Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bố, mẹ, bác Phan....." Đường Ngữ Thi trong mơ kêu gào lấy. "Mọi người đều đi rồi, Thi Thi không chỗ nương tựa rồi."

"Ai nói thế, em còn có tôi!" Phan Nghị không nhịn được cúi xuống bên tai cô nói.

Cô tựa hồ nghe được. "Anh ấy không yêu con, anh ấy ghét con." Nước mắt không ngừng chảy xuống.

Lời của cô khiến Phan Nghị cảm thấy sợ hãi, sững sờ ở bên giường.

"Tôi.... tôi về sau có thể không chán ghét em nữa." Nhìn anh lau đi giọt nước mắt của cô, hồi đáp.

Cô hiển nhiên không có nghe được, lâm vào trong mơ. "Con không biết nên làm như thế nào có thể làm anh ấy vui lòng, anh ấy không muốn gặp con.... Bác Phan.... Bác nói sai rồi, Thi Thi không phải người được nhìn thấy đã yêu, bởi vì anh ấy tuyệt không yêu cháu.... Thi Thi muốn rời khỏi.... mọi người dẫn cháu đi đi....."

"Không được đi!" Phan Nghị lớn tiếng quát.

Cô phải đi nơi nào? Cô muốn đi nơi nào chứ?

Cô nằm mơ thấy bố mẹ cô cùng bố anh rồi sao? Bọn họ dù sao cũng đã mất rồi, cô không thể theo chân bọn họ mà rời khỏi!

Anh ức chế kích động nội tâm, sợ cô rời đi, không nhịn được cầm tay của cô.

Tay của cô lạnh băng!

"Bác Phan, bác muốn dẫn cháu đi rồi chưa?"

Cô như vậy nhưng nhắm mắt lộ ra nụ cười thoải mái với anh sao?

Phan Nghị không tin, con mắt căm tức nhìn, thô lỗ mạnh bạo cầm 2 cánh tay của cô, lay động thân thể của cô.

"Tỉnh lại! Tôi không phải là cha tôi, tôi cũng không cho cô tiếp tục nằm mơ như vậy nữa!"

Cô rất sợ, nước măt của cô chảy xuống, hai tay lay động, không ngừng sợ hãi kêu lấy. "Không cần.... không cần.... mọi người đừng đi."

Bọn họ muốn tới mang cô đi sao?

Không! Nói gì cũng không được! Anh thêm sức lực, đem cả thân thể của cô từ trên giường lên, ôm chặt lấy cô.

"Tôi không cho em đi!" Đường Ngữ Thi rốt cuộc tỉnh. Cô sợ hãi tỉnh lại, vì ý thức hỗn độn, cả người cô bay lên. Mặt của cô sợ hãi mà tái nhợt, hơi thở nhàn nhạn thở gấp, bất lực mà ngỡ ngàng.

"Em đã tỉnh". Anh đem cô trở về rồi! Phan Nghị nở với cô một nụ cười anh tuấn, má lúm đồng tiền, nhưng cô thì làm như không thấy, ánh mắt của cô vẫn thế mờ mịt, hình như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Cô thật mảnh mai! Phan Nghị đau lòng thầm nghĩ.

Nhìn cô vẫn còn nước mắt trên mặt, anh tự dưng rung động, làm ra chuyện ngay cả chính anh chưa tưởng tưởng ra --- --- Anh như vậy nhưng hôn nước mắt của cô!

Thân mật cử chỉ của anh khiến cô tỉnh tạo lại. Đường Ngữ Thi nhìn anh, sợ hết hồn, anh.... anh đang làm cái gì?

Phan Nghị phát hiện cô đã tỉnh, lại cảm thấy đỏ mặt, anh đem tay từ trên người cô lui về, dời mắt đi.

Đường Ngữ Thi cắn môi dưới của mình, lại yêu!

Anh trở lại.

Anh không để ý tới cô.

Cảm xúc buồn vui cứ quấn quanh trái tim của cô, nước mắt trong suốt óng ánh nháy mắt ở trong mắt cô.

Cô nhẫn nhịn, nén lấy, nhưng vẫn không nhịn được.

Anh quay mặt sang, thấy cô khóc đến nước mắt lã chã.

"Cô ở đây khóc cái gì?" Anh cảm thấy chán ghét, chỉ là lần này không phải chán ghét cô, mà là chán ghét chính anh.

Cô cứ thấy anh là khóc! Anh khiến người ta chán ghét như vậy sao?

Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, anh không có sức chống cự. Được rồi! Quả thật, có lúc anh ghét cả chính mình!

Đường Ngữ Thi thấy sắc mặt khó coi của anh, cho là anh đang giận cô, trong lòng không khỏi cảm thấy uất ức, đôi mắt xinh đẹp lại càng nhiều nước mắt, cứ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Phan Nghị thấy bộ dạng đau lòng của cô, trong lòng cảm giác cũng đau đớn theo.

Anh nâng cằm của cô lên, gương mặt đưa tới gần, cô muốn nín thở, không muốn đem hơi thở phun ra mặt của anh.

Thế nhưng anh lại không thèm để ý cô đang thấy mùi nam tính của anh, càng tới sát gần, đồng thời anh ngăn lại đôi môi của cô.

Không sai, anh hôn cô!

Hai đôi môi kề nhau cùng một chỗ, đầu óc của cô trống rỗng.

Ánh mắt của anh lạnh sâu trong suốt mãi không thấy đáy, mà trong mắt cô tràn đầy sự kinh hoàng, khó hiểu.

Môi đụng môi, môi của cô lập tức khiến anh sinh ra dục vọng.

Anh không chút khách khí mút lấy môi của cô, lướt qua môi, bụng dưới phát sinh dục vọng khiến anh mãnh liệt chỉ muốn có lấy người phụ nữ này!
Anh nửa nhắm nửa mở, đáy mắt có tình cảm khác thường cùng lửa nóng dục vọng. "Không muôn hôn sao? Nhắm mắt lại".

Cô sẽ không hôn.

Anh không phải là rất chán ghét cô sao, tại sao muốn hôn cô?

Phan Nghị không cho cô suy tính thời gian,anh chiếm lấy môi của cô, trực tiếp đảo vào trong miệng, câu lấy lưỡi của cô.

Dáng vẻ trẻ trung khiến anh trong lòng mừng rỡ.

Cô sẽ không nhận nụ hôn của anh, rất tốt  Cuộc sống về sau anh sẽ dạy cô!

Phan Nghị giống như có lửa, lưỡi không ngừng trêu đùa lấy cô, hơn nữa anh cảm thấy hôn cô rất ngọt, thân thể anh càng lúc càng thấy có lửa.

Lòng của Đường Ngữ Thi theo nụ hôn của anh dần dần đắm chìm.

"Vì.... vì sao lại hôn em?"

Môi của cô bị anh hôn sưng cả lên, thật là hấp dẫn.

Anh không ghét cô sao?

Anh không phải tránh cô còn không kịp sao?

Đáy mắt Đường Ngữ Thi tràn đầy nghi ngờ, nhưng vừa tiếp xúc lửa nóng trong mắt anh, cô xấu hổ cúi đầu thấp xuống.

Phan Nghị cũng không có đáp án.

Anh nghĩ hôn, liền hôn!

"Em là vợ tôi, tôi không thể hôn sao?" Anh hỏi ngược lại.

Vừa nghĩ tới cô có thể không thích nụ hôn của anh, anh liền cảm thấy phiền não, sắc mắt khó coi.

Đường Ngữ Thi lén lén dò xét anh. Anh đang tức giận sao?

Phan Nghị bắt được tầm mắt của cô, khuôn mặt dựa dẫm vào cô.

Cô khẩn trưởng, toàn thân phát run, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của anh không hề lạnh băng nữa, mà là như có lửa nóng.

Cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, theo bản năng đưa ra đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, lại phát hiện ra vừa hôn anh xong, mặt lại đỏ.

Anh như có sét đánh, nhanh chóng chặn lại môi của cô, một tay chạm vào gáy cô, một tay đặt tại hông của cô, thân thể hai người dựa sát chung một chỗ, cô căn bản là không thể động đậy.

Anh nặng nề hôn lấy cô, đầu lưỡi dò vào trong miệng cô quấn quanh quay về, nhiệt độ cơ thể của anh truyền sang cho cô cũng nóng theo, nụ hôn này khiến cô quên cả hô hấp, đỏ bừng cả khuôn mặt.

"Không cần nín thở, dùng lỗ mũi hô hấp!" Anh ra lệnh nói.

Đường Ngữ Thi từng ngụm từng ngụm thở gấp, bộ ngực phập phòng hấp dẫn mà mê người.

Tròng mắt anh tràn đầy dục vọng, hướng thẳng vào ngực của cô nhìn.

Theo suy đoán của anh, cô là 32C.

Đường Ngữ Thi bị anh thấy toàn thân cảm thấy không tự nhiên, mặt đỏ bừng.

Phan Nghị rất hài lòng sắc mặt cô không tái nhợt nữa, khuôn mặt hồng nhạt quyến rũ.

"Bộ dạng như vậy thích hợp hơn, tôi không thích bộ dạng ốm yêu của em."

Anh... anh là đang lo lắng cho cô? Anh quan tâm tới cô sao?

Đường Ngữ Thi cảm thấy trong lòng ấm ấp,vừa mừng vừa sợ.

"Em... em đã tốt hơn rất nhiều!".

"Tôi nhìn ra được". Anh nhàn nhạt nói ra. "Tại sao lại để mình phát sốt, lại không đi khám bác sĩ?"

"A.... Em cũng không biết là sẽ bị như vậy.... em biết anh sắp về, vẫn ở trong phòng khách đợi, đợi mãi, lúc thấy toàn thân không thoải mái mới trở về phòng, nghĩ ngủ một giấc là khỏe".

"Đứa ngốc!" Anh mắng cô một tiếng, giọng điệu sắc nhọn. "Về sau không thoải mái thì nói cho tôi biết!"

"Em... em không biết liên lạc với anh thế nào...." Cô sợ hãi rụt rè nói, sợ anh quát lên khiến cô run sợ.

Sắc mặt Phan Nghị đen hơn, gãi đầu. "Sau khi về nhà, tôi sẽ ghi lại tất cả số điện thoại bên cạnh, phía trên sẽ viết điện thoại của tôi và điện thoại ở công ty, em không phải nhờ ai mà chuyển đạt qua, mà có thể nghe được âm thanh của tôi ngay lập tức."

Đường Ngữ Thi gật đầu một cái, cảm giác như bông hoa nở rộ.

Không ngờ.... cô có thể vì họa mà được phúc, có thể vì sinh bệnh mà quan hệ của hai người cũng được cải thiện.

Cô thật là vui mừng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net