Buông bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*tít ...tít...tít..."
- Alo?
- Là em.
- Anh đang làm việc. Em gọi cho anh có gì sao?
- Anh có nhớ em không?
- Nhớ chứ. Nhớ nhất luôn.
- Chúng ta xa nhau chưa được 3 tiếng đó.
- Nhưng vẫn nhớ em.
- Vậy tại sao nói dối em?
- Nói dối?
- Anh đang ở bệnh viện.
-...
- Lầu 3 , phòng 362
-...
- Bệnh viện J
- Em đang ở đâu?

- Vậy là em đoán đúng sao?
-...
- Anh có biết em ước rằng anh bảo không phải. Em ước rằng anh nói đang làm việc ở công ty. Nhưng... sai rồi...
- Anh...
- Đừng nói gì nữa hết anh càng giải thích sẽ càng lộ ra sự dối trá thôi.
- Không như...
- Cô ấy là mối tình đầu của anh. Là người con gái cùng anh đi qua những năm tháng đơn thuần nhất. Là người con gái bên cạnh anh khi anh chưa có gì...
-...
- Và em rất giống cô ấy đúng không?
- ...
- Anh không có gì giải thích sao?
- Anh...
- Sau này tự chăm sóc mình cho tốt. Em đã gửi chìa khoá nhà cho bác bảo vệ rồi. Đừng lo sau này anh cũng có thể đem cô ấy về đó em làm biến mất hết dấu tích của bản thân mình rồi.
- Em đang ở đâu?
- Anh có còn nhớ em đã từng nói gì với anh khi em đồng ý quen anh không?
- Anh nhớ rất nhớ. Làm ơn em ở đâu nói đi anh đến ngay.
- Em đã nói em là nếu em phát hiện bản thân bị lừa dối em sẽ không làm ầm lên đâu. Vì khi bị phản bội em sẽ tập rời xa. Đến khoảng khắc nào đó em hoàn toàn dứt được tình cảm này em sẽ rời đi.
- Em đang ở đâu?
- Và cho tới tận ngày hôm qua anh vẫn chẳng nhận ra điều kì lạ gì. Ngày hôm qua từ khăn mặt cho đến bàn chải đánh răng trong phòng tắm đều chỉ còn một cái. Ngay cả quần áo trừ những thứ anh tặng em tất cả đều biến mất.
- Làm ơn nói cho anh em đang ở đâu. Anh sẽ đi qua nghe anh nói mọi chuyện không như em nghỉ.
- Tất cả hình ảnh và ngay cả đoạn clip hạnh phúc kia em đều để trên bàn trang điểm anh có thể mở ra xem thử. Anh sẽ hơi bất ngờ nhưng tất cả là do em tự quay đó thấy em siêu chưa.
- Anh...
- Thật ra lúc đầu mới biết em đau lắm đấy. Nằm trong lòng anh nhưng em cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Ngày đầu tiên biết em còn uống say khóc nhiều đến mức mắt sưng to.
-...
- Nhưng cho đến hôm nay em hoàn toàn chẳng còn cảm giác gì nữa rồi. Tới tận bây giờ em đã không còn trách hay hờn giận gì anh cả. Em chỉ còn đúng một thắc mắc cho tới tận bây giờ vẫn chưa nhận được đáp án chính xác nhất.
- Anh sẽ trả lời hết tất cả các thắc mắc. Nhưng làm ơn nói cho anh biết em đang ở đâu...
- Nếu người con gái anh thật sự yêu đã quay về vậy tại sao không nói chia tay với người chứa hình bóng của cô ấy.
- Anh....
- Tạm biệt.
- Làm ơn nghe....* tít ... tít...tít...*
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được hoặc đang tạm khoá xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
* Chuyến bay số hiệu 362VN sắp cất cánh xin quý khách vui lòng tắt hết thiết bị điện tử hoặc để chế độ máy bay.*
Trên chiếc máy bay sắp cất cánh đó có một cô gái lặng lẽ tắt điện thoại, lặng lẽ mở sim ra bẻ nát, lặng lẽ rơi nước mắt. Nói thật sự bây giờ hỏi cô đau không? Đau chứ! Hỏi cô còn tình cảm không? Còn chứ! Nhưng mà hỏi cô quay lại không? Cô sẽ trả lời không. Có người bảo trời sinh tính cách kì lạ. Có người trong trường hợp của cô sẽ đứng lên giải quyết sẽ đứng lên tra hỏi sẽ cãi nhau hoặc sẽ làm rõ. Nhưng nói tại sao cô không làm? Thật ra là có chứ cô có làm rõ chứ. Cô có tìm hiểu chứ... thậm chí cô có để cho anh dấu hiệu chứ ... nhưng anh hoàn toàn không nhận ra hoặc anh chưa từng để tâm đến. Cô đã từng hi vọng từng hi vọng rằng anh và người đó sẽ chỉ làm bạn nên khi phát hiện anh cùng người cũ qua lại cô vẫn rất bình tĩnh , cô tin tưởng anh. Nhưng đến khi quyển nhật ký anh bị rơi ra ngoài. Từng đoạn từng chữ in sâu vào kí ức cô có lẽ từ đó sự tin tưởng của cô không còn. Cô đi theo anh lặng lẽ đi theo anh. Thường ngày anh sẽ cùng cô ăn sáng nhưng gần đây anh bảo anh có việc thường đi rất sớm. Lần ấy anh vừa rời đi cô cũng bắt taxi đi cùng. Anh đi con đường khác chẳng phải con đường đến công ty. Xe anh đỗ vào bãi của bệnh viện cô lưỡn lự không muốn bước vào nhưng cuối cùng cũng theo sau vào... Cô lặng lẽ theo anh đến khi anh dừng lại mở cửa vào một phòng bệnh. Cánh cửa phòng bệnh đóng lại chân cô càng bước nhanh hơn. Thông qua cửa kính trong cô nhìn được bên trong. Người con gái nằm tại phòng bệnh này cô có biết mặt. Người này... là mối tình đầu...là người yêu cũ của người yêu cô. Cho tới tận lúc đấy lòng cô vẫn còn niềm tin rằng anh chắc có lẽ chỉ vì tình bạn còn xót lại mà ghé thăm cô ấy. Cho đến khi...
-" Đấy tớ thắng rồi bữa ăn hôm nay của tớ nhờ hồng bao của cậu vậy :))
-Siêu thật chứ! Đúng là người đàn ông trong truyền thuyết yêu bạn gái như vậy. Cô ấy bị tai nạn chân ngày nào anh này cũng vào đúng giờ lo cho cô ấy ăn sáng. Trưa cũng tới tối cũng vào lo từ A -> Z luôn. Haizz thôi thì vì một người đúng giờ như anh tôi không tiếc bữa ăn này."
- Khoan đã cô y tá ơi cho tôi hỏi cái này một chút.
- Ấy cô hỏi đi.
- Người đàn ông vừa vào trong phòng bệnh kia là người yêu của bệnh nhân trong đấy thật hả?
- Chắc chắn luôn. Hai người họ ngọt ngào lắm từ ngày cô ấy vô viện ngày nào anh này cũng tới. Không phải họ hàng ruột thịt vậy chỉ có thể là người yêu thôi.
- Cảm ơn cô.
- Ấy vậy cô là ai?
- Tôi là em gái của anh ấy. Gia đình thấy anh ấy độc thân lâu rồi nhưng dạo này thay đổi nên ba mẹ kêu tôi đi theo anh ấy. Hôm nay thu hoạch tốt cảm ơn hai cô.
- Đừng khách sáo!
- Nhưng mà hai người đừng nói với anh ấy nhìn thấy tôi nhé. Anh ấy mà biết là tôi chết chắc luôn.
- Ok ok yên tâm đi cô gái.
Cảm giác khi biết được sự thật, sự thật của những lời nối dối rằng anh phải đi làm sớm vì có nhiều việc, lời nói dối rằng anh có dự án nên không đi ăn trưa được với em , lời nói dối rằng anh tăng ca nên không cùng dùng buổi tối được. Hoá ra công việc anh vẫn thế , hoá ra anh vẫn dùng được bữa ăn đúng bữa chỉ là chẳng phải dùng cùng em. Sau lần đó tôi đã suy nghĩ hết một ngày và rồi cô lại tin anh bởi nếu thật sự có việc anh đã nói thẳng với cô. Nhưng ... ngay ngày sinh nhật cô ... anh đi tỏ tình với người con gái đó.
" - Hôm nay chúng ta đi ăn lẩu nhé!
- Anh hôm nay có chút việc không thể đi cùng em hôm khác nhé.
- Anh không nhớ gì sao?
- Hả? Sao vậy? Hôm nay là ngày gì?
- Không có gì hết ... thôi anh làm việc đi"
Anh thật sự quên sinh nhật cô. Suốt khoảng thời gian quen nhau mặc dù anh không nhớ những dịp đặc biệt, không nhớ những ngày lễ nhưng chưa từng quên sinh nhật cô. Cuối cùng cũng quên rồi. Hôm đó cô vẫn trang điểm , vẫn ăn mặc thật đẹp bắt xe đi đến bệnh viện. Với sự giúp đỡ của cô y tá trên danh nghĩa là em gái đi canh anh trai dùm ba mẹ cô được giúp nhiệt tình. Nhiệt tình đến mức quay lại được cả cảnh bạn trai cô ôm chầm cô gái đó. Nhiệt tình đến mức nghe được rõ từng lời bạn trai cô nói :" Anh vẫn còn yêu em." . Đêm đó cô uống rất say rồi khóc một trận lớn với bạn thân mình. Bạn thân cô thay cô tìm hiểu. Bạn thân cô thay cô làm rõ. Cuối cùng lại chốt hạ một câu : " Này mày và người này cười lên có nét giống nhau. Còn có nhiều sở thích tương đồng nhau nữa. Gam màu quần áo cũng tương tự... thôi bỏ đi mày còn có tao...". Vậy đó,khi nhận ra lý do người bạn trai yêu mình là do mình giống với người cũ đau lòng đến mức nào. Sau đó cô quay về nhà cứ vờ bình thường như chưa có gì rồi từng chút từng chút rút chân khỏi thế giới của anh. Bạn cô từng hỏi sao không chia tay một lần mà dây dưa vậy. Cô thật sự chỉ cười . Không phải cô còn hy vọng mà cô sợ rằng nói kết thúc khi bản thân còn yêu là một cực hình. Nói cô bám dai cũng được nhưng anh chưa nói thẳng lời chia tay với cô vậy cần gì làm mình đau khổ. Cứ từ từ chậm rãi cô thật sự sẽ kết thúc khi bản thân mình dứt ra được. Cho đến hôm nay... tận tới lúc kết thúc anh vẫn chưa nói hai từ chia tay... à không ngay cả cô cũng chưa nói hai từ ấy nhưng bản thân của cô thật sự không còn lưu lại bất cứ thứ gì nữa rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net