Chương 6: Thấy kẻ trộm bắt quàng làm dâu (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) chế từ câu: Thấy kẻ sang bắt quàng làm họ.

Ta đang mơ.

Thỉnh thoảng khi chìm vào giấc ngủ, mặc dù trước mắt vẫn là một màn sinh động như bao giấc mơ khác, nhưng ta biết mình đang mơ. Giả dụ như lúc này, khung cảnh trước mắt ta hoàn toàn thuộc về quá khứ. Ta là ta của mười năm về trước, không là Ngũ Nương Vọng Luân Các, mà là Mạnh Ngu Mĩ, con gái út nhà họ Mạnh.

- Xuy Nhi! Xuy Nhi! Xuy Nhi!

Đám trẻ xung quanh cứ liên tục gọi ta bằng cái tên mà chúng tự bịa ra, sau đó còn thích chí cười cợt với nhau. Ta thấy bản thân lầm lũi đi về phía cổng sau, mặc kệ tiếng đám trẻ con cười nói cứ vang lên đều đều bên tai. Mở cánh cửa gỗ đã bị mọt gặm rỗng tuếch bên trong, ta lê từng bước chân nặng nề bước về phía chiếc giường gỗ đơn sơ chỉ trải tạm một chiếc chăn mỏng rồi lôi từ dưới gầm giường ra một hộp gỗ đen xì nho nhỏ.

Ở cánh cửa gỗ bị mọt gặm nhấm, một bóng dáng cao cao áo thanh thiên xuất hiện. Ta biết đó là Mạnh Dĩ. Trên tay huynh ấy cầm chiếc giỏ đựng tôm tép mà lúc nãy ta bị lũ trẻ xóm bên cướp mất. Ta vẫn còn nhớ năm ấy, lần duy nhất kể từ khi lần đầu ta được đưa về Mạnh gia, huynh ấy và ta đối mặt với nhau.

Nhưng kí ức ấy trong ta có hơi mờ nhạt. Đến lúc tỉnh lại, ta không còn nhớ rõ huynh ấy đã nói những gì, chỉ biết huynh ấy có vẻ tức giận, ném giỏ tôm cho ta rồi bỏ đi. Ta không biết huynh ấy có giận chuyện gì không, vì mặt huynh ấy xám xịt lại, tâm trạng hoàn toàn không tốt.

Khi mắt ta có thể mở ra với kích thước đủ để nhận biết được xung quanh, ta phần nào biết được mình thực sự tỉnh rồi. Tỉnh sau khi bị kẻ gian đánh lén. Thực ra cũng không thể gọi là kẻ gian đánh, mà nên bảo gia nhân đánh kẻ ăn trộm đúng hơn.

Đáng lạ là, ta không những không bị đem đi rêu rao khắp các đường, cũng không bị tra tấn đánh đập, ngược lại còn được mặc y phục mới, đặc biệt trên đầu còn nặng vô cùng. Ta không thể lắc đầu, chỉ có thể nuốt nước bọt một cái, không phải chứ... Y phục ta đang mặc là y phục tân nương ấy... Nếu bổn nương không nhầm, cái thứ nặng nặng trên đầu này là mão phượng cho tân nương...

Không phải đùa đấy chứ? Thấy kẻ trộm bắt quàng làm dâu?

Có thể trêu ngươi Ngũ nương ta hơn được nữa không?

Toàn thân không thể cử động, thế nhưng lưng vẫn thẳng mà không hề mỏi, giống như được một thứ gì đó đỡ lấy cơ thể. Ta nhìn về phía trước, hướng nhìn ra chiếc bàn gỗ đặt giữa phòng. Ta nhận ra được tấm thảm đặt bên dưới bàn gỗ, này là cống phẩm thổ cẩm đặc biệt của Phong Đô, cũng là một vật ban phẩm đáng giá. Bàn gỗ có mùi thơm dìu dịu mà thư thái, rất có thể làm từ gỗ Đan đặc biệt cũng từ Phong Đô. Ta chợt nghi ngờ, chủ nhân Quý Y Phủ này là người Phong Đô? Tại sao từ vải may rèm giường, thảm đặt giữa phòng, gỗ bàn đều là của Phong Đô?

Ta đột nhiên có suy nghĩ, liệu đây có phải là hình thức buôn bán thiếu nữ không? Nhưng chợt cảm thấy không đúng, rồi đột nhiên lại thấy đúng. Buôn bán thiếu nữ cần sự lừa lọc, mà Ngũ nương ta đây lại là con cá tự sa vào lưới. Đây còn không phải là không cần tốn sức mà vẫn lùa được cá vào lưới sao?

Cạch.

Bên ngoài cánh cửa gỗ được sơn đỏ tía bóng lộn, ta loáng thoáng nghe thấy tiếng chìa khóa cài vào ổ khóa, tiếng người phụ nữ tầm tuổi trung niên đang nói chuyện với ai đó, có vẻ là đàn ông, nhưng cũng không phải đàn ông... Ta nuốt nước bọt liên tục, không phải là tú bà đang nói chuyện với người mua thiếu nữ ấy chứ... Đan Tuấn, mau mau mau tới cứu bổn nương, người ta sắp bị bán mất rồi...

"Giờ lành tới rồi... Dược đã ngấm chưa?"

Giờ lành gì chứ, giờ bán con gái nhà người ta thì có... Lại còn dược nữa, rốt cuộc là phong dược, u dược, động dược, điều dược... Hay... hay là xuân dược... Ta thầm than, nguy rồi!

"Cũng được một ngày, dược có lẽ ngấm rồi."

"Được, vậy thì bắt đầu đi."

Bắt đầu đi... Ta nặng nhọc chớp mắt, nhìn bóng dáng một người phụ nữ tầm tuổi mẫu thân ta, mặc bộ phục trang màu phấn hồng bóng bằng lụa, gương mặt thon gọn, làn da mềm mại không thấy dấu hiệu của lão hóa. Nhìn từ xa thì có vẻ phúc hậu, ta nước mắt nuốt ngược vào trong, trong cuộc đời mười mấy năm sống trên thế gian, đây có lẽ là lần duy nhất ta thừa nhận bản thân nhận lầm người. Đây còn chẳng phải là không thể nhìn bề ngoài mà bắt hình dong hay sao?

Ta không thể mở miệng được, chỉ có thể dùng ánh mắt làm dấu với bà ấy: Các người đang tính làm gì? Tại sao lại bắt ta?

Người phụ nữ không nói không rằng, mỉm cười đầy nhân từ. Ta thật sự chỉ muốn hét lên, đừng cười kiểu đấy nữa, làm gì có tú bà nào cười tốt đẹp đến thế, chân thành đến thế đâu? Thôi xong, chẳng nhẽ cuộc đời ngũ nương Vọng Luân Các lại kết thúc như thế này à? Ta thực không cam tâm. Ta còn nhiều chuyện muốn làm, nhiều chuyện muốn biết, thậm chí còn muốn hỏi người ấy một câu...

Người phụ nữ chậm rãi tiến lại gần bên ta, khẽ lau đi một giọt nước mắt chảy dài trên má ta. Ta không khỏi rùng mình, đau thấu tận tim gan: hóa ra tâm ý của ta với huynh ấy đã đến mức này.

Bà ta lấy một chiếc ghế gỗ ngồi trước mặt ta, đưa tay chỉn chu lại phục trang, mão tân nương trên đầu ta, rồi lại nở nụ cười như cũ, cất giọng dịu dàng như mật ngọt: "Con gái cũng lớn như vậy rồi, thật chẳng trách... Đẹp lắm, đẹp lắm. Ngày hỉ không nên khóc..."

Ta chưa bao giờ thấy mẫu thân ta cất giọng nói như thế với ta, cho dù bà có nói với Mạnh Dĩ đến hàng nghìn lần. Ta chưa bao giờ thấy bà ấy khen ta, cho dù bắt bà ấy khen Mạnh Dĩ đến một vạn lần bà ấy cũng có thể khen. Ta trước giờ chỉ bị xem như một vật thừa thãi trong nhà họ Mạnh. Không phải con ruột của mẫu thân, chỉ là đứa nghiệt chủng do phụ thân đi tằng tịu với một người đàn bà khác, vừa mới sinh ra đã bị vứt ở nhà thúc phụ, bị bắt đi lang thang kiếm đồ ăn như một đứa ăn mày, làm thú vui tiêu khiển cho mấy vị tiểu thiếp của thúc, rồi đùng một cái đến năm sáu tuổi, một đứa bé đen đúa, xấu xí như ta lại đột nhiên trở thành nhị tiểu thư Mạnh gia. Ta trước giờ chưa từng có tên, chỉ đến lúc ấy, ta đột nhiên được đặt cho cái tên Mạnh Ngu Mĩ.

Mẫu thân chẳng hề ưa ta. Cho dù ta chỉ là một đứa nhỏ không hiểu sõi chuyện đời cũng biết rõ điều ấy. Nhiều lúc ta ngỡ, bà ấy chỉ cần có kiếm một cái cớ để ta biến mất khỏi thế gian này là điều mãn nguyện nhất của cuộc đời bà rồi. Phụ thân thì có lẽ vì hối hận với cái chết mẫu thân ruột của ta, ông vừa không dám quá yêu thương ta, nhưng cũng chẳng thể bỏ mặc ta trong Mạnh gia. Những năm tháng khó khăn mà đau lòng ấy ta đều đã nếm trải đắng cay khổ cực, thậm chí trong mười năm lưu lạc kia, chuyện gì ta cũng đều đã trải qua.

Thế nhưng cái loại cảm xúc đang lan tỏa trong lòng này, đến ta cũng phải ngạc nhiên. Người duy nhất trước đây có thể đem đến cho ta cảm giác này, chính là Bảo Y Hoa đại nương, người tiền nhiệm trước của Vọng Luân Các. Y Hoa đại nương có lẽ là ánh sáng lớn nhất trong cuộc đời ta, khi mười năm lưu lạc ấy, bà là người dắt tay ta, đưa ta trở thành Ngũ nương Vọng Luân Các như bây giờ.

Ta không nhớ được những gì bà ấy nói thêm, ta chỉ chợt thấy trong khoảnh khắc, sao bà ấy lại giống Bảo Y Hoa đại nương đến vậy... Chẳng phải đại nương đã...

Có lẽ người phụ nữ cũng biết ta đang nghĩ gì, bà lại cười, nụ cười dịu dàng như mẹ hiền: "Chuyện con cần biết, đến lúc đó rồi sẽ có người nói cho con biết thôi. Còn bây giờ, đã đến lúc rồi..."

Giọng bà như thôi miên tâm trí ta, khiến toàn thân ta lại càng thêm mềm nhũn, cảm thấy không có sức lực. Bà lấy miếng lụa đỏ che đầu tân nương trùm lên đầu ta, từng bước nhẹ nhàng dắt ta ra khỏi phòng. Ta chẳng biết sức lực ta lấy ở đâu ra, nhưng bước chân cứ thế đều đều, từng bước đi về phía kiệu hoa. Bàn tay bà ấy ấm áp đến kì lạ, làm ta đột nhiên quên đi sự kì quái: Tại sao ta lại bị bắt làm tân nương? Mà hơn nữa lại còn bị gia nhân của "đại tẩu tương lai" bắt làm tân nương?

Có cái gọi là, một bước sa chân, vạn kiếp bất phục, mãi đến sau này, ta mới chiêm nghiệm được kĩ câu nói ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net