Chương 57 - Cõi trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vậy!

-Một pháp sư à? – Lục Châu nghi ngờ.

-Không, là thánh sứ. Một thủy tinh thánh sứ!

Lục Châu bàng hoàng. Nàng luôn ngưỡng mộ người mang danh hiệu “thủy tinh thánh sứ” nhưng chẳng ngờ Tang Nguyên lại chính là người ấy. Nếu trực tiếp đối đầu cô ta, Lục Châu tin chắc khả năng thắng của mình dưới con số “0”. Trông vẻ mặt lo lắng của công chúa, Tiểu Hồ nhỏ giọng:

-Công chúa tìm cách đi lòng vòng xem! Biết đâu chúng ta sẽ gặp Vô Phong hay Hỏa Nghi, như thế sẽ cân bằng lực lượng.

-Không được đâu. – Lục Châu lắc đầu – Diễm Tà thông minh lắm! Cô ta biết rõ chúng ta nghĩ gì. Vả lại nếu không đi theo ả, chúng ta chẳng thể rời khỏi đây.

Tiểu Hồ thở dài. Nàng ngập ngừng hồi lâu, sau thỏ thẻ:

-Công chúa thấy tên tóc đỏ không?

-Không, còn em?

Tiểu Hồ lắc đầu, cánh tay ôm chặt cổ công chúa để cố ngăn những ngón tay đang bấn loạn. Thấy biểu hiện của Tiểu Hồ, công chúa vừa lo lắng vừa dấy lên nỗi ghen tỵ mơ hồ. Đột nhiên từ phía xa, một xác sống biến hình thành gã tóc đỏ với bản mặt nhí nhố toe toét. Tuy là xác sống giả dạng, bất quá cử chỉ phong cách đều giống hệt Vô Phong. Diễm Tà cười rộ:

-Ai trong hai cô nghĩ về Vô Phong thế?

Cả Lục Châu lẫn Tiểu Hồ lặng thinh đoạn quay mặt làm ngơ trước câu hỏi của Diễm Tà.  

Bốn người tiếp tục cuộc hành trình dài đằng đẵng. Họ không biết đã đi được bao lâu. Cho tới khi nhiệt độ trở lạnh, không khí loãng và khó hô hấp, Diễm Tà bỗng mừng húm:

-Đúng rồi! Đúng là đường này rồi!

Cô ta cõng Tang Nguyên chạy băng băng. Tiểu Hồ rời lưng công chúa, hai người họ chạy bở hơi tai mới bắt kịp Diễm Tà. Xung quanh họ, gò đồi biến mất, tro tiền âm phủ thưa dần, để lộ con đường leo dốc. Không gian vẫn dày đặc màu trắng, nhưng là màu trắng của mây. Khi vượt qua bức màn mây dày đặc, thứ đầu tiên họ nhìn thấy là một vùng trời khổng lồ rực rỡ ánh bình minh. Công chúa nhận ra mình đã lạc lối trong “đất chết” suốt một ngày trời. Song điều đó không quan trọng nữa bởi giờ đây, nàng đang đứng trên đỉnh Hoành Sơn. Đỉnh núi là một miền đất bằng phẳng trải dài hơn hai cây số, nó như hòn đảo nằm giữa biển mây bao la, nhìn xa không thấy giới hạn, nhìn gần không  thấy cảnh tượng phía dưới đỉnh núi. Ba cô gái dợm bước, đôi chân giẫm lên những khói mây bảng lảng trên mặt đất như đang đi giữa cõi trời.

Cảnh tượng đỉnh Hoành Sơn không chỉ có thể. Cách đám người vài trăm bước chân là một bức tượng khổng lồ màu đen. Tượng đúc một người cưỡi chiến mã, toàn thân vận giáp, vai khoác cây gậy sắt to khủng bố. Dù chưa từng gặp lần nào nhưng qua lời kể của Lộc Tục, công chúa nhận ra ngay đó là Huyết Thiên Thiết Giáp – ác thần của người Lạc Việt. Nhìn bức tượng, ai nấy đều khiếp vía trước uy thế của ác thần, kể cả Diễm Tà. Cô ả buột miệng cảm thán:

-Bao năm không gặp, vẫn đáng sợ như vậy…

Nhưng đó chưa phải là điều đặc biệt nhất. Sau lưng vị ác thần, một con quái thú bám chắc bức tượng, mắt lim dim say ngủ. Cái mỏ sắt dài ngoẵng ngáy thành tiếng rền rĩ. Quái thú giống hệt đấu lạc điểu, nhưng to gần bằng một phi thuyền hạng trung. Điểm bất thường là toàn thân con quái thú bốc ra những làn khí đen đặc trưng của Quỷ Vương. Tiểu Hồ nghi hoặc:

-Sao… tại sao linh hồn Quỷ Vương lại ở trong quái thú? 

-Ta không rõ. – Lục Châu đáp – Nhưng… nó đúng là Quỷ Vương.

Diễm Tà lên tiếng:

-Vậy bây giờ chúng ta sẽ tranh đoạt Quỷ Vương hả?

Công chúa và Tiểu Hồ sực tỉnh, hai người lập tức thủ thế. Bên kia, Diễm Tà đặt Tang Nguyên xuống đất đoạn cởi áo khoác ngoài. Lúc này Lục Châu nhận ra cô ả đi một đôi giày hợp kim, chất liệu y hệt đôi găng tay. Diễm Tà khởi động thân thể, chiếc găng cùng đôi giày phát ra những đường vân sáng màu lục. Cô ta cười:

-Thực tình tôi có thể xử lý cả hai người ngay ở “đất chết”. Nhưng tôi nhiễm tính Thiên Hải nên muốn đánh công bằng! Hai cô không phàn nàn gì chứ?

Lục Châu nuốt nước miếng. Nàng mong mình và Tiểu Hồ cầm cự đủ lâu trước khi bọn Vô Phong tới.

________

(*) chú giải: khi thánh sứ chết sẽ biến thành tiểu thánh sứ. Xem lại Quyển 1 chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net