Chương 8: Vài chuyện xưa cũ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Dĩ, huynh ấy thật sự làm ta muốn phát điên. Ta có thể đã là viên đá cản đường huynh ấy, lúc nào cũng ngây ngây ngô ngô, huynh ấy cũng đã có thể rất ghét ta, thậm chí là không muốn gặp mặt ta. Mặc dù... đúng là ta quan tâm huynh ấy, suốt những năm sống ở Mạnh gia, người duy nhất ta luôn dõi theo chính là huynh ấy. Mạnh Dĩ hoàn hảo đến vậy, ta ngưỡng mộ huynh ấy, trước giờ không dám cho vào tâm trí ý nghĩ nào không an phận thủ thường. Ta tự nhủ, bản thân chính là một hòn đá xấu xí, dĩ nhiên chẳng hề với tới được ánh dương sáng ngời như huynh ấy.

Chỉ là, đến cả ta cũng không ngờ, mọi chuyện lại rẽ theo một chiều hướng xấu như thế này. Những chuyện uất ức trong phủ, ta ngậm ngùi ngày một ngày hai cho qua. Nhưng với chuyện Mạnh Dĩ đột nhiên thay đổi, ta một phần thấy mừng vì ít ra huynh ấy không ghét ta nữa, còn chín phần khác thì sợ. Cái ta sợ, huynh ấy càng đối tốt hơn với ta, bản thân ta sẽ càng lún sâu. Mà điều này với ta, không chỉ là không thể, mà là không được.

Và ta rời Mạnh gia. Trên người chỉ có chút ít bạc vụn. 

Nói là buông bỏ, chi bằng cứ nói ta bỏ trốn. Bỏ trốn bởi sự dịu dàng của một người. Bỏ trốn vì sự khinh bạc của cả thế giới. Ta lang thang khắp nơi.

Vài người nếu biết chuyện, ắt hẳn sẽ bảo ta thật ngốc nghếch. Cuộc sống ở Mạnh gia chẳng phải tốt hơn khi ta ở với thúc phụ và các tiểu thiếp của thúc hay sao? Ta có ăn, có mặc, có chỗ ở, ít nhất còn có cái gọi là gia đình. Nhưng kì thực ta không chú tâm lắm. Ta chẳng hề có cảm giác rằng mình đang sống với gia đình, chỉ là thêm một người suốt ngày mắng chửi, thêm một người dửng dưng giả vờ thương xót, thêm nhiều hòn đá ném vào người ta hơn. Dần dần, ta ngẫm được một điều, cái đau đớn không phải những đòn roi của thúc phụ, mà chính là sự ghẻ lạnh rõ ràng trên mặt mẫu thân và sự thờ ơ giả tạo của phụ thân. Chí ít ta không hối hận, hối hận vì ngày đó đã bỏ đi.

Vài chuyện xưa cũ khi nhắc lại chỉ toàn thấy những hồi ức đau thương, buồn bực. Ta thật sự suy ra được, cuộc sống khi ở Mạnh Gia chẳng là gì so với những ngày tháng ta lưu lạc. Chính những năm tháng bôn ba, lang thang khắp nơi, khó khăn đủ đường ấy mới có thể tạo nên Ngũ nương Vọng Luân Các của ngày hôm nay. Mà ta của ngày hôm nay, suy cho cùng vẫn là chưa đánh đã hàng trước Mạnh Dĩ. Người duy nhất làm được điều này, có lẽ chỉ có huynh ấy.

"Huynh đã dùng dược gì với ta?" 

Câu hỏi trước đó vẫn chưa được trả lời, ta thật sự chỉ có thể tiếp tục câu chuyện, thay vì im lặng để thời gian trôi qua.

Ta biết Mạnh Dĩ không phải kẻ có thể làm bậy, nhưng suy cho cùng, nếu đã làm đến bước này, ta cũng không thể không đoán huynh ấy thật sự có gan làm chuyện tiếp theo. Kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt. Ta không nhất thiết phải chọc huynh ấy tức giận, chẳng bằng hai mặt một lời, đàm phán thật công tâm mọi chuyện. 

Ta nghe thấy giọng cười của huynh ấy thoảng qua, rồi nhanh chóng, dải lụa đỏ che mặt ta được vén lên. Ánh sáng từ ngọn nến không quá lớn nhưng cũng khiến ta phải nheo mắt đôi chút vì chưa quen.

Mạnh Dĩ không lấy làm đồng tình với cuộc thương lượng này cho lắm. Huynh ấy nâng khóe miệng tạo thành một nụ cười nửa môi, đáy mắt lóe lên một tia gian manh, xảo quyệt. "Nếu ta nói là xuân dược thì sao?" 

Được rồi, bổn nương vừa mới nói phải thương lượng công tâm. Bình tĩnh, kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt...

"Ý ta không phải thứ đó... Là loại dược có khả năng làm tê liệt người trúng phải, hơn nữa lại còn khiến người đó hành động theo một chỉ thị khác. Huynh đã sai người dùng loại dược đó với ta."

"Hm... Có loại dược đó sao?" Mạnh Dĩ vẫn giữ nguyên nét cười nửa môi, hai mắt nheo nheo hơi nghiêng đầu nhìn ta. 

A... Thật sự... Có nhất thiết phải làm như thế này không? Coi như ta mang bạch kì đầu hàng đi. Bổn nương trước giờ có một tật xấu, đó là khi nào xấu hổ hoặc bối rối, hai tai sẽ đỏ ửng, mặt thì lại trắng bệch. Nếu ta đoán không nhầm, hiện giờ hai tai của ta có thể đem đi nướng ròn được rồi.

Không đoán ra được Mạnh Dĩ có biết tật ấy của ta hay không, huynh ấy vẫn cười cái điệu cáo già quen thuộc, bộ dạng nhởn nhởn nhơ nhơ, rõ ràng coi cuộc đàm phán vô cùng nghiêm túc của ta chỉ là một trò đùa. 

Trái lại với ta, cuộc đàm phán này thật sự rất tổn thọ, cực kì tổn thọ. Ta cảm thấy rất cần có một phương pháp nào đó để kết thúc chuyện này, nhưng nhất thời chẳng thể nghĩ ra gì. Đầu ta như muốn bốc hỏa, chỉ kịp nghĩ đến, tại sao huynh ấy lúc nào cũng muốn dồn ta vào bước đường cùng. 

"Huynh nhất thiết phải làm thế này sao? Chuyện này... thật sự là vô cùng hoang đường mà..."

Ta nhất thời cảm thấy máu nóng dồn lên đầu, cùng với việc hai tai nóng rát, các ngón tay lúc này đã bấu chặt vào lớp váy tân nương. Màu đỏ làm ta nhức mắt, mọi chuyện làm ta bất lực. Như kiểu ta chẳng là gì cả, chẳng biết gì cả, chỉ để mặc cho người khác dắt mũi. 

"Mĩ..."

"Không phải huynh từng rất ghét ta sao?" Ta nhanh chóng ngắt lời, trong đầu xuất hiện hàng ngàn câu, đừng gọi tên ta nữa. "Tại sao huynh không tiếp tục ghét ta đi chứ? Phải, ta là Mạnh Ngu Mĩ, ngu ngốc, yếu đuối, suốt ngày bị bắt nạt, lúc nào cũng bị gọi là Xuy Nhi*, bị chính gia đình của mình hắt hủi. Huynh đã có thể ghét ta nhiều như thế, tại sao lại đột ngột thay đổi. Ta không hiểu. Ngay từ lúc huynh ở Thanh Trúc Đường về, rồi đột nhiên huynh mỉm cười với ta, đối xử tốt với ta, còn bênh vực ta trước mặt mẫu thân. Tại sao? Tại sao huynh không đối xử lạnh nhạt với ta? Huynh có biết... Huynh cứ đối xử với ta như thế... Ta thật sự..." 

Ta thật sự không thể không suy nghĩ khác. Ta thật sự sẽ tưởng tượng, nghĩ ngợi lung tung. Ta sợ, ta sẽ vượt qua cái gọi là "tình huynh muội".

Nhưng ta nuốt hết những lời ấy lại, thở dài nặng nhọc, ta chợt nhận ra nước mắt đã tràn mi, trong lòng trống rỗng mà lại như đang có lửa đốt. 

Mạnh Dĩ hiếm hoi để lộ gương mặt nghiêm túc, huynh ấy vẫn nhìn ta, nhưng không phải với ánh mắt nửa cười nửa đùa, "Muội thật sự làm sao? Không thể nói tiếp sao? Mĩ Nhi... Muội chẳng nhẽ không hiểu..."

"Vậy huynh thật sự không hiểu sao? Ta rời Mạnh Gia, mặc dù trên người chẳng có gì, huynh không hiểu sao? Ta thật sự... không hiểu huynh cứ cố thế này làm gì? Huynh biết ta với huynh là huynh muội. Huynh biết ta trốn tránh tất cả về huynh. Năm ấy huynh đột nhiên thay đổi, ta vui còn chẳng bằng phần mười của sợ. Huynh cũng biết, cho dù ta không đi, mẫu thân cũng sẽ tìm cách để khiến ta đi, vì bà ấy biết huynh đang dần có ý tốt với ta. Ta càng trốn tránh, huynh càng dồn ta vào chân tường. Cuối cùng... là chuyện này... Mạnh Dĩ, huynh có biết huynh đang làm gì không?"

Ta như gào lên, từng câu từng chữ gằn mạnh, nước mắt giàn giụa, ta đã hoàn toàn không cảm nhận thấy cả hơi thở của chính mình. Dường như bao nhiêu uất ức bấy lâu, tất cả đều được giải tỏa, mặc dù từng câu ta nói vẫn rời rạc, tiếng nấc cứ vang lên ngắt quãng. Ta thật sự bị dồn vào chân tường rồi, ta thật sự không biết nên làm gì nữa.

Bên cạnh, Mạnh Dĩ trầm ngâm suốt lúc ta bộc phát. Huynh ấy đang nghĩ gì? Ngạc nhiên ư? Hối hận ư? Hay đang suy tính? Huynh ấy quỳ xuống trước mặt ta, lúc ta vẫn còn đang thút thít, đặt bàn tay của mình nắm chặt lấy hai tay ta đang cuộc tròn đến mức móng cắm vào lòng bàn tay chảy máu. Ta càng cố gắng giật tay ra, huynh ấy càng giữ chặt nó lại.

Bàn tay huynh ấy ấm áp, to lớn trùm kín lên tay ta. Thật sự có chút nuối tiếc, ta đã nghĩ vậy, vì hơi ấm kia quá đỗi hấp dẫn. Ta mặc dù biết cánh tay đã có thể hoạt động, nhưng cũng không rõ vì gì mà không dùng hết sức để rút tay ra. Có lẽ là chấp niệm...

"Mạnh Dĩ... Huynh thật sự muốn ta phải làm sao?"

Đúng, chính là chấp niệm. Ta rời xa huynh ấy là để buông bỏ, ai ngờ chẳng buông bỏ được mà còn lún sâu thêm. Ông trời chính là muốn trêu ngươi ta, trêu ngươi Mạnh Ngu Mĩ này!

Mạnh Dĩ vẫn im lặng. Huynh ấy trước giờ cũng chỉ lẳng lặng mà làm, chưa từng cố gắng giải thích điều gì với ta. Ngay cả lúc này, huynh ấy nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn nhẹ, như chứa đầy sự an ủi và xoa dịu ngọn lửa trong lòng ta. "Mĩ Nhi, nếu ta bảo với muội, ta hoàn toàn biết rõ việc mình làm bây giờ là gì, ta biết rõ mình muốn gì, cần gì, muội nghĩ ta muốn muội làm như thế nào? Ta biết có thể sẽ khó chấp nhận, cho dù ở hiện tại hay quá khứ. Mười năm dõi theo, không dài cũng không ngắn. Muội sẽ thấy ta thật ấu trĩ, đợi chờ mười năm trong im lặng ư? Nhưng, hiện tại ta sẽ không chờ nữa, ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi." Và huynh ấy chầm chậm nhìn ta, đưa tay lên lau những giọt nước mắt còn vương lại trên má, khóe môi cong cong, "Mĩ Nhi, nếu ta nói, muội không phải con ruột của phụ thân thì sao?"



*Xuy Nhi: Đã từng xuất hiện trong một chương trước đó. Ngụ ý chỉ Đứa trẻ xấu xí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net