/4/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Im Jiwoo về đến nhà thì trời cũng đã khuya, người bên ngoài cũng thưa thớt dần người qua lại, cô đi đến đứng trước căn nhà mướn tồi tàn của mình mà bất lực thở dài, Jiwoo đã quá ngán ngẫm khi sống trong một nơi như này rồi nhưng cô không thể bỏ mặt ba mẹ được, chính vì lý do quyết tâm thoát khỏi sự nghèo hèn này nên cô mới cố gắng học thật giỏi vì chỉ có thế mới giúp được cô và những người cô yêu thương thôi

Jiwoo cẩn thận đẩy cửa đi vào bên trong nhà, căn nhà tối thui, cô cũng đã biết ông bà Im đã ngủ, cố nhẹ nhàng hết sức để không đánh động đến họ, cô đặt chiếc túi vải của mình lên bàn gỗ sau đó liền đi xuống bếp

Cô bật đèn bếp lên, ánh đèn sáng mờ mờ lâu lâu còn chớp tắt, cô thở dài sắp phải thay bóng đèn mới rồi, cô cột gọn tóc lên rồi cố gắng tìm kiếm gì đó để lót dạ

Lúc này tiếng động từ phía sau lưng cô vang lên, cô quay mặt lại nhìn thì thấy mẹ cô đang mở chiếc tủ lạnh nhỏ ra để lấy đồ ăn cho cô, Jiwoo mỉm cười rồi bảo

"Sao mẹ chưa ngủ nữa, khuya rồi."

"Vì là khuya rồi mẹ mới lo cho con đó, con gái con đứa gì mà đi sớm về khuya, mẹ lo quá nên mới thức đợi con về đây."

Bà Im nhẹ nhàng nói, bà cầm lấy nồi thức ăn còn dư mà đem ra, đặt lên chiếc bếp ga cũ kĩ rồi mở lửa lên để hâm nóng thức ăn cho cô, Jiwoo cười nhẹ trong lòng lại cảm thấy cuộc sống của gia đình cô cứ mãi như thế thì tốt biết mấy nhỉ?!

Cô nhìn ra chỗ phía ông Im đang ngủ, cô nói

"Ba ngủ rồi hả mẹ?"

"Ừ ba bây ngủ rồi, ổng cứ đòi nằng nặc đợi mày về mà xong mệt quá nên lăn đùng ra ngủ."

Bà Im vừa nói vừa như cười cợt thể lực của ông Im, Jiwoo nghe xong cũng cười tít cả mắt, đồ ăn cuối cùng cũng hâm nóng rồi, cô nhanh chóng bắt một cái bàn nhỏ, còn bản thân thì ngồi bệt ở dưới đất, bà Im bên trong bưng nồi thức ăn đặt lên bàn, Jiwoo cũng bắt đầu ăn

Bà Im ngồi xuống bên cạnh cô, tay vuốt mấy lọn tóc loà xoà trước mặt cô rồi cho nó ra sau tai, bà dịu dàng khe khẽ nói

"Bọn ta xin lỗi con."

Cô nghe mẹ mình nói thế liền vội nhìn lên bà, cô cười nhạt rồi bảo

"Sao mẹ phải xin lỗi con thế ạ?"

"Xin lỗi con vì đã sinh con ra mà không cho con một cuộc sống đầy đủ, giờ mà đúng như tuổi của con hiện tại là người ta đang lo chơi, lo học chứ không phải gồng gánh gia đình, kiếm tiền trả nợ."

Bà Im càng nói giọng càng run run nghẹn ngào, Jiwoo buông đũa trên tay xuống, cô an ủi bà

"Mẹ đừng nói thế, mẹ là mẹ của con, con không thương mẹ thì thôi chứ sao dám trách mẹ, con tin rằng ông trời đối đãi với mọi người trên thế gian này rất công bằng, mẹ yên tâm đi nhé."

Bà Im nước mắt lăn dài trên má, bà trách rằng đứa con gái này của bà đã quá hiểu chuyện đi, hiểu chuyện đến mức khiến người khác phải đau lòng với từng suy nghĩ của nó, Jiwoo thấy bà khóc cũng bĩu môi, cô lau đi dòng nước mắt trên má bà rồi lại lên tiếng

"Mẹ cứ thấy những người bằng tuổi con được nuông chiều từ bé đó không phải là thói xấu sao ạ? Con từ khi học Đại học đã có thể đi làm cố gắng trang trải cuộc sống mà không muốn ba mẹ bận lòng, mẹ không thấy con gái của mẹ trưởng thành sao?"

"Con nha đầu ngốc này..."

Bà Im phụt cười rồi chỉa ngón tay vào trán cô mà mắng yêu, Jiwoo thấy bà cười cũng liền ôm chầm lấy bà, cô vuốt ve lấy bà Im rồi bảo

"Mẹ yên tâm đi, nhất định con sẽ tìm cách trả nợ cho gia đình mình, dù có là cách cuối cùng là bán đi cả cuộc đời của con thì con cũng chấp nhận, chỉ cần đổi lại một cuộc sống bình yên cho ba mẹ thôi."

—————————

"Má nó con nhỏ chết tiệt đó, nó nghĩ nó là ai mà dám sỉ nhục tao trước đám đông đó chứ, tao nhất định sẽ cho nó một bài học để nó biết Kim Taehyung này đáng sợ như thế nào."

Kim Taehyung điên tiết mà quát lớn, hiện tại hắn và Jimin đang ở Kim gia, Jimin từ bên trong bếp cầm ra một cốc nước lạnh, anh bình thản uống nước rồi nói

"Không phải mày đã khiến quản lý đuổi việc em ấy rồi sao? Vả lại dù gì cũng là con gái, mày lại đi chấp vặt em ấy à?"

"Không nhưng càng nghĩ lại càng chẳng thể chấp nhận nỗi, dám lăng mạ tao trước mặt đông người như vậy, còn gì là mặt mũi của tao nữa."

Kim Taehyung buồn bực nói, hắn nào giờ là không hay chấp vặt đàn bà phụ nữ nhưng Im Jiwoo là trường hợp đặc biệt, Jimin cười khẩy rồi đặt ly nước lên bàn, anh nói

"Thì ra là quan trọng thể diện, đúng ha mặt mũi của Kim tổng đây mà dám xỉa xói đúng là coi trời bằng vung. Mà phải nói thật, tao chưa bao giờ thấy ai chửi đỉnh như Im Jiwoo đó, nói câu nào thắm câu đấy."

Park Jimin càng nói càng không thể lọt lỗ tai hắn, Taehyung quay sang nhìn Jimin bằng đôi mắt lạnh lẽo, anh dám khen Jiwoo hay sao, vậy là ban nãy Im Jiwoo chửi hắn là việc đúng đắn sao hả? Kim Taehyung trầm giọng nói

"Mày có giỏi thì nói lại coi, nói xong rồi thì đứng ở yên đó cho tao."

"Không...không tao nói đùa thôi, đừng nóng như thế."

Jimin thấy biểu hiện chết chóc của hắn cũng lập tức giơ tay đầu hàng, Kim Taehyung vẫn còn lửa giận trong người đang bùng lên, hắn không biết làm cách nào khác cho bản thân bình tĩnh được, hắn bây giờ chỉ muốn Im Jiwoo nếm được mùi vị của sự cay đắng là như thế nào?!

"Xinh đẹp cưng đợi mà xem...rồi cưng sẽ phải hối hận vì những gì cưng đã làm với tôi."

—————————

Sáng hôm sau

Hôm nay là ngày trao học bổng cũng như là ngày quyết định cuộc sống của gia đình cô và cả cô nữa, Im Jiwoo mang một tâm trạng hồi hộp đến trường, Eunji đi từ đằng sau đi đến choàng tay cô, Eunji nói

"Hôm nay trao học bổng rồi đó, mày có hồi hộp không?"

"H...hồi hộp gì?"

Jiwoo mãi mê không chú ý đến lời của Eunji mà liền lắp bắp nói, Eunji rõ ràng là nhìn ra được bộ dạng run rẩy của Jiwoo, Eunji bảo

"Nè mày sao thế? Mày run đến thế à?"

"Đâu...có đâu, tao chỉ là tao...hơi lo bài thuyết trình hôm nay thôi." Jiwoo nuốt nước bọt cố gắng che giấu nỗi sợ vào trong

"Ủa? Hôm nay trao học bổng làm gì có học đâu mà thuyết trình."

Eunji thấy lạ liền hỏi, Jiwoo bị dồn vào thế khó, mắt liền đảo láo liên, não bộ liên tục hoạt động khiến trán cô cũng lấm tấm mồ hôi, tay chân thì không tự chủ được mà cứ quơ quào lung tung, Eunji đứng đó dùng ánh nhìn kì lạ mà nhìn Jiwoo

Lúc này tiếng loa phát thanh của trường vang lên

"Mời tất cả các em sinh viên, các giảng viên cùng nhau đến Hội trường để dự lễ trao học bổng dành cho sinh viên ưu ...xin nhắc lại..."

Im Jiwoo mừng rỡ khi nghe thấy tiếng loa phát thanh đã cứu mình một mạng, cô cười tươi nhìn sang Eunji, ngón tay chỉ lên cái loa trường rồi nói

"Mình đi thôi Eunji, đừng hỏi nữa ha."

"Cái con này từ từ thôi đừng kéo."

Eunji nghệch mặt ra chưa kịp nói gì đã bị Jiwoo cặp tay rồi kéo đi, Eunji chỉ biết đi theo thôi

Đến Hội trường, hôm nay trường đông đúc và náo nhiệt ghê, còn có cả đại biểu và các Cổ đông của trường cũng tới tham dự nữa, trong đó có cả ba của Lee Eunji, Jiwoo lướt mắt nhìn một vòng Hội trường lớn đã phủ kín người, Eunji đứng bên cạnh sau khi hí hoáy vẫy tay với ông Lee đang ngồi trên hàng ghế Cổ đông thì cô cũng quay sang Jiwoo, Eunji níu níu tay của Jiwoo rồi dẫn cô đến hai chiếc ghế còn trống mà ngồi xuống đó

"Sinh viên nhanh chóng ổn định chỗ ngồi."

Tiếng của thầy Hiệu trưởng ở trên sân khấu vang xuống, các sinh viên dần cũng tìm được chỗ ngồi cho mình, Jiwoo và Eunji ngồi cạnh nhau, Eunji quay sang thì thầm vào tai Jiwoo

"Không biết Cổ đông lớn nhất là ai ha?"

"Ờ." Jiwoo cười nhạt gật đầu nói đại, bây giờ trong lòng cô làm gì có tâm trạng mà để ý đến những điều đó, điều cô bận tâm bây giờ là tiền học bổng

Lee Eunji thấy cô như thế cũng không muốn làm phiền nữa, Eunji quay sang nói chuyện với người khác, cứ mặc để Jiwoo trầm ngâm đi

Rất nhanh buổi lễ đã diễn ra, sau một loạt nghi thức và những bài phát biểu cồng kềnh thì cũng đã đến phần trao học bổng, lượt đầu là trao tiền cho những sinh viên tiến bộ, lượt thứ hai là cho những sinh viên có công với nhà trường

Cứ lần lượt như thế cũng đã đến lúc Jiwoo chờ đợi, cô ngồi đùi không ngừng run rẩy, tay cũng vô thức đưa lên miệng mà cắn, Hiệu trưởng bước lên bục phát biểu nói

"Đã đến lúc các em chờ đợi, phần học bổng toàn phần của Cổ đông lớn nhất của trường Đại học Seoul tài trợ, nhằm mục đích khuyến khích và mong các em sẽ vẫn tiếp tục vững trãi trên con đường mình chọn, số tiền học bổng là hai trăm triệu won."

Lời thầy Hiệu trưởng vừa dứt thì bên dưới đã vang lên tiếng xì xào

"Hai trăm triệu lận hả?"

"Nghe đâu chỉ có năm mươi triệu thôi mà."

"Không đúng...không đúng tiền đã tăng lên rồi nhưng không ngờ lại nhiều đến thế, ai mà chịu chơi thế nhỉ?"

Tiếng bàn luận xôn xao cứ lọt vào tai của Jiwoo đang ngồi dưới, Jiwoo chắp hai tay lại nhắm chặt mắt để cầu nguyện

"Park Eun Young."

Jiwoo nghe xong liền mở to mắt kinh ngạc, trong lòng là những loạt cảm xúc bất thường mà cô không thể diễn tả nỗi, chỉ biết rằng hiện tại bản thân như rơi xuống mười tám tầng địa ngục

Tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên trong đầu cô cũng khiến cô cảm thấy choáng váng, Eunji ngồi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô liền biết được chắc Jiwoo đã rất mong chờ vào học bổng lần này, Eunji nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của Jiwoo, Eunji nói

"Mày vẫn nhớ những gì tao nói với mày chứ? Cố lên kì sau nhất định mày sẽ có được mà."

Jiwoo nghe xong, gương mặt đã tái nhợt của cô cũng chỉ có thể cố nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo, cô còn chẳng biết sau hôm nay cô còn có thể đến trường không huống chi là nhận học bổng vào kì sau

Im Jiwoo đôi mắt thất thần nhìn lên sân khấu, thầy Hiệu trưởng nở một nụ cười rồi lên tiếng

"Mời ngài Kim - Cổ đông lớn nhất của trường chúng ta lên trao học bổng cho Park Eun Young, sinh viên xuất sắc của năm nay, chúc mừng em đã giành được học bổng này."

Thầy vừa nói xong liền có một người bước đi ngạo nghễ đi lên sân khấu, ai ai ở Hội trường cũng dồn ánh nhìn đến người đó, cả Jiwoo cũng không ngoại lệ, cô nhìn lên thấy tiền học bổng đã trao cho một người khác, tiếng bàn luận xôi nổi về người đàn ông đó lại vang lên

"Ơ không phải là anh Kim sao?"

"Là Kim Taehyung đúng không?"

"Oaaa...Taehyung bên ngoài đẹp trai thật đấy."

"Đã đẹp mà còn giàu nữa, ước gì tôi là vợ của anh ấy nhỉ?"

Jiwoo nghe những người ở đó nhắc đến hắn lập tức phản ứng lại, cô quay mặt lên nhìn lên sân khấu, lúc này cô mới chú ý đến người đứng trên đó, không nhầm lẫn vào đâu được, chính là Kim Taehyung

Cô đứng bật dậy khỏi ghế khiến cả Hội trường đều hướng ánh nhìn về cô nhưng Jiwoo vẫn không quan tâm đến những ánh nhìn đó, cô chỉ nhìn châm châm về hắn ở trên kia thôi

Và hắn cũng nhìn xuống cô, gương mặt đắc thắng, kiêu ngạo của hắn dồn xuống cô, chỉ muốn cô khắc ghi mãi gương mặt đắc thắng này của mình....đã nói rồi em sẽ phải hối hận vì những gì em gây ra đó Im Jiwoo!!!

Kim Taehyung nhếch mép rồi quay sang sinh viên nhận được học bổng, hắn nở một nụ cười chúc mừng rồi đi xuống sân khấu, ánh nhìn sắc lẹm vẫn không quên ném về phía cô

Im Jiwoo nhanh chóng len ra khỏi đó để chạy theo hắn mặc kệ lời réo gọi của Eunji, cô chạy nhanh ra ngoài sân nhìn thấy hắn chuẩn bị leo lên xe hơi mà rời đi, cô đã hét lớn

"Kim Taehyung, tên chó chết....."

—————————END CHAP—————————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net