan tâm đến ta, ít ra ta cũng cản đường huynh ấy như vậy, hòn đá như ta, sao huynh ấy không để ý, chỉ là, huynh ấy ở rất xa ta. Ta không quen nói hươu nói vượn như Đan Tuấn, chỉ có thể vào nhanh chuyện chính. Mạnh Dĩ đoán chừng cũng biết rõ tính cách này của ta, huynh ấy rút tay lại, mân mê chén trà bằng sứ ngọc Mê Đãi - hàng cống phẩm mà triều đình ban xuống cho Vọng Luân các. Vốn dĩ ta định dùng bộ chén này để làm quà hỉ cho huynh ấy.

"Ngu Mĩ, trước giờ muội đều cho rằng ta đối xử tệ với muội sao?"

Huynh ấy nói ra câu cuối, rồi quay người rời đi. Ta đứng đằng sau, nhìn theo bóng dáng huynh ấy có chút cô đơn lẻ loi đi trên con đường vắng vẻ, lòng thầm nặng trĩu. Đối xử ra sao, đối xử như thế nào, huynh ấy có biết, huynh ấy mà đối xử với ta tốt thêm một chút, ta sẽ lại càng thấy bản thân lún sâu thêm một bước hay không?

Đêm nay ta ngủ không ngon, phần là do ác mộng hằng đêm lại quay về.

Ta rót trà tràn ra cả bàn, khi nhận ra nước trà thấm ống tay áo mới giật thót. Uống được chén trà, ta có thể bình tĩnh ít nhiều. Thế nhưng tâm trí vẫn còn hoảng loạn bởi những cảnh tượng trong cơn ác mộng ban nãy. Những hòn đá đua nhau phi đến, có hòn còn bay đến trán ta, ta thầm thấy máu ta hòa vào trong bùn đất, lại có những tiếng nói ríu rít của đám trẻ, những đêm không ngủ chạy ròng ròng suốt đêm. Tất cả đều đã quá mờ ảo, như thật mà như không, càng khiến đầu óc ta thêm đau nhức.

Ta khoác tạm chiếc áo choàng vào người. Gió đêm lạnh buốt thấu vào tận xương, ta một mình đi giữa hậu viện vắng tanh. Dẫu biết hậu viện này ít người qua lại, không ngờ buổi đêm lại u mịch đến thế.

Đi được nửa chừng, ta nhận ra mình đã đến chòi hóng gió giữa hồ trong Mạnh phủ. Ta nhìn ra xa, khẽ thấy hai bóng người đang đứng nói chuyện ngay giữa chòi đó. Đoán được bọn họ đã phát hiện ra ta, ta không vội trốn đi. Trong tình cảnh này, ta mà trốn đi thì lại càng đáng nghi hơn. Bóng người đô con hơn thoắt cái đã dùng khinh công đạp nước đi mất, chỉ còn lại bóng người gầy hơn đang tiến lại về phía ta, dịu dàng hỏi: "Muội không ngủ được sao?"

Ta gật đầu, hoàn toàn không nghĩ ra được lí do để lắc đầu. "Muội gặp ác mộng, muốn đi dạo một chút rồi về ngủ."

Ta quay lưng định đi về. Chợt thấy bàn tay mình có một bàn tay khác mềm ấm trùm lên, một cảm giác khác lạ khẽ lan tỏa trong lồng ngực ta. Toàn thân ta khẽ rung lên, tay còn lại khẽ tách bàn tay ấm áp kia ra, có chút lạnh lẽo khi mất đi hơi ấm, ta dằn lòng nói: "Đêm khuya rồi, huynh trưởng vẫn nên về phòng ngủ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net