Người Cầm Quyền 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người Cầm Quyền

Tác Giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

Người Làm Ebook: Cửu Thiên

Nguồn Ebook: Kiếm Giới

Giới Thiệu

 Hàn Đông xuất thân từ Hàn gia, kiếp trước vì gia tộc theo trường phái bảo thủ, bản thân lại không nghe lời trưởng bối, vì vậy mà gia tộc lụi bại, bị một tên con nhà quan thuê sát thủ giết chết. 

 Hàn Đông trọng sinh về thời điểm mười lăm năm trước, khi mà nước Nga sắp sụp đổ, khi trong nước chuẩn bị nổ ra cuộc tranh cãi giữa phái cải cách và bảo thủ. 

 Hàn Đông có ký ức kiếp trước, biết được phương hướng phát triển trong tương lai, muốn xông pha quan trường để bảo vệ gia tộc, bảo vệ chính mình. 

 Nắm quyền thiên hạ, say gối mỹ nhân. 

 Theo bước chân Hàn Đông tung hoành quan trường, tích lũy kinh nghiệmừ cơ sở, thẳng bước tiến lên. 

 Chương 1: Lễ vật của ông trời

 Hàn Đông đứng bên cạnh cửa sổ, hắn hít vào một hơi thuốc thật sâu: 

 - Ý trời sao? Để cho mình quay lại một lần. 

 Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, chim chóc ríu rít cất tiếng trong những lùm cây um tùm. 

 Tất cả đều chân thật và tuyệt đẹp. 

 Nhưng một tiếng súng vang lên làm cho Hàn Đông giống như giật mình trong một cơn mộng, coi như từ mười lăm năm sau quay về thời điểm hiện tại. 

 Nếu dựa theo quỹ tích thời gian, hai ngày hôm nay chính là thời điểm phát sinh những bước ngoặt cực lớn của Hàn Đông. 

 Gia đình trước đó không thương lượng mà làm sẵn thủ tục cho Hàn Đông, sắp xếp hắn tham chính, vì thế mà hắn tức giận khôn xuống địa phương báo danh, đi trên một con đường khác, chìm nổi hơn mười năm, nhưng cuối cùng chỉ rơi vào một kết cục thê lương. 

 May mà trời già thương tình cho Hàn Đông một cơ hội. 

 - Mình nên lựa chọn thế nào? 

 Hàn Đông rơi vào trong trầm tư, điếu thuốc cháy đến ngón tay mà còn chưa phát hiện ra. 

 Nếu tất cả phát triển như trước, mười năm sau Hàn gia vẫn không thể phát triển, mà Hàn Đông cũng bị đối thủ cho một phát súng. Chỉ là không biết khi đó ông trời còn cho hắn cơ hội chọn lựa nữa không. 

 - Cốc, cốc, cốc. 

 Những tiếng đập cửa vang lên. 

 Ngoài cửa vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ Hàn Đông là Dư Ngọc Trân: 

 - Đông Đông, đã thức dậy chưa? Mẹ đã làm bữa sáng, con mau xuống dùng cơm, có món chè hạt sen mà con rất thích. 

 Hàn Đông chợt bừng tỉnh, đầu ngón tay nóng như lửa, hắn cuống quýt vứt bỏ tàn thuốc, sau đó lớn tiếng nói: 

 - Mẹ, con sẽ ra ngay. 

 Khoảnh khắc này Hàn Đông đã hạ quyết tâm, dù là thế nào thì vì gia tộc, vì mẹ, hắn nhất định phải tiến thân trên nghiệp quan trường. 

 Ký ức nói cho Hàn Đông biết, dù hắn có trốn tránh thế nào cũng khó thoát khỏi thân phận là con cháu của Hàn gia, cũng khó thoát khỏi vòng nước xoáy quan trường. 

 Đây là số mệnh của một người thuộc gia tộc, tổ chim bị phá sẽ chẳng còn trứng lành, nếu gia tộc bị lật úp, như vậy tất cả xung đột với các gia tộc tương quan sẽ bùng phát. Vì vậy chỉ có thể nắm quyền lực lớn mới có thể bảo vệ cho mình, cho người bên cạnh. 

 Hàn Đông đứng lên, hắn mặc quần áo tử tế, đánh răng rửa mặt, khi thấy bữa sáng đã dọn sẵn thì chợt cảm động. Trong nhà có bảo mẫu chuyên trách nhưng chỉ cần có mặt hắn ở nhà, mẹ là Dư Ngọc Trân sẽ đích thân xuống bếp làm bữa sáng, sau đó mỉm cười nhìn hắn ăn xong. 

 - Cám ơn mẹ. 

 Hàn Đông ngồi xuống bên cạnh bàn cơm, hắn cầm lấy đũa rồi nói. 

 Dư Ngọc Trân khẽ sững sờ, nàng chợt cười: 

 - Khách khí với mẹ làm gì, ăn nhiều vào là được. 

 Hàn Đông khẽ gật đầu, sau đó vùi đầu vào ăn uống, không tiếp tục lên tiếng. 

 Hàn Đông có cảm giác khó thể chờ đợi được, hắn như đã hạ quyết tâm, nhất định phải lợi dụng cơ hội ông trời cho lần này để chém giết một phen trong quan trường. 

 Trong đầu là những ký ức mười năm tới, ông trời ban cho Hàn Đông lễ vật quý giá, hắn có thể tìm được sát khí mạnh mẽ trên quan trường, sẽ khó thể nào thất lạc phương hướng trên con đường làm quan vào sau này. 

 Sau khi ăn bữa sáng xong, mất hơn mười phút, Hàn Đông đi về phía đông viện. 

 Đông viện thưc chất là một căn tứ hợp viện độc lập, mái ngói màu xanh, bốn phía là ruộng, ông nội ngày thường hay dùng để trồng đủ mọi loại rau và cây cỏ. 

 Ông nội của Hàn Đông là một trong những nhà cách mạng lão thành của thế hệ trước, ngoài những công việc trọng đại, hai năm qua ông lão đều không tham gia vào cao tầng chính trị, mỗi ngày đều chỉ trồng hoa nuôi cỏ, nhìn thì có vẻ rảnh rỗi nhưng thực chất có lực ảnh hưởng rất lớn trong quan trường. 

 Hộ sĩ đặc biệt của ông cụ là chị Trương đi từ trong phòng ra, nàng khẽ nói: 

 - Đồng chí Hàn Đông, thủ trưởng đang xem báo trong phòng làm việc. 

 Hàn Đông khẽ gật đầu, hắn đi vào phòng, ông lão đang đeo kính, đoan chính ngồi trước bàn làm việc, trong tay là một tờ báo, thấy Hàn Đông chào hỏi thì không ngẩng đầu mà khẽ nói: 

 - Ngồi đi. 

 - Vâng! 

 Hàn Đông ngồi xuống chiếc ghế gỗ chắc nịch trước bàn gỗ, ánh mắt nhìn thẳng vào ông nội, hắn thấy gương mặt ông gầy guộc, tinh thần quắc thước, cặp mắt sáng ngời có thần, ánh mắt lóe lên hào quang cơ trí. 

 Ông lão buông báo dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Đông: 

 - Nghe nói tâm tình của cháu không tốt, buồn bực sao? 

 Hàn Đông chợt cảm thấy có chút đè nén, hắn khẽ nói: 

 - Dạ không. 

 - Ông biết cháu muốn ở lại trường. 

 Ông cụ cầm lấy ly trà lên nhấp một ngụm: 

 - Cháu có ý kiến gì với sắp xếp trong nhà không? Nói cho ông nghe thử. 

 Hàn Đông lắc đầu: 

 - Cháu không có gì để nói, cháu muốn biết sẽ đến chỗ nào. 

 Ông lão đặt ly trà xuống và không nói gì, khẽ dựa người ra phía sau, cặp mắt cơ trí và sáng ngời nhìn Hàn Đông từ trên xuống dưới. 

 Hàn Đông chợt cảm thấy tâm tình xiết chặt, không khỏi xiết chặt hai nắm đấm, hắn thật ra đã biết ông lão sẽ cho ra đáp án thế nào, chỉ là muốn xác nhận mà thôi. 

 - Tây Xuyên, Vinh Châu. 

 Ông lão lên tiếng giống như một cây búa gõ vào trong lòng Hàn Đông, không có gì thay đổi, tất cả rất chân thật, tuy trong lòng có chuẩn bị nhưng Hàn Đông vẫn có chút khiếp sợ. 

 Ông lão thấy được sự chấn động nhỏ trên mặt Hàn Đông, vì thế mới hỏi: 

 - Có gì không ổn sao? 

 Hàn Đông lấy lại bình tĩnh, hắn ngồi thẳng người nói: 

 - Không có vấn đề, Tây Bộ chính là hơi duy trì hiện thực rất tốt. 

 Ông lão gật đầu thỏa mãn: 

 - Cháu nghĩ vậy cũng tốt, cây không rễ sẽ khó phát triển thành đại thụ, càng khổ nhọc ở cơ sở thì càng có bước tiến xa hơn trong tương lai. Sau này xuống dưới cần phải an tâm công tác, không cần quá nôn nóng, cũng không nên sợ chịu khổ. Còn nữa, không cần giương lá cờ của nhà mình mà làm việc, tất cả đều phải xem xét ở sự cố gắng của bản thân. 

 - Ông yên tâm, cháu sẽ làm tốt. 

 - À, ông tặng cháu tám chữ trên con đường làm quan, "Có cương có nhu, phát triển có mức độ", hy vọng cháu không làm ông thất vọng. 

 Hàn Đông từ trong khu nhà tứ hợp viện đi ra, trong lòng tràn đầy ý chí chiến đấu. 

 Thành phố Vinh Châu tỉnh Tây Xuyên, đó chính là trạm thứ nhất trên con đường làm quan của Hàn Đông. 

 Lúc này Hàn Đông tràn đầy tin tưởng đối với chính mình. 

 Quay lại phòng, Hàn Đông đốt một điếu thuốc, nhìn lịch treo tường, bây giờ là ngày mười bảy tháng mười hai năm một chín chín mốt. 

 Trên ti vi đang thông báo thế cục rung chuyển ở phía bắc, Hàn Đông cũng biết rõ, năm nay một nước lớn sẽ giải tán, mà sự kiện này cũng làm cho trong nước sinh ra biện luận, theo đó là sự biến đổi về thể chế chính trị. Trong quá trình này Hàn gia trở thành đại biểu phái bảo thủ, đây cũng chính là tai họa ngầm để Hàn gia ầm ầm suy sụp sau này, mà Hàn Đông sau khi thất thế cũng bị một đám con cháu gia tộc khác thuê người xử lý. 

 - Tất cả sẽ không phát sinh lần nữa. 

 Hàn Đông kiên định nói. 

 Ngay sau đó Hàn Đông tỉnh táo lại, dù hắn đã biết có chuyện gì xảy ra nhưng nói ra thì có ai tin tưởng? Huống hồ ông nội là một nhà cách mạng lão thành, sao có thể tin tưởng một tên thanh niên chưa đủ lông tóc như mình? Đừng nói là ông cụ không tin, dù là người khác cũng không tin tưởng hắn, thậm chí sẽ cho rằng thần kinh của hắn có vấn đề. 

 - Xem ra chỉ có thể chậm rãi nghĩ biện pháp. 

 Hàn Đông khẽ hít vào một hơi, yên lặng lên kế hoạch cho mình. 

 Chương 2: Mới quen 

 Hàn Đông ở lại vài ngày, sau đó hắn đeo ba lô, đi xe lửa đên Tây Xuyên, trải qua hai mươi tiếng đồng hồ, giữa trưa ngày thứ hai hắn đã đến thành phố Thục Đô của tỉnh Tây Xuyên. 

 Tuy đây là Tây Bộ nhưng lại là một thành phố tỉnh lỵ, Thục Đô vẫn rất phồn hoa, nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát, đường lớn sáu làn xe chạy. Phố phường rất sạch sẽ, hai bên trồng đầy cây phù dung, bây giờ đúng lúc mùa hoa nở, mùi hương nhàn nhạt bùng vào khoang mũi. 

 Hàn Đông tìm người hỏi thăm, sau đó bắt xe đến bến xe phía bắc mua vé xe đến thành phố Vinh Châu. Lúc này vẫn còn một giờ nữa mới đến lúc xe chạy, vì vậy Hàn Đông ra ngoài tìm một quán cơm dùng bữa trưa, sau đó đi về phía phòng chờ. 

 Vừa đi đến cửa thì một người từ bên trong phóng ào ra, nếu không phải Hàn Đông tránh nhanh sẽ bị húc vào người. 

 Hàn Đông nhíu mày, sau đó một tên mập chạy ra, hắn hét lớn: 

 - Đứng lại. 

 Tuy tên mập kia béo núc nhưng động tác lại rất nhanh, hắn cất bước như bay, tiến đến như hổ đói vồ mồi, nhanh chóng đè tên khốn đang chạy thục mạng ở phía trước lại. Tên đáng thương kia bị đè xuống đất mà kêu gào ầm ĩ, quơ quơ cánh tay. 

 Người bên cạnh vội vàng chạy đến xem náo nhiệt, đây chính là thói xấu của người Trung Quốc, dù thế nào cũng không bỏ qua cơ hội được xem kịch hay. 

 Tên mập quỳ hai đầu gối xuống hông tên thanh niên, sau đó bẻ ngoặt cánh tay của đối phương ra phía sau, cướp lấy bóp tiền trong tay, sau đó đứng lên đạp vài cái mắng: 

 - Dám trộm bóp của ông à? 

 - Đánh...Đánh đi... 

 Đám người xem náo nhiệt nghe nói đó là móc túi thì ồn ào, có vài người định tiến lên cho tên thanh niên một bài học. 

 - Làm gì...Làm gì? 

 Vài tên đàn ông chợt từ trong đám người chen vào, bọn họ kéo tay áo lên, lộ ra những đường hoa văn xăm mình, trong tay là những con dao găm lóe sáng. 

 Đám người vây quanh thấy vậy thì nhanh chóng lui ra phía sau. 

 Tên mập thấy vậy cũng chột dạ, hắn quát: 

 - Các người muốn làm gì? 

 - Tiểu tử, hôm nay các đại gia xin mày chút máu. 

 Một tên đàn ông nhìn tên thanh niên đang nằm dưới đất rồi hung hăng vung đao đâm tới. 

 Tên mập tranh thủ thời gian nhảy ra, lúc này đám đàn ông kia cầm dao găm áp sát lại, vây quanh hắn, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, có chút kinh hoàng. 

 - Dừng tay. 

 Hàn Đông chợt hét lớn một tiếng, hắn nhanh chóng tiến đến, vung tay chém vào cánh tay cầm dao của tên đàn ông đối diện. Bàn tay hắn vỗ vào cổ tay của đối phương, tên này lập tức bị trật khớp, dao rơi xuống đất, đau đến mức đối phương liên tục kêu gào. 

 Đám người còn lại đều kinh hãi, ai cũng vung dao găm đâm về phía Hàn Đông. 

 Hàn Đông không chút hoang mang, trên lưng vẫn đeo ba lô, hắn vung tay vung chân, những tiếng bốp bốp bốp vang lên liên tục. Một lát sau vài tên đàn ông đã nằm trên mặt đất, cánh tay rũ xuống, dao găm rơi rớt. 

 Hàn Đông từ nhỏ đã luyện võ với đám cảnh vệ của ông nội, đã chịu không ít khổ sở, cũng coi như tôi luyện được một thân võ công không tệ, đối phó với vài tên côn đồ thì căn bản không có vấn đề. 

 - Hay... 

 Đám người đứng phía xa vỗ tay ủng hộ, sau đó dần nhích lại gần. 

 - Đại ca, cám ơn anh. 

 Tên mập bắt tay Hàn Đông, liên tục nói lời cảm tạ. 

 Đám người lại bạo động, hai gã cảnh sát chen vào, một người dùng ánh mắt bất thiện nhìn tên mập: 

 - Chuyện gì xảy ra? Là anh đánh những người này sao? 

 Tên mập lấy trong túi áo ra một tờ giấy chứng nhận đưa cho đối phương: 

 - Đám móc túi này muốn lấy bóp của tôi. 

 Tên cảnh sát tiếp nhận giấy chứng nhận của tên mập, xem qua, có chút sững sốt, sau đó trả lại giấy chứng nhận: 

 - Thì ra là đồng nghiệp, vậy thì không có gì. 

 Hàn Đông cũng thở dài một hơi, nếu tên mập đã xử lý tốt, hắn cũng không muốn có thêm phiền toái. Hắn đưa tay nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn vài phút nữa xe sẽ xuất phát, vì vậy xoay người đi đến phòng chờ. 

 Tên mập ở phía sau hô lên: 

 -Đại ca. 

 Hàn Đông quay đầu lại nói: 

 - Tôi đã đến lúc phải đi, chào tạm biệt, hẹn gặp lại. 

 Hàn Đông cũng không trông cậy vào sự báo đáp của tên mập, hắn giúp đối phương chẳng qua chỉ là thuận tay mà thôi. 

 Khi xé vé, nhân viên tiếp viên đứng ở cửa xe không khỏi lầm bầm mất kiên nhẫn: 

 - Sao lề mề như vậy? Còn ai nữa không? 

 Hàn Đông cảm thấy khó hiểu: 

 - Tôi sao biết được còn ai nữa không? Không phải xe chưa đến giờ xuất bến sao? 

 Hàn Đông thật sự bất mãn với thái độ của tiếp viên, hắn cũng không thèm tiếp tục quan tâm, trực tiếp lên xe, cất ba lô, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh cửa sổ. 

 - Thái độ gì vậy? 

 Tiếp viên trừng mắt nói. 

 Lúc này lái xe đã chờ đến mức mất bình tĩnh, cũng nhanh chóng khởi động xe. 

 - Chờ chút, chờ chút... 

 Một người chạy đến như bay, vừa chạy vừa hô hào, đúng là tên mập vừa rồi. Hắn chạy đến xé vé, đi lên xe nhìn thấy Hàn Đông, vẻ mặt chợt vui vẻ, hai mắt híp lại thành đường. Hắn nhanh chóng bước đến ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Hàn Đông, sau đó hưng phấn nói: 

 - Đại ca, thì ra anh cũng đến Vinh Châu... 

 Hàn Đông có chút bất ngờ: 

 - Đúng vậy, tôi đi Vinh Châu. 

 Tên mập sau khi ngồi xuống thì dùng giọng cảm kích nói: 

 - Đại ca, vừa rồi cảm ơn anh nhiều, nếu không... 

 Hàn Đông khoát tay nói: 

 - Không có việc gì, chỉ tiện tay mà thôi. 

 Trước đây Hàn Đông là bí thư đảng ủy khoa Trung Văn đại học Yên Kinh, công tác và tiếp xúc với mọi người rất đơn giản, cũng không giỏi liên hệ với người khác. Dù sau đó ra trường Hàn Đông cũng từng trải nhiều năm, nhưng lúc này hắn vẫn còn thật sự chưa thích ứng với hoàn cảnh mới, thái độ của hắn với tên mập nhiệt tình là khá bình tĩnh, không mấy nóng sốt. 

 Nhưng tên mập lại không quan tâm đến điều đó, hắn tự giới thiệu bản thân, nói mình tên là Chu Chính, là người Vinh Châu, làm cảnh sát ở huyện Phú Nghĩa thành phố Vinh Châu, hắn rất hâm mộ biểu hiện thân thủ phi phàm của Hàn Đông, vì vậy dùng giọng khâm phục nói: 

 - Đại ca, anh luyên võ công gì mà lợi hại như vậy? 

 Hàn Đông mỉm cười nói: 

 - Tôi chỉ tùy tiện luyện tập mà thôi, cũng không có gì. 

 Chu Chính kinh ngạc mở to mắt: 

 - Như vậy mà không có gì sao? 

 Chu Chính dừng lại một chút rồi hỏi: 

 - Nghe khẩu âm thì thấy anh có vẻ không phải là người Vinh Châu. 

 Hàn Đông khẽ gật đầu nói: 

 - Đúng vậy, tôi là Hàn Đông, đến Vinh Châu công tác. 

 Sau này Hàn Đông sẽ công tác ở Vinh Châu, quen biết thêm vài người cũng sẽ có lợi hơn. 

 Bây giờ Hàn Đông thật sự là một cậu sinh viên non nớt, nhưng nếu xét về phương diện khác, hắn còn có được trí nhớ từ kiếp trước, bây giờ hai loại kinh nghiệm khác biệt va chạm vào nhau, còn cần thời gian để thích ứng. 

 Tất nhiên Hàn Đông cũng biết, nếu minh đã quyết định đi trên con đường tham chính, thì sẽ không còn sử xự như những gì đã làm ở trường đại học, nói trắng ra là hắn phải khéo ăn nói, khéo đưa đẩy, quan hệ. 

 Hàn Đông hiểu, trong quan trường, có thể nói là chiến trường không thấy thuốc súng, nhưng nếu không chú ý thì chết không chỗ chôn. 

 Xe chạy khá nhanh, từ Thục Đô đến Vinh Châu mất chừng bốn giờ, trên đường đi Chu Chính liên tục nói chuyện với Hàn Đông, mở miệng là gọi "Anh Đông", rất thân thiết. 

 Hàn Đông cũng dần quen với sự nhiệt tình của đối phương, vì vậy cũng mở miệng trò chuyện câu được câu không, cũng biết được thêm vài tình huống ở Vinh Châu. 

 Xe đến bến xe Vinh Châu, Chu Chính nhiệt tình muốn mời Hàn Đông ăn một bữa cơm: 

 - Anh Đông, hôm nay anh đã cứu tôi một mạng, tôi mời anh bữa cơm nhé. 

 Hàn Đông không nhịn được cười, tiểu tử này đúng là biết kiếm cớ: 

 - Hôm nay không được rồi, tôi đã có hẹn, phải đi thăm hỏi một vị trưởng bối, để hôm khác nhé. 

 Trước khi đến Hàn Đông đã liên lạc với tư lệnh viên phân khu Lý Đại Dũng, nói rằng xế chiều sẽ đến thăm hỏi, tất nhiên sẽ không thể thất ước. 

 Chu Chính nghe nói như vậy cũng không miễn cưỡng: 

 - Nếu đã như vậy thì để hôm khác vậy. 

 Chu Chính lấy ra một quyển sổ nhỏ, dùng bút ghi số máy nhắn tin của mình, sau đó xé trang giấy đưa cho Hàn Đông: 

 - Anh Đông, đây số máy nhắn tin của tôi, anh nhất định phải liên lạc với tôi đấy nhé? 

 Chương 3: Phân khu. 

 Không khí ở Vinh Châu khá ưỴ át, thỉnh thoảng lại bùng lên những con gió mát, làm cho người ta cảm thấy lạnh người. Hàn Đông không ăn mặc quá dày, nhưng hắn là người luyện võ từ nhỏ, tố chất cơ thể tốt hơn người thường một chút, vì vậy cũng không sợ lạnh. 

 Sau khi chia tay Chu Chính, Hàn Đông đi ra khỏi bến xe, hắn dừng lại bên cạnh một dãy xe ba bánh, sau đó hỏi phu xe: 

 - Đi đến phân khu giá bao nhiêu? 

 Phu xe nghe Hàn Đông nói khẩu âm bên ngoài, đang định chém đẹp một chút, nhưng nghe nói đối phương muốn đến phân khu, vì vậy mới vứt bỏ tâm tư, đành phải đưa ra một cái giá bình thường. 

 Hàn Đông ngồi lên xe, vừa đi vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hắn phát hiện nhà cửa phố phường nơi đây đều khá cổ xưa, người đi lại hối hả, phần lớn rất chất phác. Hắn ý thức được thành phố ở Tây Bộ này có tình hình kinh tế không mấy khả quan. 

 Phân khu Vinh Châu ở vào một khu vực rất yên tĩnh, trước cổng phân khu có hai tên lính đứng nghiêm, bên trái có một vọng gác, bên trong có một sĩ binh ngồi ngay ngắn, khi thấy Hàn Đông đi đến thì hắn đứng lên hỏi thăm: 

 - Anh có chuyện gì? 

 Hàn Đông nói: 

 - Tôi là Hàn Đông, tôi có hẹn trước với tư lệnh Lý. 

 Tên lính kia nghe Hàn Đông nói như vậy thì thái độ thay đổi rất nhiều, hắn mỉm cười nói: 

 - Vậy anh chờ chút. 

 Hắn cầm lấy bộ đàm xin chỉ thị, sau đó thái độ với Hàn Đông càng thêm cung kính: 

 - Xin anh chờ một lát, tư lệnh viên sẽ phái lính cần vụ đến đón anh. 

 Hàn Đông khẽ gật đầu, trong lòng thầm cảm thán, sự thật chính là như vậy, đơn giản là hắn có quan hệ với tư lệnh Lý, vì vậy thái độ của tên lính phân khu này mới chuyển biến như thế. 

 Ngay sau đó một viên thiếu úy chạy vội đến, hắn nghiêm trang chào, sau đó nói: 

 - Anh là đồng chí Hàn Đông phải không? Tư lệnh để tôi đến đón anh. 

 Viên lính gác thấy tình huống như vậy thì ánh mắt nhìn Hàn Đông càng thêm cung kính. 

 Đi không được bao xa thì phía trước có một cánh cổng đi vào một khu nhà, Lý Đại Dũng mặc một bộ quân phục đứng ở cổng, trên bờ vai là bốn ngôi sao lóe sáng, từ xa đã nghe thấy hắn cười lớn: 

 - Ha ha ha, cậu chính là Hàn Đông phải không? Vài năm không gặp, bây giờ đã lớn tướng thế này rồi. 

 Hàn Đông tiến lên vài bước rồi nói: 

 - Chào bác Lý! 

 Lý Đại Dũng này từng là đội trưởng đội vệ sĩ của ông nội Hàn Đông, năm xưa Hàn Đông còn nhỏ, thường xuyên được Lý Đại Dũng công kênh trên vai, bây giờ đã hơn chục năm chưa được gặp, vì vậy cũng không khỏi sinh ra chút cảm giác lạnh nhạt. 

 Lý Đại Dũng tiến đến bắt chặt tay Hàn Đông, hắn cười nói: 

 - Tiểu tử này đúng là, lớn lên càng thêm khách sáo, đi thôi, đến Vinh Châu này rồi thì nơi đây sẽ là nhà cậu, Mai Cô của cậu đã lải nhải với tôi đến tận trưa mới bỏ qua. 

 Mai Cô trong miệng Lý Đại Dũng chính là nhân viên chăm sóc đặc biệt cho ông nội của Hàn Đông, được ông nội tác hợp cho Lý Đại Dũng. 

 "Đây là vi tư lệnh tính tình nóng nảy và trước nay chưa từng nói đến chuyện cảm tình sao?" 

 Nghe thấy tiếng cười của Lý Đại Dũng, viên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net