Chương 28 - Tử Thiết và Tân Thiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cần, tao sẽ tự lấy!

Thiên Hải cười như vừa phát hiện ra điều thú vị. Gã cắm thanh “bộc phá” trên đất rồi thủ thế. Luật chơi rất đơn giản: Vô Phong sẽ tìm cách lấy kiếm còn Thiên Hải ngăn cản đối phương.

Đương rảo bước, Vô Phong đột nhiên lao đến, đôi chân cuồn cuộn nội lực trắng xóa như phong cuồng. Trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt đối phương. Nhưng trước đó Thiên Hải đã kịp vung đao cản đường. Vô Phong hụp đầu né tránh, tay vươn ra định tóm “bộc phá”, bất quá chỉ khẽ chạm được phần chuôi. Toàn thân hắn trượt dài trên đất, như thể bị kéo đi vậy.

Tên tóc đỏ chống tay nhổm dậy, cố gắng điều khiển thân thể quay lại mục tiêu. Đôi chân căng tràn nội lực xé gió xẻ đất và đảo chiều liên tục. Trong mắt Thiên Hải, thân ảnh đối phương như biến thành hai bóng ảnh, không biết đâu mới là chân thân. Gã liền xoay “thăng thiên pháo” một vòng rồi vung đao bổ đường chéo góc. Đòn đao chéo góc có tầm sát thương rất rộng, đối thủ chỉ có thể lùi bước hoặc đỡ đòn. Song với tình trạng gia tăng tốc độ tối đa, Vô Phong không thể làm cả hai việc trên. Tên tóc đỏ liền vận nội lực vào cánh tay, sau tung cú đấm đối đầu trực tiếp lưỡi đao. Ở một khoảnh khắc rất nhỏ, Thiên Hải bỗng nhận ra cánh tay ấy bốc đầy nội lực trắng xóa.

“Tử Thiết à?”.

Nội lực từ cánh tay phát nổ đẩy văng “thăng thiên pháo”. Thiên Hải bị dội ngược về đằng sau, chiếc áo phông rách nát, vùng ngực dần chuyển màu thâm tím vì máu tụ. Gã không ngờ đối phương dám sử dụng chiêu Tử Thiết mà không thông qua vũ khí.

Phía bên kia, Vô Phong đã lấy được “bộc phá”, bất quá cánh tay phải tạm thời tê liệt vì sử dụng Tử Thiết. Thiên Hải hất hàm:

-Tôi không ngờ đấy! Mà… kiểu chạy vừa rồi là Ám Thiết, đúng không?

Vô Phong không đáp. Nhưng Thiên Hải nói đúng, tên tóc đỏ đã sử dụng Ám Thiết. Về căn bản, Ám Thiết cũng thuộc bộ kiếm thuật Thiết, tuy nhiên Vô Phong chỉ học kỹ năng di chuyển của nó chứ không học kỹ năng đánh kiếm. Bằng cách dồn nội lực xuống chân, người dùng Ám Thiết sẽ sử dụng khối nội lực ấy như loại nhiên liệu giúp tăng tốc di chuyển. Nội lực luân chuyển càng nhanh, tốc độ càng nhanh. Cần phải thông thạo Tử Thiết mới có thể dùng Ám Thiết, bởi lẽ cách sử dụng nội lực của chúng khá giống nhau. Tuy nhiên, Ám Thiết có nhược điểm là đôi khi người sử dụng không thể kiểm soát cơ thể, như Vô Phong là một ví dụ.

Thiên Hải vung đao tấn công. Vô Phong chủ động né tránh, vừa lùi vừa nói vào bộ đàm:

-Hãy chỉ giùm tôi, ông già! Có cách nào phá Tân Thiết không?

Đầu bên kia im lặng. Trong khi đó, Thiên Hải liên tục áp sát, “thăng thiên pháo” xẻ đường hung hiểm. Thế đao không quá nhanh, song mỗi đòn nặng như búa tạ ngàn cân khiến Vô Phong vất vả chống đỡ. Tên tóc đỏ cảm tưởng Thiên Hải càng lúc càng mạnh, liền nhảy ra xa giữ khoảng cách. Hắn tiếp tục kêu gọi sự giúp đỡ từ “lão già ống khói chết tiệt”:

-Giúp tôi, ông già!

-Kiếm sĩ trưởng thành qua sinh tử. Cậu phải tự cứu mình. – Bất Vọng đáp lại.

“Thăng thiên pháo” bổ tới. Vô Phong lách người tránh đòn rồi tiếp tục thối lui. Hắn vẫn mong chờ câu trả lời khả quan từ Bất Vọng. Sau rốt, lão ống khói lên tiếng (dường như là có Tiểu Hồ can thiệp):

-Thiết là kiếm thuật mãnh liệt nhất thế giới, còn Tử Thiết là sự mãnh liệt cực hạn. Cậu phải phát huy sức mạnh tối ưu của Tử Thiết, và đừng để cuốn vào vòng xoáy của Tân Thiết.

-Vòng xoáy của Tân Thiết? Cái gì thế?

Thiên Hải vung đao đánh tạt, Vô Phong giương kiếm che mạng sườn. Lưỡi đao quật mặt kiếm, tia lửa phun rào rào. Gã tóc trắng thả đao, tay vung quyền. Tên tóc đỏ cúi đầu né quyền nhưng lại gặp ngay một cú thúc gối giữa mặt, hắn ngã ngửa song nhanh chóng lăn người về phía sau. Thiên Hải vung “thăng thiên pháo”, lưỡi đao trút điện vào không gian. May cho Vô Phong, hắn đã ở ngoài tầm ảnh hưởng của cơn bão điện. Điện xập xòe sáng trưng một góc phòng, tiếng nổ rào rạo bốc mùi khét lẹt, Vô Phong cảm giác toàn thân nổi da gà.

Tên tóc đỏ không đứng nguyên một chỗ. Hắn di chuyển sang trái, đúng lúc một khối lôi cầu bay qua. Do đã mục kích cách đánh của đối phương, Vô Phong biết rõ sau cơn bão điện tầm gần sẽ là đòn Lôi Pháo tầm xa. Thiên Hải cười:

-Học hỏi nhanh đấy!

Gã tóc trắng tiếp tục tấn công. Vô Phong dần rơi vào thế phòng thủ bị động vì không thể đoán được hành động tiếp theo của địch thủ. Gương mặt hắn thoáng chốc đã đầy máu vì dính đòn quyền cước. Tân Thiết của Thiên Hải nặng kinh hồn, lại thêm quyền thuật đường phố biến chiêu đầy ngẫu hứng nên thế đánh cực kỳ đa dạng. Mỗi lần tên tóc đỏ nghĩ thế này, gã tóc trắng lại đánh thế kia, chẳng biết đường nào mà lần. Càng đánh, Vô Phong càng nhận ra khí thế của Thiên Hải áp đảo mình tựa núi cao đè quả trứng. Nó, chính là vòng xoáy của Tân Thiết. Nếu không thể phá thế trận biến hóa của Tân Thiết, Vô Phong sẽ toi mạng dù sớm hay muộn.

Vô Phong vung kiếm phản công, Thiên Hải vung đao quật xuống khóa đòn. “Thăng thiên pháo” lần theo sống kiếm “bộc phá” đánh phạt góc lên. Tên tóc đỏ ngửa đầu tránh đao, lưỡi kim loại xẻ tung mái tóc. Thiên Hải lập tức đá văng chân trụ của hắn. Vô Phong ngã uỵch, Thiên Hải bổ đao. Tên tóc đỏ lại lăn người né đòn. Gã tóc trắng giương đao, lưỡi đao tích điện tụ ở đầu nòng súng. “Thăng thiên pháo” phát hỏa, lôi cầu nhắm tên tóc đỏ song trượt mục tiêu. Quả cầu điện phát nổ, những luồng điện lan vào hệ thống tua bin. Các tua bin bất chợt rùng mình chuyển động, sau hàng thế kỷ, chúng vẫn phản ứng với dòng điện. Toàn bộ nhà máy thủy điện vang tiếng kẽo kẹt, nó như một lão già đã lâu không di chuyển, giờ đang bước những bước cuối xuống nấm mồ.

Vô Phong lui ra thật xa, tay lau gương mặt đầy máu. Hắn vẫn chưa nghĩ ra cách khắc chế Tân Thiết. Trong cái nhìn của hắn lúc này, Thiên Hải lớn vô cùng. Từ kỹ năng tới kinh nghiệm chiến đấu, gã tóc trắng đều vượt trội. Nhưng không chỉ vậy. Hắn cảm nhận rất rõ mỗi đường đao “thăng thiên pháo” như đặt cược toàn bộ sinh mạng của Thiên Hải vậy. Không lẽ hắn muốn giết Vô Phong đến thế?

-Cậu cũng sử dụng kiếm thuật Thiết? – Thiên Hải nói – Chưa đủ mạnh, chưa đủ mạnh. Tôi không thấy niềm tin của cậu ở trong thanh kiếm. À mà thanh kiếm của cậu tên gì?

-Bộc phá. – Vô Phong trả lời.

Thiên Hải rút một vật từ trong túi quần. Vô Phong nghĩ nó là vũ khí nhưng thực ra là… gói bánh, hắn hỏi:

-Tại sao mày ăn nhiều thế?

-Nhu cầu cấp thiết thôi! – Thiên Hải cười vang – Chúng ta cần no bụng, nếu không chúng ta sẽ ăn nhau mất.

Gã thở dài đoạn tiếp lời, bước chân chậm chạp đầy tư lự trên mặt nền sũng nước:

-Tôi đến từ một ngôi làng ở Sa Thần quốc, lục địa Kim Ngân. Chiến tranh, bệnh tật, nghèo đói. Những đứa trẻ cứ chết dần chết mòn, trong mắt chúng không có giấc mơ. Khi lớn lên, tôi tự hứa rằng sẽ ăn thật nhiều để khỏa lấp những năm tháng nghèo đói ấy.

-Và đó là lý do mày làm việc cho Đông Hoàng? Chỉ vì muốn thỏa mãn cơn đói của mình?

-Đông Hoàng có rất nhiều tiền. Tôi sẽ no, và những đứa trẻ ở ngôi làng của tôi cũng thế. Tôi thấy giấc mơ dần trở lại trong đôi mắt của chúng.

-Rảnh rỗi lo cho người khác vậy sao?

Thiên Hải bật cười:

-Tại sao không? Tại sao không thử đem sinh mạng của ta chiến đấu vì giấc mơ của người khác?

Vô Phong sững người. Hắn bất chợt thấy dáng dấp thằng bé Oa Lạc quẩn quanh trong ánh mắt Thiên Hải. Tại sao cả hai con người ấy lại ngốc nghếch đến thế? Một kẻ chết vì giấc mơ hão huyền, một kẻ đèo bòng theo giấc mơ của người khác. Tại sao những kẻ như thế vẫn còn tồn tại trên thế giới này?

Tên tóc đỏ nhếch môi cười thầm. Hắn thấy vui. Chẳng biết tại sao. Đối mặt Thiên Hải, hắn bỗng dưng không sợ cái chết nữa, linh hồn rạo rực ham muốn chiến đấu. Có lẽ đó là số phận đã sắp đặt những gã đàn ông trên đời này sinh ra là để chiến đấu, chẳng qua chiến đấu theo nhiều hình thức khác nhau mà thôi.

-Cậu có ước mơ không? – Thiên Hải hỏi.

Vô Phong gật đầu, vô thức trả lời:

-Tôi… muốn biết mình là ai.

Nước rò rỉ từ ống thép vỡ trên trần chảy chan chứa khắp mặt đất. Thiên Hải vận nội lực, dòng nước tuôn ào ạt vào lưỡi “thăng thiên pháo”. Dưới năng lực nén, cả tấn nước bị vón thành một khối cầu nhỏ đầu nòng súng. Vô Phong liền vận nội lực, thanh “bộc phá” ngùn ngụt nội lực. Tên tóc đỏ không né tránh nữa, hắn phải chiến đấu.

Hắn muốn biết mình là ai giữa thế giới rộng lớn này.

-Cho tôi xem giấc mơ của cậu đi, Vô Phong. – Thiên Hải nói – Tôi gọi đây là Thủy Pháo.

“Thăng thiên pháo” khai hỏa. Thủy cầu rời nòng bỗng nở thành khối cầu khổng lồ. Nhà máy thủy điện rung chuyển, không gian bị ép bẹp. Tên tóc đỏ vận Ám Thiết, mái tóc đỏ lao vùn vụt vào dòng nước nặng cả tấn.

Thế gian này lại sinh một gã ngốc thứ ba sau Oa Lạc và Thiên Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net