Người Cầm Quyền 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người Cầm Quyền

Tác Giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu 

Người Làm Ebook: Cửu Thiên

Nguồn Ebook: Kiếm Giới

 Chương 1001: Cùng dùng bữa trưa. 

 Nhóm dịch: BachKhiet. 

 Nguồn: Mê truyện. 

 Theo lời Ngụy Trung Đình, Hàn Đông hiểu ra một điều, tỉnh ủy tỉnh Tây xuyên đã bắt đầu có sự phản ứng với công tác giám sát lần này của hắn, việc điều chỉnh nhân sự thành phố Vinh Châu đa phần là vì nghĩ đến cảm nhận của Hàn Đông. Tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên đề xuất đưa người đứng đầu huyện trọng yếu vào ủy ban thường vụ thành ủy phần lớn là muốn dọn sẵn đường cho Lâm Phương Tri. Do công việc của Lâm Phương Tri tại huyện Phú Nghĩa đã được bản thân hắn thừa nhận, đồng thời hắn cũng tỏ rõ mong muốn đưa huyện Phú Nghĩa trở thành huyện điển hình, vì vậy tỉnh Tây Xuyên cũng chỉ là thuận tay đẩy thuyền thôi. Nếu Lâm Phương Tri vì vậy mà vào được ủy ban thường vụ thành ủy thành phố Vinh Châu thì Hàn Đông cũng không thể phủ nhận những điều mình đã nói trước đó. 

 Nói cách khác, tỉnh Tây Xuyên làm như vậy với mục đích khiến Hàn Đông đưa huyện Phú Nghĩa trở thành huyện điển hình, tạo dựng nên một “huyện Phú Nghĩa kiểu mẫu” mới. Chuyện này đối với tỉnh Tây Xuyên mà nói cũng mang một ý nghĩa vô cùng thiết thực. 

 Hàn Đông trò chuyện với Ngụy Trung Đình khoảng nửa tiếng, sau đó liền đi đến văn phòng của Phạm Đồng Huy. 

 Phạm Đồng Huy khi nhìn thấy Hàn Đông, vẻ mặt tươi cười niềm nở mời Hàn Đông vào ngồi ở phòng khách, còn căn dặn thư ký pha loại trà Long Tĩnh Tây Hồ mà hắn thích uống nhất nữa. 

 Hàn Đông cầm ly trà lên, một mùi hương thanh nhã xông vào mũi, tuy chưa uống, nhưng hắn cảm nhận được đây là loại trà Long Tĩnh thượng hạng, không kìm lòng nổi thốt lên 

 - Trà ngon… 

 Phạm Đồng Huy mỉm cười nói: 

 - Trà này là của một người bạn mang tặng tôi hôm trước, đúng lúc mang ra chiêu đãi cậu. Cậu cũng biết là tôi không có sở thích gì về trà cả, trà ngon và trà thường uống vào cũng đều như nhau. Trà này để ở đây cũng không thể hiện hết giá trị của nó, lát nữa tôi sẽ bảo tiểu Vương gói lại cho cậu. Trà ngon cũng phải để cho người hiểu về trà uống mới phải. 

 Hàn Đông cười lớn, nhấp một ngụm trà nói: 

 - Thực ra tôi cũng không hiểu biết gì về trà cả, chỉ là sở thích mà thôi. Tấm lòng của bí thư Phạm tôi xin ghi nhận, mang trà này về nhà từ từ thưởng thức. 

 Hàn Đông biết rõ những lời nói khi nãy của Phạm Đồng Huy tưởng như vô tình, nhưng trên thực tế đã có sự chuẩn bị từ trước. Trà của y cũng không phải tự nhiên mà có, mà là do y cố tình chuẩn bị cho mình. 

 Dù trà có ngon bao nhiêu đi chăng nữa, đối với Phạm Đồng Huy và Hàn Đông mà nói cũng chỉ là một món đồ bình thường. Thế nhưng Phạm Đồng Huy lại làm dịu đi mối quan hệ giữa họ thông qua phương thức này. Còn về phía Hàn Đông, hắn cũng không muốn làm mối quan hệ giữa hắn với Phạm Đồng Huy trở nên căng thẳng, vì vậy mới chấp nhận hảo ý của y. 

 Nụ cười trên gương mặt Phạm Đồng Huy ngày càng thật hơn. Thái độ của Hàn Đông khiến ông ta bỏ được gánh nặng trong lòng. Hiện giờ tuy Hàn Đông tỏ ra có chút cứng rắn, nhưng không phải đến để đối phó với mình, chắc là vì địa vị, quan điểm của hắn thay đổi, nên Phạm Đồng Huy có thể xác định, ít ra giữa ông ta và Hàn Đông còn có thể duy trì trạng thái hợp tác cơ bản. 

 Dĩ nhiên Phạm Đồng Huy hiểu rõ giữa ông ta và Hàn Đông không thể có mối quan hệ hợp tác chặt chẽ như xưa, chủ yếu là vì địa vị hiện giờ của hắn cũng tương đương với mình, hơn nữa tỉnh Tây Xuyên trong chừng mực nào đó cũng là đại bản doanh của Hàn Đông. Hắn muốn không ngừng mở rộng sức ảnh hưởng của bản thân thì tất nhiên sẽ phải ảnh hưởng đến lợi ích của mình về nhiều mặt. 

 Về điểm này, Phạm Đồng Huy không hề lo lắng. Suy cho cùng ông ta làm việc tại tỉnh Tây Xuyên bấy nhiêu năm nay, vẫn có thể nắm được đại cuộc. Vả lại mục tiêu của ông ta không hoàn toàn chỉ dừng lại ở tỉnh Tây Xuyên. Những người có thể làm tới vị trí bí thư tỉnh ủy, có mấy ai không muốn tiến xa hơn nữa chứ. 

 - Chuyến đi Tây Xuyên lần này gặt hái được rất nhiều điều, đặc biệt là chuyện thúc đẩy nông dân làm công trở về quê lập nghiệp của huyện Phú Nghĩa, khiến nhiều người kinh ngạc. 

 Hàn Đông bắt đầu trao đổi với Phạm Đồng Huy về tình hình bản thân hắn nắm được trong chuyến đi lần này, chủ yếu xác định vài điểm nổi bật. Thứ nhất là công trình lập nghiệp của nông dân huyện Phú Nghĩa. Thứ hai là công trình làm giàu cho dân của thành phố Đạt An. Hai nơi này đều có mối liên hệ mật thiết với Hàn Đông. Mối quan hệ giữa người phụ trách hai nơi này với hắn rất thân thiết. 

 Phạm Đồng Huy cũng biết rõ Chu Khải Kiệt và Lâm Phương Tri đều là người quen cũ của Hàn Đông. Bây giờ nghe hắn khẳng định huyện phú Nghĩa và thành phố Đạt An, trong lòng Phạm Đồng Huy không khỏi cười chua xót, nghĩ thầm Hàn Đông đối đãi người của hắn cũng không tệ. Tuy nhiên cũng có liên quan đến công việc của Chu Khải Kiệt và Lâm Phương Tri, nếu họ làm việc hồ đồ thì dù hắn muốn ca ngợi đề bạt họ cũng không được. 

 Tuy nhiên sự khẳng định của Hàn Đông đối với tỉnh Tây Xuyên mà nói, cũng là một chuyện hay. Suy cho cùng, thành phố Đạt An và huyện Phú Nghĩa đều là một phần của thành phố Tây Xuyên. Hai nơi này có được thành tích như vậy không thể không nhắc đến lãnh đạo tỉnh ủy. 

 Hàn Đông cũng không phải một mực tán thành, hắn cũng đưa ra một số vấn đề, chủ yếu ở ba phương diện. Một là chức năng phục vụ của nhà nước không nổi trội, công việc hành chánh không chuẩn mực. Hai là tư duy xây dựng kinh tế không rộng mở, tầm nhìn hạn hẹp, thường chạy theo lợi ích trước mắt và số liệu tổng thể, không xem trọng cũng như đầu tư không nhiều vào các công trình cơ sở dân sinh. Sự phát triển kinh tế vẫn còn nghiêng về lượng, không đủ khả năng duy trì phát triển. Ba là việc xây dựng kinh tế còn thiếu quy hoạch thống nhất một cách hợp lý, dẫn đến việc xây dựng trùng lắp với nhau, gây lãng phí ngân sách không ít. 

 Đối với ba vấn đề này, Hàn Đông cũng đưa ra một số ý kiến và biện pháp cải thiện. 

 Phạm Đồng Huy vô cùng xem trọng những vấn đề Hàn Đông vừa nói đến. 

 Tay cầm sổ và viết ghi chép lại chi tiết những điều Hàn Đông nói. 

 - Vô cùng cảm ơn sự quan tâm và ủng hộ của Ủy ban cải cách. Những năm gần đây, dưới sự lãnh đạo của trung ương, tỉnh Tây Xuyên cũng có được một số tiến bộ. Tuy nhiên nói chung, vẫn còn kém xa các tỉnh phát triển ở khu vực duyên hải. Đối với vấn đề này tỉnh ủy cũng áp dụng nhiều biện pháp như tổ chức đưa cán bộ đến các tỉnh này học hỏi kinh nghiệm, cử những quan viên ưu tú đến các tỉnh duyên hải rèn luyện. Như vậy mới có thể mở rộng tư duy của mọi người. Nâng cao nhận thức của mọi người đối với việc xây dựng kinh tế xã hội, thúc đẩy việc phát triển các hạng mục công tác của tỉnh nhà một cách thuận lợi. Thế nhưng chúng ta đều biết rằng chỉ làm như thế là chưa đủ, vẫn cần sự ủng hộ to lớn của các cấp lãnh đạo và trung ương, vẫn rất cần chúng ta phải quyết tâm khổ luyện. 

 Phạm Đồng Huy nói một cách chậm rãi, chủ yếu là nhận thức được vấn đề và những cái còn thiếu sót. Đồng thời đưa ra một số yêu cầu, đặc biệt đối với nơi Hàn Đông đã từng khẳng định là “Phú Nghĩa kiểu mẫu mới” càng thể hiện muốn toàn tâm toàn lực mở rộng, đồng thời hi vọng Ủy ban cải cách ủng hộ hết mình về mặt chính sách và tài chính. 

 Nếu Hàn Đông đã muốn nâng đỡ người của hắn, vậy thì Phạm Đồng Huy cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy. Vì vậy nhân cơ hội này yêu cầu Ủy ban cải cách chính sách và tài chính. Ủy ban cải cách nắm giữ quyền hạn và nguồn tài chính rất lớn trong tay, nhưng các tỉnh đều để mắt tới nó. Đối với cả nước mà nói ví như thầy tu thì nhiều nhưng cháo thì ít, vì vậy các tỉnh một mặt đầu tư nhân lực, mặt khác đầu tư vào nguồn tài nguyên, mục đích là có được sự ủng hộ nhiều hơn từ phía Ủy ban cải cách, nhằm giúp cho công tác tỉnh nhà ngày càng tốt hơn. 

 Hàn Đông lần này ở tỉnh Tây Xuyên tổng kết một điểm nổi trội, Phạm Đồng Huy đương nhiên phải nắm lấy cơ hội. Trên thực tế chuyện này đối với hai người họ đều là cùng nhau có lợi. 

 Hàn Đông đương nhiên biết rõ mục đích của Phạm Đồng Huy. Hắn lập tức thể hiện sự xem trọng của bản thân đối với chuyện này. Sau khi trở về nhờ các ban ngành có liên quan tiến hành nghiên cứu tìm hiểu, dĩ nhiên cũng hi vọng tỉnh Tây Xuyên làm tốt công tác chuẩn bị tương ứng. 

 Nhận được sự khẳng định của Hàn Đông, Phạm Đồng Huy hết sức vui mừng. 

 Một mặt qua chuyện này có thể hòa hoãn mối quan hệ với Hàn Đông, mặt khác tỉnh Tây Xuyên cũng coi như đã làm được một việc nổi trội. 

 Hai người bọn họ trò chuyện với nhau gần một giờ đồng hồ, kết quả là cả hai đều vô cùng hài lòng. 

 Trong cuộc nói chuyện, họ đều không nhắc gì đến chuyện của thành phố Ninh Sung. 

 Vì Hàn Đông biết rõ sau lưng Vưu Tuấn Anh có lão Trần chống đỡ, nên cũng hiểu được vì sao Phạm Đồng Huy lại có sự lựa chọn này. 

 Sở dĩ bọn họ đều không nhắc đến chuyện này là vì không muốn làm mất đi hòa khí hiếm có vào lúc này. 

 Về phần thành phố Ninh Sung, Hàn Đông cũng bày tỏ ý kiến và lập trường của mình với Hồng Tiến Phong. Ngoài ra trong cuộc nói chuyện với Ngụy Trung Đình, hắn cũng đại khái bày tỏ ý kiến của mình, nhất định phải thể hiện trong cuộc thảo luận cụ thể của tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên. 

 Mặt khác Hàn Đông cho rằng muốn giải quyết vấn đề của thành phố Ninh Sung, mấu chốt là ở bí thư thành ủy Vưu Tuấn Anh. Nhưng Vu Tuấn Anh chỉ là một nhân vật nhỏ, nhân tố quyết định thực sự chính là kẻ đứng phía sau y, lão Trần. 

 Hàn Đông dự định sau khi trở về thành phố Yến Kinh, nhân cơ hội mang đặc sản cho lão Trần, trao đổi với lão ta thử xem. Chuyện này thực ra là một chuyện tốt đối với Phạm Đồng Huy. Theo lời của Hồng Tiến Phong, vì chuyện của Vưu Tuấn Anh, Phạm Đồng Huy bị chất vấn không ít tại tỉnh nhà. Vậy nên nếu hắn có thể nói chuyện với lão Trần, khiến lão ta không can thiệp quá sâu, thì Phạm Đồng Huy có thể xử lý Vưu Tuấn Anh theo tình hình thực tế, áp lực của y cũng giảm bớt phần nào. 

 Đã gần đến giờ dùng bữa trưa, Phạm Đồng Huy bèn nhiệt tình mời Hàn Đông cùng dùng bữa với mình. Hàn Đông cũng vui vẻ chấp nhận lời mời của y. 

 Dù sao đi nữa lợi ích đôi bên cũng không nhỏ. 

 Hơn nữa Hàn Đông có không ít bạn cũ ở tỉnh Tây Xuyên. Nếu quan hệ giữa hắn và Phạm Đồng Huy trở nên căng thẳng thì dù cho Phạm Đồng Huy không thể làm gì được Hàn Đông, nhưng đối phó với cấp dưới của Hàn Đông tương đối dễ dàng. Khi không có sự xung đột lớn đến lợi ích bản thân, gây chuyện với Phạm Đồng Huy làm liên lụy đến nhiều người làm được việc như vậy không đáng chút nào. 

 Phạm Đồng Huy mời Hàn Đông dùng bữa tại phòng ăn của nhà khách. Ngoài ra y còn mời thêm Hồng Tiến Phong đến. Ngoài mặt nói là mấy ngày nay Hồng Tiến Phong đi khắp nơi thị sát cùng với Hàn Đông rất cực khổ, nhân cơ hội này mời y dùng bữa. Thực tế Phạm Đồng Huy lại thông qua cách này để tỏ ra hữu hảo với Hàn Đông và Hồng Tiến Phong. Đồng thời cũng ngầm cho chủ tịch tỉnh Ngụy Trung Đình thấy giữa y và Hàn Đông vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp. Bọn họ tốt nhất không nên có bất cứ ý định gì với y nữa. 

 Hồng Tiến Phong sau khi nhận cuộc gọi của Phạm Đồng Huy, liền hiểu ra mục đích của y. Suy cho cùng thì ở cấp bậc của họ hiện giờ, nhất cử nhất động trong mọi việc đều không đơn giản như vẻ bên ngoài, mọi chuyện đều có mục đích và nguyên nhân của nó. 

 Tuy nhiên Hồng Tiến Phong không từ chối. Tuy cậu ta làm vậy có thể khiến chủ tịch tỉnh Ngụy Trung Đình không vui, nhưng lý do cậu ta không chút do dự chấp nhận lời mời chính là vì đi cùng Hàn Đông. 

 Chuyện Phạm Đồng Huy, Hàn Đông và Hồng Tiến Phong cùng dùng bữa tại nhà khách tỉnh ủy nhanh chóng truyền đến tai của các vị tai to mặt lớn trong tỉnh ủy. Mọi người bắt đầu suy đoán ngờ vực. 

 Chương 1002: Đứa trẻ như cậu giỏi thật. 

 Nhóm dịch: BachKhiet. 

 Nguồn: Mê truyện. 

 Trong bữa cơm, Hàn Đông, Phạm Đồng Huy và Hồng Tiến Phong không hề đề cập đến công việc, chỉ nói về nhân tình thế thái, những điều mắt thấy tai nghe trong cuộc sống, bầu không khí cuộc nói chuyện rất hòa bình. 

 Cho đến bây giờ, công tác kiểm tra giám sát của Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên cũng thực hiện được một thời gian. Nhìn chung kết quả cũng khiến mọi người hài lòng. Tuy nhiên vẫn có một số vấn đề nhỏ xảy ra, nhưng giữa Hàn Đông và Phạm Đồng Huy cũng được xem như đã thống nhất ý kiến với nhau rồi. 

 Dùng bữa xong, ba người họ bèn đến quán trà lộ thiên trên tầng thượng của khách sạn ngồi uống trà, tán gẫu. 

 Khoảng 12 giờ rưỡi, Phạm Đồng Huy nhận được điện thoại của Vưu Tuấn Anh. Thì ra Vưu Tuấn Anh đã đến thành phố Thục đô, còn đặc biệt mang đặc sản đến. Trong điện thoại, Vưu Tuấn Anh bày tỏ muốn tận tay đem đồ đến đưa cho Hàn Đông, Phạm Đồng Huy không tỏ thái độ gì, chỉ nói đợi lát sẽ liên lạc với cô ta. 

 Sau khi cúp máy, Phạm Đồng Huy tỏ vẻ bất đắc dĩ nói với Hàn Đông: 

 - Vưu Tuấn Anh mang đặc sản dùng để tặng lão Trần đến rồi. 

 Hàn Đông cười nhạt nói: 

 - Cái cô bí thư thành ủy này cũng rảnh rỗi nhỉ. 

 Nhìn thái độ của Phạm Đồng Huy, Hàn Đông cảm nhận được sự bất lực của anh ta đối với Vưu Tuấn Anh. Vì vậy Hàn Đông không hề che giấu thái độ của mình đối với Vưu Tuấn Anh. 

 Phạm Đồng Huy đáp lại: 

 - Ừ, lão Trần rất quan tâm đến Vưu Tuấn Anh… 

 Câu nói này gần như không liên quan gì đến những lời Hàn Đông nói, tuy nhiên lại chỉ rõ hoàn cảnh bất đắc dĩ của Phạm Đồng Huy. Một người như lão Trần không phải là đối tượng để Phạm Đồng Huy đụng vào. Lão Trần mà trừng mắt một cái, thái độ của Phạm Đồng Huy đối với Vưu Tuấn Anh không khỏi e dè một tí. 

 Hàn Đông gật đầu cười bảo: 

 - Tôi thì lại cảm thấy lão Trần quan tâm đến đặc sản của thành phố Ninh Sung nhất, nếu không thì sao lại nhờ tôi đi xa vậy mang về cho ông ta. 

 Phạm Đồng Huy và Hồng Tiến Phong đều cười vang cả lên. Bọn họ đều nhận ra sự xem thường Vưu Tuấn Anh trong lời nói của Hàn Đông. 

 Thực tế Hàn Đông có tư cách nói như thế, mặc dù bản thân hắn chỉ là một thứ trưởng, nhưng chỉ cần có lý thì không việc gì phải sợ lão Trần ấy. Nên nhớ rằng Ông của hắn là nhân vật ở bậc nguyên lão, hơn hẳn lão Trần, sức ảnh hưởng cũng hơn lão Trần nhiều. Có Hàn lão gia chống đỡ, những kẻ khác không dám cư xử quá đáng đối với nhân vật trọng yếu của thế hệ thứ 3 trong dòng họ Hàn là Hàn Đông. 

 Đây chính là sự khác biệt giữa người và người với nhau. Các đối tượng mà một bộ trưởng như Phạm Đồng Huy sợ như thấy hổ, thì một thứ trưởng như Hàn Đông lại không nhất thiết phải nể sợ. 

 Sau đó Phạm Đồng Huy gọi điện cho Vưu Tuấn Anh, bảo cô ta gửi đặc sản cho thư ký của y, sau đó lại căn dặn Vưu Tuấn Anh phải giải quyết thỏa đáng chuyện tai nạn xe với một giọng điệu vô cùng nghiêm túc. 

 Vừa rồi khi nhắc đến lão Trần, giọng điệu của Hàn Đông rất nhẹ nhàng. Về khía cạnh nào đó cũng cho thấy thái độ của hắn đối với chuyện của Vưu Tuấn Anh. Phạm Đồng Huy cũng nhìn ra đầu mối từ đó, nghĩ chắc Hồng Tiến Phong với tư cách cấp dưới của Hàn Đông, nhất định tuân theo Hàn Đông tại hội nghị ủy ban thường vụ tỉnh ủy, có thể khiến các ủy viên khác thừa cơ hành động. 

 Hàn Đông mỉm cười, tay cầm ly trà thong thả uống. Trà Long Tĩnh trong ly chính là trà mà Phạm Đồng Huy vừa tặng cho hắn. 

 Trước đó trong lúc pha trà, Hàn Đông cười nói về lai lịch của trà này, Hồng Tiến Phong lắng nghe, hiểu rõ những điều Hàn Đông đang nói với mình, đó là ở tỉnh Tây Xuyên, tuy mình có thể tự do làm việc, nhưng cũng không nên gây căng thẳng với Phạm Đồng Huy. Tốt nhất là giữ mối quan hệ hợp tác với y. 

 Chiều hôm đó, Hàn Đông nhận được đặc sản mà Vưu Tuấn Anh gửi tặng cho lão Trần, nghĩ ngợi một lúc, hắn bèn hỏi xin cha hắn số điện thoại của lão Trần, sau đó gọi đi gặp lão ta. 

 Người nghe điện thoại là nhân viên của lão Trần, lúc đầu nghe nói đến cái tên Hàn Đông, nhân viên đó cũng không biết hắn là ai. Tuy nhiên sau khi Hàn Đông nói đơn vị công tác của hắn, thái độ của nhân viên đó lập tức trở nên cung kính hơn, giọng điệu cao ngạo ban đầu cũng hoàn toàn biến mất. 

 Những ngày gần đây, lão Trần cũng nhắc đến Hàn Đông vài lần trong lúc nói chuyện điện thoại với người khác. Vì vậy nhân viên bên cạnh lão ta cũng để ý đến tên này và rất nhanh biết được hắn là người nào. Đối với người như Hàn Đông, dù là lão Trần cũng không thể tỏ ra quá đáng với hắn, vì vậy nhân viên của lão ta càng phải cẩn thận hơn nữa. 

 - Ha ha, Hàn Đông, cậu về Yến Kinh rồi à? 

 Lão Trần cười lớn trong điện thoại nói. Giọng nói sang sảng, tựa hồ như lão ta hết sức vui mừng khi nhận được điện thoại của Hàn Đông. 

 Hàn Đông mỉm cười nói: 

 - Chào lão Trần, hiện giờ tôi vẫn còn đang ở tỉnh Tây Xuyên, phải vài ngày nữa mới về tới Yến Kinh. Đặc sản mà ông cần cũng đành phải đợi vài ngày nữa mới có thể mang qua cho ông. 

 - Không sao, công việc là quan trọng mà. 

 Lão Trần rộng lượng nói. 

 - Thanh niên trẻ như các cậu thì phải tập trung tư tưởng vào công việc. Bây giờ cậu đang ở Ủy ban cải cách, quyền cao chức trọng, càng phải lấy công việc làm trọng. 

 Hàn Đông khách sáo trả lời: 

 - Tôi nhất định ghi nhớ lời dạy của lão Trần, mọi chuyện đều lấy công việc làm trọng, nói thật, làm thật… 

 - Cậu nhé, còn giả vờ với ta nữa hả? 

 Lão Trần cười ha hả nói 

 - Cậu có ý kiến gì với Tuấn Anh phải không? 

 Hàn Đông nói: 

 - Cũng không phải ý kiến gì, đối với chuyện của tỉnh Tây Xuyên, tôi cũng không có quyền phát ngôn gì cả. 

 - Đã nói rồi, cậu còn giấu ta làm gì, xem ra ta phải tìm ông của cậu nói chuyện mới được, tại sao tên nhóc này lại không nói thật với ta. 

 Lão Trần giả vờ ra vẻ không hài lòng nói. 

 Hàn Đông cười bất lực, trong lòng nghĩ cái lão này cũng không phải là một lão hồ đồ, nhưng tại sao cứ phải ra sức ủng hộ Vưu Tuấn Anh thế nhỉ? 

 Điều này thật sự khiến Hàn Đông cảm thấy khó hiểu. 

 - Hàn Đông, cậu nói thật đi, theo sự hiểu biết của cậu, chuyện Vưu Tuấn Anh làm ở tỉnh Tây Xuyên rốt cuộc là như thế nào. Ta nói cho cậu biết nhé, phải nói sự thật, ta đây tuy rằng già cả hồ đồ rồi, nhưng không phải chỉ biết nghe điều hay đâu nhé. 

 Giọng điệu lão Trần đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn. 

 Hàn Đông cân nhắc một hồi, bèn quyết định nói ra những gì mình biết, ít ra đây cũng là một thái độ có trách nhiệm. 

 Bất luận lão Trần vì mục đích nào đó ủng hộ Vưu Tuấn Anh, Hàn Đông cảm thấy rằng mình phải có sao nói vậy mới thật sự tôn trọng lão Trần. Hơn nữa, lão Trần là người trải qua sóng to gió lớn, tuy giờ đã già nhưng chưa chắc đã trở nên hồ đồ. Lão ta nhất định hiểu được sự việc rốt cuộc là như thế nào. Có điều thái độ của lão ta có thay đổi hay không còn tùy thuộc vào tư tưởng của lão có chịu thay đổi hay không. 

 Thế là Hàn Đông cố gắng đem sự tình thuật lại một cách khách quan cho lão Trần nghe, cũng như cố gắng uyển chuyển một chút, nhưng cũng cố gắng đem những điều cần nói đều nói cả ra. 

 Lão Trần im lặng trong giây lát, sau đó thở dài nói: 

 - Xem ra để Tuấn Anh ở lại cấp cơ sở cũng không phải là một chuyện tốt. Ban đầu cứ tưởng là để nó sinh sống làm việc ở cấp cơ sở một thời gian, để cho nó có thể hiểu được cái khổ của dân gian, sẽ có ích cho nó về sau. Bây giờ xem ra không phải như vậy… 

 Hàn Đông nghe thấy trong lời nói của lão Trần hình như có chút đau thương, thất vọng. Trong lòng hắn hết sức nghi ngờ, Vưu Tuấn Anh hình như là con gái của một nhân viên chăm sóc đặc biệt của lão ta, có cần phải bận tâm đến vậy không? 

 - Ta già rồi, có hơi càm ràm một chút, e rằng cậu không thích nghe. 

 Lão Trần lúc này cười ha hả tự giễu nói: 

 - Vưu Tuấn Anh cũng là do ta trông nom từ bé đến lớn, ta xem nó như cháu gái của mình, vì vậy ta cũng hi vọng nó trở nên tốt hơn. Bây giờ xem ra yêu cầu của ta đối với nó cao quá rồi… 

 - Mỗi người đều có những công việc thích hợp với bản thân. Ngay cả làm về chính trị cũng phân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net