Chương 5: Đại tẩu tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc dù ta hữu danh vô thực trong Mạnh gia, mẫu thân và phụ thân ít nhất vẫn phải coi trọng ta một phần vì cái danh Ngũ nương Vọng Luân Các. Mới sáng sớm, đoàn người Mạnh gia náo nhiệt khênh những rương đồ được sơn đỏ, buộc nơ đỏ sang nhà dâu làm sinh lễ. Nhìn đống sính lễ dài nườm nượp cả con đường, ta cũng đoán trước được tính cách khoe khoang không đổi của mẫu thân, lại càng thêm thắc mắc thân phận của đại tẩu tương lai.

Mấy người làm trong Mạnh gia mới sáng sớm đã tới hỏi ta có muốn đi đưa sính lễ cùng không, ta bảo Thư Hương lựa lời khéo từ chối. Dù sao con gái bao năm lưu lạc mới quay về còn chẳng buồn ăn mừng, thế mà đã có ý định lấy danh tiếng Vọng Luân Các để đi đưa sính lễ, cũng thật nực cười. Đan Tuấn biết cũng làm ngơ, chỉ ra điều hống hách sai vặt đám gia nhân một chút cho hả giận.

Vì sáng sớm đã đưa sính lễ, gia nhân đi rất nhiều, mẫu thân cũng đã đi dạo phố với mấy vị phu nhân khác, ta vứt lớp hóa trang ra, tự mình trèo qua tường trốn đi chơi.

Tường phủ Mạnh gia không cao, lại xây bằng gạch thượng hạng, bốn bên góc cạnh, rất dễ bám. Ta chẳng mấy chốc đã vượt qua mà không cần tốn quá nhiều sức lực, đại để cũng nhờ bao nhiêu năm qua rèn luyện ở tường của Vọng Luân Các, hiện tại trình độ trèo tường của ta cũng đã đạt đến trình độ thượng thừa cũng nên.

Trên đường phố sáng sớm rất đông người qua lại, phần là người dân lao động đang chuẩn bị bắt đầu một ngày mới. Cảnh tượng giản dị khiến ta có chút cảm động, so với kinh đô Thang Lãn dát vàng dát bạc kia, đúng là có sức sống hơn nhiều.

Ở Thang Lãn lâu, ta đâm ra cũng quen mỗi sáng sẽ có tiếng chuông ngân từ chùa Tự Đức trên đỉnh Thiên Sơn gần kinh đô. Thang Lãn tuy mục nát về khía cạnh nào đó nhưng phong cảnh vẫn hữu tình, nên thơ. Đường phố lúc nào cũng tấp nập, người người nhà nhà xúng xính áo quần. Thời tiết hầu như đều nắng đẹp, hay chỉ đơn thuần là mưa nhẹ nhưng phong tình. Lòng người, thi nhân ắt cũng sẽ rúng động khi được chiêm ngưỡng cảnh màn mưa giăng trắng xóa trên cầu Thiền Lượng đối diện ngay tầm nhìn của Vọng Luân lầu, đám sen súng trôi lềnh bềnh trên mặt nước xanh ngắt của sông. Hữu tình cũng có, nhưng hình như vẫn còn thiếu chút gì đấy.

Sáng sớm trên đất Thuận Thiên, nông dân thì vác cuốc ra đồng, những thanh niên thể lực tốt ào ào làm bát mì nóng hổi rồi lại ào ào đi ra bến cảng hay xưởng tàu làm việc. Các cửa tiệm ít nhưng thanh thế khá được, trang trí tiệm cũng khá vừa mắt, đồ đạc cũng là hàng chất lượng vừa với giá bán. Hầu hết trên dọc đường phố Thuận Thiên là những hàng sạp bán thư pháp, những trường tư do các thầy đồ mở ra dạy nho sinh. Ta nghe nói, kể từ khi tri phủ họ Mạnh lên nắm quyền, số trường tư, tiệm thư pháp tăng lên phân nửa, còn mở hội thư pháp, viết câu đố mỗi dịp Tết Nguyên Đán.

Hoạt động nho nhã, thanh tao như thế, đúng là phong cách thường thấy của Mạnh Dĩ. Ta không biết nhiều về văn thơ, thư pháp, nhưng nhập gia tùy tục, kể ra, ở Thuận Thiên này nổi lên dạo gần đây cũng chỉ có những con phố cổ và các nho gia viết thư pháp, câu đố, vì vậy, ta bèn lượn một vòng qua mấy con phố này, cốt cũng để giải tỏa tâm tư.

Thế là... Ồ, chính là thế. Vừa hay gặp cảnh đoàn gia nhân nhà họ Mạnh đưa sính lễ đến nhà đại tẩu tương lai. Ta đương nhiên cũng có chút tò mò, khi nhìn thấy một phủ đệ to ngang ngửa phủ đệ của Tô viên ngoại nổi tiếng nhất Thang Lãn, bên ngoài đặt hai con kì lân đá làm bằng ngọc thạch cao cấp, bên trên cổng lớn đỏ thì đề tên biển "Quý Y phủ".

Quý Y... Ta trước giờ chưa từng nghe đến cái họ này, cũng chưa hề nghe ai nói ở phủ Thuận Thiên lại có phủ đệ to lớn khang trang không khác gì các phủ đệ lớn ở kinh đô thế này. Thắc mắc lại càng dồn lên, ta nhìn dòng người Mạnh gia khệ nệ mang sính lễ nườm nượp vào cửa, cũng tự nhiên hiểu ra tại sao cần nhiều đồ đến vậy.

Đưa tay với lấy một tên thư sinh bên cạnh cũng đang nhìn về phía Quý Y phủ, ta dò hỏi: "Quý Y phủ này, rốt cuộc có lai lịch thế nào thế? Trông có vẻ giàu có quá nhỉ?"

Tên thư sinh cũng đang mải nhìn ngó, không cả thèm liếc qua ta lấy một cái, chỉ chăm chăm nhấp nhổm nhìn phía trước. Vẫn may hắn vẫn còn biết trả lời ta, hơn nữa còn trả lời khá đầy đủ:

"Thế mà không biết Quý Y phủ, ngươi mới đến đây sao? Mấy năm gần đây, Quý Y phủ luôn là bí ẩn lớn nhất của phủ Thuận Thiên này. Ngươi nhìn xem, phủ đệ to lớn như thế, vậy mà hầu như chẳng bao giờ thấy chủ nhân của nó cả. Bọn ta chỉ nghe nói qua mấy kẻ truyền tin lẻo miệng, nói Quý Y lão chủ là một ông lão râu tóc bạc phơ nhưng khỏe mạnh, sắc da hồng hào, gương mặt phúc hậu, còn bảo, Quý Y lão chủ có một cô con gái vô cùng xinh đẹp. Một tên truyền tin trong một lần lẻn vào Quý Y phủ về nhà đã tự phác họa lại dung nhan tuyệt trần của cô gái ấy, quả nhiên là quốc họa khuynh thành..."

Ta chẹp miệng, quả nhiên vẫn là tên thư sinh háo sắc. Đúng là có chút tin tức, nhưng hầu như đều là về vị cô nương quốc họa khuynh thành mà sắp thành đại tẩu tương lai của ta kia. Tấp nập quá. Ta không kìm được tò mò, rón rén lủi đi khỏi đám người đang tụm bốn tụm ba lại hóng chuyện.


Thực ra tường bao bọc Quý Y phủ này cũng không cao lắm, nhưng cách xây lại rất kì quái. Ta thực chưa thấy nhà ai dùng gạch Trân Đát để làm tường bao giờ. Gạch Trân Đát là cống phẩm từ Phong Đô, vô cùng độc đáo và quý hiếm. Mỗi năm, đoàn cống phẩm từ Phong Đô đều đi qua Vọng Luân Các chúng ta, mỗi lần lại thấy chất từng rương từng rương cống phẩm khác, chỉ riêng gạch Trân Đát được bảo quản cẩn thận trong một rương ngọc kì lạ, khi sờ có cảm giác giống huyền băng. Sở dĩ ta biết rõ như vậy, cũng là vì thỉnh thoảng rảnh rỗi, sẽ dùng khinh công, nhân lúc không ai để ý mà ngó trộm bên trong rương có gì.

Người bình thường không tiếp xúc nhiều tất nhiên sẽ không biết đến loại gạch Trân Đát này, thế nhưng ta mới nhìn qua đã nhận ra ngay. Gạch có màu xám nhạt, vân màu đen ánh tím, bề mặt nhẵn bóng, trơn, mịn, sờ vào rất mát. Nhờ vào tính chất ấy, ở trong hoàng cung, loại gạch này thường được dùng làm gạch nền trong cung tẩm của các vị nương nương được sủng hạnh, số ít còn lại thì ban cho các vị quan có công trạng, hoặc là cất giữ bảo quản trong Hầm đựng cống phẩm của Hoàng gia.

Tường ở Quý Y phủ không phải tất cả đều lát bằng gạch Trân Đát, chỉ có một đôi chỗ sắp xếp gạch thường với gạch Trân Đát khá kì quái mà ta không hiểu được. Chẳng nhẽ là một loại kì môn độn giáp, trận pháp hay bùa chú phong thuỷ nào đó? Sao ta lại có cảm giác đã từng nhìn thấy kiểu sắp xếp này ở đâu rồi nhỉ...

Đạp tường vào bên trong, ta nhanh chóng thu lại thắc mắc ban nãy. Vì hiện tại, bên trong phủ đệ này đã có thắc mắc to hơn mà kẻ hóng hớt lẫn tò mò như ta chắc chắn không thể bỏ qua.

Đông quá! Đoàn người Mạnh gia đưa sính lễ đều mặc đồ đỏ, tập trung ở tiền viện cổng trước. Đám người này lại mặc quần áo hoa văn kì quái, tóc cũng tết lại thành từng bện khác thường, hơn nữa lại chỉ chăm chăm tập trung ở hậu viện, gần cổng sau, có vẻ như đang chờ đợi ai đó tới.

Ta không kìm được nuốt nước bọt, không phải... không phải đấy chứ...

Đám người đó không phải đang tiến đến chỗ ta nấp đó sao?

Ta chột dạ, chẳng lẽ lại lộ rồi?

Bỗng phía sau truyền đến một đợt tê dại, ta chưa kịp vận động suy nghĩ thì cả người rùng mình. Toàn thân nặng trĩu, hai mắt lim dim, phía gáy tê nhức. Sao ta lại buồn ngủ đến vậy chứ, đám người kì quái kia sắp đến nơi rồi...

Ta tự nhủ. Nhưng phía trước mắt chỉ còn một màn đen bất tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net