Không còn trái tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế giới này ngoài cha mẹ tôi ra thì người đó là người duy nhất khiến tôi vui vẻ. Người đó là người duy nhất khiến tôi cảm thấy yên bình khi bên cạnh. Nhưng rốt cuộc chúng tôi lại không cùng nhau đi đến cuối con đường. Tôi thật sự không hiểu? Không hiểu vì sao anh lại phản bội tôi. Vừa mới hôm trước anh cùng tôi khắc hoạ đám cưới. Vừa mới hôm trước  anh cùng tôi suy nghĩ tương lai. Rốt cuộc ngày hôm đó anh rời bỏ tôi. Rốt cuộc ngày hôm đó ngoài tin nhắn chia tay đi anh chẳng để lại cho tôi gì cả. Tôi gọi cho anh rất nhiều gọi đến mức điện thoại nóng mà chập nguồn. Ngày đó tôi đứng chờ anh dưới mưa cầu mong anh xuất hiện mà ôm tôi bảo rằng những thứ đó không phải sự thật . Tôi cầu mong anh xuất hiện vỗ về tôi. Nhưng... anh không xuất hiện. Không như chuyện cổ tích mà đứng trước mặt ôm lấy tôi. Tôi khuỵ dưới mưa và người bên đường đưa tôi tới bệnh viện. Đêm đó tôi sốt rất nặng. Đến cả trong  mơ tôi vẫn cảm nhận được anh nắm tay tôi. Đến cả trong mơ tôi vẫn thấy rằng anh ôm lấy tôi. Nhưng tất cả khi thức dậy đều là ảo giác là thứ hiện thực xa vời không thuộc về tôi. Ba mẹ xuất hiện an ủi tôi. Theo sự sắp xếp của ba mẹ tôi bằng lòng lấy người đàn ông mình chưa từng gặp mặt. Vốn đã không phải anh ấy? Vậy người nào cũng như nhau cả thôi...
- Hôm nay con mặc áo cưới rất đẹp. ( mẹ tôi nhìn tôi trong gương nói )
- Vậy ạ?
- Con gái con nhất định phải hạnh phúc nhé! ( mẹ tôi ôm lấy tôi )
- Chị...chị... người phụ nữ này... ( bảo vệ hớt hãi chạy vào báo )
- Dừng lại...( người phụ nữ lạ mặt xuất hiện )
- Chị là ai?
- Đừng hỏi tôi là ai. Tôi muốn cho cô coi những vật này. ( người phụ nữ chìa ra cho tôi chiếc túi lớn cô ấy cầm )
Tôi đón lấy chiếc túi và nhận ra nét vẽ quen thuộc. Lòng tôi xao động tôi định buông chiếc túi ấy ra thì người phụ nữ ấy cất lời :
- Cô sẽ thật sự hối hận nếu cô không coi những thứ trong đó. Có những sự thật dù tận tai nghe thấy dù tận mắt chứng kiến cũng chẳng phải là sự thật. Đây là những bằng chứng cho cô thấy rằng tất cả những chuyện vừa qua đều là giả dối. Sự giả dối đau lòng của người yêu cô. ( nói đoạn cô ấy quay lưng rời đi )
Tay tôi thật sự run rẩy mở chiếc túi, mẹ tôi dùng tay ôm cản tôi lại. Nhưng... bức tranh rớt ra... bóng lưng người nữ cô độc trên bãi biển... nét đứt đoạn bên cạnh của hình ảnh một người dường như chưa được hoàn thành... đoạn chữ nhỏ cuối bức tranh làm cô ngã khuỵ...

" Anh mãi mãi bên cạnh em dù tồn tại ở bản thể nào đi chăng nữa ..."

Tôi khó hiểu cho đến khi cầm tận bản xét nghiệm trên tay mà đọc. Từng chữ từng câu nhưng in chặt vào trong đầu. Cái gì gọi là tuyệt vọng? Cảm giác vô vọng này là gì? Có tiếng người thông báo nhưng tôi lại không nghe rõ từng lời. Có người lay tôi nhưng bản thân như vô hình mà chẳng cảm nhận được. Hiện tại ngoài quyển nhật ký của anh ra tôi chẳng nhìn thấy chẳng nghe được gì nữa. Đoạn hồi kí nắn nót từng chữ viết ra. Từng đoạn từng câu gợi lại từng chút từng chút kỉ niệm. Những đoạn đầu của quyển hồi kì đều được khắc hoạ bằng niềm vui vẻ mà hân hoan nhất. Cho đến những trang cuối cùng, màu sắc thầm trầm u ám đi hẳn. Những dòng chữ không còn nắn nón được nữa. Nó xiên vẹo nó thay đổi. Những khoảng màu mực bị nhoà. Mờ dần mờ dần, trước mắt tôi cũng mờ dần những đoạn chữ bị nước mắt rơi xuống cũng bắt đầu nhoà. Quyển nhật kí đóng lại gương mặt vốn được trang điểm đẹp đẽ của cô dâu bị đẫm nước. Đôi mắt mang một màn sương mù trầm hẳn xuống...
Ngày hôm đó trong lễ đường vẫn diễn ra hôn lễ. Mọi người vẫn vui vẻ nâng rượu chúc mừng. Cô dâu cùng chú rể vẫn tiến vào lễ đường. Kế hoạch tính trước đều không thay đổi. Chỉ có một thứ thay đổi duy nhất , trong tận sâu trái tim của cô dâu vốn đã không còn tình cảm nữa.
"Anh không lường trước được tương lai. Anh lại không thể bên cạnh em đến trọn đời. Nhưng ước nguyện duy nhất của anh đời này là được nhìn thấy em hạnh phúc. Trở thành cô dâu xinh đẹp nhất tiến vào lễ đường dù bên cạnh không phải là anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net