Người Cầm Quyền 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người Cầm Quyền

Tác Giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

Người Làm Ebook: Cửu Thiên

Nguồn Ebook: Kiếm Giới

 Chương 501: Đại thọ 80 tuổi 

 Nhìn thấy bổ nhiệm như vậy, trong lòng Hàn Đông vô cùng vui mừng, chức vị hiện giờ của bố sớm đã vượt qua thời của kiếp trước rất nhiều rồi. Trở thành Bí thư đứng đầu một tỉnh, trong nội bộ Đảng có thể xem như là một vị quan to đúng với ý nghĩa của từ quan lớn. Đặc biệt là Bí thư Tỉnh ủy có thế mạnh, Bí thư Tỉnh ủy có thể kiểm soát được cục diện thì trường hợp này sẽ càng khác. Hơn nữa, bố mình lại có lực lượng của nhà họ Hàn trợ giúp sau lưng, như vậy phân lượng của ngài Bí thư Tỉnh ủy này cũng rất nặng. 

 Về phía vị tân Chủ tịch tỉnh của tỉnh Vân Điền, chính là một Thứ trưởng của Bộ Giao thông Trung ương xuống, ông ta là cán bộ của phe nào thì Hàn Đông không rõ. Nhưng có một điểm Hàn Đông biết, đó chính là vị Chủ tịch tỉnh kia chắc chắn không phải là người của nhà họ Hàn, nếu không thì nhân vật số một, số hai cùng một tỉnh đều là người cùng phe phái, tạo nên sự độc đoán thì Trung ương sẽ quản lý, duy trì uy nghiêm thế nào nữa. Nhưng bất luận Chủ tịch tỉnh có là ai đi nữa, Hàn Đông biết người đó cũng không gây ảnh hưởng lớn gì đến việc kiểm soát thực tế tỉnh Vân Điền của bố mình. 

 Hàn Đông gọi điện thoại cho bố, trong điện thoại bố thể hiện cảm giác hãnh diện. Trước mặt người ngoài, ông phải giữ vẻ uy nghiêm, điềm đạm của một Bí thư Tỉnh ủy, nhưng khi ở trước con trai mình thì ông không cần phải bận tâm nhiều như vậy. 

 - Hàn Đông à, qua 2 ngày nữa là đại thọ 80 tuổi của ông nội rồi đấy, con xin nghỉ phép 2 ngày về nhà một chuyến nhé. 

 Hàn Chính nói trong điện thoại. 

 - Chỗ bố vừa mới điều chỉnh công tác, tạm thời không đi đâu được, nếu không bố cũng phải về một chuyến. 

 Hàn Đông trả lời: 

 - Vâng ạ, đại thọ 80 phải ăn mừng tử tế một chút. 

 Hàn Chính cười nói: 

 - Đúng vậy, đến lúc đó có một ít khách mời, con có thể gặp một chút. Gặp nhiều bạn bè của chú bác, cũng tốt cho con đó. 

 Cúp điện thoại, Hàn Đông cảm thán. Khi còn ở kiếp trước, đại thọ 80 tuổi của ông nội hình như là không long trọng lắm. Ngoài lẵng hoa tượng trưng của Văn phòng Trung ương gửi tới, người bên Mặt trận Thống nhất, Văn phòng Chính phủ cũng phái người đến bày tỏ một chút tấm lòng. 

 Thế nhưng, tình hình hiện tại đã khác, bởi vì sự thay đổi của mình, không chỉ tình cảnh của ông nội đã khác với kiếp trước, cả dòng hệ nhà họ Hàn cũng phát triển tốt hơn kiếp trước rất nhiều lần, địa vị trên chính trường đất nước Trung Quốc đã vượt qua cả thời điểm đỉnh cao của nhà họ Hàn khi còn ở kiếp trước. 

 “Thật là mong chờ a.” 

 Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ, lần đại thọ 80 của ông nội đúng là mong chờ độ rầm rộ của nó, Hàn Đông cũng muốn về để mở tầm mắt. Hơn nữa, trở về cũng có thể thêm gắn kết với một số người tài cán của nhà họ Hàn, tuy rằng địa vị hiện tại của hắn chưa đủ tư cách để cùng ngồi đối thoại với những cán bộ cấp cao của nhà họ Hàn, nhưng cũng không gây trở ngại khi hắn xuất đầu lộ diện trước mặt bọn họ, cũng coi như là đặt móng cho sự phát triển về sau. Cái gọi là trước lạ sau quen, dần dần Hàn Đông cũng sẽ gây được ấn tượng trong lòng bọn họ. Huống hồ bản thân Hàn Đông tạo dựng những công việc trước đó cũng gây được tiếng vang không nhỏ, cộng thêm ông nội đang chú trọng bồi dưỡng hắn, cho nên tuy Hàn Đông hiện giờ chỉ là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, nhưng hiện diện trước mặt những vị quan to ấy là vẫn được. 

 Ngày sinh của ông cụ Hàn là ngày 18/11, đây là ngày ông cụ vào Đảng. Bởi vì lúc ban đầu mẹ thân sinh của ông cụ cũng không nói rõ được ngày sinh ông cụ, còn ngày mà ông cụ ghi nhớ thì khác với ngày mẹ nói, cho nên sau này ông cụ liền chọn ngày vào Đảng là ngày sinh của mình, như vậy dễ nhớ hơn một chút. Trên thực tế, có nhiều đồng chí cán bộ lão thành đều chung trường hợp như vậy, lâu thành ra quen. 

 Từ bây giờ cho tới ngày sinh nhật ông nội còn 10 ngày, Hàn Đông liền chuẩn bị hoàn thành xong trước mấy phần việc đang dở trong tay, sau đó xin nghỉ phép vài ngày về nhà. 

 Do vụ án lớn xuyên tỉnh Vân Điền và tỉnh Tây Xuyên, thành phố Tân Châu cũng bị liên lụy một chút. Nguyên Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện Vũ An đã trở thành liệt sĩ, bây giờ thi thoảng vẫn xuất hiện trên các bản tin, ngoài ra huyện Vũ An cũng thay không ít cán bộ, về cơ bản đều là một bộ máy mới. 

 Những thay đổi này chỉ là thay đổi ngoài mặt, còn mặt khác, sự việc này cộng với vụ án trước đó khiến trên Tỉnh bắt đầu có ý kiến với thành phố Tân Châu rồi, ý kiến với Thành ủy chính là sự không hài lòng kết quả làm việc của Hề Hiểu Kiến, người đứng đầu chăm lo cho cả Thành ủy. 

 Đương nhiên, những chuyện này chỉ là những lời đồn thổi, cụ thể như thế nào thì không ai biết rõ. Hàn Đông cũng không đi thăm dò bởi vì sự việc rất rõ ràng, lãnh đạo Tỉnh ủy có hài lòng hay không thì phải xem vị trí Hề Hiểu Kiến trong lòng lãnh đạo trên tỉnh ra sao. Trong cùng 1 sự việc, lãnh đạo Tỉnh ủy có thể cho rằng năng lực làm việc của bạn không được, không dẫn dắt tốt bộ máy mới dẫn đến sự việc xảy ra có tần suất. Nhưng lãnh đạo cũng có thể cho rằng bạn làm việc hiệu quả, xây dựng tác phong Đảng liêm chính thì kiểu này lại là chuyện tốt rồi. 

 Hàn Đông biết Hề Hiểu Kiến có mối quan hệ tốt với Chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao, điều này đã đủ rồi. Bây giờ trên tỉnh là cục diện chơi cờ của mấy nhà, nhưng trong đó Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện là người nắm trong tay toàn cục, đủ để Hàn Đông hiểu được, chỉ sợ là trên tỉnh có thành kiến với bộ máy của thành phố Tân Châu thật, dù sao Nguyên Hằng Kiện là đại diện cho ý kiến của Tỉnh ủy. 

 Đương nhiên, cho dù Nguyên Hằng Kiện không hài lòng về Hề Hiểu Kiến, thì cũng không thể nói đổi là sẽ phải đổi ngay, ở giữa còn phải có quá trình thảo luận, suy xét nữa. 

 Giờ Hàn Đông không muốn nghĩ nhiều như vậy nữa, dù sao cứ giữ yên vị trí của mình, chăm chỉ làm tốt công việc trong bổn phận của mình, những cái khác mặc xác chúng, mặc kệ cái gì mà xuân, hạ, thu, đông đều giống nhau cả. 

 Giữa 3 cực ở Thành ủy, Hàn Đông nắm giữ nhiều phiếu Ủy viên thường vụ nhất, bởi vậy cho dù trên tỉnh muốn thay Hề Hiểu Kiến, cho người khác đến làm Bí thư Thành ủy thì Hàn Đông vẫn như cũ có thể nắm quyền chủ động trong tay. 

 Lúc này Tả Nhất Sơn vào báo cáo, nói Phó bí thư Vương Hạ Chân của huyện Vũ An gọi điện thoại tới xin đến báo cáo công việc. 

 Vương Hạ Chân chính là nguyên Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo huyện Vũ An, là do Hàn Đông chủ động đề bạt y lên làm Phó bí thư Huyện ủy huyện Vũ An. Được, y cũng coi như là người hiểu biết, đã biết gọi điện thoại tới xin báo cáo công việc rồi. 

 Hàn Đông gật đầu, nói: 

 - Bảo ông ấy đến đi. 

 Tả Nhất Sơn đáp một tiếng, rồi trở ra ngoài phòng gọi điện thoại, rất nhanh Vương Hạ Chân đã đến văn phòng rồi. Hóa ra là trước khi y gọi điện thoại, y đã đến trước tòa nhà Thành ủy chờ đợi rồi. Được Tả Nhất Sơn trả lời, y xúc động trong lòng nhanh chân lên tầng. 

 - Xin chào anh Tả, tôi là Vương Hạ Chân. 

 Vương Hạ Chân gõ cửa, khách khí chào Tả Nhất Sơn. Tả Nhất Sơn nhỏ tuổi hơn y nhiều, nhưng cấp bậc khác nhau, lại là người ở bên cạnh lãnh đạo Thành ủy nên phân lượng chắc chắn là lớn hơn y, nên Vương Hạ Chân vô cùng khách sáo. 

 Tả Nhất Sơn mỉm cười, nói: 

 - Phó bí thư Vương đến rồi à, mời anh chờ một chút. 

 Sau đó Tả Nhất Sơn liền vào xin chỉ thị của Hàn Đông, rồi mới mời Vương Hạ Chân đi vào. 

 Hàn Đông không thể hiện ra vẻ ta đây là lãnh đạo gì cả, bảo Vương Hạ Chân ngồi xuống là vào công việc luôn. Lần này huyện Vũ An có không ít quan chức bị dính dáng vào, và Vương Hạ Chân không bị kéo theo, một là do chức Trưởng ban Tuyên giáo của y không có thực quyền, hai là do phẩm chất con người y, nếu không Hàn Đông sẽ không dễ dàng gì mà đề bạt y. 

 Hiện giờ công việc trọng điểm ở huyện Vũ An, một là tiếp tục xây dựng tác phong Đảng liêm chính, tiến hành điều tra, xử lý những đối tượng ngầm liên can trước đó, mặt khác là nhanh chóng ổn định cục diện, khiến công việc các phương diện được khôi phục lại bình thường. Hai công việc này liên quan đến người, một là xử lý đúng người đúng tội, hai là dùng người cho đúng, do vậy gánh nặng trên vai Phó bí thư sẽ không nhẹ. Trước khi đến Vương Hạ Chân cũng bỏ nhiều công sức làm việc, nên khi Hàn Đông hỏi về vấn đề gì y đều đối đáp rất tự nhiên. 

 Trước đây Hàn Đông không tiếp xúc nhiều với Vương Hạ Chân, chỉ xem qua hồ sơ của y biết được y cũng tốt nghiệp đại học chính quy, từ tầng cơ bản từng bước đi lên, coi như là cán bộ có kinh nghiệm phong phú nên mới chú ý đến y, cảm giác tổng thế rất á nên cất lời cỗ vũ y. 

 Vương Hạ Chân cung kính chào tạm biệt, là Phó bí thư Huyện ủy, có thể được Phó bí thư Thành ủy tiếp chuyện, hơn nữa còn ngồi nói chuyện gần 20 phút khiến y rất xúc động, bỗng chốc cảm thấy tiền đồ của mình sáng lạn ra nhiều. Y cũng tự tin về năng lực của mình, thế nhưng từ trước đến giờ y không được trọng dụng, có thể được lên làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo huyện Vũ An là cơ hội tốt đã đến, nếu không cũng không đến lượt y. Bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội đầu quân vào phe cánh của Phó bí thư tài giỏi trên thành phố, y cảm thấy bản thân mình cuối cùng cũng có thể thi triển tài hoa đầy mình ra rồi. 

 Tiếp theo Hàn Đông dặn dò Tả Nhất Sơn nếu không có chuyện gì thì không quấy rầy hắn, hắn muốn đọc hết những văn kiện trong tay trước rồi tính tiếp. Là Phó bí thư Thành ủy, có nhiều tài liệu cần phải xem, cho nên nếu vài ngày không động đến xử lý thì chúng sẽ chất thành một đống. 

 Xem xong văn kiện rồi, Hàn Đông lại gọi điện thoại kêu Chánh văn phòng Giám sát Điều tra Thành ủy Lữ Trí Tường tới, hỏi thăm về tình hình công việc của tổ điều tra tác phong làm việc, chỉ thị bọn họ nhất định phải đi nhiều, xem nhiều, không nên lướt qua.v.v. trong nhiều khoảng thời gian, chính bản thân y cũng phải đi xung quanh xem xét. 

 Tuy rằng Lữ Trí Tường là người của Hề Hiểu Kiến, nhưng đứng trước Hàn Đông y vẫn phải giữ lễ nghĩa cung kính, còn về việc y có thật sự bỏ vào trong đầu lời nói của Hàn Đông để quán triệt vào công việc thực tế hay không, điểm này Hàn Đông cũng không nắm chắc được. 

 Buổi trưa ngày 15, Hàn Đông đến quận Cao Bình, chủ yếu là đi tìm hiểu vấn đề tác phong cơ quan, do vậy hắn cũng không thông báo trước mà đến Cục Thông tin Đối ngoại, Cục Giáo dục, Cục Công thương, Cục Nghề nghiệp. Tình hình tổng thể rất khá, nhân viên Cục Công thương và Cục Nghề nghiệp khá nhiều, nhưng Hàn Đông phát hiện trật tự làm việc ở đây cũng không tệ, hơn nữa nhân viên phục vụ cũng khá nhiệt tình. 

 Điều này làm cho Hàn Đông vô cùng hài lòng về Vương Dược Minh, nghĩ thầm, xem ra để y đến quận Cao Bình đảm nhiệm chức vị nhân vật số một là đúng đắn, phát huy được tác dụng lớn hơn so với hồi y còn làm Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố. 

 Khoảng 11h, Hàn Đông đến Quận ủy quận Cao Bình. Vừa xuống xe, Hàn Đông cùng Tả Nhất Sơn lập tức đến thẳng văn phòng của Vương Dược Minh. 

 - Xin chào Phó bí thư Hàn. 

 Ngồi ở cửa chính là Thư ký của Vương Dược Minh, y gặp qua Hàn Đông vài lần. Thấy Hàn Đông thình lình xuất hiện ở cửa khiến y giật mình kinh hãi, đứng lên cung kính tiếp đón rồi nhanh chóng mở cửa mời Hàn Đông vào phòng trong. 

 Bên trong Vương Dược Minh nghe thấy động tĩnh ở gian ngoài, y lập tức đi ra đón, nói: 

 - Phó bí thư Hàn, anh đến lúc nào mà không thông báo một tiếng để tôi chuẩn bị đón tiếp anh. 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Nghênh đón cái gì chứ, tôi cũng không phải là không biết chỗ đâu. 

 Sau khi ngồi xuống, Hàn Đông nói lại giản lược tình hình mà mình đi thị sát, bày tỏ sự tán thành trước những gì Vương Dược Minh làm được, đồng thời khích lệ y tiếp tục duy trì, mạnh dạn làm việc, nắm bắt tốt công việc các phương diện. Mặt khác, Hàn Đông còn nhấn mạnh việc nắm bắt vấn đề tác phong làm việc của cán bộ lãnh đạo. Trước đó Hàn Đông đi thị sát chủ yếu đều là những văn phòng tiếp dân, còn về tình trạng làm việc phía Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận thì Hàn Đông chưa xem thế nào, dù gì thân phận của Hàn Đông khác, đi đến Quận ủy chắc chắn sẽ dễ dàng bị người ta nhận ra, như thế sẽ mất đi ý nghĩa của việc thị sát. Còn mấy ban nghành bên dưới, nhiều nhất cũng chỉ là cán bộ cấp Trưởng phòng, thấy bộ dạng thanh niên trẻ tuổi của Hàn Đông và Tả Nhất Sơn, đương nhiên sẽ không nghĩ rằng đây chính là lãnh đạo trên Thành ủy, do đó đủ để Hàn Đông thị sát được tình hình thực tế. 

 Hàn huyên với Vương Dược Minh một hồi, Hàn Đông quay trở về. Vương Dược Minh nhiệt tình mời Hàn Đông cùng ăn cơm trưa, tuy nhiên hắn từ chối vì dù sao khi quay về rồi ăn cũng rất thuận tiện. 

 Buổi chiều, Hàn Đông đến văn phòng Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến. Sau khi ngồi xuống, thư ký mới của Hề Hiểu Kiến là Tiết Xuân Hồng bưng trà tiến vào, đặt ở trước mặt Hàn Đông rồi nhẹ nhàng, cung kính mời: 

 - Mời Phó bí thư Hàn dùng trà. 

 Hàn Đông liền đưa tay ra gõ lên mặt bàn 2 gõ, xem như là đáp lại.(Ở một số địa phương Trung Quốc, khi được ai đó rót trà hay rượu để mời, thì người được mời sẽ gõ nhẹ ngón tay mình lên bàn đặt cốc 2 lần để bày tỏ cảm ơn, trả lời người mời) 

 - Bí thư Hề, tôi đến xin anh nghỉ phép, ngày mai tôi chuẩn bị đi Yến Kinh một chuyến, chủ yếu là có 2 chuyện. Một là chuyện công, tôi muốn đi xem công tác tuyên truyền kinh doanh thành thị, hai là giải quyết một số việc trong gia đình. Trước và sau tôi xin nghỉ 5 ngày phép. 

 Hề Hiểu Kiến mỉm cười gật đầu, nói: 

 - Được, Phó bí thư Hàn cứ bận đi, có chuyện quan trọng gì cần xử lý tôi sẽ bảo văn phòng Thành ủy thông báo cho anh. 

 Thật ra trong lòng Hề Hiểu Kiến lại hi vọng Hàn Đông luôn bận việc ở bên ngoài, thậm chí không ở thành phố Tân Châu là tốt nhất. Bây giờ Hàn Đông xin phép nghỉ, ông ta cũng không có gì để nói. Hơn nữa là, lãnh đạo Thành ủy muốn đi ra ngoài mà cần đến lý do thì có đầy, thậm chí đến cả xin nghỉ phép cũng không cần. Hàn Đông có thể đến gặp, xin phép đã coi như là rất tôn trọng vị Bí thư Thành ủy như ông ta lắm rồi. 

 Ngồi được một chốc, Hàn Đông xin phép ra về. Trở lại văn phòng chưa được bao lâu, Hàn Đông liền nhận được điện thoại của Triệu Nhạc. 

 - Hàn Đông à, 2 ngày tới nếu cậu rảnh thì đến nhà tôi ngồi chơi, tôi có việc muốn tâm sự với cậu. 

 Triệu Nhạc cười nói trong điện thoại. 

 Chương 502: Lãnh tụ tương lai. 

 Triệu Nhạc trong điện thoại cười nói: 

 - Hàn Đông à, hai ngày này anh mà có thời gian, đến ngồi một chút, tôi có việc muốn nói chuyện với anh. 

 Hàn Đông có hơi chút nghi hoặc, không biết Triệu Nhạc tìm hắn để làm gì, liền nói: 

 - Sáng mai tôi đến Thục Đô, đến đó sẽ qua thăm hỏi chú Triệu 

 Triệu Nhạc nói: 

 - Tốt lắm, buổi trưa sẽ ăn cơm ở nhà. 

 Gác máy, Hàn Đông nghĩ một chút, cũng không đoán ra được Triệu Nhạc tìm hắn để làm gì. Có điều ngày mai đi sẽ rõ. 

 Sau đó Hàn Đông gọi Tả Nhất Sơn đến, dặn dò một số việc, sau đó liền đi về. 

 Buổi sáng ngày hôm sau, Vu Đại Lực lái xe đưa Hàn Đông đi Thục Đô, giữa trưa Hàn Đông đến tiểu khu của ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy. 

 Thím Sở đã chuẩn bị gần xong cơm nước, Hàn Đông ngồi một lúc là bắt đầu ăn rồi. 

 Triệu Nhạc mở một bình rượu Mao Đài, nói: 

 - Buổi chiều tôi còn phải đi làm, nên uống ít. 

 Tuy là uống ít, nhưng có thể khiến giữa trưa mà ủy viên thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ cùng uống đôi chén, đã là không tồi rồi. 

 Vừa ăn cơm uống rượu vừa nói chuyện, Hàn Đông nhanh chóng hiểu ra ý tứ của Triệu Nhạc, hóa ra ông ấy cũng biết đại thọ 80 của lão thái gia sắp đến, nhưng với thân phận cấp bậc của ông ta, thứ nhất là không được mời, hai là tự mình cũng không đích thân đi được, nên liền nghĩ thông qua Hàn Đông để tỏ chút ý tứ. 

 - Tôi à, cũng không có đồ gì tốt để tặng, nên mời thiên tài Ba Thục - Nghiêm Triết Ba vẽ một bức tranh, phiền Hàn Đông giúp tôi truyền đạt lại tấm lòng tôn kính của tôi với Hàn Lão. 

 Triệu Nhạc nói rồi, đứng dậy lấy bức tranh ra, là một bức tranh mới vẽ, phía trên là một cây thanh tùng đứng thẳng đón gió, đứng sừng sững trên núi, có một cảm giác bao quát đất trời mênh mông vậy. 

 Hàn Đông cũng nghe nói qua về thiên tài Ba Thục - Nghiêm Triết Ba này, là một danh họa rất nổi tiếng. Là kiểu người tự học thành tài, thời gian trước anh ta còn có một bức tranh ở hội đấu giá thượng lưu bán được với giá năm trăm ngàn, một lúc mà danh tiếng vang động. 

 Bức tranh được mệnh danh là “tùng phách trường thanh”, là do Triệu Nhạc tìm người, qua tay nhiều người nhờ Nghiêm Triết Ba vẽ, coi như là lễ thọ cho Lão thái gia, tuy là bức tranh sơn thủy, nhưng bố cục của bức tranh, cách điệu, lại có hơn một ý tứ, tặng cho Lão Thái Gia, người khác vừa nhìn có thể đủ hiểu được đạo lý khác trong đó. 

 Hàn Đông tuy đối với họa không có nghiên cứu gì nhiều nhưng bức tranh này vừa nhìn đã thấy có ý cảnh, cây tùng kia rất có khí thế, hơn nữa bức tranh mà thiên tài Ba Thục vẽ. Hàn Đông cũng biết là món quà này cũng coi như không tồi rồi. 

 Đương nhiên, đến đại thọ 80 tuổi của lão thái gia, nếu muốn nhận quà, đương nhiên quà như thế nào đều có thể nhận được, nhưng không phải người nào muốn tặng quà cũng có thể tặng được. 

 Cho dù Triệu Nhạc là một trong những cán bộ bồi dưỡng quan trọng của Hàn Hệ, nhưng ông ta cũng không thể mang một bức tranh đến lễ mừng thọ 80 tuổi của lão thái gia. Tuy nhiên có một lợi ích là, ông ta đến tỉnh Tây Xuyên. Vốn là để hộ tống Hàn Đông, hơn nữa quan hệ với Hàn Đông khá tốt, còn nữa phát triển với Hàn Đôn cũng không tồi, bởi vậy ông ta nhờ Hàn Đông chuyển bức tranh đi, cũng coi như không tồi rồi. Thậm chí còn tốt hơn so với ông ta tự mang đi một chút. 

 Dù sao Triệu Nhạc cũng hiểu ra, Hàn Đông đã được coi như là nhân vật nòng cốt thế hệ thứ ba của Hàn hệ. Mà bản thân và Hàn Đông quan hệ mật thiệt, chỉ điểm này đã đủ để Hàn lão thái gia chú ý rồi. 

 - Tôi không hiểu về họa, chỉ là cảm thấy bức họa này ý cảnh sâu sắc, ông nội chắc sẽ rất thích. 

 Hàn Đông ngắm bức tranh một chút, liền mỉm cười nói. 

 Hắn cũng là có gì nói nấy, dù sao hắn đối với thư họa không có chút nghiên cứu gì, cũng không cần phải giấu diếm thậm chí không hiểu giả vờ hiểu, đó là một hành vi của người khôn ngoan. 

 Tuy Hàn Đông một lời cám ơn cũng không nói, nhưng ý tứ đều đã biểu hiện rất rõ ràng rồi, Triệu Nhạc nghe xong, mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện. 

 Ngày sinh của Lão thái gia thì ai cũng biết, dù sao sách giáo khoa lịch sử đều có ngày sinh của lão thái gia. Nhưng tuy là biết rồi, muốn biểu hiện chút ý tứ, vừa muốn lưu lại chút ấn tượng trong lòng lão thái gia Thì lại không phải là chuyện dễ rồi. Triệu Nhạc nghĩ đi nghĩ lại, ông ta liền nghĩ tới Hàn Đông, đại thọ 80 tuổi của Lão thái gia, Hàn Đông nhất định sẽ quay về, như vậy nhờ Hàn Đông chuyển tâm ý của mình, không phải là tốt hơn bất kỳ cái gì sao. 

 Ở nhà Triệu Nhạc nói chuyện một hồi, Lữ Nam Phương liền liên lạc với Hàn Đông, sau đó hai người cùng đi tới sân bay. 

 Hàn gia và Lữ gia là sui gia, lão thái gia mừng thͬ đến lúc đó Lữ Quốc Trung chắc chắn sẽ đến, về phần Lữ Nam Phương cũng tiện thể về chơi cùng Hàn Đông. Còn lễ mừng thọ của lão thái gia, anh ta không có tư cách tham gia, đương nhiên anh ta cũng không muốn đi. Dù sao cũng đều là người trong thể chế, mọi người ai ai cũng một bộ dạng nghiêm túc, anh ta cũng không thích, hơn nữa anh ta biết đến lúc đó những chiến hữu, bộ hạ của Hàn lão thái gia muốn tới, người người đều là những nhân vật giỏi giang trấn ở đó, anh ta đến cũng chả khác nào tự chuốc khổ. 

 Máy bay đã hạ cánh trước mắt, Hàn Mạn Lương đã đi sẵn xe đến đợi ở sân bay. 

 Lữ Nam Phương vừa thấy Hàn Mạn Lương, câu đầu tiên hỏi là: 

 - Ha ha, Mạn Lương, công ty anh có nghệ sĩ mới không? 

 Hàn Mạn Lương cười ha hả nói: 

 - Có à, gần đây công ty mới tuyển thêm vài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net