Người Cầm Quyền 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người Cầm Quyền

Tác Giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

Người Làm Ebook: Cửu Thiên

Nguồn Ebook: Kiếm Giới

 Chương 151: Yến Lâm nhờ giúp đỡ (1) 

 Hàn Đông thật sự phẫn nộ, mặc kệ Tiết Nhân Nghĩa đứng ra với mục đích gì, chen vào công tác của hắn thì thật sự khó thể tha thứ. 

 - Cám ơn chủ tịch Tiết quan tâm, tôi sẽ căn cứ vào công tác để có sự điều động các cán bộ cho phù hợp. 

 Hàn Đông dùng giọng cực kỳ lãnh đạm nói, vẫn tỏ ra yên lặng giống như trước cơn cuồng phong. 

 Tiết Nhân Nghĩa lại nói: 

 - Vốn tôi cũng không muốn nhiều lời, nhưng tôi được phân công quản lý công nghiệp, vì vậy có một số việc cần phải nhắc nhở chủ nhiệm Hàn. Tình hình của khu công nghiệp Thần Quang rất phức tạp, những thôn dân phụ cận cũng rất điêu ngoa, vấn đề quản lý nếu không được tăng cường, không cứng nhắc, cũng dễ dàng rơi vào thế bị động. 

 - Tôi biết rồi, chủ tịch Tiết nếu không còn gì thì tôi xin cúp máy, tôi còn phải tiếp đãi nhà đầu tư. 

 Hàn Đông cúp điện thoại, Tiết Nhân Nghĩa này không những là một kẻ tham lam, còn thích chìa tay vào công tác của người khác. Hắn quyết định không thèm quan tâm đến đối phương, một chủ tịch xếp vị trí cuối cùng đã kiêu ngạo như vậy, không cho đối phương nếm chút lợi hại thì sẽ cứ tưởng mình là lãnh đạo cấp cao. 

 Dù Tiết Nhân Nghĩa được phân công quản lý công nghiệp, như vậy cũng không có nghĩa là có quyền vung tay vung chân với hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang. 

 Trong điện thoại vang lên những tiếng tút tút, Tiết Nhân Nghĩa có chút sững sốt, sau đó mặt đỏ bừng, hắn phẫn nộ: 

 - Đáng giận. 

 Tiết Nhân Nghĩa cúp điện thoại rồi nổi giận đùng đùng đi đến phòng làm việc của Phương Trung: 

 - Chủ tịch Phương, Hàn Đông hơi quá đáng, dám cúp điện thoại của tôi. 

 Phương Trung đang xem văn kiện, hắn ngẩng đầu cười hỏi: 

 - Sao vậy, anh Tiết? 

 Tiết Nhân Nghĩa bình tĩnh lại, hắn nói: 

 - Chủ tịch Phương, vừa rồi tôi điện thoại cho Hàn Đông, thứ nhất muốn nhắc nhở hắn về vấn đề trong hiệp hội quản lý, thứ hai là muốn cậu ta tham gia hội nghị kêu gọi đầu tư lần này của tỉnh, tôi còn chưa nói xong vấn đề thứ nhất thì anh ấy đã cúp điện thoại, anh nói xem, đúng là quá kỳ cục. 

 Phương Trung khoát tay áo nói: 

 - Anh Tiết xin bớt giận, trẻ tuổi thường hay xúc động như vậy là bình thường, mà anh khi lên tiếng cũng phải chú trọng phương pháp, Hàn Đông năm nay còn phải hoàn thành nhiệm vụ một trăm triệu tiền kêu gọi đầu tư, áp lực cũng là rất lớn. 

 Phương Trung nói như vậy thuần túy chỉ là ba phải, chẳng bằng không nói gì, thậm chí còn có hiềm nghi dội núi lửa lên đầu. 

 Phương Trung tất nhiên cũng không yêu thích gì Hàn Đông, nhưng hắn cũng hy vọng Hàn Đông có thể làm tốt, như vậy công lao sẽ thuộc về khối chính quyền huyện. Còn những phương diện khác, Phương Trung cũng không muốn để cho Hàn Đông quá kiêu ngạo, như vậy thì sau này cũng sẽ không dễ quản lý. 

 - Nhưng, chủ tịch Phương, anh ta... 

 - Được rồi, anh Tiết, tôi đang rất bận. 

 Tiết Nhân Nghĩa tức giận đi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch huyện, hắn đi đường nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn đầy phẫn nộ với Hàn Đông. 

 - Ai vậy? 

 Lữ Nam Phương dùng giọng nghi hoặc hỏi Hàn Đông. 

 Hàn Đông cười một chút rồi nói: 

 - Một vị phó chủ tịch huyện, chỉ biết lấy tiền, lại hay chĩa vào công tác của người khác. 

 - Hừ, tên kia hay chĩa tay vào công tác của người khác, sao không chặt đứt tay hắn đi? 

 Lữ Nam Phương kiêu ngạo nói: 

 - Địa bàn của anh Đông sao có thể cho kẻ khác nhúng tay vào được? 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Được rồi, phải làm tốt nhiệm vụ cái đã, đi thôi, chúng ta đi lấy tiền, nếu không lát nữa ngân hàng sẽ đóng cửa. 

 Lữ Nam Phương chợt sững sờ: 

 - Lấy tiền sao? Làm gì? 

 Hàn Đông tức giận nói: 

 - Để mua điện thoại, một cái hơn mười ngàn, sau này sẽ mua thêm mười cái. 

 - Ha ha, dễ như vậy thì không phải ai cũng mua rồi sao? 

 Lữ Nam Phương nở nụ cười, hắn thấy Hàn Đông quá khoa trương, sau đó lại nói: 

 - Anh Đông cũng không cần lấy tiền, hóa đơn tôi đã đặt trong hộp, như vậy không có vấn đề gì chứ? 

 Hàn Đông cười: 

 - Không phải cậu hối lộ tôi sao? Tôi cũng không phải chẳng có chút tiền như vậy. 

 Lữ Nam Phương nghiêm mặt nói: 

 - Anh Đông, tôi biết không phải vấn đề về tiền, nhưng đây là một chút tâm ý của tôi và Chí Không, dù sao thì anh cũng không cần phải đi lấy tiền làm gì. 

 - Đây là ý của Chí Không, là anh ấy muốn cậu thuyết phục tôi sao? 

 - Dù sao thì hai chúng tôi cũng là đồng bọn cùng hợp tác, còn người của tôi cũng không có chí hướng gì lớn, đã muốn là phải kinh doanh làm sao để có chút tiền tiêu vặt. Tuy tôi có nhiều người quen biết nhưng lại hợp với Chí Không, anh Đông cũng nên nể mặt một chút, sau này chúng tôi còn nhờ anh Đông chỉ điểm nhiều phương pháp phát tài hơn. 

 - Được, tôi sẽ nhận, miễn cho cậu cứ nói nhiều, sau này nếu có biện pháp kiếm tiền thì tôi sẽ nói cho cậu. Tối nay tôi có một người bạn muốn chúc mừng sau khi lên chức, cậu cũng cùng đi chứ? 

 Lữ Nam Phương cười hì hì nói: 

 - Anh Đông đã nói tôi đi, tất nhiên sẽ phải đi. 

 Hàn Đông nói: 

 - Vậy thì cùng đi. 

 Năm giờ rưỡi hai người xuống lầu, Lữ Nam Phương chạy đến bằng chiếc BMW của Ngưu Chí Không, điều này làm cho đám người hiệp hội quản lý cực kỳ hâm mộ, đồng thời cũng rất khiếp sợ. Xem ra vị chủ nhiệm Hàn này có chút bản lĩnh, không chừng có thể hoàn thành những nhiệm vụ đã tự đặt ra trước đó. 

 Đến khách sạn Long Đằng, Hàn Đông đã đặt sẵn phòng, rượu và thức ăn, trước tiên đưa sẵn năm trăm đồng cho quầy thu ngân, nói với nhân viên phục vụ là không cho bất kỳ ai khác tính tiền. 

 Lữ Nam Phương cười nói: 

 - Anh Đông cũng phải mời khách sao? 

 Hàn Đông nở nụ cười: 

 - Cậu nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ tôi không thể mời khách sao? 

 Ngay sau đó Xa Tịnh Chương chạy xe cảnh sát đến, hắn bây giờ làm một phó cục trưởng thường vụ cũng rất nhàn nhã, sau khi thấy mặt Lữ Nam Phương thì có chút sững sốt, nhưng lại nhanh chóng tươi cười chào hỏi. Sau sự kiện lần trước thì Xa Tịnh Chương ý thức được Lữ Nam Phương có quan hệ không nhỏ, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại mà vài vị lãnh đạo tỉnh ủy đã lên tiếng, nếu không thì Tào Đạo Tịnh cũng không thể ngã dễ dàng như vậy được. 

 Trương Trường Hà và Chu Chính cùng nhau đi đến, Hàn Đông giới thiệu Lữ Nam Phương cho hai người bọn họ, sau sau đó thì trò chuyện về nhân vật chính là Trần Dân Tuyển. Bây giờ trong nhóm người chỉ có Trần Dân Tuyển là công tác không thể dựa theo ý mình, vì vậy đến muộn một chút cũng là bình thường. 

 Trương Trường Hà cười nói: 

 - Lần này anh Trần thăng tiến không nhỏ. 

 Mọi người đều đồng ý, lần này Trần Dân Tuyển không chỉ cấp bậc lên chính khoa, chức vị cũng tiến một bước dài, là một phó phòng thường vụ phòng tổ chức, quyền lực không nhỏ. 

 Sáu giờ mười phút, Trần Dân Tuyển đến rất đúng giờ, khi thấy mọi người đều đang chờ thì ôm quyền nói: 

 - Xấu hổ quá, để cho các vị chờ lâu, hôm nay vừa mới trao đổi công tác, khá bề bộn. 

 Sau khi rượu và thức ăn được dọn lên, mọi người đều phải kính Trần Dân Tuyển một ly, mà ai đến thì hắn cũng không từ chối, biểu hiện cực kỳ hào sảng. Sau khi mọi người đánh luân phiên thì hắn đã uống hơn nửa cân rượu Ngũ Lương nhưng mặt vẫn không đỏ. 

 Chương 151: Yến Lâm nhờ giúp đỡ (2) 

 Lúc uống rượu thì Xa Tịnh Chương cũng không ngừng cảm khái, mọi người đang ngồi đây đều liên tục cầu tiến, ngược lại chính mình là một phó cục trưởng thường vụ lại ngày càng bị xa lánh đến khó hiểu. Nếu không phải Phan Tuyền Sơn biết mình có quan hệ tốt với Hàn Đông và Kiều San San, chỉ sợ sẽ chèn ép còn mạnh hơn. Lúc này cục trưởng cục công an liên hợp với vài vị cục phó, lại có chỗ dựa là bí thư ủy ban tư pháp thị ủy, muốn thu thập một vị phó cục trưởng thường vụ như Xa Tịnh Chương là quá dễ dàng. 

 Khi thấy đã cảm thấy căng bụng thì Xa Tịnh Chương đứng lên nói cần đi vệ sinh, hắn đi đến quầy thu ngân định thanh toán tiền, kết quả là đối phương nói đã có người ra tay. 

 Xa Tịnh Chương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cất bóp vào túi, sau đó hắn quay lại phòng nói: 

 - Đến tối mọi người không có việc gì chứ? Chúng ta đi hát cho vui nhé? 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Ngày mai tôi còn phải đi Thục Đô, tối nay cũng không đi khuya được, các anh cứ đi chơi thoải mái. 

 Vài người đàn ông đi hát chỉ là giả mà thôi, căn bản đến lúc đó lại tiếp tục uống rượu, bây giờ Hàn Đông đã có cảm giác say, sợ rằng nếu tiếp tục đi theo mọi người thì ngày mai khó xong việc. 

 Xa Tịnh Chương cười nói: 

 - Cùng đi chứ, đến lúc đó coi như cậu không cần uống. 

 Hàn Đông nói: 

 - Mới uống được vài ly mà tôi đã chóng mặt rồi đây. 

 Lúc này tiếng máy nhắn tin vang lên, Hàn Đông cầm lên thì thấy là số nhà của dì Vương, hắn có chút sững sốt, dì Vương muốn mình nghe điện thoại, chắc chắn có chuyện xảy ra. 

 Lữ Nam Phương chạy về xe lấy điện thoại đưa đến cho Hàn Đông: 

 - Anh Đông, anh cũng nên thông báo số máy của mình đi chứ? Nếu không thì sau này mọi người biết đường nào mà liên lạc? 

 Mọi người vừa nghe vậy thì chợt kinh ngạc, Trần Dân Tuyển cười nói: 

 - Hàn Đông đã mua điện thoại rồi à? 

 Hàn Đông khẽ gật đầu, hắn cầm điện thoại gọi cho dì Vương: 

 - Alo, chào dì Vương. 

 - Anh Đông, là em... 

 Người điện thoại đến là Yến Lâm, giọng điệu của nàng có chút nghẹn ngào. 

 Hàn Đông khẽ giật mình, hắn hỏi: 

 - Yến Lâm, sao em lại quay về, không phải còn đang học sao? Có chuyện gì xảy ra? 

 Yến Lâm nói: 

 - Anh Đông, mẹ em cần phải giải phẫu, em đã quay về từ sáng sớm. 

 - Sao vậy, dì Vương bị bệnh gì? 

 Hàn Đông dùng giọng lo lắng hỏi, hèn gì vài ngày trước thấy vẻ mặt dì Vương không được tốt cho lắm, mà hôm qua cũng không bán cơm. 

 Yến Lâm nói: 

 - Khối u trong não, nói cần phải làm giải phẫu. 

 - Á. 

 Hàn Đông chợt hô lên kinh hoàng, sau đó vội vàng nói: 

 - Chúng ta cần tranh thủ thời gian, có phải bệnh viện huyện Phú Nghĩa không thể làm gì được không? 

 - Không phải, bệnh viện huyện nói sẽ có một vị bác sĩ chuyên khoa não từ thủ đô xuống đây, nhưng phí phẫu thuật là bốn chục ngàn, sau này mẹ còn phải dùng thuốc. Em đã mượn khắp nơi mà chỉ được mười ngàn, anh Đông, anh quen người ở bệnh viện không, có thể chào hỏi bọn họ một tiếng, làm gỉi phẫu trước, sau này tiền em sẽ trả. 

 Hàn Đông nghe được âm thanh nức nở của Yến Lâm mà chợt nghĩ đến vẻ mặt tràn đầy nụ cười đã đầy nước mắt, vì vậy mà trong lòng không khỏi bùng lên thương cảm, hắn dịu dàng nói: 

 - Yến Lâm đừng lo, không đủ tiền thì anh sẽ giúp em, anh sẽ đến ngay. 

 Sau khi Hàn Đông cúp điện thoại thì Lữ Nam Phương hỏi ngay: 

 - Anh Đông, có chuyện gì xảy ra sao? 

 Hàn Đông nói: 

 - Một người bạn có thân nhân nằm viện giải phẫu mà không đủ tiền. 

 Lữ Nam Phương thở dài một hơi nói: 

 - Có cần tôi cho anh mượn trước chút tiền không? 

 Hàn Đông suy nghĩ một chút, cô và mẹ đã từng gửi tiền cho mình vài lần, vì thế mà trong tài khoản của hắn cũng có hơn bốn chục ngàn, có lẽ làm giải phẫu là không có vấn đề. Nhưng sau khi làm giải phẫu khối u não thì cần phải có nhiều phí tổn khác, vì thế hắn nhân tiện nói: 

 - Vậy cậu cho tôi mượn năm chục ngàn, vài ngày nữa sẽ trả. 

 Lữ Nam Phương nói: 

 - Không có vấn đề, ngày mai tôi sẽ đưa tiền. 

 Xa Tịnh Chương hỏi: 

 - Hàn Đông, có cần tôi điện thoại nói một tiếng với bệnh viện? 

 Hàn Đông thầm nghĩ Xa Tịnh Chương có quan hệ không tệ với giám đốc Ma của bệnh viện huyện, chắc chắn chào hỏi sẽ có tác dụng. 

 Vì vậy mà Hàn Đông đưa điện thoại đến, Xa Tịnh Chương hỏi thăm tình huống của dì Vương, sau đó bấm số điện thoại nhà của giám đốc bệnh viện huyện là Ma Tịnh Nhân. Hắn nói một lát, Ma Tịnh Nhân cũng nhanh chóng lên tiếng, trong bệnh viện thật sự có một bệnh nhân như vậy. Xa Tịnh Chương nhanh chóng nói Ma Tịnh Nhân cần phải toàn lực cứu chữa, chào hỏi người tuyến dưới, cũng đừng thu tiền, hơn nữa phí tổn cũng giảm một ít. Ma Tịnh Nhân sau khi nghe nói đó là bạn của Hàn Đông thì sảng khoái nói sẽ nghĩ biện pháp, đến lúc đó sẽ giảm phí tổn. 

 Sau khi Xa Tịnh Chương nói chuyện điện thoại xong, Hàn Đông nói: 

 - Cảm ơn anh Xa, tối nay tôi sẽ không đi với mọi người được, các anh đi vui vẻ. 

 Sau đó Hàn Đông nói ra số điện thoại của mình cho mọi người. 

 Mọi người cũng không miễn cưỡng, khi nhìn Hàn Đông và Lữ Nam Phương lên xe thì Trần Dân Tuyển nói: 

 - Nghe nói điện thoại di động bây giờ là rất đắt phải không? 

 Chu Chính nói: 

 - À, hình như phải mất vài chục ngàn, bây giờ các thành phố lớn đều có, không thể ngờ anh Đông lại có một cái nhỏ như vậy, sợ là đệ nhất Vinh Châu. 

 Chu Chính nói một câu mà thật sự đúng, chiếc điện thoạiHàn Đông thật sự là đệ nhất Vinh Châu, hơn nữa lại có một dãy số bốn. 

 Trần Dân Tuyển khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên hào quang cân nhắc. 

 Hàn Đông và Lữ Nam Phương dừng xe ở cửa quán cơm trước cổng cục lương thực, bên trong quán có ánh đèn hắt ra, Hàn Đông đi xuống gõ cửa. 

 - Ai vậy? 

 Bên trong truyền ra âm thanh của Yến Lâm. 

 Hàn Đông nói: 

 - Là anh. 

 Cửa mở, Yến Lâm nhào vào trong lòng Hàn Đông, nàng nghẹn ngào nói: 

 - Anh Đông... 

 Một mùi hương nhàn nhạt bùng lên, trong ngực lại cảm nhận được sự co dãn, tất nhiên trong lòng Hàn Đông sẽ có rung động. Hắn lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, mình đúng là vô sỉ, bây giờ là lúc Yến Lâm cần được an ủi, nàng lại coi mình là người thân, chỉ còn dựa vào mình, sao mình lại nghĩ lung tung như vậy? 

 Hàn Đông khẽ vỗ tay lên lưng Yến Lâm, hắn dịu dàng nói: 

 - Đừng lo lắng, vừa rồi anh đã tìm người liên lạc với giám đốc Ma, anh ấy nói sẽ cố gắng hết sức, sẽ giảm bớt phí tổn. Vấn đề tiền bạc em không cần lo, ngày mai anh sẽ có tiền, dì Vương cũng sẽ được chữa trị tốt. 

 Thật ra hàn đông cũng có ý nghĩ khác, dù sao thì khối u não cũng không phải là bệnh nhỏ, nếu là ác tính thì càng thêm khó trị. 

 Yến Lâm khẽ nức nở, một lát sau nàng mới ngẩng đầu lên, trong mắt đầy nước, nàng nghẹn ngào: 

 - Anh Đông ngồi đi. 

 Yến Lâm mặc áo váy, hai cánh tay lộ ra ngoài, bộ dáng đáng thương, làm người ta cảm thấy thương tiếc. 

 Lữ Nam Phương ở bên ngoài thấy vậy thì chuẩn bị mở cửa xe leo lên ngồi một lát, nhưng Hàn Đông quay đầu nói: 

 - Nam Phương, vào đây ngồi. 

 Yến Lâm lúc này mới chú ý bên ngoài có người, vì vậy mà vẻ mặt đỏ ửng, nàng chạy vào trong, một lát sau mới bưng ra hai ly trà. 

 Hàn Đông nói: 

 - Tình huống của dì Vương bây giờ là thế nào? Vài hôm trước anh vẫn thấy dì còn khỏe mà? 

 Yến Lâm nói: 

 - Hôm qua mẹ đột nhiên té xỉu, được người ta đưa đến bệnh viện kiểm tra, mới biết là não có khối u. Bây giờ mẹ đang ở trong bệnh viện, cần phải có tiền mới giải phẫu, anh Đông, anh nói xem, mẹ sẽ không có vấn đề gì chứ? 

 Khi thấy vẻ mặt tái nhợt và lo lắng của Yến Lâm, Hàn Đông chỉ có thể an ủi: 

 - Không có việc gì, em không phải đã nói có chuyên gia từ thủ đô xuống sao? Nhất định sẽ không có vấn đề gì. 

 Hàn Đông đưa tay nhìn giờ, bây giờ còn chưa đến chín giờ tối, hắn nhân tiện nói: 

 - Thế này đi, chúng ta đến bệnh viện thăm dì Vương. 

 Chương 152: Khách quý kỳ quái 

 Dù là buổi tối nhưng trong bệnh viện vẫn rất bận rộn, Lữ Nam Phương dừng xe, Hàn Đông và Yến Lâm xuống xe đi vào phòng bệnh. 

 Bên trong rất ồn, đây là phòng bệnh bốn người một gian, có một đứa bé nằm khóc hu hu, bên cạnh có một đám người đang liên tục an ủi. 

 Dì Vương nằm trê giường, cơ thể có vẻ tiều tụy, chỉ có thể dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn đám người đang ồn ào bên cạnh. 

 Yến Lâm tiến lên khẽ nói: 

 - Mẹ... 

 Dì Vương quay đầu lại thấy Hàn Đông thì có chút sững sốt, sau đó nói: 

 - Tiểu Đông, sao lại đến đây? 

 Hàn Đông mỉm cười nói: 

 - Cháu đến thăm dì, dì Vương cứ yên tâm, có chuyện gì cháu sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ. 

 Vẻ mặt dì Vương thật sự không tốt, nàng thở dài nói: 

 - Đã làm phiền cậu rồi, chỉ sợ bệnh này tốn rất nhiều tiền, chúng ta... 

 Hàn Đông nói: 

 - Dì Vương không cần lo lắng về vấn đề tiền, dì chỉ cần an tâm dưỡng bệnh là được, cháu tin chắc sau khi giải phẫu thì dì sẽ khỏe ngay thôi. 

 Yến Lâm ở bên cạnh, cặp mắt đẹp khẽ hấp háy, hai cánh tay trắng như ngọc ôm trước ngực. 

 Lúc này có hai y tá đi đến, một cô vóc dáng cao ráo đi đến trước giường bệnh của dì Vương rồi hỏi: 

 - Dì là Vương Ngạn Dung phải không? 

 Dì Vương chợt sững sờ: 

 - Đúng vậy. 

 Y tá có hơi lùn nói: 

 - Vậy dì thu thập mọi thứ đi, sẽ đổi phòng bệnh cho dì. 

 Yến Lâm tiến lên hỏi: 

 - Y tá, đây là có chuyện gì? 

 Y tá cao nói: 

 - Cô là con gái dì ấy phải không? Chúng tôi nhận được điện thoại của giám đốc bệnh viện, nói là đổi phòng cho mẹ cô, vì nơi đây quá ồn. 

 - Cám ơn hai chị. 

 Yến Lâm thở dài, nàng đưa mắt nhìn về phía hàn đông, nàng biết rõ đây nhất định là nhờ hắn. 

 Hàn Đông khẽ gật đầu với Yến Lâm, thầm nghĩ vị giám đốc Ma này rất biết cách làm người. 

 Dì Vương cũng không có gì cần phải thu dọn, Hàn Đông và Yến Lâm cầm giúp vài đồ vật trên giường bệnh, sau đó mọi người ra ngoài cửa theo hai cô y tá dưới ánh mắt hâm mộ của những người khác, bọn họ đi theo hành lang đến chỗ rẽ, đến phòng bệnh dành cho một bệnh nhân. 

 Cô y tá cao nói: 

 - Chính là chỗ này, phía sau giường có thiết bị gọi người, nếu có gì không thoải mái thì ấn vào nút đỏ, sẽ có người đến. 

 Phòng bệnh này thật sự tốt hơn rất nhiều so với phòng vừa rồi, đây là một gian phòng riêng biệt, hai bên giường có hai tủ đồ, phía trước có tivi, bên cạnh còn có một nhà vệ sinh riêng. 

 Dì Vương lo lắng hỏi: 

 - Y tá, phòng này bao nhiêu tiền một ngày? 

 Dì Vương chỉ quan tâm đến tiền, phòng bệnh tốt thế này thì chắc chắn sẽ đắt đỏ hơn bình thường. 

 Cô y tá cao nói: 

 - Nơi này bốn mươi đồng một ngày... 

 - Ớ... 

 Dì Vương chợt hô lên: 

 - Tôi không ở chỗ này đâu, tôi về chỗ vừa rồi. 

 Yến Lâm cũng thấy mắc như vậy là khó thể chịu được, nhưng nàng thấy bên kia quá ồn, cũng không muốn mẹ quay về chỗ cũ, lúc này thật sự không biết làm sao. 

 Cô y tá lùn nói: 

 - Đây là lời của giám đốc bệnh viện, dì cứ ở lại trước rồi nói sau. 

 Cô y tá lùn cảm thấy kỳ quái, người này được giám đốc quan tâm, vì sao lại không có đủ tiền đóng việc phí? 

 Hàn Đông nói: 

 - Dì Vương cứ ở lại đây, giám đốc Ma đã nói sẽ có ưu đãi. 

 Dì Vương dùng ánh mắt ngi hoặc nhìn về phía Hàn Đông: 

 - Thật vậy sao? 

 Hàn Đông gật đầu nói: 

 - Tất nhiên là thật, dì cứ an tâm mà nghỉ ngơi cho tốt là được. 

 Sau khi hai y tá sắp xếp dặn dò xong thì đi ra khỏi phòng. 

 Yến Lâm khẽ nói: 

 - Cám ơn anh Đông. 

 Vẻ mặt của Yến Lâm có hơi trắng bệch dưới ánh đèn, nàng mặc váy trắng, cơ thể như một đóa hoa bách hợp vậy. 

 Hàn Đông ở trong phòng bệnh một lát, sau đó hắn cáo từ quay về, dì Vương tranh thủ cho Yến Lâm tiễn hắn ra ngoài. 

 Yến Lâm lẳng lặng đi theo sau lưng Hàn Đông, nàng khẽ cúi đầu. 

 Hàn Đông quay đầu lại nói: 

 - Em đừng lo lắng vấn đề tiền, ngày mai anh sẽ cho người đưa đến. Dì Vương nên sớm giải phẫu, sau này nếu cần tiền thì anh cũng sẽ có biện pháp, đợi đến khi dì khỏe lại thì em nên sớm quay về trường, việc học quan trọng hơn. 

 - Vâng... 

 Yến Lâm lên tiếng, nàng khẽ nói: 

 - Anh Đông, nhiều tiền như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net