CHƯƠNG 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Kỷ Hinh Mi ở Nhiêu gia phụ trách giúp việc trong nhà bếp, nhưng mấy ngày trước, John nói với cô rằng Nhiêu Triết thích uống cà phê cô pha, cho nên hiện tại cô trừ làm việc ở nhà bếp còn kiêm luôn công việc pha cà phê cho anh.

Thượng Quan Nhu thích ăn đồ ngọt, cho nên cô pha cà phê theo sở thích của mình là ngọt.

Lúc mới quen nhau, mỗi lần anh đều cười nhạo gu cà phê của cô quá ngây thơ, mặc dù vậy anh vẫn đem cà phê cô pha uống hết.

Anh từng nói: "Tình yêu tựa như cà phê, nếu cay đắng quá nhiều, ngọt ngào quá ít, thì đoạn tình cảm này sẽ trở nên rất bi thương."

Cô cười hỏi anh, "Anh từng bị đăng chuyện tình cảm lên báo, vậy anh có nếm qua mùi vị đau khổ chưa."

"Mặc dù không đau khổ, nhưng tình yêu không có ngọt ngào, sẽ không hạnh phúc."

"Hiện tại ngọt ngào?"

"Em chính là ngọt ngào của anh, hiện tại anh cảm thấy rất hạnh phúc."

Thì ra, trong quá khứ cô và Nhiêu Triết đã từng rất hạnh phúc.

Thượng Quan Nhu vừa pha cà phê, vừa nhớ lại quá khứ.

Theo động tác của cô, trong tách cà phê đã xuất hiện một vòng sữa tươi xinh đẹp.

"Phương pháp pha cà phê của cô rất đặc biệt."

Sau lưng cô đột nhiên vang lên tiếng nói làm cô bỗng dưng ngẩn ra.

Quay đầu nhìn lại, là Nhiêu Triết. Trên người anh mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng mềm mại, cô biết anh rất thích sạch sẽ, mà màu trắng là màu tinh khiết nhất, cho nên đối với màu sắc anh cực kỳ chú ý.

Quầy bar của Nhiêu gia là quầy bar kiểu mới, được trang hoàng theo phong cách Châu Âu, trước quầy bar có đặt vài cái ghế chân cao, trong tay anh đang cầm con Cửu Liên Hoàn thưởng thức, tùy ý ngồi đối diện cô.

Hạnh phúc trong dĩ vãng cùng anh của lúc này cứ như nhập làm một, làm cô thất thần trong chốc lát, mới lễ phép gật đầu với anh, "Thiếu gia."

Đối phương hoàn toàn không chú ý phản ứng của cô, chỉ nhìn chằm chằm tách cà phê trong tay cô, "Pha cho tôi?"

"Đúng vậy, đang muốn đưa lên phòng của thiếu gia."

"Cô học cách pha cà phê từ ai vậy?"

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của anh, đáy lòng cô có chút thấp thỏm, mặc dù cô lén lút dùng một gương mặt khác ở chung với anh, nhưng người đối diện quá mức quen thuộc với cô, cô rất sợ sẽ để lộ ra manh mối.

Nhưng anh sẽ không lợi hại đến mức từ một tách cà phê có thể phát hiện ra được điều gì đi?

"Trên TV có dạy."

Nhiêu Triết nghe vậy cười nhạt, nụ cười của anh cực mê người.

Trong nháy mắt Thượng Quan Nhu cảm giác được trống ngực mình đập thình thịch, sức quyến rũ như vậy, khó trách tất cả các thiên kim tiểu thư danh giá đều phấn đấu quên mình để được quỳ gối dưới gấu quần của anh.

Cô và anh trước kia có phải yêu nhau quá mức đơn giản hay không, có được quá dễ dàng, nên cô mới không phát hiện được sự xuất sắc của anh.

Cô cố gắng bình ổn lại nhịp tim đang đập kịch liệt của mình, kéo lý trí quay về, ý thức được mình và anh ở cùng một chỗ sẽ rất nguy hiểm, Thượng Quan Nhu theo bản năng trốn tránh ánh mắt dò xét của anh.

"Cà phê đã pha xong, nếu như thiếu gia không có gì phân phó nữa, tôi về phòng bếp làm việc đây."

Cô không muốn và cũng không dám cùng anh dây dưa nữa, cô đã quyết định rời đi, bởi vì cô còn đang phân vân giữa yêu và hận, cho nên cô phải sớm rời khỏi anh để tìm kiếm mục tiêu mới cho cuộcđời mình.

"Pằng" một tiếng, Nhiêu Triết đem Cửu Liên Hoàn vứt trước mặt cô, ngăn lại bước chân của cô, "Làm lại lần nữa cho tôi xem."

Cô cũng không nhặt nó lên mà chỉ khó hiểu nhìn anh.

"Nghe không hiểu tiếng Hoa?"

"Không, thiếu gia nói tiếng Hoa nghe rất êm tai."

"Vậy thì cô đối với đề nghị của tôi có ý kiến?"

"Tôi còn có công việc khác đang chờ."

"Cho nên cô muốn kháng lệnh?"

Cô đột nhiên nở nụ cười, chẳng biết tại sao, Nhiêu Triết nhìn nụ cười của cô, lại làm cho anh thấy được bóng dáng của tiểu Nhu.

Đã từng, tiểu Nhu cũng thích lấy nụ cười giễu cợt như vậy đến khiêu khích anh, mà anh chính là cố tình thích loại kiêu ngạo trời sinh này của cô.

Chậm chạp cầm Cửu Liên Hoàn lên, theo thói quen cô lắc lắc nó trong tay, con Cửu Liên Hoàn, từng là món đồ chơi mà cô yêu thích nhất.

Xe bị phá hủy, người đã không còn, chỉ còn duy nhất vật này là hoàn hảo, nó là vật gắn kết giữa hai người.

Quả nhiên là vàng thật không sợ lửa? Vậy còn tình yêu của bọn họ thì sao?

"Thiếu gia muốn tôi phá giải, tôi làm là được, việc gì anh lại dùng biểu tình uy hiếp muốn hù dọa tôi?"

Nói xong, cô một bên giải, một bên cười, ngón tay thon dài tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật của cô linh hoạt xoay xoay Cửu Liên Hoàn, trong thời gian ngắn ngủi, Cửu Liên Hoàn lại lần nữa bị cô mở ra với tốc độ làm người ta khó có thể tin.

Nhiêu Triết từ từ nheo lại hai mắt, lạnh giọng hỏi: "Làm sao cô có thể phá giải nhanh như vậy?"

"Loại Cửu Liên Hoàn này được chia làm hai trăm năm mươi sáu bước, chỉ cần tìm được mấu chốt bên trong nó, trong vòng năm phút đồng hồ có thể mở ra."

"Cô đã từng tìm hiểu qua?"

Cô nhanh chóng đem Cửu Liên Hoàn vừa phá giải vòng lại vào trong, "Khi còn bé đã chơi qua."

Nhiêu Triết không chớp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.

Đối với người giúp việc ở trong nhà, anh từ trước tới giờ không quan tâm, chỉ cần gương mặt dễ nhìn là được, để tránh ảnh hưởng tâm tình của anh.

Nhưng bây giờ anh lại rất hiếu kỳ về cô.

John nói cô tên Kỷ Hinh Mi, bởi vì điều kiện kinh tế trong nhà không tốt, cho nên cô chỉ mới tốt nghiệp trung học mà thôi.

Mặc dù Kỷ Hinh Mi mặc quần áo người làm, chải một kiểu tóc cứng nhắc, cũng không ảnh hưởng gì tới ngũ quan tinh xảo của cô.

Anh không phải là người đàn ông ham mê sắc đẹp, bởi vì Thượng Quan Nhu người mà anh yêu đến chết đi sống lại kia, chỉ có thể được coi là xinh xắn.

Từ bối cảnh gia đình cho đến ngoại hình, rõ ràng hai người không có lien hệ gì với nhau, tại sao anh cảm thấy cô và Thượng Quan Nhu lại tương đồng đến như vậy?

Xuyên thấu qua cô, giống như anh có thể nhìn thấy được từng cái nhăn mày, từng nụ cười, mỗi một cử động của Thượng Quan Nhu, nụ cười cùng với cách thức nói chuyện của hai người đều giống nhau như đúc.

Trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ chán nản vô cớ, nhìn thế nào đi nữa, Thượng Quan Nhu và Kỷ Hinh Mi vốn là hai người khác nhau, đem hình ảnh hai người so sánh với nhau căn bản là vô nghĩa, cái chết của Thượng Quan Nhu là đả kích thật lớn đối với anh.

Anh khờ dại đến nỗi mỗi ngày trước khi ngủ đều cầu nguyện, hi vọng thời gian có thể trở về một tháng trước, chỉ cần anh không làm cho cô khó xử trong bữa tiệc sinh nhật hôm đó, thì bi kịch tiếp theo sẽ không xảy ra.

Nhưng mỗi ngày anh tỉnh lại, thời gian đều tiếp tục trôi qua.

Nhiêu Triết biết mình suy nghĩ viễn vông, thậm chí anh còn cười nhạo mình ngu ngốc, lại vì một người phụ nữ. . . . . . Rất có thể cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thích qua, mà lại tự hành hạ mình đến tình trạng này.

Trong lòng anh cười tự giễu, Nhiêu Triết, mày tự cho là phong lưu, từn g trải vô số người, kết quả là, lại ngu ngốc đến mức vì một người phụ nữ mà sa đọa thành bộ dạng như thế này.

Nhìn người trước mắt có nụ cười rất giống với Thượng Quan Nhu, đột nhiên anh thực buồn bực, không nhịn được phất phất tay, chán ghét nói với cô: "Đi xuống đi, đừng để tôi gặp lại cô lần nữa."

Này rất không khách sáo.

Ở Nhiêu gia mọi người đều biết, tuy rằng Nhiêu Triết không thích người làm, nhưng anh cũng sẽ làm như không thấy.

Cho dù thỉnh thoảng có ai đó vô tình làm mất lòng anh, anh cũng chỉ bảo John thay anh trưng phạt cảnh cáo, tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa phần vui giận trước mặt người làm.

Vừa nói xong câu đó Nhiêu Triết liền ý thức được mình rất khác thường, đối mặt với cô, anh luôn luôn cảm thấy năng lực khống chế cảm xúc của mình giảm đi.

Thượng Quan Nhu không bởi vì anh đột nhiên thay đổi thái độ mà lộ ra nửa phần không vui.

Cô cung kính gật đầu, nụ cười vẫn nở trên môi, "Về sau tôi sẽ tận lực để tránh khỏi tầm mắt của thiếu gia."

Nói xong, cô thong thả xoay người, không kiêu ngạo cũng không tự ti rời khỏi tầm mắt của anh.

Mặc dù cô nói chuyện rất khiêm tốn lễ phép, nhưng Nhiêu Triết vẫn thấy được cô đang giấu đi con người thật của mình, đằng sau vẻ ngoài đó là sự kiêu ngạo và tôn quý.



**********************************************************************



Một bó hoa cúc trắng được đặt trước mộ.

Tấm hình trên bia là một cô gái chừng 25, 26 tuổi, có một mái tóc dài đen nhánh, ngũ quan có thể coi là thanh thuần xinh đẹp, nụ cười hết sức ngọt ngào.

Thượng Quan Nhu — Cô gái an nghỉ dưới ngôi mộ này, cô sinh ra trong một gia đình danh giá, cho dù trong nhà có nhiều anh chị em, nhưng cô vẫn được chọn là người thừa kế duy nhất của Thượng Quan gia tộc.

Cô đã từng là người yêu của Nhiêu Triết, khi đó có biết bao nhiêu người hâm mộ, sinh ra lòng đó kị và ghen ghét.

Vốn dĩ cô có thể có được một cuộc sống tốt đẹp, một tình yêu lãng mạn, nhưng vào giờ phút này, cô lại nằm trong lòng đất lạnh băng, vĩnh viễn tạm biệt với thế giới này.

Ngồi trước bia mộ của mình, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết bụi trên tấm hình, Thượng Quan Nhu bây giờ đang sống lại trong cơ thể Kỷ Hinh Mi không nhịn được kawcs đầu khẽ thở dài một tiếng.

Mình thay mình đi tảo mộ, trong cuộc đời này người có được cơ hội như cô chỉ sợ là không nhiều lắm, cô tự giễu với chính mình.

Cách tang lễ đến bây giờ đã gần hai tháng trôi qua.

Đây là lần đầu tiên cô đến trước mộ của mình, nghe nói chỗ này phong thủy rất tốt, đây chính là chỗ mà Nhiêu Triết tự mình chọn cho cô.

Người nhà cô cực kì oán hận anh, nhưng họ không phải oán hận vì bất bình thay cho cô mà là họ oán hận vì họ đã bỏ qua cơ hội tốt được trèo lên cao, nhưng cho dù là bất mãn, đứng trên lập trường kinh doanh, Thượng Quan gia sẽ không bao giờ dám đắc tội với ngọn núi lớn như Nhiêu gia.

Thật ra thì cô cũng không mong chờ cha cô sẽ vì cô mà đòi lại công bằng hoặc đau lòng vì cô, ở Thượng Quan gia chắc sẽ chỉ có mình mẹ cô sẽ đau buồn vì cô thôi —— nếu như mẹ cô còn sống.

Mẹ Thượng Quan Nhu là tiểu thư quý tộc tiêu chuẩn, hai mươi bốn tuổi lấy cha cô trở thành phu nhân của Thượng Quan gia.

Lúc bà hai mươi lăm tuổi, sau khi sinh Thượng Quan Nhu, bởi vì tử cung xảy ra vấn đề nên không cách nào có con được nữa, cha cô trọng nam khinh nữ, ông cho là chỉ có đàn ông mới có tư cách lãnh đạo Thượng Quan gia gia mà thôi, nhìn Thượng Quan Nhu sinh ra ông cũng không có cảm giác vui sướng gì.

Thậm chí khi con gái ra đời chưa được ba tháng, ông liền đem một đứa bé trai sáu tuổi mang về Thượng Quan gia.

Đứa bé trai kia là ông trước khi kết hôn đã cùng với người phụ nữ khác sinh ra.

Mặc dù mẹ cô rất không cam lòng, nhưng bà cũng không thể nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình hết lần này đến lần khác mang theo những đứa trẻ ở bên ngoài về nhà.

Cho dù Thượng Quan Nhu có là trưởng nữ của Thượng Quan gia, trưởng bối ra lệnh cho cha cô phải để cho cô làm người thừa kế, nhưng ông cũng không cho cô nhúng tay vào chuyện công ty, và cũng chẳng bao giờ yêu thương cô cả.

Ba năm trước đây, mẹ của Thượng Quan Nhu vì không chịu được sự lạnh nhạt của chồng mình, vì áp lực gia đình quá lớn, nên bà đã qua đời vì bệnh.

Mà cô làm vật hi sinh cho sự nghiệp của gia đình, nên cha cô đã giới thiệu cô cho Nhiêu Triết.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net