CHƯƠNG 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu gặp gỡ, cô đã không có ấn tượng tốt về anh.

Từ trên các tạp chí cô thấy được các tin tức xấu về anh, cùng với các tin đồn, cô biết anh là người rất phong lưu, bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ quay quanh.

Hơn nữa cô chưa bao giờ gặp phải một người đàn ông tự cao tự đại như anh, ỷ mình có tiền, có điều kiện tốt, liền không coi ai ra gì, bởi vì hai người lần đầu tiên gặp mặt, anh cũng rất khinh thường nói với cô, "Tất cả mọi người đều nói Thượng Quan đại tiểu thư trình độ học vấn cao, đầu óc tốt, hôm nay gặp mặt, thì ra cô cũng chỉ là người phụ nữ xấu mà thôi, khó trách cha cô lại dùng phương thức này giới thiệu cho tôi, xem ra ông ta rất lo lắng cho cô, sợ cô ở nhà không ai thèm lấy."

Nghe anh sỉ nhục mà toàn thân cô tức giận đến phát run, một câu cũng không nói lại được. Cô thừa nhận mình không xinh đẹp, nhưng anh sỉ nhục cô là người phụ nữ xấu thì anh quả thật cũng quá khinh người đi?

Mà Nhiêu Triết dường như rất thích thú với bộ dáng tức giận giậm chân của cô, vừa uống rượu vừa không quên lớn tiếng nhắc nhở cô, "Thượng Quan tiểu thư, xin cô giữ vững hình tượng, cô mà còn hung hăng trừng tôi nữa, tôi sẽ phải kêu người cứu mạng đó."

Cho nên lần đầu tiên hai người gặp nhau quả thực không hề vui vẻ, vì vậy cô không hề nghĩ muốn gặp lại anh nữa, rất may anh cũng không liên lạc vớ cô.

Cô không ngờ rằng lúc gặp nhau lần nữa, cô lại thấy anh bị một nữ minh tinh làm phiền, hại cô xui xẻo bị anh lấy ra làm bia đỡ đạn cho mình.

Duyên phận thật sự rất thần kì, cãi nhau ầm ĩ, đấu qua đấu lại, giữa bọn họ rốt cuộc sinh ra tình cảm.

Thời gian càng trôi qua, cô càng phát hiện ra Nhiêu Triết là người rất thú vị.

Mặc dù anh bên ngoài rất đào hoa, nhưng tâm tư lại vô cùng tinh tế; Mặc dù anh kiêu ngạo tự phụ, nhưng lại cực kì tuân thủ lời hứa; Anh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có rất nhiều ưu điểm.

Cô biết rõ một khi cô yêu người đàn ông này, sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành nô lệ của anh, coi anh là tất cả của cô, nhưng cô không hề thấy hối hận, khi để mình đắm chìm trong tình cảm dịu dàng mà mạnh mẽ của anh.

Nhiêu Triết đã từng nói, vì cô, anh có thể buông tha cả tòa rừng rậm.

Cô tin lời của anh, nhưng đổi lại kết cục là cô vĩnh viễn nằm ở dưới lòng đất, không nhìn thấy ánh mặt trời được nữa.

"Ai! Thượng Quan Nhu, cô nói có phải cô rất ngốc hay không! Cho dù tình yêu đã mất, cô tội tình gì đến cả mạng mình cũng mất luôn?"

Sờ tấm hình trên bia mộ, Thượng Quan Nhu sau khi sống lại càng ngày càng suy tư nhiều hơn.

"Nhưng mà ông trời vẫn còn rất tốt với tôi."

Nói xong, cô cười, chỉ vào gương mặt tuyệt đẹp của mình.trong hiện tại.

"Cô xem, tôi bây giờ, trẻ tuổi hơn so với cô, xinh đẹp hơn cô, mặc dù trình độ học vấn không cao bằng cô, gia thế không tốt bằng cô, nhưng ít ra tôi còn sống, ngược lại cô lại nằm ở đây, có phải rất cô đơn hay không? Không sao, chỉ cần tôi có thời gian, tôi sẽ đến đây tán dóc với cô."

Nói xong, cô cau mũi.

"Cô xem, tôi lại nói xàm nữa rồi, cô chính là tôi, tôi chính là cô, cô cô đơn, tôi cũng sẽ cô đơn, tôi làm sao tôi lại quên tôi và cô chính là một người chứ?"

Cô thở dài, đem bó hoa cúc trắng lấy về.

"Nếu trời cao cho tôi cơ hội sống lại, tôi sẽ thật quý trọng cơ thể chính mình. Cô yên tâm, tôi đã quyết định từ nay về sau tôi sẽ cùng Nhiêu Triết giữ khoảng cách, anh ta là tên khốn kiếp, luôn miệng nói yêu tôi, nhưng khi quay lưng lại, thì lại cùng người phụ nữ khác sánh đôi."

Cô chu chu miệng, mặc dù cô nói cô không muốn yêu cũng không hận anh nữa, nhưng cô vẫn rất thương tâm, giờ cô đã quyết định sẽ buông tha cho đoạn tình cảm này, cô đi tìm tự do cho mình thôi.

"Đàn ông có tiền đều không phải là người tốt, đã bị phụ bạc một lần rồi tôi phải biết khôn lên, trong cuộc sống sau này, tôi sẽ tự nhắc nhở mình không bao giờ có quan hệ gì với anh ta nữa."

Cô phát hiện mình rất ngu ngốc, tại sao lại nói chuyện với bia mộ chứ, cô vờ làm mặt quỷ với người trong hình, cười nói: "Bị người khác nhìn thấy tôi như thế này, họ nhất định sẽ nói tôi bị thần kinh... Bây giờ đã trễ rồi, khi nào rảnh tôi sẽ trở lại thăm cô." Nói xong cô xoay người rời đi.

Cô không biết, cách đó không xa một chiếc xe màu đen có rèm che bên trong vừa dừng lại, Nhiêu Triết ngậm điếu thuốc lá, từ trong cửa sổ nhìn theo bóng dáng đang rời đi ngoài kia, con ngươi khẽ nheo lại mấy phần.

Ngồi ở bên cạnh anh là Mạc Hàn Vũ đang duỗi cổ ra nhìn, "Tổng giám đốc, anh có cảm thấy cô gái mặc váy hồng kia nhìn rất quen mắt không?"

Sợ Nhiêu Triết không nhìn thấy, anh còn đưa tay chỉ về nơi đó, "Thấy không? Là ở chỗ kia, cô gái tóc dài, bóng lưng mảnh khảnh, vừa rồi ở trước mộ nhìn thấy được khuôn mặt của cô ấy, rất đẹp, dáng dấp cũng không tệ. Ừ, cô ấy nhìn rất quen, tôi đã gặp qua cô ấy ở đâu ta?" Mạc Hàn Vũ lầm bầm lầu bầu, vuốt vuốt cằm, "Người đẹp như thế này nhìn thấy một lần sẽ không quên... Ai da, Tổng giám đốc sao anh lại đánh tôi?"

Vuốt vuốt cái đầu bị đánh, anh ta đáng thương bày ra vẻ mặt ai oán.

"Cậu thật ồn ào."

Anh chê tôi ồn thì nói thẳng đi, cũng không nhất thiết phải đánh người a!

"Tổng giám đốc, tôi dám cam đoan cô gái đứng trước mộ vừa rồi tôi đã từng gặp... A! Tôi nhớ ra rồi, cô ấy không phải là người giúp việc ở trong nhà của anh sao..."

"Lái xe!"

Không chờ Mạc Hàn Vũ càu nhàu xong, Nhiêu Triết đã nhịn không được nữa, ra lệnh cho tài xế lái xe đi.

Mạc Hàn Vũ nhịn không được lắc đầu thở dài tự hỏi, Tổng giám đốc nhà anh tính tình không thể nào ôn hòa hơn một chút được nữa hay sao?



***********************************************************



Trước ánh mắt ghen tị của a Tử, Thượng Quan Nhu bất đắc dĩ đẩy cửa phòng Nhiêu Triết ra.

Nhiêu Triết có rất nhiều tật xấu, ví dụ như anh rất thích sạch sẽ, thích màu trắng, không ăn đồ ăn chứa cholesterol quá cao, chỉ uống rượu tây, chỉ mặc đồ thủ công hàng hiệu, cực kì khó đánh thức.

Trong phòng anh có một cái đồng hồ báo thức đặc chế, tiếng nhạc vô cùng nhẹ nhàng, mỗi sáng sớm âm thanh tuyệt vời vang lên, nó làm anh tỉnh giấc nhưng lại không làm anh nổi giận.

Nhưng một tuần trước đồng hồ của anh đã bị hỏng, nó đã được đem đi bảo hành nhưng đến bây giờ còn chưa lấy về.

Đồng hồ báo thức bị hỏng, làm cho tất cả nữ giúp việc trong nhà đều như sắp lâm nạn đến nơi, bởi vì "trách nhiệm" đánh thức anh chuyển từ chiếc đồng hồ báo thức sang những người giúp việc này.

Người giúp việc xui xẻo đầu tiên tên gọi là tiểu Trân, cô đứng trước giường anh cung kính kêu, "Thiếu gia, đến giờ thức dậy rồi!"

Kết quả, bởi vì giọng nói của cô quá lớn bị Nhiêu Triết khấu trừ lương một tháng.

Người xui xẻo thứ hai tên là Lộ Na, cô đi tới đi lui bên giường anh, không biết làm sao để gọi anh dậy, kết quả tiếng bước chân của cô quá lớn làm anh bực bội, trong cơn tức giận, Lộ Na bị sai đi quét dọn nhà vệ sinh một tháng.

Sau đó tất cả mọi người không ai có kết quả tốt.

Ngày hôm qua rốt cuộc đến phiên a Tử nhận nhiệm vụ đánh thức anh.

A Tử rất thích Nhiêu Triết, luôn mơ ước có một ngày có thể được anh để ý, từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.

Nhưng nghe nói ngày hôm qua lúc a Tử đánh thức Nhiêu Triết, phạm vào điều kiêng kị của anh, bị anh dạy dỗ suốt 20 phút.

Cho nên cô ta dùng ánh mắt ghen tị nhìn Thượng Quan Nhu, hoàn toàn là bởi vì hôm nay đến phiên cô làm đồng hồ báo thức, sẽ có cơ hội tiếp cận Nhiêu Triết, lần trước Thượng Quan Nhu vì muốn giúp cô ta giữ được công việc này nên đã dũng cảm ra mặt giúp đỡ, nhưng a Tử không những không hề biết ơn cô mà ngược lại còn ngầm trách cô cố ý khoe khoang.

Đối với điều này Thượng Quan Nhu cũng không thèm để ý, dù sao cô cũng sắp rời khỏi nơi này, cô cũng không có ý muốn làm bạn với a Tử, cô ta ghen tỵ với cô, cũng không liên quan gì đến cô.

Nhưng cô nghe nói nhiều người bị "tai nạn" như vậy, Thượng Quan Nhu cũng hơi sợ, sợ mình làm không tốt sẽ bị mắng xối xả.

Cho nên khi cô đẩy cửa phòng ngủ của anh ra, đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị nghe chửi, nếu chịu không nổi thì chửi lại là được, dù sao cô cũng không sợ bị đuổi ngay lập tức.

Phòng ngủ của Nhiêu Triết rất lớn, những món đồ bày biện ở trong phòng toàn là hàng cao cấp, chính giữa là một chiếc giường lớn hình tròn, mang phong cách hoàng gia La Mã cổ đại, phong cách này rất thích hợp với tính cách xấu xa của anh, bởi vì anh luôn luôn tự xưng là đế vương.

Giờ phút này người đàn ông nằm trên giường, tư thế ngủ rất lười biếng, chiếc chăn mềm mại màu trắng được đắp từ ngực trở xuống, anh mặc trên người chiếc áo ngủ mềm mại hở cổ, lộ ra chiếc cổ thon dài, hầu kết rất đẹp.

Một đầu tóc xoăn ngắn màu đen, tán loạn rơi trên cái gối màu trắng, hai mắt khép chặt, trong mũi còn phát ra tiếng hít thở đều đều.

Cô luôn luôn cho rằng dáng ngủ của đàn ông rất đẹp mắt và quyến rũ, Nhiêu Triết là một ví dụ điển hình.

Cô đến gần một chút, rốt cuộc cô đã có thể quan sát tỉ mỉ bộ dáng ngủ mê hoặc của anh.

Nhìn người đàn ông đang ngủ say, trong lòng Thượng Quan Nhu dâng lên một trận rung động kì lạ.

Rõ ràng đã quyết định giữ khoảng cách, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại không nhịn được bị sức hấp dẫn của anh mê hoặc.

Cô đột nhiên tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm Nhiêu Triết, trả thù anh bằng cách nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ, cách không trung đối với anh ra sức đánh, hết ngắt đến nhéo, hết đá rồi lại đạp.

Không tiếng động trút giận một lúc lâu, cô trẻ con cười cười, nếu cô vẫn là Thượng Quan Nhu trước kia, cô khẳng định sẽ đem anh dẫm nát dưới lòng bàn chân; nhưng bây giờ cô là Kỷ Hinh Mi, mà Kỷ Hinh Mi chỉ là một người giúp việc ở Nhiêu gia.

Cô buồn bực ủ rủ nhìn đồng hồ trong chốc lát, nếu cô không đánh thức đại thiếu gia dậy, làm trễ nãi thời gian đến công ty của anh, cô nhất định sẽ chết rất khó coi.

Trong lúc vô tình liếc mắt nhìn thấy con Cửu Liên Hoàn được đặt ở trên đầu giường, đôi mắt to chớp chớp, lộ ra nụ cười đắc ý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net