Tung tích về cô ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A-anh cả?"

Lúc mở cửa ra, đập ngay vào mắt Bạch Tôn Kỷ là Bạch Triết Ngôn, anh gần như thở không nổi.

Bạch Triết Ngôn còn mặc vest, trên người thoang thoảng mùi rượu, có lẽ anh vừa tham gia một bữa tiệc nào đó.

"Thằng ranh này, có đứa em nào để anh mình đứng trước cửa phòng khách sạn hàn huyên tâm sự không?"

Bạch Tôn Kỷ theo đó cũng sực tỉnh, vội vã kéo Bạch Triết Ngôn vào phòng.

Dường như Bạch Triết Ngôn đã quá quen đường. Anh vào bếp lục tủ lạnh, lấy ra vài chai rượu cùng với chút đồ nhắm, cứ vậy để đồ lên bàn. Bạch Triết Ngôn cởi áo ngoài, áo sơ mi cũng cởi vài cúc áo. Từ bé người nhà họ Bạch đã luôn được rèn luyện cơ thể, sau này ai cũng sở hữu thân hình đủ khiến các chị em ngất lịm.

Bạch Tôn Kỷ rất biết điều, ngoan ngoãn rót rượu ra ly.

"Anh cả, sao nay rảnh rỗi qua thăm em vậy?"

Bạch Triết Ngôn cắn miếng râu mực, lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha.

"Kiếm người ngồi tám nhảm chú không đồng ý à?"

"Em nào dám. Đâu phải ai cũng được uống rượu nhai mực với Bạch thiếu gia"

Bạch Triết Ngôn hừ nhẹ, chẳng buồn đáp trả.

"Anh trai à, lại làm sao nữa rồi? Mảnh đất Thành Lộc Tân cũng lấy về cho anh rồi, dự án Tâm Tương cũng phát triển rất ổn định, Bạch thiếu gia có gì bất mãn thế?"

"Chắc em còn nhớ Mục Âm?"

Mục Âm trong trí nhớ của Bạch Tôn Kỷ khá mờ nhạt. Ba mẹ cô là bạn thân ba mẹ hai anh em anh, chuyện hai người là bằng hữu thân thiết không còn gì xa lạ. Thậm chí còn có vài tin đồn rằng cả hai đang hẹn hò.

Mục Âm rất đẹp, nét đẹp ấy phần nào làm anh nghĩ đến Doãn Hy, đều là vẻ đẹp nửa kiên cường, nửa mang ý từ bỏ hờ hững.

"Mục Âm thì làm sao? Không lẽ cô ấy bị ức hiếp gì đó?"

"Chú thừa biết anh thích cô ấy. Ngồi đó giả ngốc cái gì?"

Bạch Tôn Kỷ bị Bạch Triết Ngôn cốc một cú vào đầu, anh tỏ ra vô cùng đau đớn   

"Tên khốn Trương Vĩ Thành của Trương gia nhắm Mục Âm rồi. Mẹ nó hắn ta thật phiền phức"

Quan hệ giữa Bạch Tôn Kỷ và Bạch Triết Ngôn đặc biệt thân thiết. Chuyện tình cảm giữa hai anh em đều không che giấu. Bạch Triết Ngôn biết về sự tồn tại của Doãn Hy, Bạch Tôn Kỷ biết sự quan trọng của Mục Âm trong trái tim anh mình.

"Nghe vậy thì có lẽ bọn họ cũng chưa tiến được bao xa. Anh sợ gì, còn lo không rước được cô ấy về Bạch gia sao?"

Bạch Triết Ngôn uống một ngụm rượu, lắc đầu đến bất lực.

"Cô ấy luôn giữ khoảng cách với anh. Nói trắng ra cô ấy vẫn luôn sợ hãi anh."

Bạch gia vốn giàu có, lại có tiếng nói, chuyện kết oán trên thương trường là rất bình thường. Đứa em Bạch Tôn Kỷ năm xưa bị bắt cóc, anh cả Bạch Triết Ngôn cũng từng bị như thế.

Chỉ khác là, năm ấy người bị vạ lây là Mục Âm. Cô cũng bị bắt đi.

Chuyện xảy ra sau ấy, Bạch Triết Ngôn một mực không kể. Mắt thấy hai đứa trẻ cũng an toàn trở về, chẳng ai còn truy cứu năm đó phát sinh chuyện gì.

Nhưng ngữ khí Bạch Triết Ngôn năm ấy nói chuyện úp mở với anh, đoán chắc tám chín phần ông anh này đã làm ra chuyện tày đình gì đó, khiến Mục Âm ôm sợ hãi đến tận giờ.

Bạch Tôn Kỷ thở dài, anh luôn ghét nói về chuyện yêu đương.

"Dẹp chuyện đó qua một bên, em không tin đêm hôm anh chỉ đến đây để nói về chuyện của Mục Âm"

Bạch Triết Ngôn lục trong túi áo một bức ảnh, đặt lên mặt bàn.

"Chú biết đấy, anh mày tuần trước đi Châu Phi về. Đêm hôm kia mới ngồi kiểm tra bản giấy kí hợp đồng với soạn báo cáo gửi lên đám cáo già kia. Trong lúc xem lại đống ảnh chụp, anh phát hiện ra cô gái này. Tuy rằng ảnh chụp bị mờ, nhưng dáng người hao hao giống mô tả trước đây của chú về cô gái tên Doãn Hy. Anh nghĩ nên để chú kiểm chứng một chút"

Bức ảnh bị phóng to lên nhiều lần nên chất lượng ảnh rất thấp.

Chỉ thấy có một cô gái đang nói chuyện với một người phụ nữ Châu Phi. Mái tóc nâu ngang vai buộc lỏng cùng đôi mắt màu hổ phách. Trên tay cô cầm một con dao. Con dao nhìn qua rất quen thuộc, là con dao Doãn Hy luôn mang bên mình.

Bạch Tôn Kỷ nhảy dựng lên

"Vì sao anh không nói chuyện này sớm hơn?"

Bạch Triết Ngôn đưa tay lên di di thái dương, đầu mày nhăn lại khó chịu.

"Một ngày anh phải lo biết bao việc, chú nghĩ anh nhớ thế nào được chuyện cỏn con này? Bữa nay có tiệc rượu, cũng tiện đường đến khách sạn chú đang ở nên anh qua báo tin cho chú biết"

Ngừng một lúc, Bạch Triết Ngôn nói

"Sao? Không lẽ đúng người à?"

Bạch Tôn Kỷ khoác vai Bạch Triết Ngôn, cảm động nói.

"Lần này anh lập công thần rồi. Chính là cô ấy, Doãn Hy"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net