Tan nát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Dương Vương dẫn Mỵ Châu ra tới biển lớn tiếng gọi thần Rùa ra giúp. Thần trồi lên báo cho vua đứa con gái vua hết mực yêu thương chính là giặc chính là kẻ dẫn đường cho quân Triệu Đà bấy lâu nay. An Dương Vương tức giận vung kiếm định chém đầu Mỵ Châu nhưng... ánh mắt này gương mặt này rất giống rất giống với hoàng hậu đã qua đời. Mỵ Châu là món quà cuối cùng mà người phụ nữ ông yêu để lại thật tâm ông chẳng thể xuống tay được. An Dương Vương vứt kiếm quay đầu về phía biển :
- Đi đi... ta và ...ngươi từ nay không còn là cha con nữa.
-Cha...
- Đi đi...
An Dương Vương theo thần Rùa rời đi. Mỵ Châu ngây ngốc trong đầu bỗng vang đâu đó tiếng nói ân cần, một tiếng nói ấm áp...
- Mỵ Châu chờ ta.
Chờ? Thật sự sẽ chờ được sao? Nước mắt từ khoé mắt rơi xuống . Tiếng vó ngựa vang lên gần rất gần cho đến lúc dừng lại. Mỵ Châu xoay người lại dùng đôi mắt vô hồn nhìn người kia. Người đó mặc long bào rất đẹp...rất oai hùng...
- Mỵ Châu...
- ...
Người đó càng bước tới Mỵ Châu càng lùi lại lùi tới mức vực đá nơi An Dương Vương vừa rời đi đã sát mép vực. Tưởng chừng chỉ cần bước một bước nữa thân hình nàng liền rơi xuống rồi hoà vào dòng biển biến đi.
- Mỵ Châu dừng lại.
- Tại sao?
Mỵ Châu cuối cùng cũng cất tiếng. Một âm thanh rất nhẹ tông giọng dường như khàn lại. Giọng nói chứa đựng rất nhiều phẫn nộ, rất nhiều uất ức, rất nhiều tổn thương. Nước mắt vẫn còn rơi dần trên gương mặt xinh đẹp. Trăng lên soi rọi cả một khoảng trời. Một khung cảnh vô cũng duy mĩ.
- Ta...
- Chàng có nhớ chàng đã từng hứa gì với ta không?
Mỵ Châu đưa tay lau nước mắt lần này thật sự mặt đối mặt nhìn người đối diện.
- Có ta nhớ ta đương nhiên nhớ.
- Vậy tất cả những chuyện này là sao?
- Mỵ Châu nàng quay lại ta liền nói hết cùng nàng.
-Quay lại? Chàng cho rằng ta có thể thật sự quay lại sao?
- Được ...được hết phía sau là vực đá nước rất sâu rất nguy hiểm.
- Không phải bây giờ ta chết là phù hợp sao?
- Không Mỵ Châu nàng không thể chết ta không cho nàng chết....
Người đó gào lên , Mỵ Châu khẽ cười
- Trọng Thuỷ...chàng nghĩ là chàng có quyền yêu cầu ta sao? Chàng quên thân phận của ta rồi à? Ta là công chúa - con gái của An Dương Vương là kẻ thù số một chàng đang truy sát.
- Không . Nàng là Mỵ Châu là vợ ta...
- Trọng Thuỷ chàng có biết ta rất yêu chàng không?
-Biết.
- Chàng có biết trừ cha ta ra chàng là người ta tin tưởng nhất không?
- Biết.
- Biết ư? Không... chàng không biết...chàng không biết gì cả... chàng lừa dối ta...chàng giết thân dân của ta...chàng chiếm đất nước của ta...thậm chí chàng còn truy sát cha ta...
Từng câu từng chữ thốt ra đều là từng nhát từng nhát một khứa vào tim nàng. Mỵ Châu đau khổ nước mắt theo từng câu từng chữ rơi ra. Nàng công chúa được yêu thương hết mực. Nàng công chúa hạnh phúc nhất trần đời bỗng chốc mất tất cả. Mất nước , mất gia đình thậm chí tình yêu nàng trân trọng nhất cũng bị phản bội. Nội tâm gào thét trái tim tổn thương. Cha nàng tha cho nàng một mạng. Nhưng thật sự thà chết đi có phải sẽ đỡ đau khổ hơn không? Chết rồi chuyện thế sự chẳng màng, chuyện trần gian chẳng quan tâm... Giờ đây cũng chẵng phải đối diện với kẻ nàng hận nhất cũng là kẻ mà nàng yêu nhất...
- Không Mỵ Châu ta yêu nàng ta thật sự yêu nàng...
- Yêu? Chàng thật sự yêu ta sao?
- Ta yêu nàng.
- Không chàng không yêu ta. Thứ chàng yêu là quyền lực. Thứ chàng yêu là danh lợi. Chàng chưa từng yêu ta.
- Ta...ta xin lỗi...nhưng làm ơn hãy tin ta ta thật sự yêu nàng.
- Nếu yêu ta chàng có chấp nhận đầu hàng? Chấp nhận buông bỏ tất cả mình vừa đạt được. Chấp nhận xin lỗi toàn thân dân của nước ta. Chấp nhận dùng máu của mình tế cho tất cả những người đã chết dưới chân chàng , chết dưới đoàn quân của chàng hay không?
- Ta...
- Chàng không làm được đúng không?
- Ta...
- Trọng Thuỷ tới tận bây giờ ta mới hiểu được rằng tình yêu là tình cảm xấu xa  nhất trên đời này.
- Không phải tình yêu...
- Xấu xa đến mức làm cho ta tới tận lúc này vẫn còn yêu - yêu kẻ đáng lẽ ta phải hận nhất.
- Ta...
- Trọng Thuỷ chàng có còn nhớ ta từng nói ta sợ gì nhất không?
- Nàng rất sợ cha giận.
- Cha ta hiện tại cũng đã từ ta rồi.
-...
- Vậy ta ghét thứ gì nhất?
- Nàng ghét bị lừa dối nhất.
- Ta bị lừa dối đến tim muốn ngừng đập rồi.
- Không.
- Trọng Thuỷ thật ra còn một thứ ta chưa nói cho chàng biết.
-...
- Ta kì thực rất sợ biển. Lúc nhỏ có lần rong chơi ta tưởng chừng mất mạng giữa đại dương.
-Nàng...
Mỵ Châu liền bước thêm một được. Cục đá ven vực rơi xuống không nghe thấy tiếng chạm đâu. Chỗ nước này thật sự rất sâu. Trọng Thuỷ sợ hãi liền liều mình chạy lên ôm lấy Mỵ Châu. Nhưng chậm một bước Mỵ Châu đã rơi xuống rồi...Mỵ Châu rơi xuống toàn thân vô lực . Chiếc áo lông rơi ra nổi lên mặt nước. Thân thể Mỵ Châu thì chìm xuống. Sóng bắt đầu đánh thân thể ấy. Áp lực nước đè nặng cơ thể. Nước bắt đầu xâm chiếm vào cơ thể. Mỵ Châu vô lực mở đôi mắt nhìn lên mặt nước. Ánh trăng ấy vẫn sáng vẫn đẹp như ngày hôm đó - lần đầu tiên gặp được Trọng Thuỷ. Mọi thứ vẫn đẹp như vậy duy chỉ có tâm hồn là bị cáu xé đến rách nát. Mỵ Châu buông xuôi. Đại dương cứ như vậy nhấn chìm nàng.
Trọng Thuỷ nhìn thân thể người mình yêu rơi khỏi vực bản thân cũng trầm luân lao xuống theo. Nhưng... cơ thể Trọng Thuỷ đổ xấp, chàng rơi vào hôn mê. Chiếc tiêu xuyên thẳng mạch một cách chuẩn xác - chiếc tiêu tẩm thuốc. Cả đoàn quân bỗng giật mình cho đến lúc đằng sau truyền lên âm thanh quen thuộc :
- Đưa hoàng tử về cung .
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế...
Triệu Đà sau khi đưa con trai lên xe ngựa thì bước chân đến tận mép vực . Dưới đáy đại dương chiếc áo khoác lông vũ đang trôi lềnh bềnh tất cả mọi thứ còn lại đều lắn xuống. Mặt biển yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Những dòng chảy chỉ lẳn lặn chảy xiết dưới lòng nước ả yên.
Trọng Thuỷ tỉnh dậy đã là buổi chiều ngày hôm sau. Chàng ngồi dậy hồi tưởng lại chính khung cảnh của mình ngày hôm qua.
- Mỵ Châu...Mỵ Châu...
Trọng Thuỷ dường như thét lên. Những người hầu bên ngoài gian phòng sợ hãi tiến vào trong.
- Hoàng tử xin ngài bình tĩnh...
- Mỵ Châu...Mỵ Châu của ta ở đâu.
- Nó chết rồi. Xác đã được tìm thấy.
Triệu Đà từ xa đã nghe được tiếng thét của con trai nhanh chóng bước vào phất tay cho bọn người hầu rơi đi.
- Không...Mỵ Châu không chết...
- Ta sẽ tìm nàng công chúa khác cho con. Đừng có mà u buồn.
- Thất hứa...
- Con vừa nói gì?
Triệu Đà dường như không vui bởi những thứ mình vừa nghe được. Đứa con trai ngoan, đứa con trai mình vừa lòng nhất đang đau khổ dùng đôi mắt có chút câm hận mà nhìn mình.
- Con nói người thất hứa. Người từng nói sẽ không làm tổn thương nàng...
- Con cũng là kẻ thất hứa. Ta đã nói con không được yêu đứa con gái đó.
- Không... con yêu Mỵ Châu.
- Nó chết rồi.
- Con cũng chết rồi.
- Con bị điên à.
- Đúng con bị điên. Con bị điên nhưng con không phải kẻ máu lạnh. Con bị điên nhưng con hiểu thế nào tình yêu. Còn người người không bị điên nhưng người là kẻ khát máu. Kẻ không có tình yêu .
*Chát*
Triệu Đà tán Trọng Thuỷ một cái rất mạnh. Đứa con này ông chưa từng đánh nó.
Trọng Thuỷ cười lớn rồi lao ra cửa. Trọng Thuỷ rút lấy cây kiếm vác bên hong tên hộ vệ đưa lên cổ chính mình.
- Trọng Thuỷ ta nói con dừng lại. Con làm cái điều ngu ngốc gì vậy.
- Con ngu ngốc. Con ngu ngốc nên mới để nàng chết trước mặt con.
- Bỏ kiếm xuống từ từ nói chuyện.
- Cha. Con đã làm hết trách nhiệm của mình. Lần trước vì đại cuộc con đã từ bỏ nàng. Lần này con chọn nàng mong cha đừng giận con.
Lưỡi kiếm bén nhọn đi qua cổ Trọng Thuỷ cứa đứt mạch chủ. Trọng Thuỷ khuỵ xuống máu từ cổ chảy không dừng. Triệu Đà hốt hoảng ôm lấy con trai mình.
- Truyền thái y... Truyền thái y.
- Cha con chỉ xin cha một thứ cuối cùng. Khi con chết rồi làm ơn chôn còn ở nơi cha đã chôn nàng.
- Không con sẽ không sao. Thái y sẽ cứu con.
- Không ...kịp... Cha xin hứa với con.
- Ta hứa ...
Trọng Thuỷ liệm đi rồi hơi thở cuối cùng biến mất tắt hẳn.

"Có những loại đau khổ mà tan nát đến tận cùng. Trọng Thuỷ sau khi chết đã đi tìm Mỵ Châu chàng nghĩ chàng sẽ tìm được nàng rồi dùng cả đời mà bù đắp. Nhưng Trọng Thuỷ không biết rằng khi vừa rời đi Mỵ Châu đã tìm thấy Mạn Bà xin Mạn Bà một chén canh. Nàng bước qua Vong Tuyền để lại tất cả kí ức , để lại tất cả tình yêu, tất cả đau khổ. Nàng sẽ quên quên đi mãi mãi chàng. Mạn Bà đau lòng đã nói cho Trọng Thuỷ sự thật Mỵ Châu đã đi , bà hỏi chàng có cần một chén canh. Nếu đã là đoạn tình yêu đau khổ có phải chỉ cần quên đi. Nhưng Trọng Thuỷ lắc đầu. Trọng Thuỷ bước qua Vong Xuyên với toàn bộ kí ức. Nếu đời trước đã khiến cho nàng đau khổ. Thì đời này nguyện dùng đau khổ dày vò để tạ tội."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net