Người Cầm Quyền 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người Cầm Quyền

Tác Giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

Người Làm Ebook: Cửu Thiên

Nguồn Ebook: Kiếm Giới

 Chương 251: Một triều vua một triều thần. 

 Cuộc họp kết thúc, Hàn Đông khoe khoang sự tài giỏi. Đang bước lên xe, bỗng Phương Trung từ đằng sau nói: 

 - Chủ tịch huyện, cậu có thời gian không chúng ta nói chuyện. 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Được, vậy lên xe bí thư Phương đi. 

 Nghe thấy câu nói ‘bí thư Phương’ của Hàn Đông, Phương Trung trong lòng vô cùng vui sướng, tranh đấu với Hoàng Văn Vận lâu như vậy rồi mà bây giờ Hoàng Văn Vận đã được thăng chức cuối cùng đến lượt y lại làm bí thư. 

 Cảm giác là nhân vật số một so với nhân vật thứ hai sảng khoái hơn nhiều. 

 Đặc biệt là trước đây Phương Trung bị Hoàng Văn Vận chèn ép đến mức rất chán nản. Bây giờ ngồi lên vị trí trước đây của Hoàng Văn Vận trong lòng y cũng có chút thoải mái, có được khí thể nắm quyền trong tay. 

 Đương nhiên, Phương Trung cũng chỉ đắc ý trong lòng một lúc rồi lập tức choàng tỉnh, rồi cùng Hàn Đông một trước một sau bước lên xe. 

 Chiếc xe chậm rãi lái đi, Phương Trung nói: 

 - Chủ tịch Hàn, sau này chúng ta sẽ làm chung trong một bộ máy, năng lực làm việc của cậu tôi rất yên tâm.Sau này, huyện ủy nhất định kiên quyết ủng hộ công tác của Ủy ban nhân dân huyện. 

 Hàn Đông khẽ mỉm cười nói: 

 - Cảm ơn Bí thư Phương, tôi sẽ làm tốt công tác trong Ủy ban nhân dân huyện hy vọng Bí thư Phương sẽ ủng hộ. 

 Nói thật, Hàn Đông vẫn chưa quen xưng hô với Phương Trung là Bí thư Phương, nhưng cho dù không quen cũng phải làm theo quy củ. 

 Trên quan trường, một số những quy tắc cơ bản phải tuân thủ theo. 

 Hơn nữa, Hàn Đông bây giờ đã là quyền Chủ tịch huyện, sau này sẽ phải giải quyết nhiều việc, không như trước đây, có Hoàng Văn Vận giúp đỡ, không phải quản lý cái gì. Bây giờ Hàn Đông phối hợp quy hoạch, suy xét toàn diện, đây gọi là phải có cái nhìn đại cục. 

 Vì vậy, Hàn Đông cũng không muốn quá cứng rắn với Phương Trung nhanh như vậy. 

 Phương Trung thật sự muốn có không khí hài hòa với Hàn Đông. Y lo lắng trong quá trình y tranh cử chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân, Hàn Đông sẽ ngáng chân, nên đã chuẩn bị phương án dự phòng. 

 Sau đó thì người xé chuyện trời nam biển bắc, xem ra hai người nói chuyện rất vui vẻ. 

 Nhưng trong lòng hai người đều biết rõ chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. 

 Trước đây Phương Trung là Chủ tịch huyện còn Hàn Đông là Phó chủ tịch thường vụ huyện, quan hệ của hai người đã không tốt. Hàn Đông vốn dĩ không tìm Phương Trung để báo cáo công việc, bình thường thì Phó chủ tịch thường vụ huyện là trợ thủ quan trọng nhất của Chủ tịch huyện, nhưng Hàn Đông căn bản không cùng chiến tuyến với y, đều là tự hắn làm việc của mình, Phương Trung trước nay đối với Hàn Đông vô cùng khó chịu nhưng lại không có cách nào. 

 Mặc dù hiện tại Phương Trung đã lên Huyện ủy, y cũng không thể nắm toàn bộ thế cục trong huyện, Hàn Đông sẽ là kẻ địch lớn nhất của y, sau này việc cọ xát và đọ sức giữa hai người là không thể tránh khỏi. 

 Đến Ủy ban nhân dân huyện Hàn Đông xuống xe. Về văn phòng không lâu, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lư Kim Nguyên liền bước vào, thần thái vô cùng cung kính cẩn thận nói: 

 - Thưa chủ tịch Hàn, ông xem văn phòng của ông có cần trang trí lại hay là. 

 Hàn Đông mỉm cười nói: 

 - Không quan trọng, cứ thế đi. 

 Lư Kim Nguyên liền nói: 

 - Vậy tôi bảo người gỡ tấm biển ở cửa ra. 

 Hàn Đông gật đầu, bây giờ bên ngoài treo tấm biển văn phòng Phó chủ tịch huyện nên tất nhiên phải đổi thành tấm biển văn phòng Chủ tịch huyện mới đúng. 

 Sau đó Lư Kim Nguyên liền lui ra ngoài. 

 Y là người của Phương Trung, bây giờ Phương Trung đã trở thành Bí thư huyện ủy mà y vẫn phải ở lại Ủy ban nhân dân đối mặt với Hàn Đông nên tất cả đều phải cẩn thận. 

 Đương nhiên, tình hình này không thể kéo dài lâu. Phương Trung đã nói với y, hai ngày nữa sẽ điều y sang Văn phòng Huyện ủy. 

 Văn phòng Huyện ủy bây giờ từ Chủ nhiệm cho đến các nhân viên làm việc bên dưới đều là từ lúc Hoàng Văn Vận còn nhậm chức. 

 Phương Trung lên làm Bí thư huyện ủy tất nhiên sẽ phải tiến hành điều chỉnh Văn phòng Huyện ủy. Mặc dù tên Hùng Chính Lâm - Thường vụ Huyện ủy và Chánh văn phòng Huyện ủy không thể thay đổi được, nhưng Phó chánh văn phòng Huyện ủy và mấy tên nhân viên liên quan đều có thể tiến hành điều chỉnh. 

 Hàn Đông cũng hiểu được điều ấy cho nên hắn biết Lư Kim Nguyên cũng ở Văn phòng Ủy ban nhân dân này không bao lâu nữa. 

 Tính toán của Hàn Đông là đợi sau khi Lư Kim Nguyên đi, tạm thời chưa an bài Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân vội, do Cốc Cương chủ trì Văn phòng Ủy ban nhân dân, chờ một thời gian nữa lại tích cực đề cử Cốc Cương lên 

 Lúc này Tả Nhất Sơn vào báo cáo: 

 - Thưa Chủ tịch huyện, phó Chủ tịch Hứa đến. 

 Bây giờ anh ta xưng hô với Hàn Đông đã có chút thay đổi, trước đây là “phó Chủ tịch Hàn” bây giờ lại trực tiếp gọi :Chủ tịch huyện”, mà các Phó chủ tịch khác còn gọi thêm cả họ. 

 Hàn Đông cũng thấy thay đổi này, trong lòng có chút buồn cười, gật đầu nói: 

 - Mời ông ta vào. 

 Trong lòng Hứa Hiểu Đông có chút chán nản, khoảng thời gian này y theo sát Hàn Đông chính là hy vọng thời gian thích hợp có thể thăng tiến lên làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy. 

 Lần này cơ hội cuối cùng cũng đến, chỉ tiếc, y vẫn chưa bắt đầu có hành động gì thì cơ hội đã hoàn toàn biến mất. Đậu Duy Chương từ trên trời rơi xuống đã ngồi vào vị trí của Thẩm Tòng Phi, làm cho hy vọng thăng tiến của y hoàn toàn tiêu tan. 

 - Chủ tịch Hàn, tôi đến báo cáo công việc cho ngài. 

 Hứa Hiểu Minh cung kính nói. Đem mấy chuyện không thoải mái chôn kín trong lòng. Sự tình đã vậy thì phải quyết tâm làm tốt công việc đợi cơ hội tiếp theo. 

 Lần này Hàn Đông nhảy lên cái ngai vàng Chủ tịch huyện khiến cho rất nhiều người kinh ngạc, trước đây mọi người đều không nghĩ Hàn Đông có thể nhảy một bước cao như vậy. 

 Cho dù nguyện vọng của Hứa Hiểu Đông không thành, nhưng y đã cảm nhận được tiềm lực của Hàn Đông vì thế vội vàng đến tỏ thái độ. 

 Hứa Hiểu Đông vừa đi một lúc thì Uông Nhĩ Quang lại đến. Gã cũng đến báo cáo công việc và bày tỏ lòng trung thành với Hàn Đông. 

 Hàn Đông trước nay rất có kiên nhẫn để nghe những kẻ dựa dẫm mình, còn những người làm được việc hắn đều đồng ý tiếp nhận. 

 Đợi Uông Nhĩ Quang báo cáo xong công việc, cũng đã đến năm giờ ba mươi phút, cả buổi chiều Hàn Đông chẳng làm được việc gì. 

 Hiện nay Ủy ban nhân dân huyện có tổng cộng năm Phó chủ tịch huyện là Thẩm Tòng Phi, Đậu Duy Chương, Hứa Hiểu Đông, Uông Nhĩ Quang và Cam Minh Địch cộng thêm một Trương Trường Hà - Trợ lý Chủ tịch huyện. 

 Ngoại trừ Đậu Duy Chương và Cam Minh Địch ra, mấy người kia đều đã đến chào hỏi Hàn Đông. Chỉ có Đậu Duy Chương mới đến và Cam Minh Địch vẫn chưa thấy xuất hiện. 

 - Rốt cuộc tên Đậu Duy Chương đó có lai lịch gì? 

 Hàn Đông ngồi bên đó âm thầm cân nhắc, là tên Phó cục trưởng xếp hạng thấp nhất trong Cục khoa học và kỹ thuật thành phố, thoáng cái đã nhảy lên chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện mặc dù cấp bậc có thay đổi, nhưng tính chất chức vụ lại khác nhau, tiền đồ sau này cũng rộng mở hơn. 

 Nhớ tới tình cảnh trong cuộc họp cán bộ, Hàn Đông loáng thoáng cảm thấy tên Đậu Duy Chương này có quan hệ thân thiết với Phó bí thư thành ủy Dương Lâm Sâm, xem ra Dương Lâm Sâm đã gửi một cái đinh đến Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa rồi. 

 Tất nhiên Hàn Đông biết Dương Lâm Sâm cũng không có cảm tình gì với hắn,vì thế sau này tên Đậu Duy Chương này phải xử lý khác cho hắn một chức quan nhàn tản là được rồi. 

 Nhìn thời gian vẫn còn một lúc nữa mới tan tầm, Hàn Đông liền lấy điện thoại gọi cho Thẩm Tòng Phi nói: 

 - Phó Chủ tịch Thẩm, ông có thời gian không, qua đây chúng ta bàn chuyện. 

 Thẩm Từ Phi đương nhiên có thời gian, không lâu sau y đã đến, mặt có chút sương gió, lần này y vốn không trông cậy gì vào chức Phó chủ tịch thường trực huyện, ai ngờ kết quả lại là, không ngờ y thành công tiến thêm một bước. 

 Điều này làm cho y vô cùng hưng phấn đồng thời càng sung mãn nhiệt tình hơn. 

 - Chủ tịch Hàn anh có chỉ bảo gì? 

 Thẩm Tòng Phi mỉm cười hỏi. 

 Hàn Đông đưa cho y điếu thuốc nói: 

 - Ngày mai tôi chuẩn bị mở cuộc họp Ủy ban nhân dân huyện, chúng ta bàn bạc về các vấn đề này trước. 

 Thẩm Tòng Phi gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: 

 - Tôi đề nghị việc phân công của mọi người phải có chút điều chỉnh. Phó Chủ tịch Đậu vừa đến vẫn chưa quen việc, chúng ta phải suy xét đến điểm này, để cho phó Chủ tịch Đậu có thời gian làm quen với công việc. 

 Hàn Đông không khỏi mỉm cười Thẩm Tòng Phi khá là am hiểu lòng người, không đợi chính mình nói ra, y biết mình phải làm gì rồi. 

 - Ừh, phó Chủ tịch Thẩm suy xét rất chu đáo. Như vậy đi, bây giờ tôi ra nhiệm vụ ông quản lý, trên nguyên tắc phó Chủ tịch Đậu nhận nhiệm vụ của ông, chính là điều chỉnh một chút việc phân công quản lý. Tôi nghĩ phó Chủ tịch Đậu sẽ quản lý nông nghiệp, thủy lợi, lâm nghiệp, máy móc nông nghiệp, thống kê, chăn nuôi, lương thực, giá cả, công thương đồng thời liên hệ các ban ngành liên quan, còn về thu hút đầu tư và công tác giao thông phân ra, để phó Chủ tịch Thẩm phải vất vả một chút. 

 Thẩm Tòng Phi gật đầu nói: 

 - Như vậy cũng được, đúng rồi, công tác ở Văn phòng Ủy ban nhân dân có phải cũng cần điều chỉnh một chút không? 

 Hàn Đông mỉm cười nói: 

 - Tạm thời không cần thiết, tôi đoán Huyện ủy sẽ nhanh chóng mở cuộc họp thường vụ, công việc của Chủ nhiệm Lư cũng có thể điều chỉnh tương ứng, sau này công tác của Văn phòng Ủy ban nhân dân để Cốc Cương chủ trì vậy. 

 - Cốc Cương thì rất được, làm việc kiên định, hơn nữa vào vai trò cũng rất nhanh. 

 Thẩm Tòng Phi mỉm cười nói. 

 Y biết Cốc Cương là thân tín của Hàn Đông, hơn nữa Cốc Cương rất khách sáo với y, cho nên không khỏi khen ngợi vài câu. 

 Hàn Đông nghĩ đến khu công nghiệp Thần Quang liền nói: 

 - Còn công việc ở khu công nghiệp Thần Quang, cũng hết sức quan trọng, tôi cho rằng tốt nhất là do Chủ nhiệm Ban quản lý chuyên môn đảm nhiệm, như vậy càng có lợi hơn cho công việc, chỉ có điều trong thời gian ngắn khó mà tìm được người thích hợp. 

 Thẩm Tòng Phi cười nói: 

 - Điều này thì rất đơn giản, tôi thấy Lâm Phương Tri nắm bắt rất rõ công việc ở khu công nghiệp, năng lực cũng rất xuất sắc, có thể bổ nhiệm hắn làm Trợ lý Chủ tịch huyện, đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ban quản lý, về vấn đề cấp bậc, sau này hãy giải quyết cũng chưa muộn. 

 Mắt Hàn Đông sáng lên nói: 

 - Phó Chủ tich Thẩm đây đúng là ý kiến hay, vậy hãy để Lâm Phương Chi phụ trách đi như vậy cũng có thể để phó Chủ tịch Cam làm tốt công tác trong tầm tay. 

 Hai người nói chuyện liền quyết định điều chỉnh như vậy, chỉ đợi hội nghị công việc Chủ tịch huyện thì có thể điều chỉnh tương ứng. 

 Hai người Đậu Duy Chương và Cam Minh Địch cứ coi như kết hợp lại cũng không thể làm được, hơn nữa trên thường vụ Huyện ủy Hàn Đông cũng nắm năm phiếu, muốn thực hiện ý đồ của mình cũng rất dễ dàng. 

 Cái này gọi là một triều vua một triều thần, Hàn Đông đã ngồi vào chiếc ghế Chủ tịch huyện tất nhiên phải sắp xếp người hắn tin tưởng vo vị trí tương ứng chứ. 

 Thẩm Tòng Phi nghĩ một chút rồi nói: 

 - Chủ tịch Hàn, tôi cho rằng Cục Tài chính cũng cần phải điều chỉnh. 

 Chương 252: Vẫn muốn tranh đấu (1) 

 Khi Thẩm Tòng Phi nhắc đến Cục trưởng Cục tài chính, Hàn Đông gật đầu, nói: 

 - Tôi cũng thấy người này không thích hợp ở Cục tài chính, nhưng trong tay tôi lại không có ai cả. 

 Người có thể dùng không đủ đây chính là vấn đề lớn nhất. 

 Trước đây khi Hàn Đông làm Phó chủ tịch thường vụ huyện thì cảm thấy nhân sự trong tay mình không đủ dùng, bây giờ khi làm Chủ tịch huyện, cần suy xét bố cục nhân sự trong phạm vi toàn huyện thì càng cảm thấy nhân sự không đủ dùng. 

 Thẩm Tòng Phi gật đầu, y hiểu ý của Hàn Đông, nhưng liên quan đến ứng cử viên Cục tài chính y cũng không dễ tiến cử. Dù sao vị trí Cục trưởng Cục tài chính rất quan trọng, Hàn Đông nhất định phải tiến cử người của hắn. 

 - Chủ tịch Hàn, có thể thả Dương Nghị ra trước đi. Tạm thời để một Phó cục trưởng chủ trì công việc cũng được. 

 Thẩm Tòng Phi nghĩ tới cách làm của Hàn Đông ở Ủy ban kế hoạch liền đề xuất. 

 Hàn Đông nói: 

 - Như vậy không hay cho lắm, ứng cử viên Cục trưởng Cục tài chính tốt nhất nên chọn ra. 

 Thẩm Tòng Phi gượng cười nói: 

 - Vậy nhất thời tôi cũng không có ứng cử viên nào tốt để đề cử cả. 

 Hàn Đông thở dài một hơi nói: 

 - Được rồi, từ từ hãy bàn đi. 

 Ứng cử viên Cục trưởng Cục tài chính chắc chắn phải thảo luận trong cuộc họp thường vụ. 

 Bây giờ Hàn Đông lại không tìm thấy ứng cử viên thích hợp, điều này khiến hắn rất buồn bực. 

 Tiếng điện thoại di động vang lên, cầm lấy xem, là số điện thoại của Chu Chính, ấn nghe chỉ nghe thấy Chu Chính cười ha hả nói: 

 - Lãnh đạo tan ca chưa? 

 Hàn Đông liền nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi, cười nói: 

 - Tan ca đây, sao, có chuyện gì à? 

 Chu Chính cười ha hả nói: 

 - Tối nay lãnh đạo có thời gian không, gặp chúng em đi. 

 Hàn đông mỉm cười nói: 

 - Được, đi đâu? 

 Chu Chính nói: 

 - Ở Phong Lâm Nhã Các. 

 Hàn Đông liền nói: 

 - Được rồi, tôi sẽ qua đó. 

 Gác máy, Hàn Đông nói với Thẩm Tòng Phi: 

 - Phó Chủ tịch Thẩm, về việc các bộ phận nhân sự của Ủy ban nhân dân ông hãy suy nghĩ kỹ đi, mấy hôm nữa chắc tôi phải mở cuộc họp thường vụ, đến lúc đó tránh khỏi bị động. 

 Thẩm Tòng Phi gật đầu nói: 

 - Chủ tịch Hàn yên tâm, tôi biết làm thế nào. 

 Y biết Hàn Đông phải đi ăn cơm với bạn liền khẩn trương cáo từ. 

 Hàn Đông đi ra, Tả Nhất Sơn liền đuổi theo. 

 Đến lầu dưới, Hàn Đông bảo Lý Thiếu Vũ đưa đến Phong Lâm Nhã Các, sau đó để anh ta và Tả Nhất Sơn tự đi về. 

 Những người tề tựu tối nay chủ yếu là những người trước nay đều có quan hệ thân thiết với Hàn Đông. Trần Dân Tuyền, Xa Tĩnh Chương, Trương Trường Hà và Chu Chính. 

 Trần Dân Tuyển đám người sớm đã đến đều đứng đợi ngoài cửa. 

 Hàn Đông xem đến màn này không khỏi tự gượng cười, cho dù chỉ có mấy người này nhưng theo sự thay đổi vị trí của hắn, thái độ của mọi người cũng theo đó thay đổi. 

 Ngồi trong phòng, đồ ăn liền được đưa lên, sau khi rót rượu, mọi người đều cầm chén rượu lên chúc mừng Hàn Đông,s au khi uống hết, mọi người đều đơn đả độc đấu mỗi người mời Hàn Đông một chén. 

 Chu Chính cười nói: 

 - Tửu lượng của lãnh đạo thay đổi không ít, lúc đầu uống ba chén đã say rồi. 

 Hàn Đông nói: 

 - Đó là điều tất nhiên, mọi người đều là những cán bộ có tửu lượng khá tôi cũng phải tiến bộ lên mới được. 

 Nói thật, so với hồi vừa đến Phú Nghĩa, tửu lượng của Hàn Đông đã tăng lên gấp đôi. Lúc đó, Hàn Đông uống khoảng ba chén đã cảm thấy khó chịu, bây giờ uống nhiều hơn cũng không bị phát hỏa. 

 Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện. 

 Hiện tại chức vị của Hàn Đông đã thay đổi, khi mọi người nói chuyện, đều để Hàn Đông nói đầu. 

 Nhưng bây giờ mọi người cũng không để ý đến vấn đề này nữa, tất cả đều là thay đổi một cách vô tri vô giác, vô tình đã bắt đầu thay đổi. 

 Vẻ mặt Trần Dân Tuyển bình tĩnh nhưng trong lòng lại miên man bất định. Mặc dù khi Hàn Đông đến huyện Phú Nghĩa, y đã cảm thấy Hàn Đông rất có tiền đồ, vì thế đối với Hàn Đông có thái độ rất tốt. 

 Chỉ có điều không ngờ tới là, không bao lâu sau, Hàn Đông đã nhảy mấy bước, từ cấp trưởng phòng đến cấp Cục phó rồi đến cấp Cục trưởng, bây giờ lại nhiếp chính huyện Phú Nghĩa. 

 Theo như tiến độ thăng chức của Hàn Đông, nhìn chung cả Vinh Châu cũng khó tìm được kẻ thứ hai. 

 Đồng thời, trong lòng Trần Dân Tuyển cũng vô cùng đắc ý. Nghĩ thầm con mắt nhìn người của y cũng rất chuẩn. 

 Ăn cơm xong, Xa Tĩnh Chương mời đi hát. Hàn Đông hất tay nói: 

 - Được rồi, hai hôm nay việc nhiều sau hãy nói đi. 

 Chủ tịch huyện và Phó chủ tịch thường vụ, mặc dù chức vụ khác nhau chỉ một chút, nhưng tính chất lại không giống nhau, cần động não rất nhiều. Hàn Đông mới lên nhậm chức được hai ngày vấn đề phải suy ngĩ cũng nhiều hơn. 

 Mọi người cũng không miễn cưỡng, vây quanh tiễn Hàn Đông. 

 - Béo. 

 Một nhóm người đi về hướng cửa, mấy người trong số đó tiến lại, một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu đỏ trong số đó duyên dáng nói. 

 Chu Chính gượng cười nói: 

 - Viên Thanh Yến, em về khi nào thế? 

 Cô gái mang tên Viên Thanh Yến tiến thêm hai bước cười nói: 

 - Về lâu rồi, béo, anh càng ngày càng phát phì ra đấy. 

 Xem bộ dạng cô ta có vẻ biết rất rõ Chu Chính. 

 Cô mặc chiếc váy ngắn, khi nói má có hai lúm đồng tiền, giọng nói trong trẻo líu ríu như chim sơn ca. 

 Tất cả mọi người đều nhìn Chu Chính, thấy y có chút xấu hổ,Trần Dân Tuyển cười nói: 

 - Chúng tôi về trước đây, không lại quấy rầy Chu Chính ôn chuyện cũ cùng người ta. 

 Hàn Đông liền nói: 

 - Cũng được, anh Trần, chúng ta cùng đi đi. 

 Trần Dân Tuyển gật đầu, liền đi cùng Hàn Đông về phía trước. 

 Còn về Xa Tĩnh Chương và Trương Trường Hà thì tự giác đi về, họ cũng biết Hàn Đông nhất định tìm Trần Dân Tuyển có chuyện. 

 - Anh Trần, anh có người nào đáng tin cậy không, giới thiệu cho tôi hai người. 

 Hàn Đông đi thẳng vào vấn đề. 

 Trần Dân Tuyển ngẩn người, trong lòng vô cùng hào hứng, Hàn Đông hỏi người của y, điều này đối với y là sự tín nhiệm rất lớn, hơn nữa y cũng có thể thông qua những ứng cử viên đề cử để nắm quyền lực lớn hơn. 

 - Nếu ứng cử viên chỉ có một vài người chỉ sợ không được trọng dụng. 

 Trần Dân Tuyển nói. Y vừa lên nhậm chức Phó trưởng ban tổ chức thường trực không lâu, những người nắm trong tay chủ yếu là những cán bộ phó phòng bên dưới, cấp trưởng phòng cũng không có đến mấy người. 

 Hàn Đông nói: 

 - Bây giờ tôi cần một người lo việc ở Cục tài chính, anh có ứng cử viên thích hợp không? 

 Trần Dân Tuyển suy tư nói: 

 - Ứng cử viên này có chút khó khăn, nếu không hay là điều một người từ dưới xã lên? Chủ tịch xã Vĩnh Niên Lưu Dịch Quang làm việc cũng khá điềm đạm, con người cũng rất chắc chắn. 

 - Xã Vĩnh Niên. 

 Hàn Đông suy nghĩ một lát nói: 

 - Ừh, công tác ở xã Vĩnh Niên cũng rất quan trọng, vậy đi, tôi sẽ chọn ông ta làm ứng cử viên, đến lúc không có người nào thích hợp hơn sẽ đưa ông ta lên. 

 Nếu không phải không có cách nào, Hàn Đông cũng không muốn điều những người phụ trách tuyến xã lên huyện, dù sao dưới xã cũng cần người đáng tin cậy chứ. 

 Trần Dân Tuyển hiểu ý của Hàn Đông, gật đầu nói: 

 - Ừh, ngoài ra còn có mấy người nữa, mai tôi sẽ báo cho anh rồi đưa người qua. 

 Hàn Đông cao hứng nói: 

 - Ừh, vậy là tốt rồi. Bây giờ điều tôi thiếu nhất là nhân sự, có người thích hợp, anh cứ việc tiến cử cho tôi. 

 Quen với Trần Dân Tuyển lâu như vậy,Hàn Đông đối với nhân phẩm của y cũng có chút tin tưởng, hơn nữa Trần Dân Tuyển làm ở Ban tổ chức cán bộ cũng rất lâu rồi, y sẽ nắm được tình hình cán bộ ở huyện Phú Nghĩa cho nên bây giờ chỉ có thể cầu viện phía y. 

 Trần Dân Tuyển mỉm cười nói: 

 - Ha ha, tôi sẽ tận lực tiến cử, nhưng sử dụng thế nào cuối cùng lại phải dựa vào anh chốt. 

 Hàn Đông gật đầu nói: 

 - Điều này tôi biết, chỉ cần anh cảm thấy là người thích hợp thì cứ đưa qua đây cho tôi. 

 Sau đó, vừa đi vừa nói chuyện, Trần Dân Tuyển kiên trì đưa Hàn Đông đến cửa Cục lương thực. 

 - Anh là Chủ tịch huyện rồi, thì hãy sớm chuyển đến tiểu khu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net