Chương 62 - Dòng họ bị lãng quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chí, chẳng còn ai nhớ tới họ Mạc nữa, hoặc có nhớ cũng chỉ buông lời nguyền rủa cay độc.

Nơi đây không có tiếng cười.

Những đứa trẻ họ Mạc không biết cười.

Lau rửa hài cốt xong, lão khổng lồ đặt hài cốt về vị trí cũ rồi dùng dây trói lại. Vô Phong ngạc nhiên:

-Sao không chôn cất?

-Luật không cho phép chúng ta chôn cất. Con cháu họ Mạc phải gìn giữ hài cốt của ông ấy. Cha ta đã mất, đến phiên ta làm. Sau này ta mất, con ta phải làm.

Lão khổng lồ phết một chất dịch nhớt trong vắt lên bộ xương. Chất dịch này có tác dụng làm chậm quá trình phân hủy. Nhưng để hài cốt giữa nắng mưa sương gió sớm muộn sẽ tan thành cát bụi.

-Vậy đó là lý do ông căm ghét tộc Lạc Việt? – Vô Phong hỏi.

-Phải. – Mạc Điển trả lời.

-Vậy sao các ông không đi tìm nơi khác mà sống?

Mạc Điển trả lời:

-Ông nội ta dặn rằng con cháu họ Mạc bị sỉ nhục thế nào đi nữa thì vẫn phải ở đây.

-Để làm gì?

-Bảo vệ đất nước này.

Lão khổng lồ nắm cây cột đồng, cánh tay run run một cách bất lực. Vô Phong không thấy nét mặt của Mạc Điển, song hắn thấy người đàn ông đó bỗng dưng nhỏ bé vô cùng. Hắn tự hỏi Mạc Dung làm thế vì cái gì?

Kẻ bị nguyền rủa đó làm thế vì điều gì?

Mạc Điển quỳ xuống vái lạy thêm lần nữa, sau rời đi. Vô Phong ngoảnh đầu nhìn lại. Thanh trường đao hoen ố hiu hắt với gió.Đao đứng đó, vẫn hiên ngang, nhưng đã không còn là đao nữa.

Vô Phong theo Mạc Điển trở về hang động. Đang đi, cả hai chợt thấy người họ Mạc tập trung trước cửa hang cùng tiếng hò hét chửi bới. Lão khổng lồ vội ra xem thì nhận ra hai vị khách bị chặn đường là Lộc Tục và Khánh Dư. Thấy Vô Phong, Khánh Dư cười rộ:

-A, tên tóc đỏ đây rồi! Chúng ta đi tìm ngươi mãi!

Ông già Lộc Tục đã sai bầy chim lạc truy tìm Vô Phong và Tiểu Hồ; họ Trần cũng tham gia giúp sức. Sau cùng Khánh Dư đề nghị Lộc Tục tới đây bởi chỉ có người họ Mạc hay qua lại vùng biển này. Rốt cục, gã họ Trần đã đúng. Mạc Điển bèn ra lệnh cho người trong tộc rời đi, cuối cùng chỉ còn lại bốn người đối mặt nhau. Khánh Dư nheo mắt nhìn lão khổng lồ, cười xách mé:

-Khỏe chứ?

-Khỏe. – Lão khổng lồ đáp cụt lủn.

Gã họ Trần trề môi gật gù, đoạn chắp tay sau lưng, chân khệnh khạng, tay vuốt cằm:

-Khỏe là cái chắc! Sống ở nơi đẹp thế này kia mà! Này, cho ta xin ít đá về trang trí nhà cửa, nhé?

Mạc Điển nhún vai:

-Đụng vào là có người đánh què tay đấy.

-Ô? Lạ nhỉ? Các người khi trước dâng cả dải núi cho ngoại bang kia mà! Giờ xin mấy hòn đá cũng không cho, kỳ ghê!

Lão khổng lồ nhếch mép cười:

-Ta không liên quan tới bọn mọi rợ kết hôn cùng huyết thống.

Khánh Dư cười mà gương mặt rúm ró. Gã ngửa cổ nhìn Mạc Điển, giọng thách thức:

-Mỏi mồm quá! Đánh nhau luôn đi!

-Có cần gọi người mang xác về không?

Mạc Điển và Khánh Dư đều cười gằn, bộ dạng ai nấy đáng sợ tựa ác quỷ đối đầu. Ông già Lộc Tục vờ ho hắng đánh tiếng cảnh báo cả hai. Khánh Dư biết ý liền rời đi, đoạn nháy mắt với Vô Phong:

-Con nhỏ công chúa cứ nhắc ngươi hoài!

Gã họ Trần đi rồi, Mạc Điển mới quay sang Lộc Tục, thái độ hòa nhã:

-Lâu mới thấy ngài qua. Ở lại uống chút rượu, được chứ?

Ông già ậm ừ đồng ý. Vô Phong đi theo, trong lòng nghĩ tới hài cốt của Mạc Dung. Ông ta đã chết với suy nghĩ cuộc nội chiến Xích Quỷ sẽ kết thúc.

Nhưng ông ta đâu biết ngọn lửa chiến tranh vẫn đang cháy trên mảnh đất này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net