/50/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiwoo tuyệt vọng nói, đôi mắt ướt đẫm cũng nhắm nghiền lại đợi chờ mọi thứ đến với mình, Jungkook nghe cô nói xong liền có hơi hẫng lại một chút, anh mặc kệ lại muốn cúi xuống hôn lấy cô nhưng lúc này lí trí của anh lại không cho phép

Anh rời khỏi cơ thể của cô, lưng dựa vào tường, cũng chỉ vì xuất phát từ lòng yêu cô và thương cô, Jungkook anh vẫn không thể cứ thế mà làm hại cô được, anh không muốn Jiwoo hận mình

Jiwoo khóc nức lên rồi ôm lấy cơ thể ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo, anh run rẩy tiến tới chỗ cô, Jungkook khuỵ một chân xuống rồi ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé của cô

"Jiwoo anh xin lỗi...anh sai rồi...Jiwoo anh sai rồi.."

Jungkook không ngừng nói lời xin lỗi cô, anh cũng khóc nức đúng là anh điên thật rồi, điên rồi mới có thể nghĩ rằng bản thân sẽ làm chuyện đồi bại với cô, anh hối hận rồi...hối hận vì những gì đã gây ra trong một khắc bồng bột, chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến cho mọi nổ lực trước kia của anh, mọi việc làm của anh dành cho cô cũng sẽ đều sụp đổ...

———————————

Jiwoo ngồi trên giường ở phòng khách sạn, Jungkook cũng đã rời đi vì chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện với Jiwoo ngay lúc này, cô choàng lên mình tấm chăn dày xụ để che đi cơ thể, cô thất thần hướng mắt nhìn ra khung cảnh lấp lánh bên ngoài đường xá Seoul qua cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì...là đang lo cho hắn hay là đang cố dằn vặt nội tâm vì sự việc ban nãy vừa diễn ra...nó đúng là rất khủng khiếp, Jungkook lúc đó nhìn chẳng khác gì là Kim Taehyung khi nổi giận, nó làm cô nhớ về thời điểm trước kia...hắn cũng đã từng như thế

Tiếng điện thoại vang lên, Jiwoo vẫn không mảy may để tâm đến cho đến khi hồi chuông reng lần thứ ba, Jiwoo mới liếc mắt nhìn vào điện thoại, cuộc gọi là do Eunji gọi đến, cô đưa tay cầm lấy điện thoại sau đó chỉ nhẹ nhàng nhấc máy rồi đặt nó lên tai mình

"Alo Jiwoo à.."

Chưa để Eunji bên kia dứt câu thì Jiwoo đã nhàn nhạt nói

"Đến đây với tao đi..tao sợ quá, tao không muốn ở một mình."

Nghe Jiwoo nói thế Eunji bên kia liền có hơi hoảng hốt, Eunji nói lớn

"Mày bị sao thế? Đợi tao...tao qua liền với mày."

Nói rồi Eunji cũng ngắt máy, Jiwoo buông điện thoại xuống, cánh tay dường như mất hết mọi trọng lực, gương mặt vẫn cứ đờ đẫn như thế, đôi mắt đen láy cũng từ từ mờ đi vì lớp sương mờ che phủ đôi mắt, gương mặt có chút lạnh liền có một chút hơi ấm của nước mắt lăn xuống...cô sợ lắm...cảm giác này lại quay lại rồi, ai cũng muốn làm tổn thương cô như thế sao? Tại sao không ai đồng cảm và thấu hiểu cô một chút chứ?!

Chôn mặt mình xuống đôi chân mà khóc nức lên, cố gắng đè nén tiếng ức nghẹn bao nhiêu lần cũng không thể...chỉ mới có vài tháng thôi Im Jiwoo cô đã mất quá nhiều thứ...mọi chuyện xảy đến nhanh thế, một cô gái nhỏ bé như cô thì làm sao có thể gánh vác nỗi đây?

Ông trời có đang quá bất công với cô không? Sinh ra vốn đã không giàu có lại còn rơi vào tình huống eo le...trao trái tim mình cho kẻ không nên nắm giữ nó, mất đi đứa con đầu lòng..chưa kịp thích ứng lại mất đi người cha luôn yêu thương cô vô điều kiện, ngày hôm nay mọi cảm xúc trong cô dường như đã được bộc phát...một giọt nước còn có thể làm tràn ly huống hồ gì sức người có hạng...Im Jiwoo cũng không ngoại lệ

Tiếng mở tung cửa vang lên, Eunji với gương mặt hốt hoảng đi vào trong

"Im Jiwoo..ôi trời mày sao vậy? Ai làm gì mày hả?"

Eunji vừa vào đã nhìn thấy Jiwoo chôn mặt khóc, cô vội nhào đến ôm lấy Jiwoo, Jiwoo lúc này như được an ủi mà khóc lớn hơn trong vòng tay của Eunji

Eunji chỉ có thể đem một bụng khó hiểu mà vỗ về cô, chắc lúc này nước mắt mới có thể giúp Jiwoo xoá sạch mọi buồn phiền trong lòng

Được hơn mười lăm phút sau, Jiwoo cũng đã lấy lại được tinh thần rồi cố gắng giữ bình tĩnh mà kể lại mọi chuyện cho cô bạn của mình nghe, Eunji nghe xong liền bất lực thở dài, chỉ có thể thương cảm nói

"Haizzz làm sao mà Jungkook lại có thể có ý định xấu xa đó trong đầu chứ?"

Jiwoo buồn bã lắc đầu, Eunji thấy cô như thế cũng liền nắm lấy tay cô, Eunji hỏi

"Anh ấy...có làm gì mày không?"

"Không có...tao bảo rằng nếu anh ấy làm thế sau này sẽ không gặp nhau nữa...lúc đó Jungkook đã dừng lại.." Jiwoo nhẹ giọng kể

"Tính ra Jungkook vẫn còn tình người, anh ấy đúng thật là rất yêu mày...chính vì yêu mày nên mới không nhẫn tâm làm mày đau đớn đó nhưng biết làm sao được...số phận không cho mày với anh Jungkook đến với nhau."

Jiwoo chỉ trầm mặt nghe Eunji nói, suy đi tính lại đúng là Jeon Jungkook đã vì cô mà làm rất nhiều thứ, ngày hôm nay cũng chỉ vì là yêu mà ích kỷ nên mới có ý nghĩ đó, Eunji liền nhẹ nhàng rồi nói tiếp

"Nói thật nếu là mày tao sẽ chọn Jungkook thay vì là Taehyung...Kim Taehyung đã khiến bản thân mày đau khổ nhiều rồi, sự dày vò của anh ta khiến mày mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần...còn người âm thầm bên cạnh giúp mày chữa lành lại là Jeon Jungkook, nói gì thì nói đó vẫn là không hề có công bằng cho Jungkook."

"Thế là do tao sai à?"

Jiwoo ngước đôi mắt đỏ hoe của mình lên nhìn Eunji rồi hỏi, cô chỉ lắc đầu nhẹ nhàng rồi bảo

"Tình yêu của mày dành cho Taehyung là không sai...chỉ là những người ngoài cuộc như tao nhìn thấy thì có hơi không công bằng cho Jungkook thôi...còn việc cảm xúc mày thuộc về ai thì đó là do mày...làm sao mà có thể sai được chứ? Tình yêu không có lỗi."

Jiwoo im lặng nhìn Eunji, nghe những lời Eunji nói thật sự nó xoa dịu tâm hồn của cô rất nhiều, đúng vậy cô không thể vì ai mà đánh mất đi tình yêu của mình được. Tình yêu không có lỗi...nếu muốn trách thì chỉ có thể trách cuộc đời này lắm sóng gió nhưng cơn sóng nào rồi không lặng đi chứ...quan trọng là cách Im Jiwoo đối mặt với sóng dữ như thế nào?

Nhưng nhắc đến Kim Taehyung cô mới sực nhớ, Jiwoo có hơi hoảng nhìn đến Eunji, cô nói

"Taehyung đang nhập viện..anh ấy bị tai nạn giao thông."

"Ờ...tao gọi cho mày cũng tính nói chuyện đó, ban nãy vừa về thì tao nghe ba tao nói nên tức tốc gọi cho mày ngay đó nhưng mà vẫn chưa tìm ra kẻ gây ra tai nạn, nghe đâu bên phía cảnh sát cũng sớm được mua chuộc rồi."

Park Eunji cũng nhớ ra việc chính cần tìm đến Jiwoo, Jiwoo nghe Eunji nói xong cũng bàng hoàng, cô không biết có nên nói việc Jungkook là thủ phạm hay không? Hay là cô nên bao che đây...nhưng nếu sự thật giống như Eunji nói..toàn bộ cảnh sát đã được mua chuộc thì xem ra Jeon gia đã sớm biết đến vụ này rồi nên mới lo chu toàn như thế cho anh

"Nè mày sao thế? Đang nói chuyện mà cứ ngẩn ra như con khờ vậy đấy." Eunji nhìn thấy Jiwoo suy tư liền đẩy nhẹ vai cô

"À..tao chỉ có một số việc đang suy nghĩ thôi." Jiwoo hoàn hồn vội vàng giải thích

Eunji có hơi nghi hoặc nhưng nhìn bộ dạng thê thảm của cô bây giờ cũng chẳng muốn hỏi, để Jiwoo tự nói ra vẫn là tốt nhất, lúc này Eunji mới hỏi

"Mày có muốn đến thăm Taehyung không?"

"Có thể sao?" Jiwoo tròn mắt nhìn Eunji hỏi

"Sao lại không...có muốn thì tranh thủ đi sớm đi, lúc tin tức Taehyung bị tai nạn chưa loang ra ngoài...đợi đến khi tin tức đó được truyền đến truyền thông thì có muốn cũng không gặp được đâu đó."

Jiwoo có hơi bâng khuâng khi nghe Eunji nói thế, vốn là chưa muốn gặp mặt hắn, biết là gặp cũng chẳng biết nói gì nên mới thôi...nhưng mà với tình hình này cô không thể làm ngơ được

Eunji liếc nhìn một cái cũng đủ hiểu rồi, cô nắm lấy tay của Jiwoo rồi kéo cô ngồi dậy, Eunji nói

"Vào thay đồ đi rồi tao đưa mày đi."

"Đi gấp vậy sao? Thôi để ngày mai đi có được không?"

Jiwoo bị Eunji kéo xuống khỏi giường, Eunji nghe Jiwoo hẹn lần hẹn lượt liền chống nạnh cao giọng nói

"Mày có biết chỉ cần trễ một chút cũng có thể khiến mày không thể gặp Taehyung không? Đợi mày ngủ qua tối nay đợi đến ngày mai là có khi không kịp nữa đâu...tụi phóng viên toàn là bọn tai cầy không đó?"

"Hả? Tai cầy sao?" Jiwoo khó hiểu nhăn mặt hỏi

"Ý là tai thính như chó ấy mà...có cái gì mà không lùng xục ra được, việc Taehyung bị tai nạn là chuyện hệ trọng, anh ấy còn là Chủ tịch tập đoàn Kim thị đó. Mày nghĩ sao mà anh ấy không bị phóng viên theo dõi chứ...nhân lúc chưa ai hay ai biết thì đi đi."

Eunji nói hết những gì mình hiểu cho Jiwoo nghe, cô cũng là con của Park gia nên những việc này cô và Park gia cũng hiểu không ít thì nhiều về nó, tai mắt xung quanh, có khi những người thân cận của mình cũng không nên quá tin tưởng, chính vì thế mà việc của Kim Taehyung...Eunji mới có thể hiểu rõ như vậy được

"Vậy bây giờ phải làm gì?" Jiwoo ngơ ngác hỏi

"Thì đi thăm anh ấy đi chứ còn gì nữa." Eunji bất lực lớn tiếng với Jiwoo

Im Jiwoo im lặng hồi lâu vẫn là không muốn đi, cô nhìn sang Eunji rồi lắc mạnh đầu, cô nói

"Tao không đi, đợi sáng mai rồi đi...bây giờ tao muốn nghỉ ngơi."

Nói rồi Jiwoo đi ngang qua Eunji để vào nhà vệ sinh, Eunji mở trừng mắt nhìn theo Jiwoo

"Nè Jiwoo mày nghe lời tao đi...đi gặp Taehyung đi chứ, không là không kịp đâu."

"Rốt cuộc tao mới là người cần gặp hay mày là người cần gặp mà mày nôn nóng hơn cả tao thế hả?" Jiwoo ở trong nhà vệ sinh nói vọng ra ngoài

Eunji nghe xong chỉ có thể mím chặt môi, có hơi uất ức, cô nhỏ giọng nói

"Thì là mày..."

"Biết nói thế thì đừng lải nhải nữa."

——————————

Sáng hôm sau, Jiwoo và Eunji đã có mặt trước sảnh bệnh viện nhưng mà có nằm mơ Jiwoo cũng không thể tin được hiện tượng trước mắt mình là như thế nào?

"Cho tôi vào trong đi, tôi muốn phỏng vấn ngài Kim."

Phóng viên vây kín cả lối đi vào của bệnh viện, ở bên trong bệnh viện là người của Kim Taehyung được Jimin cử đến để ngăn cản phóng viên xông vào bệnh viện, một số còn lại là bảo vệ của bệnh viện, ai nấy cũng chen chúc nhau, máy ảnh thì liên tục được nhấp nháy đèn, Eunji đắc ý nhìn sang Jiwoo đang ngơ ngác, cô nói

"Thấy chưa, tao đã nói rồi mà cứ cãi tao..giờ thì cho sáng mắt mày ra."

"Tao không nghĩ là có thể che kín lối vào như thế, giờ làm sao đây?" Jiwoo nheo mày nhìn sang Eunji cầu cứu

Eunji cũng nhún vai bất lực, lúc này kế bên hai cô lại vang lên tiếng phàn nàn khiến cả hai chú ý đến

"Aisss thiệt tình...có cần đông vậy không?"

Người đó không ai khác lại là Park Jimin, anh nhăn nhó nhìn xung quanh thì cũng chạm mặt hai cô, anh cũng rất nhanh đã nhận ra Jiwoo

"Ơ...cô Im."

"À chào anh." Jiwoo lịch sự cúi đầu chào anh

"Nè Jiwoo ai vậy?" Eunji đứng đằng sau lưng cô rồi hỏi nhỏ vào tai Jiwoo

"À...anh này là Park Jimin bạn của Taehyung á, tao cũng mới gặp có một lần, lần này là lần thứ hai nè."

Jiwoo liếc mắt nhìn Eunji ở phía sau rồi nói, lúc này Jimin liền cười nhẹ rồi bảo

"Cô Im cùng với bạn đến đây để..."

"Để thăm Kim Taehyung." Eunji nhanh chóng cướp lời của Jimin

Jiwoo giật mình nắm lấy tay của Eunji chỉ mong cô có thể giữ thể diện cho mình một chút, Jimin nghe xong lại bật cười, anh nhìn đến đám phóng viên đã vây kín cửa ra vào rồi, anh nói

"Ờ...với tình hình này thì không biết khi nào mới có thể vào trong nữa."

"Anh không còn cách nào khác hả?" Jiwoo nhìn anh rồi nói

"Không phải là không còn cách."

——————————

Bên trong bệnh viện, Jimin cùng với Eunji và Jiwoo đứng ở bên trong gần lối thoát hiểm, cả ba đã đi xuống hầm gửi xe của bệnh viện rồi leo bộ để vào bên trong

Eunji nhăn nhó, cô thở hổn hển rồi nói

"Đúng là mệt quá đi mà."

"Được rồi, ở bên này đi theo tôi."

Jimin cười nhẹ sau đó cũng nhanh chóng cùng với Jiwoo và Eunji đi đến phòng bệnh của Taehyung, ba người vừa mới đến thì A Hào từ bên trong đã tông cửa ra, gương mặt hoang mang của anh khiến ba người kia cũng không biết có chuyện gì xảy ra

"Sao vậy?" Jimin tiến đến hỏi

"Anh Park..anh Kim anh ấy.."

Chưa để A Hào nói xong thì Jiwoo đã vội ngắt lời, cô hoảng loạn nói

"Anh ấy sao vậy? Trời ơi...Taehyung à.."

Cô khóc nức lên rồi cũng xông vào bên trong, nhìn thấy hắn đang nằm trên giường, cánh tay được băng bó, gương mặt thì chi chít vết thương, đôi môi khô khốc mà cô đau lòng đến mức không thể thốt nên lời, cô đi đến ôm chầm lấy hắn rồi khóc lớn

"Taehyung à, anh sao vậy chứ? Huhu...anh tính bỏ em ở đây một mình sao? Chẳng phải anh nói rằng sẽ bù đắp và yêu thương em sao? Anh tính nuốt lời hả?"

Jimin và A Hào đứng ở đó nhìn thấy cũng chẳng hiểu có chuyện gì, Jimin tính lên tiếng thì nhìn xuống bàn tay đang vẫy vẫy của hắn, anh nhìn lên gương mặt cười mỉm đắc ý của Taehyung, Jimin thở dài bất lực, có cần phải vậy không?

Anh quay sang nhìn A Hào rồi hất mặt ra ngoài

"Đi ra ngoài đi."

"Nhưng mà..."

A Hào chỉ tay đến chỗ cô đang khóc thương trên người hắn mà hoang mang, Jimin ghé sát tai đến A Hào rồi nói

"Để nó tự xử lý đi, chuyện ai làm nấy chịu."

A Hào hiểu ý sau đó cũng đi ra bên ngoài, Jimin nhìn đến Eunji còn đang đứng ở đó, anh chỉnh nhẹ cổ áo rồi nói

"Chào cô...tôi có thể mời cô cùng tôi đi uống cafe không?"

Eunji cười mỉm khoái chí nhưng rất nhanh đã thay đổi sắc mặt, cô nói

"Tôi không thể bỏ bạn tôi ở đây một mình được."

"Cô yên tâm bạn cô sẽ không sao đâu." Jimin liếc nhìn Jiwoo rồi nói

Eunji suy nghĩ, cô ở đây thì cũng chẳng giúp được gì cho Jiwoo, thôi thì đi uống cafe cùng với anh Park đẹp trai này cũng được, cô gật đầu đồng ý sau đó cả hai cũng đi ra khỏi phòng bệnh trả lại không gian riêng tư cho Jiwoo và Taehyung

———————————END CHAP———————————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net