Văn án - Chương 1: Ngu Mĩ - bổn nương không phải cỏ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án:


Tám tuổi, nàng rời thành Mị Thủy, rời phụ mẫu, trên người mang vỏn vẹn một chút ít bạc vụn, tiến đến kinh thành với mong muốn đổi đời, lại vừa mong muốn trút bỏ một số gánh nặng.

Thời gian qua đi thật nhanh tựa lông hồng, lông kia còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã qua được mười năm.

Nàng từ một tiểu nha đầu xấu xí, nay lại thành một trong Ngũ Nương của Vọng Luân Các - chốn xa hoa, làm đẹp xa xỉ bậc nhất Tĩnh Vu quốc.

Cứ ngỡ đã trút được hết gánh nặng, an nhàn sống cuộc sống này đến hết đời, ai ngờ duyên nợ chưa dứt, chưa gặp chưa được lại còn tự mò tới!

Cái này, ông trời, ông thật muốn trêu ngươi ta mà!



Chương 1: Ngu Mĩ - bổn nương không phải cỏ!



Thành Thang Lãn

Ở chốn đô thành sầm uất, phồn thịnh này, dưới chân thiên tử là cuộc sống xa hoa hào nhoáng của quan lại, quý tộc nhiều của, dưới những phần tử trí thức là đám dân đen đang làm ăn quần quật, mong muốn một ngày có thể đổi đời, dời đến Thang Lãn phồn vinh mà sinh sống làm ăn.

Ai chẳng biết, Thang Lãn là kinh đô ngàn vàng dát bạc, nơi đây quy tụ toàn những cửa tiệm, công xưởng to lớn của cả nước, đến một thước đất cũng đáng tiền vàng tiền bạc.

Đấy, bảo sao ai cũng thi nhau đâm đầu vào chốn xa xỉ này, cứ biết thế đã, còn bên trong mục nát thế nào thôi thì thây kệ.

Hội Xuân chẳng hiếm những kẻ tò mò về kinh đô hào nhoáng trong mơ, đến đây để tận mắt chứng kiến ước mơ đổi đời của mình. Một phần của Thang Lãn, liệu có bao nhiêu người trong đám người đổ tuôn đến kinh đô kia đang mong ước đến điều đó?

Hão huyền, tất cả đều là hão huyền hết.

Chốn Thang Lãn này là nơi mà ta đã đặt chân xuống được mười năm, không đủ lâu nhưng cũng đủ để ta nhận biết, đằng sau vẻ hào nhoáng nơi chốn đô thành xa hoa này, chính là một góc tối, một vết nhơ mà ngỡ chẳng thể nào xóa mờ được.

Bỏ đi, đứng từ trên Vọng Luân Lầu nhìn xuống quả thật là chán muốn chết, cứ nhìn từng dòng người đi qua, rồi lại đi lại, cứ một lúc, lại có một bóng người, một sinh linh bé nhỏ đáng thương biến mất, ánh trăng lại càng lên cao, lễ hội cũng đang đến đỉnh điểm rồi.

"Soạt."

"Ngũ muội, muội lại định đi đâu?"

Ta lạnh mặt, khẽ dùng thân thể nhẹ nhàng lách qua người nọ đang đứng khoanh tay trước cửa. Ai ngờ, vẫn là người kia nhanh hơn, chưa vận nội công đã một tay túm cổ áo ta lại, đẩy xuống chiếc bàn bằng gỗ trầm hương giữa phòng, xong xuôi thì nhìn ta bằng nửa ánh mắt.

"Không đủ sức đấu với ta mà còn dám chuồn đi?"

"Đại tỷ, muội đâu có dám chuồn đi. Nếu muội dám chuồn đi, tại sao lại phải chui đầu vào chỗ chết, cố qua mặt đại tỷ được cơ chứ." Ta cười giả lả, có phần nhún nhường, có phần bất lực, lại có phần nịnh nọt.

Ai mà chẳng biết, vị đại tỷ mà ta phải thuận nước đẩy thuyền trước mặt kia chính là bà chủ vang danh cả nước của Vọng Luân Các, Vọng Nhiên đại tỷ cơ chứ! Luận về văn, nếu không phải là nữ nhi, chắc chắn đại tỷ đã có thể đường đường chính chính đứng đầu bảng vàng. Luận về võ, giang hồ võ lâm ai mà không biết danh bất hư truyền Vọng Nhiên, con gái cả của Chưởng Môn Đàn Thị Môn - Vọng Tần cơ chứ!

Tỷ ấy mạnh như vậy, như một con voi, giẫm con kiến nhỏ là ta đến mức thân kiến tan tác, ta làm sao lại dám qua mặt đây, có muốn e là thật không thể.

Đại tỷ à, ta chỉ là một con kiến nhỏ bé thôi, đâu dám làm gì chứ.

"Ngũ muội, không phải là muội đã thấy trước có ba tỷ muội bọn ta đứng ở cửa ngoài Vọng Luân Lầu nên mới không dám chuồn ra ngoài bằng cửa này hay sao?"

Giọng ngọt ngào đến run người ấy... Đây chính là tam tỷ của ta, nói đến tỷ ấy, đương nhiên phải nhắc tới cái thứ giọng mật ngọt đến nỗi "ong bướm bu kín" của tỷ. Nhưng đâu phải chỉ cần có mỗi chất giọng này là có thể làm Tam Nương của Vọng Luân Các? Tam tỷ nổi tiếng khắp kinh thành, danh tiếng vượt cả biên cương, chính là ca nữ vang danh khắp thiên hạ, nhan sắc vô ngần, giọng hát thánh thót. Ngàn năm có một! Phượng Truân!

Nhắc đến hai vị tỷ tỷ này, nhất định phải giới thiệu hai vị còn lại.

Nhị tỷ của ta, Hạc Lưu Đổng tỷ tỷ, chính là người đứng sau tất cả các loại son phấn trang điểm của cả nước, người được mệnh danh là bàn tay vàng ngọc, ai có diễm phúc mà được tỷ ấy động tay được vài giây, e là đã ngay lập tức biến thành phượng hoàng, bay vút lên tận chín tầng mây, ngay đến cả các vị công chúa, tiểu thư của các nhà quan lớn cũng thường xuyên phải nịnh nọt tỷ ấy. Ngay đến cả ta đây cũng đã từng được tỷ ấy động tay, quả nhiên là quốc sắc thiên hương. Trang điểm cho quỷ, e là quỷ cũng hóa thành Hằng Nga!

Tứ tỷ, Vương Thi tỷ tỷ lại chính là đầu bếp nổi danh, cả Tĩnh Vu quốc, e là không ai không biết đến tỷ ấy. Món ăn mà tỷ ấy nấu, cho dù là đậu hũ thối cũng biến thành mĩ vị!

Còn ta? Cái gì, đến tận bây giờ vẫn chưa biết bổn nương là ai?

Ta chính là Ngũ Nương của Vọng Luân Các, Ngu Mĩ.

Không phải cỏ Ngu Mĩ, cũng không liên quan đến Ngu Mĩ Nhân!

Tên của ta, đích thực là Ngu Mĩ, là Ngũ Nương vô công rồi nghề của Vọng Luân Các, văn võ không thông, ca xướng chướng tai, trang điểm chướng mắt, nấu nướng thậm tệ.

Nhưng bổn nương không có vô dụng! Xét về nhanh nhẹn, ta không có bằng Đại tỷ, nhưng ít nhất mấy môn võ mèo, trèo tường, khinh công đều tinh thông, cũng có thể gọi là có chút tài mọn. Xét về ca xướng gì đó, ta thực sự không biết hát, giọng cũng ngang bè bè, nhưng lại có khả năng giả giọng cực tốt, có lẽ thanh âm của ta quá đỗi đặc biệt, ngay cả giọng nam cũng giả thành. Còn về trang điểm, ta mà ra tay, e là Hằng Nga cũng đành ngậm ngùi hóa đại ca Đầu Trâu ở dưới Âm Tào mất, nhưng có một thứ ta rất giỏi, chính là hóa trang giả dạng người khác, trong phòng bổn nương có rất nhiều mặt nạ, béo cũng hóa, gầy cũng hóa, xấu cũng hóa, đẹp cũng hóa, trên thế gian, chưa có thấy ai mà ta chưa hóa trang thành. Nếu so sánh ta với Tứ tỷ, e là lấy trứng đập đá, với tài nấu ăn của mình, ta tự thừa nhận, đáp gà chết gà, đáp chó chết chó, thậm chí có thể đem làm độc dược hại người vô số!

Mấy tài mọn này của ta lại chẳng hề quang minh chính đại. Người trong sáng, tài năng của ta lại trong tối, thành ra cứ mãi chẳng thể phát huy, e là chỉ có thể sống mãi với lốt Ngũ Nương vô công rồi nghề này mà thôi...

"Ngũ muội, lại định đi gây chuyện nữa sao?" Vương Thi tỷ đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ta từ lúc nào, nhàn hạ tự rót cho mình một chén trà đào rồi tự thưởng thức.

"Các tỷ tỷ, không phải mọi người không biết tính cách muội thế nào. Dạo gần đây trong thành thường xảy ra vụ án thiếu nữ mất tích, quan phủ đã bắt tay vào điều tra mà không thành. Ta cũng chỉ là định đi điều tra chút, sẽ về ngay." Ta xuống nước, làm bộ mặt cực kì đáng thương nhìn các vị tỷ tỷ. Mạch Nha cẩu nhi, ta phải cảm ơn nó một phen mới phải, ngày thường bộ mặt long lanh đòi ăn của nó, hôm nay ta bất đắc dĩ cũng phải lôi ra làm trò với các vị đại tỷ.

Đại tỷ buông một câu lạnh nhạt: "Chứ không phải với ba cái trò mèo của muội lại càng khiến quan phủ nghĩ muội chính là hung thủ mà bắt đi sao?"

"Đúng vậy đấy Ngũ muội, lo chuyện bao đồng không tốt đâu." Lưu Đổng tỷ dịu dàng xoa đầu ta, nhẹ nhàng khuyên giải.

Ta giãy nảy, chẳng phải mọi ngày các tỷ đều hành hiệp trượng nghĩa, thoải mái ra tay tương trợ với bách tính hay sao? Ồ, ta lại quên mất, bây giờ đang là thời điểm nào, chuyện về Tịnh Vương gia vẫn còn đang trì hoãn, chưa hòa giải xong.

"Đại tỷ..." Ta chớp mắt đầy bi oán nhìn Đại tỷ. Mạch Nha, muội đang đóng vai Mạch Nha xin ăn đây...

Tỷ ấy vẫn là lạnh nhạt như cũ, nhưng giọng nói đã có phần ấm áp hơn, tỷ lấy từ ống tay áo ra một bức thư bọc giấy "Hỉ", đưa cho ta.

"Đừng lo chuyện thiếu nữ mất tích nữa. Hạ đại nhân ắt đã có chủ đích. Đây là thư gửi cho muội."

"Thư báo hỉ?" Ta trợn tròn mắt, nhìn chữ Hỉ đỏ chói mà ngạc nhiên cực độ.

Họ hàng thân thích có biết ta ở thành Thang Lãn hay sao? Mười năm nay rời quê hương, chưa từng về thăm, chưa từng viết thư, phụ mẫu có khi còn không biết ta đang ở kinh thành.

"Là ai gửi cho muội vậy?" Ta hỏi lại đại tỷ, trong lòng hoang mang, liền vừa chờ câu trả lời vừa xé bọc giấy đỏ ra, đọc bức thư bên trong.

Đại tỷ trầm ngâm nhìn ta, Tam tỷ nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Là một thư đồng đưa đến, nói Mạnh Dĩ, huynh trưởng có thư."

"Mạnh Dĩ..." Nhắc đến cái tên này, lòng ta lại đau nhói.

Đây là bức thư báo hỉ của huynh ấy, mười năm rồi, huynh ấy cuối cùng cũng chọn được nương tử của mình. Chỉ là, tại sao lại biết chỗ của ta mà gửi tin?


Nếu là bình thường, ta nhất định sẽ ném phong thư chữ "Hỉ" kia ngay lập tức vào sọt rác, sau đó rời đi không chút suy nghĩ. Tuy nhiên, mặc dù mắt chưa thấy nhưng tai thì đã nghe rõ người gửi là ai, ta thật sự có chút lưỡng lự. Có lẽ chuyện xưa cũ mà bấy lâu nay ta cứ ngỡ tưởng đã quên, hóa ra lại chưa bao giờ quên được.

Dù là gì đi nữa, rõ ràng, đây cũng là thư "Hỉ" do Mạnh Dĩ đưa đến. Bút tích trên thư không hề thay đổi. Ta thầm nghĩ, đúng là mười năm cũng chẳng là bao nhiêu, nét chữ của huynh ấy vẫn như xưa, mềm mại mà cứng cáp. Trên thư còn có viết: "Phụ mẫu và ta đều chờ muội về. Nếu thấy thư, lập tức hồi âm lại."

Ta cười thầm, đúng là tính cách của huynh ấy, luôn dùng khí thế để áp đảo người khác. Chỉ tiếc, hai người đường chia đôi ngả, ta lại chẳng phải Mạnh Ngu Mĩ ngày nào...

Mạnh Ngu Mĩ... Đúng rồi. Ta họ Mạnh cơ mà.

Ta cười thầm, chợt cảm thấy bản thân ngây ngốc.

Bỏ xuống lầu dưới, ta buông một câu chán nản:"Cái tên nghe ấu trĩ chết đi được."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net