CHƯƠNG 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Leng keng ... leng keng ..."

Am thanh quen thuộc dễ nghe khiến Nhiêu Triết đang ngủ say chợt nao nao, hai mắt lập tức mở ra, dù mờ mịt vẫn cố gắng nhìn xem.

Có một chuỗi hình ảnh chợt lóe lên trong đầu anh.

Đó là một bữa tiệc tối xa hoa, thân là chủ nhân của bữa tiệc anh lại cảm thấy không thú vị, vì thế anh để cho Mạc Hàn Vũ chiêu đãi khách còn mình thì ngồi trong xích đu ở hậu hoa viên ngủ. Sau đó anh nghe thấy tiếng "leng keng" vang lên bên tai.

Mở mắt ra, là Thượng Quan Nhu. cô nghịch ngợm cầm trong tay một cái cửu liên hoàn, vừa nháy mắt với anh lại vừa lộ ra tươi cười xấu xa giống một phù thủy nhỏ.

Đó là lần duy nhất mà anh không tức giận khi bị đánh thức, bởi vì cửu liên hoàn phát ra tiếng "leng keng" rất dịu dàng mà cũng rất tuyệt vời.

"Tiểu Nhu..."

Bóng dáng mờ ảo hiện ra trong tầm mắt, tay người đó cầm chặt cửu liên hoàn rồi mỉm cười với anh.

Nhiêu Triết không thể nhẫn nại vươn tay kéo cô vào trong lòng, quay người đặt dưới thân, hôn lên bờ môi phấn hồng ướt át kiều diễm kia.

"Tiểu Nhu, anh lại mơ thấy em sao?"

"Tiểu Nhu, em đừng rời bỏ anh..."

Anh vội vàng hung hăng chà đạp đôi môi đỏ mọng của cô gái bên dưới, sau đó chặt chẽ trói buộc cô ở trong lòng, anh rất sợ hãi chỉ cần vừa buông tay, người trước mắt sẽ hoàn toàn biến mất.

"Ưhm... Tôi không phải Thượng Quan Nhu, buông tôi ra.... buông ra..."

Thượng Quan Nhu không ngờ Nhiêu Triết có thể làm ra hành động như vậy. Tuy lúc hai người còn yêu đương cô cũng từng bị anh bá đạo ôm vào lòng bắt nạt như vậy nhưng lúc này cô với anh đã không còn quan hệ gì.

Nhiêu Triết chậm rãi tỉnh táo lại.

Trừng mắt nhìn vào khuôn mặt trước mắt, bống chốc Thượng Quan Nhu biến thành một người con gái khác.

Lại nhìn kỹ một chút, cảm thấy có điểm quen mắt, "Là cô?"

Thượng Quan Nhu cố gắng dùng tay đẩy ngực anh ra, hai má đỏ bừng, đôi môi vì bị hôn cũng hơi sưng lên, "Bằng không thiếu gia tưởng ai?"

Nhiêu Triết vẫn đè nặng cô như cũ, vẻ mặt anh ảo não, thực không cam lòng. Rõ ràng người anh ôm vào lòng là Tiểu Nhu, vì sao bây giờ lại biến thành nữ giúp việc.

"Vì sao cô lại ở trong phòng tôi?"

"Tôi đến để đánh thức thiếu gia."

Cô tiếp tục dùng sức đẩy anh, "Thiếu gia, anh nên rời khỏi người tôi trước đi chứ?"

Anh cao 184 cm mà bây giờ cô chỉ cao có 160 cm. Bị con quái vật chân dài đè ép ở bên dưới, cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào.

Rốt cuộc Nhiêu Triết cũng đứng dậy, vẻ mặt không vui nhíu mày trừng mắt nhìn cô, "Ai cho cô tùy tiện đụng vào đồ của tôi?" Anh nhìn chằm chằm vào cửu liên hoàn trong tay cô.

"Tôi chỉ cảm thấy dùng cách này gọi thiếu gia rời giường, có vẻ dễ dàng."

Xác thực quá dễ dàng, dùng cách này đánh thức anh, quả nhiên sẽ không chọc anh nổi giận.

Nhưng mà phương pháp này chỉ có mình Tiểu Nhu biết, dùng phương pháp này đánh thức anh cũng chỉ có mình Tiểu Nhu.

Nhiêu Triết lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, "Cút đi!"

Thượng Quan Nhu cảm thấy hai chữ "Cút đi!" này, tuy có vẻ không xuôi tai lắm nhưng so với tình cảnh không hay ho của sáu người giúp việc trước đó đã tốt hơn không ít rồi. Ít nhất cô cũng không bị dạy dỗ suốt 20 phút đằng đẵng giống như A Tử.

Quên đi, đấu võ mồm cùng với vị đại thiếu gia này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh bảo cô cút, vậy thì cô sẽ cút.

Đứng dậy, Thượng Quan Nhu cung kính chào một tiếng sau đó xoay người rời đi.

"Quay lại!"

Phía sau lại truyền đến mệnh lệnh.

"Xin hỏi thiếu gia còn điều gì sai bảo?"

Nhiêu Triết ngồi ở bên giường, nghiêm túc đánh giá cô một hồi lâu, "Ngày hôm qua tôi nhìn thấy cô ở trước mộ Thượng Quan Nhu, vì sao cô lại xuất hiện ở đó?"

"Thượng Quan tiểu thư là người tốt, cô ấy qua đời lâu rồi mà tôi vẫn chưa có thời gian đến tế bái mộ của cô ấy. Hôm qua là ngày nghỉ của tôi, vừa vặn có thể đi một chuyến." Chẳng lẽ ngày hôm qua anh cũng đến nghĩa trang?

Nhiêu Triết lạnh lùng hừ một tiếng, "Hai người có quen biết sao?"

Thượng Quan Nhu nhớ lại, tuy người đàn ông này rất tự phụ nhưng năng lực của anh cũng rất mạnh, cô không thể để lộ ra dấu vết nào.

Cô không muốn để cho anh hoài nghi cho nên cẩn thận đáp: "Thượng Quan tiểu thư từng có ơn với tôi."

"Ơn gì?" Anh rất hiếu kỳ.

"Ách... Chính là vũ hội hóa trang mấy tháng trước được tổ chức ở nhà thiếu gia... Lúc ấy tôi phụ trách bưng bê đồ uống nhưng bởi vì trong vũ hội có rất nhiều người nên tôi không cẩn thận bị đẩy làm vỡ một cái ly, bắn tung tóe lên người Thượng Quan tiểu thư."

"Nhưng cô ấy chẳng những không trách tôi mà còn giúp tôi nhặt sạch mảnh vỡ thủy tinh trên sàn. Tôi cảm thấy Thượng Quan tiểu thư rất tốt bụng cho nên luôn nhớ mãi ân tình này của cô ấy."

Lời này có giả có thật. Đúng là có chuyện Thượng Quan Nhu ở trong vũ hội gặp phải tình huống xấu hổ như vậy, nhưng nữ giúp việc không may đó lại là người khác.

"Tuy Thượng Quan tiểu thư không hề biết tôi nhưng tôi cũng không để tâm, tôi chỉ làm chuyện tôi muốn làm mà thôi."

Nhiêu Triết thoáng chốc mất hồn, "Cô ấy vẫn luôn tốt bụng như thế."

Anh đã biết cô ấy lương thiện, vậy vì sao ở trước mặt bao nhiêu người còn làm khó cô ấy?

Ánh mắt Thượng Quan Nhu trở nên u oán, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu muốn chất vấn anh.

Nhiêu Triết, mỗi ngày anh đều đảm nhận vai diễn tình si, nhưng anh biết không? Anh dù có si tình đến mấy, Thượng Quan Nhu cũng sẽ không trở lại bên anh.

Một tay anh đã làm nên kết cục bi thảm giữa hai chúng ta, cho nên dù anh có hối hận cũng đâu thể thay đổi được gì?

"Thiếu gia, còn có chuyện gì nữa không?"

Nhiêu Triết cuối cùng cũng hoàn hồn, lúc này anh mới phát hiện, mình vậy mà lại hàn huyên với người hầu lâu như vậy, anh đúng là không bình thường sao?

Nhưng mà Kỷ Minh Hi này lại khiến anh thực để ý, "cô rõ ràng là một người rất kiêu ngạo, cần gì phải khiêm tốn ở trước mặt tôi như thế?" Cách cô nói chuyện, mỗi một cử chỉ đều giống y như Tiểu Nhu, chính là loại kiêu ngạo cao quý trời sinh, anh nhìn ra được.

"Vì cuộc sống, mỗi người đều phải học giả bộ, tựa như thân phận của tôi bây giờ chính là nữ giúp việc ở đây. Cho nên dù có trái với tính cách của mình nhưng tôi cũng không thể không biến mình trở thành một người hầu, nghe thiếu gia gọi đến gọi đi. Anh bảo tôi ở lại tôi phải ở lại, anh bảo tôi cút tôi phải cút, nếu tôi không làm đúng như thân phận của mình, kết cục có lẽ sẽ rất thảm."

Cô mỉm cười, "Nhưng mà không lâu nữa đâu, nữ giúp việc này sẽ không phải cung kính nghe mệnh lệnh của thiếu gia nữa."

"Ồ! Đúng rồi, tôi vừa mới nhớ ra thiếu gia còn muốn tôi cút, nếu thiếu gia không còn việc gì cần hỏi nữa, vậy tôi cút đây!"

Không để ý tới nét mặt kinh ngạc của Nhiêu Triết, Thượng Quan Nhu xoay người, thoải mái bước ra ngoài.

"Này, tôi vẫn chưa cho cô đi..." Nhìn cô kiêu ngạo như vậy, anh lại càng không muốn để cô được thỏa mãn.

"Thực xin lỗi thiếu gia, tôi cút xa quá rồi, không thể cút trở nề nữa!" cô dùng vẻ mặt tức chết người không đền mạng mà hướng về phía anh, nháy mắt mấy cái.

"Rầm!" Cánh cửa to lớn đóng lại, Thượng Quan Nhu vô cùng cá tính biến mất trước mặt Nhiêu Triết.

Nhiêu Triết sững sờ ngồi yên tại chỗ nhìn theo cô mà không hề nhúc nhích.

Anh nhìn lầm phải không? Nụ cười kia, đó rõ ràng là nụ cười nghịch ngợm của Thượng Quan Nhu!  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net