Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Ngữ Thi đã tính toán rồi nhưng hình như ông trời không để cho cô rời đi. Vẫn ngây người sau khi nghe luật sư xong, đúng lúc can dự vào, nhìn gương mặt của Phan Nghị vẫn không thể nào chấp nhận được.

"Phan tiên sinh, anh là con trai duy nhất của Phan tổng, Đường tiểu thư là con gái nuôi của Phan tổng, mặc dù hai người trên mặt danh nghĩa là anh em, nhưng hai người cũng không có liên hệ máu mủ nào, mà theo lời di chúc của tổng giám đốc hi vọng anh có thể cưới Đường tiểu thư làm vợ, nếu anh không tuân theo di chúc này, anh cũng không thể đuổi đi Đường tiểu thư".

"Là cô ấy muốn đi". Phan Nghị cãi luật sư một cái, lạnh lùng nói.

"Đường tiểu thư, cô không thể đi bây giờ". Luật sư lo lắng,lau mồ hôi.

Phan Nghị thấy cô hiểu biết, nguyện ý tự rời đi, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nhưng luật sư ngăn cản khiến anh cực độ khó chịu. "Tại sao?"

"Bởi vì trong di chúc còn một số điều không viết rõ, nhưng Phan tổng đã cùng tôi đề cập tới, vì thế tôi sẽ nói cho 2 người biết".

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" ánh mắt của Phan nghị chợt lóe, nội tâm cảm thấy không hợp lý lắm. Bố anh từ trước đến giờ có tên ở công ty là lão hồ ly, chẳng lẽ lại cho anh một cú đi!.

"Nếu Đường tiểu thư không gả cho Phan tiên sinh, như vậy Đường tiểu thư có quyền lợi có được một phần hai tài sản". Nghe vậy, Đường Ngữ Thi ngây ngẩn cả người.

Cô không biết. Cô hoàn toàn không muốn thừa kế tài sản.

Bác Phan tự nhiên âm thầm quyết định cho cô một nửa tài sản nhà họ Phan. Số lượng lớn như vậy. Cả đời cô xài không hết, bác Phan đối tốt với cô quá.

Khó trách đến lúc bác Phan hấp hối sắp chết còn nói cho cô, tuyệt đối không để cô đến bước đường cùng

Chỉ là, chống lại tròng mắt của Phan Nghị, anh rõ ràng là rất căm thù, mắt tràn tượng sự bất bình. Cô hết sức lắc đầu, muốn giải thích, cũng cảm thấy ánh mắt sắc bén căm hận của anh khiến cô rõ ràng cảm thấy mình đã lâm vào cửa ải khó khăn.

Là thật! Luật sư đọc phần di chúc này trước mặt cô là cô hoàn toàn thật không cảm kích!

Anh tại sao không trung lập một chút, tin tưởng cô một lần?

Trong mắt của cô hiện đầy vẻ đau thương, khẽ căn lấy môi tái nhợt, chân mày không khỏi nhẹ khóa.

Luật sư càng trầm ổn nói : "Ở trong lòng Phan tổng, Đường tiểu thư không chỉ là con gái nuôi, mà ông đã nhận định là con dâu của ông, cho nên, không có người nào xứng đáng hơn cô nhận một nửa tài sản nhà họ Phan".

Một nửa.... Phan Nghị hai tay nắm chặt thành quả đấm rất cứng.

Nếu anh không phải đánh người con gái này, anh thật rất muốn đánh cô, bởi vì, đối mặt với Đường ngữ Thi vô tội này khiến anh cảm thấy căm thù cô đến tận xương tủy!

Cô có thể hoàn toàn không cảm kích sao? Đánh chết anh, anh cũng không tin!

Tài sản nhà họ Phan tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho cô có được như vậy, không thể để cô được như ý!

"Chỉ cần tôi cưới cô ta, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về tôi?" Anh tỉnh táo hỏi lấy luật sư.

"Đúng vậy, nhưng anh phải đối xử tốt với Đường tiểu thư, nếu anh không đối xử tử tế với cô ấy, Đường tiểu thư có thể ly hôn, và có thể lấy một phần hai tài sản để làm phí nuôi dưỡng".

Phan Nghị cắn răng, mặt nghiêm nghị gật đầu một cái.

Nói tóm lại, chính là muốn anh cùng Đường Ngữ Thi vướng mắc mơ hồ là được!

"Phan tiên sinh, anh nguyện ý cưới Đường tiểu thư sao?" Luật sư cùng công sự của anh hỏi.

"Tôi đồng ý". Anh dứt khoát kiên quyết bày tỏ.

Đường Ngữ Thi cả người sửng sốt, không dám nhìn anh. Cô nhìn vào mắt anh, không thấy một chút ấm áp nào, cô không nhịn được rừng mình một cái.

"Tôi.... Tôi...." Cô sợ dáng vẻ lạnh lùng của anh, muốn cự tuyệt, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh cứ nhìn về phía cô, cô không khỏi im lặng.

"Cô nên đồng ý, đây là di chúc của bố tôi khi còn sống, cái này thể hiện rõ ông hi vọng hai chúng ta có thể thành vợ chồng nhiều như thế nào". Anh đi về phía cô, không chút ngại, nâng cằm của cô vuốt ve, mặt cười như không cười.

Đường Ngữ Thi vì động tác trêu đùa của anh mà mặt đỏ ửng, dung nhan của anh càng sát khiến cô mặt đỏ tới mang tai, tim đập liên hồi.

Cô một cử động cũng không dám, cả người đứng thẳng bất động tại chỗ."Ý định của tôi là khi cô ấy tròn mười tám tuổi sẽ cử hành hôn lễ, về phần du lịch trăng mật sẽ tạm hoãn, tôi cũng cần quen trước quá trình của công ty, nắm giữ phần vận chuyển buôn bán của công ty, thay vì hưởng thụ, tôi hi vọng có thể tiến nhanh vào tình trạng của cô ty. Em cảm thấy thế nào?" Mấy câu nói trước là anh nói cho luật sư, câu cuối là để cho Đường ngữ Thi.

Đường Ngữ Thi nhìn anh một chút, gật đầu một cái. Cô không có ý kiến.

"Rất tốt, chuyện cứ quyết định như vậy đi!".

Phan Nghị vỗ tay. "Vậy tôi cần nhìn qua bộ phận công ty một chút, luật sư Vưu, trước khi tôi ký tên vào di chúc, còn bất cứ điều kiện nào nữa hi vọng ông có thể nói rõ cho tôi".

"Phan tiên sinh, hôm nay những gì nên nói tôi đã nói xong". Ý đúng hơn là hôm nay không nói thêm, ông cũng không nói nữa.

"Ừ". Anh đáp nhẹ một tiếng, không có suy nghĩ nhiều.

"Vậy không có bất đồng nào nữa, mời Phan tiên sinh kí tên vào đây". Luật sư Vưu đem di chúc cho Phan Nghị, chờ Phan Nghị kí tên, kí xong ông gật đầu một cái. "Như vậy trình tự thừa kế như vậy đã hoàn thành xong".

"Nên mời ông uống rượu mừng mới phải, tôi sẽ không quên đâu". Phan Nghị kiên quyết bày tỏ.

"Cám ơn. Nếu chuyện của tôi đã xong, xin phép đi trước". Luật sư Vưu nhìn Đường Ngữ Thi một chút. "Đường tiểu thư, cô nên nghỉ ngơi chút đi".

"Luật sư Vưu....." So với Phan nghị, cô quên thuộc với luật sư Vưu hơn, mà ông đã đi rồi sao?

Cô phải đối mặt với Phan nghị một mình sao? Cô thích anh không sai, nhưng thái độ lạnh lùng của anh khiến cho cô e sợ lo lắng.

"Đường tiểu thư?" Luật sư Vưu thấy mặt cô mờ mịt luống cuống, khẽ gọi.

"Không có việc gì...." Đường Ngữ Thi gượng ép cười.

"Trách nhiệm của tôi đã xong, về sau nếu cần gì, thì cứ gọi điện thoại tìm tôi".

"Cám ơn". Đường Ngữ Thi nhẹ nhàng chậm chạp nói.

Luật sư Vưu vừa rời đi, Đường Ngữ Thi cũng muốn mau trở về phòng.

Phan Nghị nhìn cô, vội vàng kêu lên. "Cô ở đây đã".

"Tôi?" Bước tiến của cô do dự.

"Chúng ta về sau sẽ chung sống cùng nhau, cần nói chuyện một chút". Đường Ngữ Thi gật đầu một cái, liền ngồi ở trên ghế sa lon chờ anh nói chuyện.

"Tôi chỉ muốn một chút, bất kể cô ở đây địa vị trước kia như thế nào, bây giờ cái nhà này tôi cầm quyền, tôi mới là chủ nhật nhà này! Tôi không hy vọng cô phản kháng tôi, lại không cho phép cô dựa vào tôi lấy đi tài sản nhà họ Phan vốn không thuộc về cô". Anh từng từ nói rất em tai, lại có thể nói câu không cho phản bác, cùng những câu uy hiếp, đe dọa.

Anh nghiễm nhiên coi cô là kẻ thù nên đề phòng, cô không phải kẻ thù, cô không có lỗi!.

Đường Ngữ Thi không nhịn được nói. "Em cho tới bây giờ chưa có ý định lấy đi một phần nào tài sản nhà họ Phan..."

"Rất tốt!" Anh cắn răng nghiến lợi dừng một chút. "Hi vọng những lời này nói ra cả đời cô nên nhớ". Phan Nghị căn bản không tin cô. "Đối với tôi mà nói, cô chỉ là người ngoài, coi như cô trở thành vợ của tôi, thân phận người ngoài này vẫn không thay đổi".

Đường Ngữ Thi cảm thấy uất ức. "Anh có thể không cần lấy em...."

"Sau đó, trở mắt nhìn cô lấy đi một nửa tài sản nhà họ Phan sao?" Anh kiên quyết cướp đi

quyền phát ngôn.

"Em không cần bất cứ tài sản nào".

"Nhưng tôi không có cách nào nhịn khi thấy cô có khả năng lấy đi một nửa tài sản!".

"Em có thể trả lại tất cả cho anh".

"Đừng nói như kiểu bố thí tôi, giống như cô rất uất ức vậy, tất cả tài sản vốn là của tôi".

"Không sai, vốn là của anh, em cái gì cũng không muốn". Báo lỗi chương Bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net