Ai mới là người tổn thương(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh ra trong một gia đình khá giả là may mắn của ta. Ba mẹ cho ta trời cho ta nhan sắc đến hoa cười ngọc thốt là hạnh phúc của ta. Người người nghĩ cuộc sống ta hiện có là êm đềm nhất. Đời đời nghĩ kẻ sung sướng bình bình an an qua mọi sự là ta. 15 năm lưu lạc của chị là bất hạnh. Vậy 15 năm chịu đựng nỗi đau trong lòng của ta là gì? Ai mới là kẻ tổn thương chứ?
Gia đình có ba người con. Người được yêu thương nhất là Vương Quang em trai ta. Người được mọi người chú tâm nhất là chị ta Thuý Kiều. Rõ là nhan sắc không thua kém ai nhưng đi bên cạnh chị ta như bức nền hoàn hảo cho bức tranh thuỷ mạc kia. Tài sắc của chị hơn người ai ai cũng nể phục. Ai ai cũng khen ngợi. Liệu sự cố gắng thầm lặng của ta là gì? Ngày tiết Thanh Minh cùng chị đi hội lại gặp phải chàng Kim. Trái tim thiếu nữ của ta như bông hoa chớm nở. Tình cảm tươi tắn như vậy ta chỉ dám giữ trong lòng. Ta luôn nhìn từ phía sau của chàng. Thật may chàng học cùng lớp với em trai ta. Biết vậy ta thường thường lấy cớ mang cơm cho em mà tìm đến trường gặp chàng. Nụ cười của chàng, dáng vẻ của chàng như in hằng trong kí ức thiếu nữ của ta. Khoảng trời lặng thầm đó tưởng chừng có dịp thổ lộ khi chàng thuê nhà học thi sát nhà ta.

Nhưng... tương lai là thứ chẳng ai ngờ. Nụ hoa sắp nở ấy lụi tàn sau hôm đó. Chớm nở mà cũng mau tàn dường như là từ thích hợp nhất để miêu tả tình yêu của ta. Ngày ấy mẹ nấu bếp kêu ta mang sang cho chàng trả ơn chàng đã nhiều lầm giúp Vương Quang trong quá trình ôn luyện. Ta định bụng hớn hở sẽ nhờ dịp này mà nói cho chàng biết ta có bao nhiêu yêu chàng. Ngôi nhà hằng ngày ta trông san đang trước mắt. Ta đi rất khẽ dịp sẽ cho chàng bất ngờ. Nhưng...người bất ngờ lại là ta.
Sân vườn ấy, bóng hình quen thuộc ấy... chị và người ta yêu đang dựa vào nhau. Ta giật mình, thổn thức đến muốn đánh rơi khay thức ăn trên tay. Nhưng kiềm lại trốn sau cánh cửa để nhìn chàng. Nhìn sau lưng như mọi lần ta dõi theo bóng chàng. Ta không rõ ta cũng không muốn rõ những gì ta nghe được . Nhưng sao từng câu từng chữ ngọt như mật ấy lại đâm thật đau, thật sau vào trái tim ta. Lời thổ lộ của đôi lứa bắt đầu một tình yêu tươi đẹp đâu đó lại là nhát dao chí mạng cướp đi tấm lòng một người con gái. Ta đứng đó rất lâu rất lâu...
Đêm hôm đó chị cười rất rạng rỡ.Nụ cười luôn nở là minh chứng rõ nhất. Chị rất vui chị rất hạnh phúc nhưng...Chị sẽ chẳng bao giờ biết được niềm vui của chị là nỗi đau ta đau nhất...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net