Chương 9: Đúng là một nha đầu phiền phức (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Trong chương này, tất cả sẽ được kể dưới ngôi thứ ba, không phải của ngôi thứ nhất của Ngu Mĩ>


Ta không biết bản thân bắt đầu lúc sâu từ bao giờ, chỉ biết, ngày rằm tháng Giêng năm Chiêu Thống thứ ba, giữa gió xuân nhè nhẹ, hòa lẫn với âm thanh tiếng chim hót lanh lảnh lên cành cây cao, có lẽ là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ta.

Mạnh Dĩ gấp cuốn Bách gia chư tử* lại, không kìm được chuyển động tao nhã trên đôi lông mày rậm. Thở dài một hơi, với động tác có phần giống ông cụ non, cậu đặt cuốn sách một cách ngay ngắn trên giá cao hơn hai cái đầu, bước chân chầm chậm đi ra sân sau: nơi từ nãy đến giờ vang lên tiếng cãi cọ ngay giữa sáng sớm.

Cậu thấy mẫu thân, cùng một vài nha hoàn gia nhân nữa, đang quây tròn quanh, còn phụ thân thì đang đứng khom lại còn một túm ở giữa vòng tròn ấy. Và một vật, à không, là một cái cục gì đó đen đen, xù xù đang núp sau lưng phụ thân, bóng dáng rụt rè, bờ vai lại như đang run lên từng hồi.

Cậu lại nhíu mày, ngay sáng sớm đã làm ầm làm ĩ, thật là không để yên cho ai.

Có tiếng mẫu thân lanh lảnh:

- Mạnh Thiếu! Ông giải thích đi, đứa bé này là sao?

Phụ thân ngập ngừng, trong đôi mắt dường như ánh lên điều khó nói. Và Mạnh Dĩ biết điều khó nói ấy có lẽ là gì. Nguyên nội trong năm nay, đã có ba lần mẫu thân bắt quả tang phụ thân lén qua lại với người đàn bà khác, cũng trong năm này, phụ thân đã lấy thêm một bà vợ nữa, tổng cộng đã có bốn bà vợ cho đến bây giờ.

Nhưng thực ra, Mạnh Dĩ chưa bao giờ thấy phụ thân dắt "hậu họa" về nhà.

Mẫu thân của cậu, cậu hiểu. Bà có thể từ con của một quan huyện bé nhỏ, bao nhiêu năm quán xuyến gia đình, giữ nguyên chức vị bà cả, thực chưa thấy có chuyện gì lọt qua được mắt bà. Đặc biệt là một "hậu họa", lại có phần xấp xỉ tuổi với cậu như thế này.

"Hậu họa" ấy, mặt mày lem nhem đầy vết bẩn, tàn nhang trên má lấm tấm, tóc tai ngắn cũn cỡn không rõ là nam hay nữ. Thế nhưng, đôi mắt lại rất sáng. Lần đầu tiên Mạnh Dĩ thấy một người có đôi mắt đẹp đến vậy, không phải màu đen tuyền, cũng không nâu sậm, mà là một màu nâu nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời lại càng tỏa sáng lấp lánh.

Phút chốc, Mạnh Dĩ tưởng như toàn thân bị đôi mắt nâu ấy thu vào trong tầm mắt, mặc dù thân hình bé nhỏ đang núp đằng sau phụ thân kia có run lên, nhưng ánh mắt lại có thể khiến người ta sững lại. Nó không phải ánh mắt uy quyền của một chúa sơn lâm thì cũng là ánh mắt hoang dã của một kẻ tự do, không có chút vướng bận.

Cậu- một đứa bé mới chín tuổi- lần đầu cảm thấy nhịp đập của trái tim có gì đó khang khác.


Lần thứ hai nhìn thấy "hậu họa" kia, Mạnh Dĩ còn có chút sốc nặng hơn trước. Vì "hậu họa" mà có đôi mắt khiến cậu vẫn luôn khăng khăng là nam kia, hóa ra lại là một tiểu nha đầu kém cậu ba tuổi.

Sau khi mẫu thân cậu náo loạn một hồi trước mặt phụ thân, cuối cùng cũng vì cái "hừm" nhẹ của cậu vang lên bên tai mà lại ấm ức cho qua. Cậu biết địa vị của bản thân trong lòng mẫu thân rất lớn. Trước giờ, cậu không quá dùng cái địa vị đặc biệt ấy để mẫu thân theo ý cậu, cậu chỉ dùng nó như một cách để giảm đi nghiệp chướng mà mẫu thân gây ra. Nói thẳng ra, Mạnh Dĩ thấy đối với một đứa bé chín tuổi như cậu, nhìn thấy những gì đáng sợ mà do chính mẫu thân thân sinh của mình làm ra, đáng lẽ nên có chút sợ sệt. Nhưng cậu cũng cùng lắm là chỉ có một chút sửng sốt, rồi cũng ngay lập tức thấy bản thân chững lại. Không phải vì cậu sợ đến mức quên hết mọi việc, chỉ là cậu đang nghĩ xem có cách nào để giảm nhẹ những tội nghiệp do mẫu thân gây ra hay không.

Phụ thân Mạnh Dĩ rất sùng bái Đức Phật, dĩ nhiên cậu cũng bị tư tưởng ấy ảnh hưởng rất nhiều. Cậu thậm chí còn cảm thấy, có lẽ đây là điểm sáng lẻ loi duy nhất trong vô vàn những tật xấu của phụ thân. Một người ngày thường đào hoa phóng túng đến thế, nhưng vẫn tin vào luân hồi của Phật, cậu biết phụ thân vẫn còn thương mẫu thân rất nhiều.

Bởi nếu không thương, thì số vợ bé lấy vào nhà có lẽ đã không chỉ dừng ở con số bốn, và mẫu thân của cậu, một người không hương sắc, không thanh xuân bằng, có lẽ đã bị phụ thân cho ra rìa, làm gì có chuyện có uy quyền để quán xuyến gia đình như thế. Nhưng không, phụ thân vẫn để bà làm chính thê, vẫn để bà cầm chìa khóa Mạnh gia**, và những gì trên suốt những chặng đường gia đấu*** do chính bà tạo ra, phụ thân không đả động đến dù chỉ một chút.

Có lẽ phụ thân cũng đã biết hết, nhưng ông không hề nói ra, cứ lẳng lặng dọn dẹp tàn dư của những âm mưu mà mẫu thân gây ra. Mạnh Dĩ đoán, có lẽ ông cũng chẳng muốn lấy thêm vợ, điều này chẳng khác gì sự phản bội với tình yêu của ông đối với mẫu thân. Nhưng ông cảm thấy chạnh lòng, khi ông nhận ra người vợ xưa nay mình yêu quý, trong đầu lúc này chỉ còn có tranh đoạt và quyền lực. Ngay cả những chuyện chính trị, giao thương bên ngoài, mẫu thân cũng nhúng tay vào ít nhiều. Phụ thân có thể có trái tim mềm yếu với những chuyện mà mẫu thân làm, nhưng với bản lĩnh đi lên từ một tiểu thương không có tiếng tăm trở thành ông chủ của tiệm bạc Tĩnh Tuệ, không lý nào ông không biết những gì bà lén lút làm sau lưng mình.

Với những gì Mạnh Dĩ - một đứa bé mới 9 tuổi - lúc bấy giờ cảm nhận, có lẽ việc phụ thân lấy thêm vợ và mang theo "hậu họa" kia về, chỉ là để thử lòng mẫu thân, và cũng là để chọc tức bà. Nhưng phải mãi về sau, cậu mới hiểu được, thật ra có ít thứ trên thế gian gọi là chung thủy vẹn toàn. Cho dù cậu có một quan niệm bản thân với sự chung thủy ấy, nhưng đâu chẳng là ai cũng có thể có được một lòng một dạ như thế.

Mà lòng chung thủy ấy của cậu, lại bắt nguồn từ đôi mắt nâu kia.

Mạnh Dĩ không biết từ bao giờ, bản thân đã luôn ngóng chờ đôi mắt nâu ấy.

Lần thứ hai gặp, tiểu nha đầu lúc này đã được chải tóc gọn gàng, cũng đã tắm rửa sạch sẽ và được mặc quần áo mới. Gương mặt có phần sáng sủa hơn, nhưng vẫn không thể giấu được dấu vết từng dầm mưa dãi nắng từ khi còn rất nhỏ và đôi mắt luôn mở to tròn khi nhìn mọi thứ xung quanh.

Có vẻ như nha đầu này ngạc nhiên lắm. Nhìn thấy cái gì cũng rất hứng thú, thậm chí còn nhiều lần cố sờ thử vào. Dĩ nhiên những lần ấy, những nha hoàn tai mắt của mẫu thân đều ngăn lại, nhiều lúc còn đem nó ra làm cái cớ để trách móc nha đầu này.

Mạnh Dĩ không quá thể hiện ra, chỉ đứng bên cạnh, lúc nào cũng giữ một biểu cảm không vừa ý với những chuyện ồn ào, rồi kêu họ đừng gây chuyện nữa. Đám nha hoàn đa phần đều không dám làm gì táy máy trước mặt cậu, chỉ có nước đi mách lại với mẫu thân. Cậu cũng biết mẫu thân sẽ không bỏ qua cho tiểu nha đầu này nếu biết cậu có ý tốt với muội ấy. Vì thế nên, Mạnh Dĩ cố gắng giữ khoảng cách với nha đầu nhất có thể khi ở trước mặt mẫu thân.

Với những chuyện ấm ức mà nha đầu này gặp phải, chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng cậu mà nhìn thấy rồi thì khó bỏ qua. Có cái gì đó thôi thúc cậu, thật sự, tâm can cậu như bị bóp nghẹn lại mỗi lần nhìn thấy nha đầu ngốc ấy bị bắt nạt. Nhiều lần cậu thực sự muốn mặc kệ nha đầu này cho xong, nhưng những lần như thế, vô tình lại bắt gặp đôi mắt nâu lúc nào cũng ngây ngây ngô ngô âm thầm dõi theo cậu, rón rén đi theo từng cái bóng của cậu, Mạnh Dĩ... có chút không nỡ.

Cậu không biết mẫu thân có nhận ra không, nhưng với mọi thứ mà cậu nhìn thấy, phụ thân không hoàn toàn bỏ bê nha đầu này. Hoặc ông cố tình tỏ ra là không bỏ bê, để ép mẫu thân tiếp tục chèn ép muội ấy. Lần đầu tiên, Mạnh Dĩ thấy bản thân mình sai nhiều đến vậy. Lần đầu tiên, cậu thấy sợ người cha trước giờ vẫn luôn xuề xòa, tỏ ra yếu đuối ấy.

Phụ thân không phải ngẫu nhiên mang nha đầu về nhà và cũng không phải ngẫu nhiên thỉnh thoảng lại ban phát một chút yêu thương cho muội ấy. Ông sẵn sàng dùng một đứa bé để nhử mẫu thân, thậm chí còn không màng đến việc cậu sẽ nhận ra. Cậu thầm nghĩ, có lẽ cậu vẫn còn trẻ con quá, thật sự không thể hiểu nổi những gì trong đầu của phụ mẫu. Những lúc này, cậu chỉ hận không thể trưởng thành hơn, đủ kinh nghiệm và kiến thức để hiểu mọi chuyện. Thật sự cậu có chút đau lòng, khi nhìn thấy tiểu nha đầu ngốc ấy trở thành ván cờ trong tay phụ thân.

Vì vậy nên, cậu cố gắng dùng mọi cách có thể, để vừa giúp đỡ được nha đầu, lại vừa tránh được tai mắt của mẫu thân và phụ thân.

Ngày đầu tiên trong cuộc sống của Nhị tiểu thư Mạnh Gia, nha đầu ấy bị đám trẻ trêu chọc, đem ra làm bia hứng đá mà không hề kêu lấy một tiếng. Mạnh Dĩ lúc ấy đã nghĩ, nha đầu này thật ngốc. Cậu cố tình đến gần đám hỗn loạn, giữ nét mặt lạnh lùng hết mức có thể như là bản thân chỉ ghét chuyện xấu hổ ngay trước của Mạnh Gia.

Nhưng rồi, những hòn đá mà cậu cứ yên vị là chỉ trêu nhau thôi của đám trẻ, trong số những hòn đá ấy, một hòn đá lao tới thật nhanh. Nha đầu ấy cố tránh nhưng không được, thế rồi ngã dúi xuống đất ngay trước chân cậu, và hòn đá thì rơi đúng y phục thanh thiên của cậu.
Lúc ấy nét mặt cậu thế nào? Chính cậu cũng không rõ. Cậu chỉ biết năm đầu ngón tay cậu đang ghim chặt vào lòng bàn tay. Đau, nhưng cậu chẳng cảm nhận được.

Nha đầu ấy bị thương rồi. Khắp người toàn những vết bẩn hoà trộn với máu. Trên má phải còn bị xước nhẹ, đất lem nhem trên gương mặt nhỏ bé đang run lên ấy.
Mạnh Dĩ đuổi đám trẻ con kia đi, không cần mất nhiều thời gian đã tóm trọn các vết thương kia ghim vào trong tâm trí. Cậu thấy tai mình như nóng bừng lên, thật chỉ muốn mắng cho tiểu nha đầu này một trận. Trước giờ, cậu ghét nhất là những người lúc nào cũng ngây ngô quá mức, lúc nào cũng bị bắt nạt mà không biết phản kháng.

Nhưng rồi cậu nhìn thấy đằng sau cánh cửa gỗ dày sơn đỏ tía của Mạnh Phủ kia, có một cặp mắt đang quan sát cậu, ngay cả thư đồng phía sau cũng có chút lo âu. Mạnh Dĩ cắn chặt môi,  ngay lập tức rời đi, trong khi móng tay vẫn cắm chặt vào lòng bàn tay. Có chút bất lực, đám trẻ con kia là một trong những trò mà mẫu thân cậu bày ra. Có lẽ nếu cậu ở lại thêm ít lâu, thật sự thời gian mà cậu được nhìn thấy đôi mắt nâu ấy sẽ ít lại.

Mọi thứ phiền phức hình như đều thích bám theo nha đầu này.


*Bách gia chư tử: các tác phẩm của các vị học giả nổi tiếng xưa (Khổng Tử, Hàn Phu Tử...)

**Cầm chìa khóa: Mình có tham khảo từ một vài bộ phim gia đấu xưa, có thể hiểu vợ cả hay vợ lẽ mà được cầm chìa khóa thì chứng tỏ địa vị trong gia đình cũng không tầm thường, không nhất thiết phải được chồng yêu thương nhất mới cầm chìa khóa, mà là người khiến chồng yên tâm nhất và tin tưởng nhất nên mới trao chìa khóa cho. Cũng có một số phim, người chồng rất yêu, yêu đến si mê người vợ ấy nên đã giao chìa khóa cho. "Chìa khóa" ở đây là tất cả các khóa trong mọi căn phòng của gia đình theo nghĩa đen, còn nghĩa bóng có thể hiểu là có quyền quản lý tất cả mọi thứ trong nhà.

***Gia đấu: Gần giống như cung đấu - là một thể loại tranh đấu giữa các phi tần ở chốn hậu cung - thì gia đấu là kiểu tranh đấu có nhỏ lẻ hơn, nhưng không kém phần cạnh tranh và khốc liệt. Một nam nhân xưa được lấy nhiều vợ, mặc dù không nhiều bằng hậu cung của hoàng đế, nhưng từ số hai trở lên, các bà vợ đã có chút cạnh tranh, dùng mánh khóe với nhau. Vậy nên gia đấu có thể hiểu là tranh đấu giữa các vợ của một nam nhân, trong phạm vi gia quyến, nội bộ gia đình. Theo mình thấy thì người chồng càng có chức vị cao thì gia đấu càng mạnh mẽ, quyết liệt, thậm chí còn có những âm mưu và thủ đoạn kinh khủng, tinh vi hơn cả cung đấu cơ. =3=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net