/30/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soo Young bất tỉnh được đẩy vào bệnh viện, Jiwoo cùng bác quản gia cũng cùng lúc chạy đến nơi, nhìn thấy Taehyung đang đứng thấp thỏm bên ngoài phòng chờ, Jiwoo lại cảm thấy thật tủi thân

Cô cùng với bác quản gia chạy đến gần hắn, Taehyung thấy cô đã vung tay đánh vào mặt cô khiến Jiwoo không chống đỡ nỗi mà ngã nhào xuống nền đất, cô ngỡ ngàng ôm lấy một bên mặt của mình, bác quản gia cũng đi đến đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của Jiwoo, hắn căm phẫn nói

"Cô làm cái gì vậy? Tại sao cô lại đẩy cô ấy như vậy chứ? Có biết cô ấy đang mang thai con của tôi hay không hả? Con tôi mà có mệnh hệ gì tôi không để yên cho cô đâu."

"Cậu Kim..."

Bác quản gia tính đứng lên lấy lại công bằng cho cô nhưng Jiwoo liền nắm lấy tay ông lại tỏ ý không muốn, cô vịnh chặt tay ông rồi đứng dậy, cô cúi thấp đầu rồi nói

"Nếu em nói em không có đẩy cô ấy...anh có tin em không?"

"Muốn tôi tin cô sao? Tin cô bằng cách nào khi chính mắt tôi thấy cô đẩy cô ấy hả? Tôi không ngờ cô lại là con người nham hiểm như vậy, sao hả...đã giả tạo để lợi dụng lấy tiền của tôi...bây giờ còn muốn hại chết con tôi, cô muốn cái gì hả? Cô muốn lấy tiền học bổng chứ gì? Được tôi cho cô, sau đó thì cô đừng mong cô yên ổn với tôi."

Hắn quát lớn vào mặt cô, dùng những từ thậm tệ để phán xét nhân phẩm của cô, Jiwoo cũng không biết bản thân đã làm gì sai để hắn ghét cô như thế nhưng cô biết bản thân đã phải lòng người không nên phải lòng...cô cúi mặt âm thầm rơi nước mắt, cô ngước lên nhìn hắn, gương mặt giận dữ này từ trước đến nay cô đều rất sợ mỗi khi nhìn thấy nó nhưng hôm nay cô quyết không trốn tránh gương mặt này của hắn nữa, cô nghẹn ngào nói

"Trước kia em làm thế là em không đúng...là phản bội lại những gì mà anh dành cho em nhưng từ rất lâu rồi...em không còn ý định đó nữa vì không còn ý định đó nữa nên em mới mở lời cầu xin anh giúp đỡ em và em biết...cái giá em sẽ trả cho lần giúp đỡ này của anh, em biết không dễ dàng nhưng em vẫn muốn thử vì em vẫn muốn ở bên cạnh anh...lâu hơn nữa."

Nói đến đây nước mắt không ngừng rơi xuống hai bên gò má, cô đưa tay lau đi nước mắt, cố gắng trấn an bản thân không được yếu lòng...nếu biết sẽ có ngày đứng trước mặt hắn vừa khóc vừa nói như thế này thì Im Jiwoo sớm đã không muốn liên quan gì đến Kim Taehyung nhưng biết làm gì bây giờ...đã gọi là định mệnh thì đi đến đâu cũng sẽ gặp nhau thôi!!

Jiwoo sau khi tĩnh lặng được cơn sóng trong lòng mình thì cô liền nói tiếp

"Em chỉ muốn nói em không đẩy cô ấy, cái tát mới nãy của anh...em sẽ coi đó là anh trả lại cho em khi trước kia em cũng lỡ tay tát anh...em sẽ không oán hận hay là giận anh đâu...em còn có chuyện muốn nói với anh nhưng em nghĩ...bây giờ thì không nên nói nữa, anh ở lại chăm sóc cô ấy, em về trước."

Nói rồi Im Jiwoo ngoảnh mặt đi, vừa đi cô vừa khóc nức nở rồi cứ thế đi ra khỏi bệnh viện

Kim Taehyung vẫn đứng chôn chân ở đó nhìn theo bóng lưng bé nhỏ của cô rời đi, hắn cảm thấy được bản thân có hơi khó chịu khi nghe những lời nói đó của cô, nó giống như là những lời đã ấm ức từ lâu, hắn bực tức ngồi thụt xuống ghế, nhìn lại bàn tay đã đánh cô, tại sao lại có thể vung tay như vậy chứ?!

"Cậu Kim..tôi.."

Bác quản gia đứng đó cứ ấp a ấp úng mãi vẫn không nói được khiến hắn càng đau đầu hơn, hắn khó chịu nhìn ông rồi nói

"Ông đi về nhà đi, chừng nào tôi gọi thì hãy đến, về canh giữ Jiwoo cho cẩn thận."

Bác quản gia nghe xong liền ngậm ngùi quay đi, vẫn muốn nói hắn nghe mọi chuyện nhưng thật không biết nên bắt đầu từ đâu nên thôi đành nghe theo lời hắn vậy

Bầu trời Seoul hôm nay âm u hơn hẳn, gió lạnh bắt đầu luồn tới báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn

Im Jiwoo không quan tâm đến mọi thứ mà cứ tự mình đi thẳng, xung quanh ai ai cũng vì cơn gió lớn mà vội tìm chỗ núp đi hoặc nhanh chóng đi về nhà

Từ từ dưới đất đã có những giọt li ti rơi xuống đất, cứ như thế rồi nhiều hơn sau đó là một trận mưa ào ạt rơi xuống

Người ở xung quanh bắt đầu cũng tản nhau ra rồi cứ cố gắng chạy, Jiwoo vẫn không quan tâm, mặc kệ cơ thể đã bị ướt mềm

Có rất nhiều người chạy ngang qua và đụng vào cơ thể yếu ớt của cô, Jiwoo cứ loạng choạng hết người này đến người kia đụng phải cô nhưng không ai muốn quan tâm hay hỏi thăm cô cả, đến khi có một cú chạm mạnh từ một người qua đường nữa khiến cô không còn sức lực nữa cứ thế cả cơ thể ngã xuống đất

Cơn mưa vẫn cứ ồ ạt ngày một lớn dần hơn, cả con đường bỗng chốc ướt đẫm, từng hạt mưa rơi xuống cơ thể cũng khiến Jiwoo đau buốt, cô cố gắng cắn răng ngăn bản thân không khóc nhưng làm sao có thể ngăn nỗi chứ?!

Nước mắt dần hoà chung với nước mưa, tiếng khóc thống khổ như ai oán của cô giữa dòng đường vắng tanh, lạnh lẽo khiến cô cảm thấy cả thế giới đang thật sự quay lưng lại với mình

——————————

Kim Taehyung bên này cũng ngồi trầm mặc trên ghế, tiếng mưa xối xả ở bên ngoài như đang đánh thức từng tế bào hổ thẹn sâu tận bên trong hắn, Taehyung gương mặt vẫn không cảm xúc gì, hắn đang muốn lắng nghe...lắng nghe tiếng con tim đang dần muốn được mở cửa của hắn

Bác sĩ từ bên trong phòng cấp cứu bước ra thành công kéo hắn về với hiện thực, hắn nhìn lên bác sĩ rồi đứng dậy

"Cô ấy sao rồi?"

"Kim tổng...chúng tôi đã cố gắng hết sức để có thể giữ tính mạng của mẹ và bé nhưng vì cơ thể mẹ đã bị mất máu quá nhiều, thêm nữa là bị vỡ nước ối đột ngột, buộc chúng tôi phải lấy đứa bé ra nhưng...đứa trẻ vẫn chưa đủ tháng tuổi nên đã qua đời, chúng tôi thành thật rất đáng tiếc và chia buồn cùng Kim tổng ạ."

Kim Taehyung nghe những lời bác sĩ nói xong, vẻ mặt không chút gì gọi là đau lòng, hắn cảm thấy cũng thật buồn cười khi mình đã dần máu lạnh như thế, con ruột của mình mất mà lại không chút cảm xúc gì sao?!

Kim Taehyung tự chế giễu bản thân, hắn sau đó liền nói

"Vậy được rồi, còn Soo Young thì sao?"

"Cô ấy vẫn còn rất yếu, tôi nghĩ nên để cô ấy ở lại bệnh viện để nghỉ ngơi, cũng tiện cho việc bác sĩ theo dõi hơn."

"Được rồi, cảm ơn bác sĩ."

Hắn nhẹ giọng nói, Soo Young đồng thời cũng được đẩy ra từ phòng cấp cứu, trên mặt còn là dụng cụ hỗ trợ thở, Taehyung đứng ở đó cứ giương mắt nhìn cô được y tá đẩy đi, trong lòng hắn dường như đã trở nên thành một mớ hỗn độn

—————————

Ngày hôm sau, mây đen hôm qua sớm đã kéo đi mất, trả lại bầu trời xanh ngát cùng với đám mây trắng xoá, không khí hôm nay có hơi se lạnh vì cơn mưa lớn hôm qua

Im Jiwoo với cơ thể mệt mỏi đang nằm trên giường, đêm qua khi vừa về thì cả người cô đã ướt sủng, cô trực tiếp ngất lịm đi trong vòng tay của bác quản gia

Ông nhờ người hầu lên lau người cho cô, cố gắng giữ ấm cơ thể của cô để cô không bị sốc nhiệt, sau đó liền thay đồ cho cô, đêm hôm qua Jiwoo đã miên man và sốt rất cao

Cô tỉnh dậy với cái đầu nhức không chịu nỗi, cả người như có tản đá nặng đè lên trên hai vai của cô vậy, Jiwoo mệt nhọc chống hai tay ngồi dậy, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong phòng khiến căn phòng cũng dần trở nên ấm áp hơn, Jiwoo nhìn xuống đã thấy bản thân đã được thay đồ, trong lúc đang hoang mang thì bác quản gia đã gõ cửa sau đó đi vào bên trong với đồ ăn trên tay

"Là người hầu đã giúp cô thay quần áo ướt ra đấy, đêm qua cô sốt cao lắm."

Jiwoo nghe xong cũng mỉm cười, cô nói

"Vâng, bây giờ thì con ổn hơn rồi."

"Thật sao?"

Bác quản gia đặt khây thức ăn xuống bàn cạnh đầu giường rồi tiến tới sờ nhẹ lên trán cô, đúng là đã hạ sốt rồi

Ông cười nhẹ rồi nói

"Cô Im vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn cháo, uống thuốc, tôi đã mang lên cho cô rồi đây."

Vừa nói ông vừa chỉ tay đến mâm thức ăn, Jiwoo gật đầu, bác quản gia cũng tính rời khỏi phòng để cô nghỉ ngơi nhưng Jiwoo bỗng nhớ ra chuyện gì đó, cô liền gọi ông lại

"Mà bác ơi."

"Cô Im có chuyện gì cần căn dặn sao?"

Bác quản gia quay người lại hỏi, Jiwoo nhìn ông cứ cắn cắn môi nhưng không biết nên nói thế nào, bác quản gia cũng sớm nhìn ra được tâm tình của cô, ông nói

"Cô Im cứ nói đi không cần ngại."

"Ờm...thật ra con tính hỏi hôm qua bác đã nghe thấy chị Soo Young nói gì vậy ạ? Sao chị ấy lại nổi giận như vậy ạ?"

Ông nhìn cô mà vẫn cứ im lặng, Jiwoo cúi ngầm mặt xuống biết bản thân đã hỏi sai cái gì rồi. Cô cười ngượng ngạo rồi nói

"Thôi, không có gì đâu bác, bác xuống nhà đi con ăn xong con sẽ tự mình mang xuống."

Nói xong rồi cô tung chăn ra rồi rời khỏi giường, cơ thể vì đêm qua bị hành sốt nên hôm nay cũng còn rất mệt, uể oải trong người một chút, cố gắng đi vào trong nhà vệ sinh, lúc này bác quản gia liền lên tiếng

"Đứa bé trong bụng của Soo Young...không phải con của cậu Kim."

—————————

Tại bệnh viện, nơi phòng bệnh Soo Young đang nằm, Taehyung ngồi ở trên ghế cạnh giường bệnh của cô, hắn ngồi đó nhìn cô đang ngủ, lúc này bên ngoài cũng có người đi vào

Là người hầu của Kim gia, cô ấy nhìn thấy hắn liền nhẹ nhàng cúi đầu chào, hắn không nói gì chỉ đáp lại cô ấy bằng một cái chớp mắt, cô người hầu đặt thức ăn lên bàn rồi nói

"Cậu Kim về nghỉ đi, để cô Oh tôi chăm sóc cho ạ."

"Được rồi, mà bác quản gia đâu? Sao không mang mà để cô mang?" Kim Taehyung đưa tay lên xoa nhẹ hai bên thái dương rồi hỏi

"Dạ đêm qua cô Im dầm mưa nên bị sốt cao, bác quản gia bảo tôi mang đồ ăn đến cho cô Oh để bác ở nhà chăm sóc cho cô Im, nếu như cô ấy khoẻ rồi thì chiều bác ấy sẽ đến."

Hắn nghe Jiwoo bị sốt liền đứng bật dậy khiến cô hầu gái cũng giật mình, hắn nhìn thấy thái độ đó của cô hầu gái cũng biết bản thân đã phản ứng quá lố, hắn lấy lại chút mặt mũi rồi nói

"Làm sao mà bị bệnh?"

"Dạ là do cô ấy dầm mưa nên là bị sốt nhưng mà nghe bác quản gia nói sáng nay cô ấy đã hạ sốt rồi ạ."

Cô hầu gái nhẹ nhàng nói, Taehyung ho khan rồi chỉnh lại bộ âu phục trên người, hắn nói

"Chăm sóc cô Oh đi, tôi đến Kim thị."

Nói xong hắn cũng liền rời khỏi phòng bệnh của Soo Young

—————————

Kim Taehyung vừa lái xe ra khỏi bệnh viện, mà đầu óc lại vừa suy nghĩ đến Im Jiwoo, trong lòng không ngừng mắng Jiwoo ngốc nghếch, hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định quay xe lại chạy hướng về Kim gia

Taehyung chạy xe vào trong sân nhà, hắn nhìn vào bên trong rồi cũng đi vào, hắn nhẹ nhàng đi lên lầu, hắn dừng lại trước phòng của mình, tay đưa lên muốn mở cửa phòng đi vào bên trong để thay ra bộ âu phục mới nhưng mà ánh nhìn của hắn lại nhìn đến phòng của Im Jiwoo

Vì lòng tự ái cao nên hắn vẫn cứ lưỡng lự mãi, hắn không biết qua đó rồi nên nói gì, hắn muốn gặp cô, cũng cảm thấy bản thân đã cư xử thô lỗ nhưng lại không muốn mở lời xin lỗi, càng không muốn hạ mình, dù gì con của hắn cũng là do Jiwoo đẩy Soo Young ngã cầu thang, nghĩ đến đây hắn lại hít một hơi thật sâu rồi cũng tiến tới phòng cô

Hắn đưa tay mở cửa phòng cô, nhìn thấy cô và bác quản gia đang trò chuyện, trên tay cô còn đang cầm tô cháo vừa mới được ăn xong

"Hôm qua em bị bệnh sao?"

"À...em không sao, anh đừng lo cho em...mà Soo Young sao rồi?"

Cô cùng với bác quản gia đứng dậy, cô đưa tô cháo cho ông rồi ông cũng nhẹ nhàng nói

"Tôi đi trước."

Nói rồi ông cũng rời khỏi phòng, lúc này trong phòng còn mỗi hắn và cô, Jiwoo nghiêng đầu tính mở miệng nói cho hắn biết sự thật nhưng hắn liền quay lưng lại với cô rồi bảo

"Đứa bé mất rồi."

————————END CHAP————————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net