Người Cầm Quyền 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người Cầm Quyền

Tác Giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu 

Người Làm Ebook: Cửu Thiên

Nguồn Ebook: Kiếm Giới

 Chương 1101: Đi đón hai mẹ con 

 Nhóm dịch: BachKhiet. 

 Nguồn: Mê truyện. 

 - Chủ tịch tỉnh Hàn nói đúng, sở Tài chính quả thật nên nghiêm túc chỉnh đốn lại việc này, từ trước tới nay, sở Tài chính nắm giữ điều phối, cấp tài chính tiền bạc, các đơn vị dưới quyền đối với bọn họ đều hết sức khách khí, điều này làm cho bọn họ dần dần hình thành một tác phong của người bề trên, thái độ cũng trở nên kiêu căng, tác phong ngạo mạn, hiệu suất công việc cũng tự nhiên không thể nâng cao lên... 

 Tiêu Hồng Tân lưu loát nói một lượt, ngoại trừ tỏ vẻ ủng hộ ý kiến của Hàn Đông, Tiêu Hồng Tân cũng đưa ra phương án điều chỉnh tổng thể, đưa ra tiêu chuẩn dùng người. 

 Đối với việc này Hàn Đông không hề tỏ ra một chút bất ngờ, bởi vì Tiêu Hồng Tân tuy rằng phân công quản lý sở Tài chính, nhưng lại không khống chế được sở Tài chính, lần này anh phải điều chỉnh sở Tài chính, cũng thừa dịp lần này sẽ an bài một ít người của chính mình. 

 Nếu không phải như vậy, anh cũng sẽ không nói những lời tốt đẹp như vậy . 

 - Tôi thấy ngoại trừ sở Tài chính, những bộ nghành khác đồng thời cũng phải xem lại tác phong làm việc mới được. 

 Mục đích của Hàn Đông không chỉ nằm ở việc điều chỉnh nhân sự của sở Tài Chính, mà đồng thời nhân hoàn cảnh này, cùng với Tiêu Hồng Tân làm quen với công việc của cán bộ giám sát kiểm tra, chuyện này Hàn đông đã chuẩn bị kĩ từ trước, trước tiên nhất định phải có sự thống nhất ý kiến tổng thế nội bộ chính quyền tỉnh, như vậy mới có thể tiếp tục thực hiện công việc này. 

 Tiêu Hồng Tân trong lòng đã nhanh hiểu được ý đồ của Hàn Đông, về vấn đề này, anh ta cũng không có điều gì dị nghị, tuy rằng về phía anh ta luôn có mối quan hệ cạnh tranh khốc liệt với Hàn Đông, nhưng có một chút lợi ích chung, thì cũng cần làm một vài điều thiết thực để tích lũy thành tích. 

 Cũng đồng nghĩa với việc ở trên một phương diện nào đó cũng có thể có khả năng hợp tác với nhau. 

 Hơn nữa, Tiêu Hồng Tân trong khoảng thời gian này cũng nghiêm túc nghiên cứu về con người Hàn Đông, anh ta nhận thức được kinh nghiệm hoạt động trong chính phủ trước đây của Hàn Đông, đặt biệt chú ý chủ yếu về việc xử lí công việc, một là có được các thành tích về chính trị, hai là làm được những việc thực sự có lợi cho người dân. 

 Đó có thể nói là điều kiện tiền đề của Hàn Đông, về việc đối đãi với những cán bộ nhân viên, Hàn đông cơ bản cũng đều chấp nhận lấy năng lực để làm việc và lấy thái độ làm việc để quyết định đối phương. 

 Nhìn chung trong quá trình công tác của Hàn Đông, có thể thấy được, Hàn đông nhất quyết phản đối loại người làm việc với mình mà lại lộng quyền, làm cản trở những người mà mình làm việc cùng. 

 Cho nên Tiêu Hồng Tân cảm thấy, chính mình nếu muốn ở tỉnh Tây Xuyên tiếp tục làm việc ổn định, đồng thời không đến mức không đạt được thành quả gì, vậy nhất định phải chú ý kĩ về sách lược. 

 Nếu cứ đối nghịch mạnh mẽ với Hàn Đông như vậy kết quả sau cùng nhất định là bị hắn ta đuổi đi, như vậy là không có gì bù đắp nổi. 

 Mà nếu áp dụng việc hợp tác chỉ trong giới hạn, trong quá trình hợp tác để dành lợi ích cho chính mình, 

 đây cũng không thể coi là biện pháp tốt nhất. 

 Suy nghĩ như vậy, hơn nữa lại thêm việc hiểu được tầm quan trọng mang tính trọng điểm của Hàn Đông trong khoảng thời gian này, cho nên đối với đề xuất phải tăng mạnh kiểm soát giám sát toàn diện cán bộ toàn tỉnh, anh ta cũng không có vẻ phản đối. 

 Hơn nữa, đây cũng là chức năng cơ bản của Sở Kiếm Sát mà thôi, 

 cho dù chính mình không đồng ý, vậy cũng không thể ngăn cản Hàn Đông cho sở Giám sát tăng mạnh việc kiểm tra giám sát được. 

 - Thiết lập đội ngũ cán bộ, là một vấn đề nan giải, tác phong của cán bộ ảnh hưởng đến hình tượng của Đảng và Chính phủ trong mắt người dân, can dự đến sự ổn định và hoà bình lâu dài của quốc gia, trước mắt tỉnh Tây Xuyên đang thúc đẩy mạnh mẽ cải cách các hạng mục trong sự nghiệp phát triển, tác phong đội ngũ cán bộ, hiệu suất công việc cũng trực tiếp ảnh hưởng đến sự nghiệp cải cách của chúng ta có thành công hay không, tôi cho rằng ở toàn tỉnh tất yếu phải thiết lập lên phong trào thay đổi tác phong làm việc, tạo ra được những điển hình cụ thể, thưởng phạt cứng rắn... 

 - Xem ra Chủ tịch tỉnh Hồng Tân đã nhận thức được rất sâu sắc công việc này ạ. 

 Hàn đông trên mặt lộ ra vui mừng tươi cười, bằng trực giác, Hàn Đông cảm thấy Tiêu Hồng Tân sẽ không cam tâm tình nguyện phối hợp công tác của mình, nhưng không thể nghi ngờ đây là con người vô cùng thông minh, anh ta biết tự mình nên đưa ra sự lựa chọn như thế nào, cho nên sau khi anh ta hiểu được ý đồ của mình, liền kịp thời thay đối thái độ rất đúng lúc. 

 Đối với thái độ như vậy của Tiêu Hồng Tân, Hàn đông trong lòng cũng thấy vui vẻ, tự nhiên cũng sẽ không cư xử với anh ta quá nghiêm khắc. 

 Kế tiếp, Hàn đông cùng Tiêu Hồng Tân, Chương Mạn Thanh và Tô Chính Nguyên cùng nhau nghiên cứu, thảo luận một chút về việc làm thế nào để tăng mạnh thiết lập tác phong của cán bộ lãnh đạo, Tô Chính Nguyên đề xuất có thể để thành phố Vinh Châu thiết lập làm nơi điển hình, ở toàn tỉnh thi hành sáng tạo, sáng tạo hoạt động phân thành nhiều bộ phận, có thể đồng thời tiến hành, để hoàn toàn thay đổi diện mạo tỉnh Tây Xuyên, diện mạo này không chỉ đơn giản là sự thay đổi ngoại quan bề ngoài, mà còn bao gồm thay đổi tác phong của chính quyền, mà đúng lúc thành phố Vinh Châu cũng tổng kết chuyên môn kinh nghiệm công tác ứng phó, có thể mau chóng mở rộng ra ở phạm vi toàn tỉnh. 

 - Trước tiên tôi cho rằng nhất định phải tăng mạnh tổ chức lãnh đạo, thành lập Ủy ban Kỷ luật, phòng Điều tra, sở Giám sát và bộ môn liên kết lại tạo thành không gian một tổ chức nhỏ liên hợp điều tra, thông qua hỏi kín, đường dây điện thoại nóng và phương thức khác, tiến hành quá trình khống chế... 

 Tô Chính Nguyên không hổ là có kinh nghiệm làm việc một cách rất căn bản và phong phú, cho nên về mặt hiện thực hóa kế hoạch một cách cụ thể, anh ta có thể nói là vô cùng cẩn trọng. 

 Nhìn Hứa Song đang ghi chép, Hàn Đông nghĩ thầm rằng có cơ hội cần phải để Hứa Song tới cơ sở rèn luyện, Hứa Song là một cái mầm tốt, nhưng từ khi anh ta trưởng thành đến nay, lúc nào cũng chỉ ở trong cơ quan, không có nhiều kinh nghiệm công tác cụ thể, đây là điều không có lợi cho sự phát triển về sau của anh ta. 

 Đối với người có tiềm lực, Hàn Đông tình nguyện dốc hết mà bồi dưỡng, chỉ có những cán bộ do chính tay mình bồi dưỡng, sử dụng mới có thể thuận buồm xuôi gió được. 

 Sau khi tan họp,Hàn Đông liền gọi Hứa Song đến trước mặt, nói: 

 - Về việc cải cách môi trường làm việc, trong hai ngày hãy làm một bản phương án cụ thể, cố gắng hết sức để có thể hiện thực hóa điều này. 

 Hứa Song gật đầu nói: 

 - Không thành vấn đề, tôi sáng ngày kia giao cho ngài. 

 Đồng thời trong lòng anh ta có chút kỳ quái, Hàn Đông sao lại có thể bàn giao như vậy? 

 Tuy rằng nhất thời có chút không rõ, nhưng cũng không ngại sự giao phó nghiêm khắc mà Hàn Đông giao cho mình. Phục tùng sự an bài của lãnh đạo, đây cũng là điều mà cấp dưới nên có. 

 Kế tiếp Hàn Đông liền phê duyệt văn kiện, khiến Hàn đông cảm thấy kỳ quái là việc, cho đến lúc này, Giám đốc sở Tài chính Phương Giang Lâm vẫn chưa đến chỗ mình để giải thích mọi việc, người này chẳng lẽ thật sự không muốn làm nữa sao ? 

 Chuông điện thoại di động vang lên, Hàn Đông cầm lấy di động nhìn một chút, là một số lạ, trả lời một cách đầy nghi ngờ. 

 - Hàn đông, là em. 

 Trong điện thoại, một thanh âm dịu dàng truyền đến, mang theo đè nén kích động. 

 Hàn Đông trong lòng ấm áp, cuộc điện thoại là do Kiều San San gọi tới. 

 Từ sau sự việc lần trước, Kiều San San đều ở Hongkong, Hàn đông cùng cô cũng không có cơ hội gặp mặt, lúc nhớ nhau đều chỉ là thông qua mạng gặp mặt. 

 - Bố, con nhớ bố lắm. 

 Âm thanh non nớt truyền đến, khiến Hàn Đông trong lòng vô cùng dễ chịu, mỗi lần trò truyện thông qua màn hình máy tính, con gái Hàn Nguyệt đều lưu luyến không rời, có mấy lần khóc nhè nữa. 

 - Bố cũng nhớ con lắm. 

 Hàn Đông dịu dàng nói. 

 - Bố, con với mẹ đang ở sân bay, bố tới đón con với mẹ nhé? 

 Hàn Nguyệt lời nói tràn đầy chờ mong. 

 Hàn Đông đứng bật dậy, nói: 

 - Con với mẹ đang ở sân bay nào? 

 - Hàn Đông, em và con vừa mới xuống máy bay, không sao cả, anh cũng bận việc, đợi lúc nào tiện thì gặp mặt cũng được. 

 Trong điện thoại truyền đến tiếng của Kiều San San, từ vụ việc lần trước trở đi, Kiều San San liền cẩn thận hơn rất nhiều, ngoại trừ đã hóa trang, còn mang theo một nữ vệ sĩ trung thành luôn bên cạnh mình, như vậy mới có thể phòng ngừa bất kì lúc nào ai đó theo dõi hoặc chụp trộm. 

 - Không có việc gì, anh đi đón hai mẹ con con ngay đây. 

 Hàn Đông kích động nói. 

 Hiện ở bên cạnh hắn bất cứ lúc nào cũng dẫn theo Lý Thiết Trụ, có người thông minh như vậy bên mình, cũng không cần lo lắng người khác chụp ảnh lén. Hơn nữa, trải qua sự tình lần trước, làm gì ai còn có can đảm để sự việc lại tái diễn lần nữa cơ chứ.  

 Niềm vui của hắn hiện rõ ở trên nét mặt. 

 Hàn Đông vốn cảm thấy rất áy náy với Kiều San San và con gái ,tự nhiên từ tận đáy lòng muốn khiến cho họ cảm thấy hạnh phúc. 

 Chương 1102: Thân phận gì 

 Nhóm dịch: BachKhiet. 

 Nguồn: Mê truyện. 

 Nửa giờ sau, Hàn Đông xuất hiện bên ngoài sân bay. Ngồi trong xe, cửa kính mở 1 nửa, ánh mắt nhìn ra phía ngoài. 

 Lái xe là Lý Thiết Trụ, anh ta ngồi lặng yên trên xe, từ đầu đến cuối anh ta cũng không hỏi vì sao Hàn Đông đến chỗ này, chỉ là Hàn Đông kêu anh ta chuẩn bị xe thì anh ta chuẩn bị mà thôi. Bảo anh ta lái xe đến sân bay thì anh ta đi đến sân bay, trên đường đi một câu anh ta cũng không nói. Nhưng không phải anh ta chỉ có chấp hành mệnh lệnh mà bất cứ lúc nào cũng phải mang trên mình trọng trách bảo vệ Hàn Đông, một đôi mắt tinh nhanh lúc nào cũng phải quan sát tình hình xung quanh để có thể xử lí những tình huống bất ngờ. 

 Đây là 1 chiếc xe việt dã bình thường với màu xanh đậm, trước đó khi ra Ủy ban nhân dân Tỉnh, Lý Thiết Trụ lái một chiếc Santana, ra khỏi cửa, Hàn Đông bảo Lý Thiết Trụ đổi xe, chiếc xe này là do Lữ Nam Phương đưa cho Hàn Đông sử dụng, nói là cho mượn nhưng thực ra Hàn Đông có thể lấy bất cứ lúc nào. Chiếc xe này qua tay Lữ Nam Phương, động cơ bên trong rất tốt, đem đến sự thoải mái cho người sử dụng, các tính năng tự nhiên cũng được nâng cấp lên nhiều so với ban đầu. 

 Trước kia Hàn Đông mua một căn nhà ở khu cạnh trường Đảng tỉnh ủy, sau này không dùng đến, đợi khi Kiều San San đến, vừa lúc ở đây luôn. Đây là khu tương đối yên tĩnh, môi trường trong lành, không có người không phận sự lui tới. Điểm này làm cho Hàn Đông thấy rất hài lòng. 

 Vốn dĩ thời gian trước Hàn Đông bảo Lữ Nam Phương thuê người quét dọn căn phòng này cũng là do khi bản thân muốn được yên tĩnh đến đó sống. Hiện tại nó đang phát huy công dụng của mình. 

 Không bao lâu sau, phía trước liền có bóng dáng của một mỹ nhân, còn có vẻ của 1 cô gái lanh lợi. 

 Kiều San San mặc trên mình một chiếc váy dài màu xanh nhạt, bước đi chậm rãi. Một tay kéo vali hành lí, tay còn lại nắm lấy tay Hàn Nguyệt. Cô đeo 1 cái kính mắt màu lá trà, ánh mắt trời chiếu vào khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô, làm cho khuôn mặt ấy tỏa ra vẻ đẹp lộng lẫy, tràn đầy khí chất cao quý. Thân hình của cô ấy dường như thon thả hơn rất nhiều so với trước kia, khi cô ấy di chuyển, dáng vẻ thướt tha mềm mại làm cho hồn phách người khác rung động. 

 Tiểu Hàn Nguyệt mặc váy công chúa trắng tinh, lưng đeo một chiếc cặp sách nhỏ, tết tóc hai bên, bước nhỏ từng bước một. Hai bím tóc rung rinh theo từng nhịp bước, thỉnh thoảng con bé lại quay đầu ra sau nói chuyện, cái điệu bộ đáng yêu đó làm cho người ta không kìm nổi nảy sinh lòng trìu mến. 

 Hàn Đông trong lòng tràn đầy xúc động, không kìm nổi đành mở cửa xe. 

 Giờ khắc đó, Hàn Nguyệt dường như cảm thấy điều gì, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy nửa khuôn mặt của Hàn Đông, buông tay Kiều San San, chạy về phía trước, miệng hét lớn: 

 - Cha…. 

 Hàn Đông đưa tay ra đỡ Hàn Nguyệt ôm vào trong xe, con bé vui mừng hôn lấy hôn để lên trán, hai má của Hàn Đông, đôi tay nhỏ bé quàng quanh cổ, cọ mặt vào mặt Hàn Đông. 

 Một dòng nước ấm nóng chảy xuống trên khuôn mặt của Hàn Đông, đó là nước mắt của Hàn Nguyệt, con bé này gặp được Hàn Đông vui đến nỗi muốn khóc. 

 Hàn Đông cảm thấy lòng mình run nhẹ, đây là con gái của hắn, nhưng lại không thể có con bé bên cạnh mình, mỗi lần chia tay nhìn bộ dáng con bé quyến luyến không muốn rời, trong lòng Hàn Đông thấy vô cùng đau đớn. Hàn Đông có thể cảm nhận sâu sắc được tình cảm của con bé dành cho mình, có lẽ trong lòng con bé, có thể nhìn thấy ba qua máy tính 1 chút, được nói chuyện cùng với ba thêm một lát đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của con bé nhưng Hàn Đông lại không thể đáp ứng được ước nguyện cơ bản của con bé. Dù cho là thời gian nói chuyện qua máy tính với con bé cũng không nhiều, chứ đừng nói như ông bố bình thường cùng con bé vui chơi, làm cho con bé lớn lên trong niềm vui. 

 Lúc này Hàn Nguyệt ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ nói: 

 - Ba ,con xin lỗi… 

 Hàn Đông ngẩn người, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng hỏi: 

 - Nguyệt Nhi, con làm sao vậy? 

 - Mẹ nói khi gặp ba con không được khóc, nếu không ba sẽ không vui. 

 Hàn Nguyệt vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt. 

 Hàn Đông xót thương ôm con bé vào lòng, lấy tay vỗ nhẹ vào lưng con bé, dịu dàng nói: 

 - Không sao cả, ba được gặp Nguyệt Nhi cũng thấy vui lắm. 

 Kiều San San lúc này đã lên xe, ngồi cạnh Hàn Đông, tháo kính mắt xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Hàn Đông và con gái đang thân mật như vậy. Từ việc lần trước đến nay đây là lần đầu tiên cô chủ động quay lại gặp Hàn Đông, trong lòng vẫn cảm thấy sự rung động như trước kia. Hai người thương yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, chỉ có thể lặng lẽ quan tâm, âm thầm thương nhớ và chúc phúc. 

 Sự việc lần trước đã mang đến cho Kiều San San rất nhiều áp lực, mặc dù rất yêu thương Hàn Đông nhưng vẫn cố kìm nén lại không đến gặp Hàn Đông. 

 Đến nay đã qua được lâu như vậy rồi, sự việc cũng đã lắng xuống mà theo lời nói của Tần Phương, cô ấy cũng nhận thấy được sự việc thực ra không tạo ra vấn đề lớn đối với Hàn Đông. Bởi vì với địa vị của Hàn Đông về căn bản không thể vì những chuyện như vậy mà bị tổn thương, ngược lại thông qua cách này để làm mất đoàn kết nội bộ, có thể làm những người khác không hài lòng, điều đó làm cho Kiều San San yên tâm rất nhiều. 

 Hơn nữa trong lúc này, Lữ Nhạc cũng nhiều lần chủ động gọi điện đến cho cô, hai người nói chuyện khá vui vẻ, mặc dù không nói rõ là đồng ý để Kiều San San và Hàn Đông ở bên nhau nhưng cũng nói ý rằng không hề nghi ngờ gì cả, để cho Kiều San san cảm thấy yên tâm hơn. Còn nữa, cái con bé Hàn Nguyệt cũng rất đáng thương, thường năn nỉ Kiều San San cho đi gặp ba, ngoài ra cô ấy cũng nhớ bố mẹ, bởi vậy liền không kìm nổi dẫn Hàn Nguyệt trở về. 

 Người phụ nữ đi phía sau Kiều San San lúc trước đi lại gần, mở cửa phụ rồi ngồi vào. Cô ấy tên Andy, là vệ sĩ riêng của Kiều San San, là con lai giữa người Anh và người Hoa, Kiều San San đã vô tình giúp cô ta một việc rất lớn, rồi thu nhận luôn vào công ty mình, phân công công việc cho cô ta, điều đó làm cho Andy một lòng cảm ơn đối với Kiều San San. Mẹ của cô kia là người Hoa, cha là người Anh, hẹn ước tình yêu của 2 người không có kết quả, nguyên nhân do ông người Anh kia đã lập gia đình rồi, thế là mẹ của Andy nhận phải sự đả kích quá lớn, bỏ cô đi không biết tung tích, Andy từ nhỏ lớn lên tại cô nhi viện, trải qua rất nhiều khó khăn, cũng từng theo một sư phụ học võ thuật Trung Hoa. Sau này Kiều San San biết được thân thế và khả năng của cô liền quyết định để cô làm trợ lí cho mình, chủ yếu là kiêm chức vệ sĩ riêng, Andy đã rất vui mừng và chấp nhận. Bình thường thì cô ở bên cạnh Kiều San San, làm việc vô cùng có trách nhiệm. 

 Anh lái xe Lý Thiết Trụ không biết thân phận của Andy, thấy cái cô này ngông nghênh đi lên xe, khẽ cau mày, hướng ánh mắt lợi hại nhìn cô 

 Andy từ nhỏ đi theo sư phụ học võ bỗng chốc cảm nhận được có 1 áp lực rất lớn, giật mình, nhìn anh lái xe không chớp mắt. Mở hai mắt thật to, mặt cười tươi nói: 

 - Haiz, em nói anh không cần lo lắng vậy đâu, em… 

 Bộ dạng của cô làm ra vẻ vô tội. 

 Lý Thiết Trụ không hề nới lỏng cảnh giác, anh ta là cảnh vệ của Hàn Đông, nhất định phải đặt sự an nguy của Hàn Đông lên trên tất cả. Ngoài ra mặc dù Hàn Đông không bảo gì anh ta nhưng anh ta đoán được Kiều San San không phải là vợ chính thức của Hàn Đông, mà Hàn Đông có thể để anh ta biết được việc này có nghĩa là Hàn Đông rất tín nhiệm anh ta, bản thân anh ta cần phải làm tốt hơn công việc của mình. 

 Mặc dù Andy biểu hiện rất mềm yếu, vô tội nhưng Lý Thiết Trụ dựa vào bản năng cảm thấy người con gái này không đơn giản như vẻ bề ngoài nên một chút cũng không dám lơ là. 

 - Không có việc gì, cô ấy là trợ lí của tôi. 

 Kiều San San nói để Lý Thiết Trụ thấy thoải mái. 

 Hàn Đông mỉm cười nói: 

 - Trợ lí của em quả là 1 người không tồi nhỉ. 

 Kiều San San cười nhẹ, không nói gì cả, chỉ dừng mắt nhìn Hàn Đông một giây, 2 người nhìn nhau tình cảm. 

 Nhẹ nhàng nắm lấy tay nhau, ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không cần nói gì cả. 

 Hàn Nguyệt ngồi giữa 2 người, tay nắm lấy tay 2 người, khuôn mặt tràn đầy niềm hạnh phúc, đôi mắt to đẹp không che dấu được niềm vui sướng, lông mi cong vút nhẹ nhàng chớp tựa như một thiên sứ đang hạnh phúc. 

 - Chúng ta nghỉ ngơi một chút đã rồi đi ăn cơm. 

 Hàn Đông nói. 

 Lý Thiết Trụ liền khởi động xe, đi về hướng trường Đảng Tỉnh ủy. Lúc trước mục đích Hàn Đông để anh ta lái cái xe việt dã này, anh ta đã đoán ra rồi, cho nên không cần Hàn Đông chỉ bảo anh ta cũng biết phải làm thế nào. 

 Tới nơi rồi, Lý Thiết Trụ đỗ xe dưới lầu, Hàn Đông liền một tay bế Hàn Nguyệt, một tay nắm lấy tay Kiều San San bước xuống xe. 

 Andy cũng xuống theo, chuẩn bị đi theo sau. 

 Lý Thiết Trụ liền nói: 

 - Quay lại đi, nơi này an toàn, không cần đi theo đâu. 

 - Vì sao? Đây là chức trách của tôi, tôi cần luôn bên cạnh San mới được. 

 Andy nghiêm túc nói, cô là người rất có trách nhiệm với công việc của mình. 

 Lý Thiết Trụ nói: 

 - Cô như vậy mà cũng đòi làm vệ sĩ sao, một chút mắt nhìn cũng không có. 

 - Ý của anh là gì? Anh xem thường tôi sao? 

 Andy chớp đôi mắt to chất vấn Lý Thiết Trụ. 

 - Vậy chúng ta tìm nơi nào đó tỷ thí một chút, tôi nhất định khiến cho anh biết thế nào là sự lợi hại của tôi. 

 Lý Thiết Trụ lắc đầu, cũng không cùng cô cãi cọ, anh giải thích: 

 - Làm vệ sĩ không chỉ là bảo vệ mục tiêu an toàn mà còn phải để mục tiêu không thấy lo lắng, bây giờ cô đi, đó là quấy rầy, chỉ làm cho chủ của cô bất an thôi. 

 Mặt Andy hơi đỏ lên, cô cũng nhận thức được những lúc đấy mình tốt nhất không cần đi theo, mỗi khi nhìn người ta thân mật bản thân mình hoàn toàn đang làm phiền thời gian riêng tư của người khác, nhưng thực ra trong lòng cô có chút mâu thuẫn với Lý Thiết Trụ, bất mãn nói: 

 - Tôi không phải nhân viên tạm thời của San, tôi là người thân của cô ấy, người thân anh biết không. 

 Lý Thiết Trụ cười cười, chỉ vào vị trí lái phụ nói: 

 - Cô có thể ngồi lên không, đứng ở đây rất dễ gây sự chú ý của người khác. 

 Andy bĩu môi, vẫn là nghe theo lời ngồi lên, miệng lầm bầm nói: 

 - Tỏ vẻ gì chứ, có bản lĩnh thì cho xem chân tướng. 

 Lý Thiết Trụ không tính toán với cô ta, anh cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net